Tề Nhạc có chút ngây ngốc nhìn Ngưu Ma Vương, từ trên người Ngưu Ma Vương hắn thậm chí cảm thấy một tia cảm xúc bi thương.
Hào quang lóe lên, Ngưu Ma Vương động, năng lượng khổng lồ bao phủ chính
thân thể của hắn cùng Tề Nhạc thẳng hướng về phía Địa Cầu.
Tề
Nhạc chưa từng có cảm giác cường độ thực lực chân chánh của Ngưu Ma
Vương, cho dù là hiện tại cũng không có thể, Ngưu Ma Vương mỗi một lần
thi triển năng lực tựa hồ cũng khác nhau, các loại ma lực cường đại
phảng phất vô cùng vô tận.
Khi một lần nữa hô hấp không khí ở địa cầu, đáy lòng Tề Nhạc đột nhiên phát hiện, không khí ô nhiễm đục ngầu ở thời này thua kém xa thời kì Viễn Cổ Cự Thú dĩ nhiên lại mỹ diệu như
thế. Nhìn mặt đất dần dần tiếp cận, hai mắt Tề Nhạc không khỏi ẩm ướt.
Địa Cầu, ta đã trở về, ta rốt cục còn sống trở về rồi.
Nhìn hải
dương, lục địa phía dưới, Tề Nhạc cảm giác mình làm hết thảy đều đáng
giá. Cho dù hiểm tử nhưng vẫn còn sống thì như thế nào? Bảo vệ Địa Cầu,
bảo vệ vài tỷ nhân loại, người nhà của mình cùng đồng bạn cũng đều bảo
vệ. Còn có cái gì hạnh phúc hơn đây?
...
Biệt thự Long Vực. Ở đại sảnh của biệt thự.
Hải Như Nguyệt, Cơ Minh Minh, Tuyết Nữ, Lục Thương Băng, Thực Vật Hồn,
Kristy lục nữ đều ăn mặc quần áo màu trắng, có rất nhiều trang phục nghề nghiệp, có người mặc váy dài ngồi trong đại sảnh. Trong mắt của các
nàng phảng phất đã mất đi sinh cơ. Những Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
khác cũng đều ở đây, điều kỳ lạ là họ đều mặc một bộ vest màu đen của
phương tây.
Phi thuyền hàng không vũ trụ đưa bọn họ về tới Mỹ
Kiên Quốc, tuy rằng lần này tin tức của tiểu hành tinh không có tuyên bố ra bên ngoài, nhưng mà nghênh đón đám người trở về chính là tổng thống
của các quốc gia. Nhưng mà hết thảy những điều này đều không thể làm cho các cường giả phương Đông dễ chịu nửa phần. Đám người trở lại, hơn 99%
trở về, nhưng mà có một người không trở lại. Người đó là linh hồn của
phương Đông a.
Ngoại trừ Như Nguyệt ra thì chúng nữ khác đều đỏ
mắt, Như Nguyệt không khóc, bởi vì Tề Nhạc đi, nàng liền trở thành thủ
lãnh của phương Đông. Một tuần sau trở lại biệt thự Long Vực, mười hai
tiểu đội Sinh Tiếu được Như Nguyệt an bài, cũng đã quay trở về gia tộc
từng người đoàn tụ. Vốn Như Nguyệt cũng muốn để cho các Chiến Sĩ Sinh
Tiếu Thủ Hộ Thần bọn họ về nhà đấy, nhưng mà lại không ai chịu đi. Tất
cả mọi người đều ở lại.
- Như Nguyệt. Lúc nào tổ chức tang lễ cho Tề Nhạc?
Từ Đông nhìn Như Nguyệt, nói với vẻ mất hồn.
Thân thể Minh Minh căng lên, nàng xông ra ngoài như một mũi tên. Hai mắt đỏ bừng hung hăng nhìn chăm chú Từ Đông:
- Tang lễ? Cái gì tang lễ? Ngươi nói tổ chức tang lễ của ai?
Thanh âm của nàng trở nên bén nhọn trước nay chưa có.
- Minh Minh, em tỉnh táo lại một chút đi. Sự tình đã không thể cải biến,
tiếp nhận sự thật a. Anh biết rõ sự khổ sở trong lòng em, muốn khóc thì
em cứ khóc đi.
Từ Đông thở dài một tiếng, nhìn Minh Minh, nước mắt hắn chảy xuống.
Mỗi người ở đây đều biết, nếu như Tề Nhạc không phải sợ năng lượng bộc phát cuối cùng liên lụy đến đám người thì tỷ lệ sinh tồn lúc ấy lớn nhất
đúng là Tề Nhạc. Chỉ cần hắn dẫn theo toàn bộ Sinh Tiếu quân đoàn tạo
thành trận doanh đi phát động Đấu Chuyển Tinh Di cuối cùng, cho dù là
Hiên Viên Kiếm đứt gãy, hắn cũng chưa chắc sẽ chết. Nhưng mà hắn không
có lựa chọn như vậy, hắn đem hy vọng sống sót để lại cho mọi người. Chỉ
có chính mình đi đối mặt với nguy cơ cuối cùng. Một màn kia vĩnh viễn
khắc ở một kiếm trong óc của mỗi người. Trong lòng của mỗi người, Tề
Nhạc đã không phải là một người, mà là thần, thần thủ hộ chính thức của
phương Đông a.
Quang mang nhàn nhạt lập loè, Như Nguyệt đi đến
bên cạnh Minh Minh, ôm nàng vào ngực. Giờ khắc này Minh Minh mới đau khổ khóc thành tiếng, nàng buồn rầu nói:
- Như Nguyệt tỷ, Tề Nhạc sẽ không chết. Dĩ vãng nhiều lần như vậy anh ấy đều không có chết, lần này cũng nhất định sẽ không chết. Chúng ta phải đợi, chờ đợi kỳ tích xuất
hiện được không? Em xin chị, Như Nguyệt tỷ, đừng tổ chức tang lễ, chúng
ta phải đợi, phải đợi anh ấy trở về.
Ôm Minh Minh vào trong ngực, Như Nguyệt làm sao không hy vọng sẽ có kỳ tích phát sinh, nhưng mà lý
trí nói cho nàng biết. Giữa không trung vũ trụ xa xôi đó, như thế nào
lại xuất hiện kỳ tích đây? Vì có thể xuất hiện kỳ tích, một màn ngay
lúc đó bây giờ còn đang lóe ra trong đầu Như Nguyệt.
Khi phi
thuyền hàng không vũ trụ muốn đưa tất cả mọi người trở lại địa điểm xuất phát lại bị mọi người ngăn cản, bởi vì mỗi người đều hy vọng có thể
xuất hiện kỳ tích, hy vọng có thể chứng kiến Tề Nhạc không có chết. Một
lần chờ đợi này là mấy ngày, quan quân nước Mỹ bên trên phi thuyền hàng
không vũ trụ đưa ra dị nghị nhưng mà lúc ấy cả chiếc phi thuyền hàng
không vũ trụ đều xuất hiện vô số sát cơ. Không người nào dám đi trêu
chọc sư tử của phương đông, huống chi Giáo hoàng cùng Vũ Mâu đều đồng
dạng nguyện ý chờ đợi.
Một lần này lại qua mấy ngày, Phi thuyền
hàng không vũ trụ cơ hồ tìm tòi mỗi một cái góc nhỏ ở xung quanh nhưng
mà vẫn không có bất kỳ phát hiện nào như cũ, thẳng đến khi năng lượng
bên trong phi thuyền hàng không vũ trụ đã sắp không còn đủ để trở lại
địa cầu. Đám người mới trở về địa điểm xuất phát. Tổng thống nước Mỹ đáp ứng phái ra toàn bộ phi thuyền trinh sát vũ trụ tìm kiếm tung tích hạ
lạc của Tề Nhạc, bất luận sống hay chết đều tiếp tục tìm kiếm.
Cảm giác trở lại Địa Cầu vô cùng tốt đẹp, nhưng mà không ai có tâm tư đi
thưởng thức những điều này. Linh hồn của bọn hắn đã không còn cảm xúc gì nữa. Theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, chờ đợi càng lúc càng xa
vời, cho dù kiên cường như Như Nguyệt cũng đã sắp sụp đổ.
- Tiểu thư, điện thoại. Tìm Tuyết Nữ tiểu thư.
Chu thúc cầm điện thoại đi tới.
Như Nguyệt nén bi thương trong mắt, hướng Tuyết Nữ đưa mắt liếc ra ý.
Tuyết Nữ trước thở sâu, sau đó mới tiếp nhận điện thoại.
- Tôi là Tuyết Nữ. Xin hỏi ai muốn tìm tôi.
Thanh âm của nàng không bởi vì bi thương mà run rẩy, nhưng cũng đã khôi phục lạnh như băng của lúc trước.
- Tuyết Nữ sao? Ta là Tề Thiên Lỗi.
Sắc mặt sắc mặt hơi đổi, thanh âm lập tức trở nên nhu hòa rất nhiều:
- Bác trai ạ. Cháu chào bác.
Tề Thiên Lỗi nói:
- Tề Nhạc có trở về không? Chúng ta đã thật lâu không có gặp nó, cháu có biết lúc nào nó trở lại không?
Nghe Tề Thiên Lỗi hỏi, sắc mặt Tuyết Nữ không khỏi không khỏi thảm biến:
- Bác trai. Cháu... Cháu cũng không biết lúc nào anh ấy trở về.
Cắn răng cố nén không cho nước mắt từ trong mắt chảy xuống, nàng nói dối.
Tề Thiên Lỗi thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu Điệp rất muốn gặp nó. Nếu như cháu có thể liên hệ với nó thì bảo
nó gọi điện về cho bác một tiếng. Đứa nhỏ này cũng không thể vì các loại nhiệm vụ ngay cả gia đình cũng không trở về a. Biệt thự kiến tạo bên
cạnh các cháu đã gần xong rồi, còn trang trí hình thức vân vân nữa thôi. Các cháu phải đi xem là sẽ thích phong cách cùng hoàn cảnh xếp đặt
thiết kế đó.