“Phù.”
Bên dòng suối nhỏ, Daiki ngồi xếp mấy bình nước, vẻ mặt phức tạp nhìn viên ngọc vừa thoáng tỏa hơi ấm trên tay.
“Kẻ nào có thể làm cho con quái vật đó phải gửi lời cầu cứu nhỉ?” Hắn khẽ lầm bầm.
Sự thật là kể từ khi sinh ra tới nay, bản thân Daiki cảm thấy, chuyện xui
xẻo nhất hắn gặp phải chính là chung đội với con nhóc quái vật tên Fuu
này.
Cô ta căn bản chính là nguồn gốc của mọi rắc rối, suốt ngày trưng cái bản mặt khó ưa, còn ra vẻ ta đây cao quý lạnh lùng. Người dân trong làng chỉ mong cô ta chết quách đi cho xong.
Thế nhưng… còn ai nhọ bằng hắn nữa?
Vô duyên vô cớ phải vào chung nhóm với cô ta, mang tiếng là thành viên
cùng nhóm mà chẳng có cái gì gọi là phối hợp, đoàn kết. Đến khi làm
nhiệm vụ còn phải nơm nớp lo sợ cô ta có đột nhiên phát điên tấn công
mình không, thậm chí giờ phút này ngay cả muốn thi chunin cũng phải đảm
bảo an toàn tính mạng cho cả đội. Đó là chưa kể tới được đây lại gặp
phải sự cố bất ngờ, xuất hiện thêm một con nhóc làng Lá mảnh mai gầy yếu nhìn đã biết chẳng có tý năng lực.
Haizz… hắn đúng là xui xẻo hết sức.
Đã vậy, cứ mặc kệ hai người đó thôi. Nếu tình cờ bọn họ gặp phải đối thủ
mạnh và bị giết, cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả. Cùng lắm thì năm sau
hắn thi lại, chung đội với người khác. Ha ha.
oOo
“Liên đạn : Sa Thời Vũ.”
“Thổ độn : Thổ Lưu Đại Hà.”
“Phong độn : Vô Hạn Sa Trần Đại Đột Phá.”
“Hỏa độn : Hỏa Long Tiễn.”
“Sa phược cữu.”
“Quyết trùng điệp.”
Thời điểm Uri tìm đến nơi, toàn bộ vùng đất quanh đây đều phủ một lớp đất
bụi dày đặc, ánh sáng của các nhẫn thuật thỉnh thoảng lóe lên, cho thấy
bên trong là một trận quyết đấu long trời lở đất.
“Chakra của bọn họ… thật kinh khủng!” Cảm nhận được cỗ năng lượng khổng lồ bao quanh cả vòng chiến, nàng không nén nổi kinh ngạc.
“Người thanh niên tóc đỏ kia là genin làng Cát phải không? Cậu ta có vẻ rất mạnh.” Neji đứng
bên nhận xét, giọng điệu có chút tán thưởng.
Nghe câu này, Uri không khỏi ngẩn ra. Thanh niên tóc đỏ? Làng Cát? Rất mạnh?
Ôi trời! Không phải chứ?
Nàng tập trung nhìn kỹ hơn. Xuyên qua lớp bụi mờ, bóng dáng từng người một hiện rõ ra trước mắt.
Quả nhiên, kẻ vừa ra tay chính là Gaara – một người trong nhóm ba chị em làng Cát!
Mặc dù khá ngạc nhiên về việc đụng độ cậu ta ngay ở vòng hai này, nhưng thứ khiến Uri cảm thấy ngạc nhiên hơn… là sự xuất hiện của…
Một đôi cánh.
Nó chính xác là những gì nàng đang chứng kiến.
Vẫn mái tóc màu xanh bạc hà, vẫn làn da ngăm khỏe khoắn, vẫn cặp mắt cam
nổi bật. Nhưng lúc này, sau lưng Fuu lại xuất hiện thêm một đôi cánh màu xanh ánh đỏ. Nó vươn dài ra sau lưng cậu ta, nâng cả người bay lơ lửng
trên không trung, cho đến khi bị một luồng gió lớn quật ngã xuống đất,
đáp thẳng vào tảng đá bên cạnh.
“Hự…”
Khóe miệng Fuu trào ra một dòng máu. Cô khó khăn thở dốc, toàn thân bị chấn đến tê dại, cảm tưởng như xương cốt trong người đều vỡ ra. Đúng lúc này, trong lòng như có linh cảm gì đó, ngẩng đầu lên, liền thấy Uri cùng một người nữa đang đứng trên quan sát.
“A.” Cậu ta thấy hết rồi sao??!!
Chưa để cô suy diễn thêm thứ gì đó tệ hơn, Uri đã lao vụt xuống.
“Khà khà, tiếp viện đó sao?”
Bên phía đối diện, một giọng nói âm trầm vang lên, kết hợp với khuôn mặt dữ tợn cùng cặp mắt khát máu cuồng sát, quả thực trông kinh khủng đến cực
điểm.
Rạt. Rạt.
Vài tiếng động lạ vang lên, dưới chân bọn họ, cát như có linh tính vươn tới bám chặt quanh thân thể, tốc độ nhanh đến khó tin.
“Sa phược cữu?” Uri nhìn đám cát vây quanh mình, nhíu mày lẩm bẩm.
“Khà khà, ta còn tưởng ai. Thì ra là con bé hôm thi viết.” Gaara nhìn nàng
chằm chằm, giọng điệu lạnh lẽo mang chút giễu cợt. “Một chút kỹ năng thu thập thông tin cũng không có, còn để đồng đội phải dâng đáp án tới tận
nơi. Ngươi đúng là hạng người vô dụng.”
“Oh, vậy sao?” Uri một
bên đỡ Fuu dậy, một bên liếc nhìn Gaara đang cao giọng nói, khóe môi
thoáng hiện một nụ cười như có như không.
“…” Temari nghe em trai chỉ trích, sắc mặt không khỏi cứng đờ. Dù sao, ngày hôm qua, chính cô
cũng phải nhờ Kankuro chuyển đáp án. Hiện tại Gaara không khách sáo nói
toạc ra như vậy, chẳng khác nào tát thẳng mặt cô.
Nhưng, cho dù cô có bất mãn thế nào, cũng chẳng ai rảnh rỗi đếm xỉa tới.
[Uri, thằng nhóc này là thứ quái quỷ gì thế? Năng lượng của nó thật bất thường.]
[Ngươi cũng thấy vậy sao?]
[Đương nhiên, mà không chỉ mình cậu ta đâu. Cả cô bạn có cánh của ngươi nữa.
Chúng làm ta nhớ tới một thứ năng lượng thực sự không dễ chịu chút nào.]
[Tạm gác chuyện đó qua một bên đi, ta cần giải quyết mớ rắc rối này đã. Nhờ ngươi trông chừng Fuu.]
[Được.]
Thỏa thuận xong, Uri đặt Yukino xuống, sau đó quay đầu bước tới chỗ Gaara.
“Gừ… grừ…” Nhìn đống cát của mình hoàn toàn bị vô hiệu hóa, Gaara trừng mắt giận dữ.
“Tại sao lại muốn giết chúng tôi?” Uri trực tiếp bỏ qua bộ dạng hung ác của cậu ta, bình thản chất vấn.
“Vô nghĩa.” Gaara gầm gừ. “Ta giết người còn cần có lý do sao? Bất cứ kẻ
nào chướng mắt ta, đều phải chết.” Theo động tác tay của cậu, cát lại
trào lên như thủy triều, tạo thành một đầm lầy không đáy, cố gắng lôi
kéo cơ thể nhỏ bé của Uri. “Giờ thì chẳng còn thời gian để ngươi lo
chuyện người khác nữa đâu, đồ vô dụng.”
“…” Uri cảm nhận từng
trận sóng cát dồn ép lên người mình, mang theo cảm giác ngột ngạt khó
chịu làm cho sắc mặt nàng không khỏi âm u.
Bực mình quá! Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này thôi! Dây dưa ở một nơi toàn cát thật không ổn tý nào.
“Phong độn : Phong Trần Thuật.”
Bụi đất mờ mịt bốc lên, đống cát đang vây quanh Uri bị cỗ năng lượng gió hất tung, bay tán loạn trong không khí.
Mọi người xung quanh chứng kiến đòn phản công bất ngờ này, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Muốn giết người hay không là việc của cậu, nhưng chấp nhận chết hay không là việc của chúng tôi. Hiện tại, chúng tôi không muốn đấu ở đây. Dây dưa
thế này đối với cả hai đều không có gì tốt. Huống hồ…” Nàng khẽ liếc qua hai cuộn giấy trên tay Kankuro. “Đội của các cậu đã đủ tư cách vào được tòa tháp. Nếu cậu vẫn kiên trì muốn đối đầu, đợi vòng sau rồi nói.”
“Phải đấy Gaara, em xem…” Chứng kiến uy lực của đòn phong độn vừa rồi, trực
giác Kankuro cho biết đây là một đối thủ khó chơi. Bản thân hắn ngay từ
đầu cũng không tán thành hành động gây hấn này của Gaara, lúc này liền
thuận theo lên tiếng.
“Gaara, dù sao em cũng đã xử lý xong con bé tóc xanh kia rồi, chúng ta không cần thiết phải dây dưa ở đây nữa. Coi
như chị cầu xin em, làm ơn…” Temari thấy em trai dường như ngày càng có
xu hướng hưng phấn muốn đánh tiếp, giọng điệu chuyển sang van nài. Dù
sao, từ trước tới giờ, cô chưa từng có hứng thú với các cuộc tranh chấp
như vậy.
“…”
Không gian rơi vào trầm mặc, không có tiếng ai đáp lại.
Sau một lúc lâu, Gaara nghiêng đầu thở hắt, vẻ mặt kìm nén thu lại tất cả cát vào bình hồ lô.
“Lần sau gặp lại… ta nhất định không tha cho ngươi.” Cậu trừng mắt để lại một câu trước khi cùng nhóm Temari rời khỏi.
“…” Phía trên kia, Neji nhận ra đã tới giờ phải quay lại điểm tập hợp, có
chút lo lắng không rõ, nay thấy mọi chuyện bất ngờ kết thúc như vậy,
khóe môi khẽ nhếch, không tiếng động rời đi.
Trên bãi đất rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Fuu tựa thân vào gốc cây, đôi cánh sau lưng đã biến mất, trên người trơ
trọi hàng đống vết thương lớn nhỏ, ánh mắt buồn bã nhìn vào khoảng không trước mặt.
Uri lấy ra một lọ thuốc trị thương, đi tới thoa cho cô nàng.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Ah…” Nhớ tới thảm trạng khi chết của các genin làng Mưa, toàn thân Fuu không khỏi căng thẳng. “Tớ đi ngang qua chỗ hắn, bắt gặp ngay lúc hắn đang
giết người, bộ dạng vô cùng kinh khủng. Sau khi giết chết ba người kia,
hắn nói với đồng đội rằng cảm thấy chưa đủ và dùng cát tấn công tớ.”
“À, ra là vậy. Chuyện này xui xẻo thôi. Không sao rồi.” Uri cười an ủi.
Nhìn nàng như vậy, đáy mắt Fuu là một mảnh phức tạp.
“Cậu không sợ sao?”
“Chuyện gì?”
“Tôi… có cánh đấy.”
“Đó là điều khác thường, chứ không đáng sợ.”
Nghe câu trả lời dứt khoát này, Fuu không khỏi ngẩn ngơ. “Cậu thật là một
người kỳ lạ! Chomei từng nói rằng cậu sẽ không mù quáng như những người
khác, ban đầu tôi còn không tin.”
“Chomei? Đó là ai vậy?” Uri vẫn đang thoa thuốc, nghe tên lạ liền thuận miệng hỏi.
“Là bạn của tôi.” Fuu cười, vẻ mặt có chút tinh nghịch. “Nó cũng đáng yêu
giống như hồ ly nhỏ của cậu vậy, suốt ngày còn tự xưng mình là ‘số 7 may mắn’. Chỉ tiếc… không phải lúc nào muốn cũng có thể gặp được.”
“Tại sao?” Nghe cách so sánh của cậu ta thì có vẻ ‘Chomei’ không phải người, vậy mà lại có thể nói chuyện ư?
Quả nhiên, còn chưa để Uri kịp suy đoán, Fuu đã thong thả nói ra một tin tức động trời.
“Vì nó là Bijuu.” Hài lòng thấy được vẻ kinh ngạc hiếm có trên khuôn mặt
Uri, Fuu vui vẻ nói tiếp. “Còn tớ… là Jinchuuriki Thất Vỹ.”