Quay lại với tình trạng của Sasuke.
Sau khi lén tạo một phân thân ra phía ngoài theo dõi các trận đấu, Uri dùng bản thể của mình cùng với Yukino chạy tới căn phòng mà thầy Kakashi đã
dặn trước.
Phía bên trong, Sasuke ngồi giữa trung tâm trận pháp,
trên tấm lưng trắng nõn được vẽ lên hàng đống văn tự cổ xưa, thoạt nhìn
vô cùng bí ẩn.
“Em có dự định gì sao?” Trông thấy nàng bước vào, Kakashi bình tĩnh lên tiếng.
“Phải.” Uri thẳng thắn đáp, đoạn bước lại gần phía Sasuke, đặt Yukino xuống.
“Đây là?” Kakashi nhìn thấy tuyết hồ chín đuôi, có chút kinh ngạc nheo mắt.
“Linh thú triệu hồi của em.” Uri khẽ liếc xuống Yukino. Bảo nó là linh thú
triệu hồi thực có chút ủy khuất, nhưng không còn cách nào khác. Cũng
không thể để nó giấu thân phận và im lặng cả đời phải không?
“Xin chào.” Yukino đưa một chân ra trước mặt Kakashi. “Xin tự giới thiệu, ta là Yukino, Hồ tộc.”
“Khụ…” Kakashi ho khan nhìn bộ dạng ra vẻ chững chạc của nó, lại quay sang Uri, chờ nàng nói tiếp.
“Yukino biết rất nhiều trận pháp phong ấn, trong đó có một loại gọi là Huyễn Ấn Phù. Dựa vào những gì em nghiên cứu lúc ở trong rừng, tình trạng hiện
tại của Sasuke không chỉ đơn giản dùng Phong Tà Pháp Ấn là có thể giải
quyết xong được.”
“Vậy ý em là để cho tiểu hồ ly này làm thay
sao?” Đối với chuyện nàng có thể nhận ra phong ấn hắn định làm chỉ với
một cái liếc mắt, Kakashi đã quá quen thuộc, đảo đảo mắt hỏi.
“Vâng, có điều…” Uri nhìn thoáng qua Sasuke đang hôn mê. “Để thực hiện được nó, em vẫn cần thầy trợ giúp.”
“Không thành vấn đề. Nhưng trước hết, ta cần biết cụ thể tác dụng và quá trình thực hiện loại thuật này đã.”
“Vâng.”
Hai người một thú nhanh chóng chụm đầu thảo luận, sau cùng đi tới quyết
định chung, thống nhất sẽ sử dụng loại thuật này để khắc chế nguyền ấn
của Orochimaru.
Tác dụng của nó kỳ thực cũng tương tự Phong Tà
Pháp Ấn. Có điều, khả năng khống chế lại cao hơn rất nhiều. Trong khi
Phong Tà Pháp Ấn chủ yếu dựa vào ý chí của nạn nhân làm nguồn năng lượng chính, nghĩa là nếu Sasuke mất lòng tin vào khả năng của mình và để ý
chí bị lung lay, nguyền ấn trên cổ cậu ta sẽ có cơ hội hoạt động; thì
với Huyễn Ấn Phù – giống như tên gọi – tác dụng của nó là biến thành một lá bùa vững chắc phong ấn toàn bộ lối phát tác của nguyền ấn. Chỉ có
điều, quá trình thực hiện lại rất tốn thời gian, hao chakra và thể lực
của người thi triển. Uri và Yukino đều không lo đến việc sử dụng quá
nhiều chakra. Có điều, thể lực của hai người lại không chống đỡ nổi.
Việc nhờ đến Kakashi là thực sự cần thiết.
Bận rộn một lúc lâu,
thời điểm phong ấn hoàn toàn kết thúc, cả ba không hẹn cùng ngồi phịch
xuống. Mệt mỏi, nhưng cũng không thiếu vui mừng.
Chờ thêm vài
phút cho hơi thở ổn định lại, Uri quay sang Kakashi. “Giờ em sẽ ra bên
ngoài, thầy lo cho cậu ấy xong cũng ra đi nhé.”
“Ta biết rồi. Em nhớ cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Thời điểm Uri cùng Yukino quay trở lại, trận đấu của Naruto đã kết thúc khá
lâu. Nàng ngụy trang đổi vị trí với phân thân, sau đó giải trừ thuật.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng như chưa có gì thay đổi.
Bên dưới
sàn đấu, trận chiến giữa Rock Lee và Gaara đang ngày càng khốc liệt.
Chứng kiến năng lực vận dụng thể thuật mạnh đến đáng kinh ngạc cùng tốc
độ chớp lóe của anh chàng chân mày rậm, Uri không khỏi than thầm.
Đấu với một người chuyên về thể thuật…
Mình sẽ không bao giờ làm điều bất lợi đó!
“Uri – chan.”
“Hả?” Nàng nghi hoặc nhìn sang cậu bạn tóc vàng.
“Lát nữa cậu phải cố gắng lên nhé! Chỉ còn cậu, Choji và anh Kabuto là chưa đấu thôi.”
“Phải rồi…” Uri cẩn thận ngẫm lại. Trận của Naruto là thứ bảy, hai anh em nhà Hyuga thứ tám, tiếp đến là Lee và Gaara. Vậy là chín cặp đã đấu xong
rồi!
Dựa vào ký ức thu được từ phân thân, nàng có thể cảm nhận
được sự tiến bộ đáng kinh ngạc của Naruto, cũng như thù hận mãnh liệt
của Neji đối với chi Tông gia làng Lá.
Còn đang âm thầm suy nghĩ, phía dưới khán đài, một trận huyên náo vang lên.
Lee trong bộ dạng chật vật xuống sức sau đòn Biểu Liên Hoa, giờ đây đã đứng thẳng dậy, ánh mắt quyết tâm nhìn vào đối thủ của mình. Cậu gỡ các
miếng băng quấn quanh cánh tay ra, toàn thân hừng hực một cỗ khí thế
mạnh mẽ.
Thầy Guy! Cảm ơn thầy! Em tuyệt đối sẽ không để thầy thất vọng!
“Cổng ba Sinh Môn. Khai.”
Mọi người xung quanh triệt để ngây người, còn chưa kịp hoàn hồn sau tiếng
hô bất ngờ này, giọng nói Lee lại lần nữa vang lên. “Cổng bốn Thương
Môn. Khai.”
Dưới tốc độ mắt thường có thể thấy được, phần da
toàn thân Lee biến trở thành màu đỏ đậm, các mạch máu cùng gân xanh
không ngừng nổi lên, căng cứng như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Không chỉ thế, tốc độ của cậu ta cũng biến đổi nhanh đến đáng sợ. Khiên cát
của Gaara hoàn toàn không theo kịp vận tốc kinh khủng đó. Mặc dù vậy,
vẫn thật khó khăn để Lee làm bị thương được vào cơ thể thực của Gaara
khi luôn có áo giáp cát cản trở. Cậu mím môi quyết tâm. Đã đến nước này, đành phải…
“Cổng năm Đỗ Môn. Khai.”
Uri ngây người nhìn
một màn tấn công điên cuồng không kẽ hở đang diễn ra trước mắt. Đây
chính là… Bát Môn Độn Giáp trong truyền thuyết sao?
Nếu dính phải một đòn như vậy, mình chết chắc!
Ầm!!!
Khiên cát không thể theo kịp, áo giáp cát cũng bị vỡ. Vẻ mặt băng sơn vạn năm của Gaara không cách nào có thể duy trì được nữa. Cậu mở to mắt nhìn
Lee. Đây… còn là tốc độ của con người sao?
Mọi người quanh khán
đài cơ bản chỉ nhìn thấy một màn khói bụi dày đặc do va chạm của cát đối với thể thuật liên chiêu tốc độ cao, những thứ còn lại hoàn toàn không
thể nhìn tới. Nhưng dựa vào khí thế cùng uy áp lớn đến đáng sợ phát ra
từ người Lee, họ đều cho rằng trận chiến này thực sự đã đi đến hồi kết.
“Lý Liên Hoa.”
Ầm!!!!!
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ khu vực thi đấu bị chấn đến
nát vụn, gạch đá dưới sàn đồng loạt vỡ tan, đất đá văng khắp nơi, trông
không khác gì một đống đổ nát.
“Kết thúc rồi.” Naruto sững người
nhìn xuống phía dưới. Lãnh một đòn trực tiếp như vậy, có là quỷ cũng
không thể tránh thoát được.
“Không, hắn vẫn còn sống!” Fuu cảm nhận được luồng chakra mãnh liệt đang dao động, kinh hãi thốt lên.
Uri rũ mắt nhìn tầng khói bụi đang dần tan, lộ ra bóng dáng hai người phía
dưới. Gaara nằm giữa một đám cát, cặp mắt trừng to nhìn về phía đối thủ
đang kiệt sức. Bàn tay cậu nhẹ nhấc, một luồng cát lại xuất hiện, thẳng
tắp lao về phía Lee.
“A!!!!”
Phần chi trái bị cát túm
được ngay lập tức bị nghiền nát. Chứng kiến cảnh tượng tàn nhẫn này, một số người không nhịn được hét thất thanh. Gaara dường như cảm thấy chưa
đủ, tiếp tục huy động lượng cát còn lại bao trọn lấy người Lee, dự định
một đòn kết liễu.
Trước khi cậu kịp làm điều đó, Guy đã xuất hiện ngăn cản. Mọi chuyện càng trở nên bi thảm hơn khi họ chứng kiến anh bạn Rock Lee cho dù mất ý thức vẫn kiên trì muốn chiến đấu. Hayate sau khi
tuyên bố kết quả, nhanh chóng điều các nhân viên y tế đến cấp cứu cho
Lee.
“Tôi thật tiếc khi phải nói điều này.” Một người trong số
đó tiến tới trước mặt Guy. “Tình trạng của cậu bé rất tệ, xương toàn
thân gãy vụn, cơ bắp nứt toạc, gân cốt cũng bị đứt. Sẽ mất khá lâu để có thể hồi phục lại. Nếu chỉ có thế thì chúng tôi vẫn có thể cứu chữa
được. Nhưng trọng điểm là… vết thương ở tay và chân trái rất nặng. Rất
rất nặng.”
Guy nghe đến đây, hai bàn tay run rẩy nắm chặt, chờ
đợi lời nói tiếp theo của vị y sĩ. Quả nhiên, sự thật trước mắt còn
nghiệt ngã hơn con người ta tưởng rất nhiều. Vì…
“Cậu bé này sẽ không thể làm ninja được nữa.”
“…”
Naruto vừa chạy tới nơi, nghe được câu này không khỏi sững sờ đứng lặng tại
chỗ. Trước mặt cậu, Guy cũng trong tình trạng tương tự, nhưng ông còn
khổ sở hơn rất nhiều. Bao nhiêu ân hận, dằn vặt đều xuất hiện, bóp méo
đi gương mặt luôn tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ đó.
Lúc Kakashi
bước ra, nhìn thấy chính là một cảnh tượng thê thảm như thế. Anh nghi
hoặc nhìn sang phía Uri, tìm kiếm một lời giải thích.
“Cậu ấy đã
mở cổng thứ năm của Bát Môn.” Uri đơn giản nói một câu, nhưng lượng
thông tin trong đó lại đủ khiến Kakashi ngạc nhiên đến ngây người.
Này? Chuyện quái gì xảy ra vậy? Thằng bé mới chỉ 13 tuổi thôi! Lại có thể mở được đến cổng thứ năm ư? Còn Guy, sao anh ta lại đồng ý chuyện nguy
hiểm này cơ chứ?
Trong lòng tràn ngập thắc mắc, nhưng Kakashi vẫn nén lại, đi tới vỗ vai người bạn của mình, nhắc nhở Guy rời khỏi khu
vực sàn đấu, nhường chỗ cho trận kế tiếp.
Âm thanh loạch xoạch
của các ký tự đang nhảy múa trên bảng điện tử kéo căng dây thần kinh của Choji. Cậu nhìn sang phía thầy Asuma vừa trở lại từ chỗ Ino, lo lắng
nói.
“Trong hai người kia, em chẳng muốn phải đấu với ai cả. Có thể bỏ cuộc không thầy?”
“Gì đây? Nghĩa là em không muốn ăn thịt nướng phải không.”
“Hả? Tất nhiên là muốn rồi. Thịt nướng! Em sẽ ăn thật nhiều thịt nướng!”
“…” Trời, đây là cái kiểu khích lệ gì thế? Shikamaru ngán ngẩm nghĩ.
Đứng cách đó không xa, Kabuto nâng tay đẩy gọng kính tròn nhìn hai dòng chữ
hiện trên tấm bảng, khóe môi khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười khó đoán.
Ngài Orochimaru, tôi không biết tại sao ngài đột nhiên thay đổi kế hoạch, nhưng có lẽ lần này tôi phải ra tay rồi…
Vốn ban đầu Orochimaru lệnh cho hắn tiếp cận và quan sát lấy toàn bộ thông
tin về Uchiha Sasuke. Nhưng người tính không bằng trời tính, thời điểm
hắn cho rằng bọn nhóc này đã thảm hại kiệt sức không chịu nổi, thì hoàn
toàn ngược lại, một đám người chẳng những đã tìm được đủ trục thư, toàn
thân còn không có vết thương nào nghiêm trọng, an nhiên một đường đi tới tòa tháp. Nếu không phải tên nhóc Naruto lộ ra sơ hở ăn phải nấm độc
thì hắn cũng không biết nên dùng cách gì để tiếp cận bọn chúng. Đặc
biệt, ánh mắt của con bé Uri làm cho hắn có cảm giác rất bất an, như thể mình bị nhìn thấu hết rồi vậy.
Cũng vì lẽ đó mà đến cuối cùng
hắn không hề thu thập được gì từ Sasuke, cả về năng lực của cậu ta cũng
như cách sử dụng ấn chú. Điều đó dẫn tới việc Orochimaru ban một mệnh
lệnh mới – tham gia vòng đấu loại. Nhưng chỉ cần thật sự đánh nghiêm túc nếu đối thủ của hắn là hai người. Một là Uchiha Sasuke. Người còn lại…
Kabuto chậm rãi đưa mắt nhìn xuống sàn đấu, nơi một bóng trắng đang đứng bất động.
Yonehara Uri.