Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1111: Chương 1111: Vương giả trở về. (4)




Rơi vào đường cùng, Tề Nhạc chỉ phải lần nữa thi triển không không diệu thủ, trực tiếp trộm mấy cái bánh bao nhét trong bụng, sau đó lại từ trong cửa hàng nào đó trộm một bộ quần áo, lúc này mới có cảm giác thư thái.

Bỏ hiệu quả tàng hình đi, Tề Nhạc đứng ở đầu đường Pa-ri . Sự mệt mỏi vẫn không biến mất, lần này tuy rằng hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nhưng mà ảnh hưởng đối với thân thể của hắn là phi thường lớn. Năng lượng tự nhiên chi nguyên đã khôi phục nhưng trải qua chuyển hóa phóng xạ thành năng lượng, bản thân cũng không tinh khiết, hiện tại hắn cần muốn tiến hành một thời gian ngắn điều chỉnh cho thân thể khôi phục. Huống chi những ngày này phi hành, khiến cho cả người hắn đều gầy một vòng, tóc rối bời, khuônn mặt râu ria xồm xàm, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy cực kỳ chán nản.

Ngồi xuống một góc đường ít người qua lại, một bên hấp thu lấy phần tử năng lượng trong không khí, một bên nghỉ ngơi. Kỳ thật, dùng tình huống năng lượng hiện tại của hắn, bay trở về Viêm Hoàng cũng không phải là vấn đề. Bất quá, hắn còn có kiện sự tình không có xử lý, vì thế, hắn mới không có trực tiếp về nước. Mà chuyện này, đúng là lúc trước hắn đáp ứng Lãnh nhi.

Nếu như đã nhận lời thì nhất định phải làm. Nhớ tới thân thể mềm mại động lòng người của Lãnh nhi, hắn không khỏi có chút chờ mong. Chỉ là một ngày vợ chồng, hoàn thành chuyện này chính mình lại về nước thôi, tránh để cho sau khi trở về bị Lãnh nhi tìm tới tận cửa rồi, khi đó thật không thể khai báo với những hồng nhân tri kỷ của mình. Đồng thời, hắn cũng không chỉ là vì hoàn thành hứa hẹn đối với Lãnh nhi. Vấn đề của Tiểu hành tinh đã giải quyết xong, kiếp nạn tiếp theo của Địa Cầu rất có thể là Địa Ngục mang đến, thừa dịp này, hắn cũng muốn đi thăm dò ý tức của Lãnh nhi, nhìn xem có thể đạt được một ít tin tức hữu dụng hay không?

"Đinh" một tiếng. Tiền xu rơi vào trước mặt Tề Nhạc, Tề Nhạc sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn thì kinh ngạc phát hiện, một cô thiếu nữ chính đứng ở trước mặt mình. Thiện ý hướng chính mình gật nhẹ đầu, sau đó quay người rời đi.

Không thể nào? Coi mình như ăn mày luôn hả? Điều này làm hắn không khỏi khó khăn là thiếu nữ này hắn quen biết mới đau chứ? Chẳng phải ai khác, đây là mỹ nữ áo trắng Thủy Nguyệt khi lần thứ nhất hắn đi tới Tây Tạng, gặp nhau trên xe lửa.

Tuy rằng tiếp xúc cùng Thủy Nguyệt không nhiều lắm, chỉ có mấy lần, nhưng mà ấn tượng của Tề Nhạc với nàng rất tốt. Cô gái này có tâm tính phi thường thiện lương, có thể nói là một Bạch Y thiên sứ chân chính, sao nàng lại tới Pa-ri nhỉ? Cảm giác đói khát trong bụng khiến cho Tề Nhạc lập tức kịp phản ứng.

- Thủy Nguyệt, là cô sao?

Thủy Nguyệt đột nhiên nghe được có người dùng Viêm Hoàng ngữ gọi tên của nàng không khỏi kinh ngạc dừng bước lại, quay đầu lại nhìn chỉ thấy tên ăn mày chính mình bố thí trước đó đang đứng dậy.

- Anh biết tôi?

Thủy Nguyệt nghi ngờ hỏi. Lúc này, từ góc độ của nàng nhìn thất, dáng người cao lớn của Tề Nhạc mặc quần áo không phù hợp, tuy rằng nhìn bề ngoài rất mới, bất quá thật sự quái dị vô cùng. Tóc rối bời, râu ria cơ hồ che khuất nửa bên mặt, hơn nữa còn có chút ít dính liền, nhìn thế nào cũng không nhận ra người quen.

Tề Nhạc từ ánh mắt nghi hoặc của Thủy Nguyệt thì nhìn ra đối phương không có nhận ra mình, trong lòng không khỏi cười khổ, nhưng vì không muốn trộm cắp nữa vì thế hắn kiên trì tiến lên vài bước, nói:

- Thủy Nguyệt, tôi là Tề Nhạc ah! Cô còn nhớ rõ tôi không?

Thủy Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn Tề Nhạc từ trên xuống dưới, ánh mắt không biết giải quyết thế nào dần dần trở nên thanh tịnh.

Tề Nhạc vuốt mái tóc có chút toán loạn lên, lập chưởng như đao bên trong ánh mắt kinh ngạc của Thủy Nguyệt dựa vào Phong Vân Lực cắt bộ râu dài đi lộ ra tướng mạo sẵn có của mình.

- Trời ạ! Tề Nhạc, thật là anh. Làm sao anh biến thành cái dạng này? Làm sao lại tới Pa-ri?

Nhìn Thủy Nguyệt, Tề Nhạc cũng không khỏi một hồi bất đắc dĩ, hắn cười khổ nói:

- Một lời khó nói hết. Nói như thế nào đây? Tôi hiện tại coi như là gặp rủi ro a. Thủy Nguyệt, cô có thể giúp tôi một chút không?

Thủy Nguyệt vội vàng gật nhẹ đầu, nói:

- Đương nhiên có thể. Anh muốn tôi giúp như thế nào? Về nước sao?

Tề Nhạc lắc đầu, hắn thực hận không thể tìm một cái lổ để chui vào, đã bắt đầu có chút hối hận tại sao gọi Thủy Nguyệt lại:

- Cái này...hiện tại tôi đang đói, cô có thể ...

Thủy Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, buột miệng cười, nói:

- Anh nói cái gì vậy? Như thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu cơ mà, đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn cái gì trước đã.

Nhìn cô gái khéo hiểu lòng người trước mặt này, Tề Nhạc thật sự là cảm động đến rơi nước mắt ah! Có ăn là tốt rồi. Hắn vội vàng hướng Thủy Nguyệt gật nhẹ đầu, dưới sự dẫn dắt của Thủy Nguyệt hướng phía bên kia đường đi đến.

Đầu tóc rối bời còn không phải vấn đề quá lớn, bất quá, Tề Nhạc lúc này một thân quần áo mới có vấn đề. Nhìn bề ngoài cứ như kiểu hắn mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra, bởi vì âu phục chỉ vừa với người một mét bảy, hiện tại xem ra bất luận là tay áo hay là ống quần, đều lộ ra một một khoảng lớn da thịt. Hơn nữa bên trong không có nội y, vị trí ngực áo của trực tiếp lộ ra cơ ngực màu đồng cổ.

Thủy Nguyệt ăn mặc theo ánh mắt của người Pa-ri là kiểu bảo thủ, áo màu trắng, váy dài màu lam nhạt, tóc dài ở sau ót chỉnh tề chải vuốt thành một cái đuôi ngựa. Khí chất thanh tú phóng ra ngoài điển hình của một mỹ nữ phương Đông, đứng cùng với Tề Nhạc thì đúng là chẳng phù hợp chút nào.

Thủy Nguyệt không có hỏi nhiều cái gì, trực tiếp mang theo Tề Nhạc đi tới một nhà hàng, từ lúc bắt đầu ăn tới lúc ăn nó căng, Tề Nhạc căn bản không biết mình ăn cái gì, Thủy Nguyệt không có ăn. Còn hắn thì dùng tốc độ nhanh nhất đem mọi thứ nhét vào bụng mình, về phần đã ăn bao nhiêu, hắn không biết. Hắn chỉ biết là Thủy Nguyệt gọi món ăn rất nhiều, hơn nữa ánh mắt nhìn mình càng thêm kinh ngạc.

Lau những vết thức ăn trên miệng, Tề Nhạc ngẩng đầu nói:

- Cảm ơn cô, Thủy Nguyệt, may mắn hôm nay gặp được cô.

Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn Tề Nhạc nói:

- Khá tốt anh ăn no rồi, nếu không, tôi thật có thể mà không có tiền thanh toán nữa nha.

Tiền? Tề Nhạc trong lòng khẽ động, lập tức nghĩ tới biện pháp:

- Thủy Nguyệt. Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô và nói cho tôi biết số tài khoản của cô được chứ?

Thủy Nguyệt sững sờ, đem điện thoại đưa cho Tề Nhạc rồi hỏi:

- Anh lấy số tài khoản của tôi làm gì?

Tề Nhạc nói:

- Trả tiền cho cô ah! Kỳ thật, tôi là bị mất giấy chứng nhận, nếu cô có số tài khoản thì tôi bảo người trong nước gửi tiền vào đó. Như vậy thì vấn đề của tôi đã được giải quyết, mà cũng không cần phải làm phiền cô.

Thủy Nguyệt giờ mới hiểu được tới, Tề Nhạc vừa nói dứt lời thì đã bấm điện thoại, vốn hắn muốn gọi cho Như Nguyệt, nhưng về sau nghĩ lại, mình đã rất lâu không cùng cha mẹ liên hệ, dù sao cha mẹ là có tiền, thì để cho bọn họ gửi tiền tới a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.