“Thầy cũng cảm nhận
được, phải không?” Trên sân thượng bệnh viện, hai bóng người đứng đối
diện nhau. Uri nheo mắt nhìn ra xa, nhẹ thốt từng chữ. “Có kẻ đang cố
gắng phá vỡ phong ấn trên người Sasuke.”
“Đúng vậy.” Kakashi trầm ngâm. “Hắn phen này nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Đệ Tam từng nói qua, vì ham muốn bất tử cùng sức mạnh từ con mắt sharingan đó mà
Orochimaru đã thực hiện hàng trăm thí nghiệm trên cơ thể người. Tham
vọng của hắn thực sự đáng sợ.”
“Cái chính còn ở Sasuke.” Uri đáp. “Hận thù trong lòng cậu ấy là chìa khóa nhanh nhất dẫn tới con đường
tội lỗi. Một khi trải nghiệm được loại sức mạnh đó rồi, khao khát của
cậu ta sẽ chỉ càng tăng thêm. Một tháng tới… thầy định thế nào đây?”
“Ừm… có lẽ ta sẽ ở cạnh nó, vừa để hướng dẫn, vừa để giám sát.”
“À, vậy còn Naruto? Thầy tính bỏ mặc cậu ấy chứ gì.”
“Con nhóc này!” Kakashi cười trách, mắt nheo lại hình bán nguyệt. “Dự định
thế nào còn không phải em đã sắp xếp tốt rồi sao? Bằng không cậu nhóc
hiếu động kia mấy ngày nay làm sao có thể an phận như vậy?”
“Hừ. Thầy đừng tưởng có lý do chính đáng như vậy là xong.” Uri bĩu môi. “Chuyện này xem như thầy nợ em đấy.”
“Được rồi được rồi, giúp thầy đi, sau này chắc chắn không để em chịu thiệt.”
Kakashi bất đắc dĩ nói, bàn tay lại vò mái tóc dài rối tung.
“A,
buông ra, tóc em chải cẩn thận là để cho thầy vò thế này sao hả!” Uri
nhảy lùi tránh khỏi ma trảo, hắng giọng. “Đính chính lại chút, em giúp
Naruto không phải vì thầy đâu, nhưng thầy vẫn nợ em một việc đấy.”
“Cái logic gì thế này?” Kakashi ngẩn người.
“Mặc kệ, thầy biết vậy đi. Naruto là bạn của em, giúp cậu ấy cũng là việc
nên làm thôi. Nhưng không thể để thầy an nhàn được. Thầy nhớ đấy nhé.
Tạm biệt.” Nói rồi cả người trong chớp mắt hóa thành một làn gió, biến
mất.
oOo
“Đã xác minh được chưa?”
Trong căn phòng tối, Shimura Danzo khẽ nhắm con mắt duy nhất lộ ra của mình, lên tiếng hỏi bóng đen trước mặt.
Ánh sáng le lói từ những cây nến trong phòng không đủ soi rõ dung mạo người đó. Chỉ thấy đối phương nhẹ gật đầu, giọng nói khàn khàn mang chút quái dị vang lên.
“Đúng như ngài nghĩ. Con bé đó không chỉ là người
sống sót cuối cùng, mà vừa vặn còn là cháu gái của tên tộc trưởng, thừa
hưởng huyết kế giới hạn Lăng độn.”
“Hừm. Tên Hiruzen khốn kiếp
luôn thích làm theo ý mình như vậy. Bọn người đó vốn hận làng Lá chúng
ta tới tận xương tủy, làm sao có thể yên phận? Cái chính sách hòa bình
ngu ngốc này sớm muộn gì cũng sẽ dẫn làng Lá đến con đường diệt vong. Và ta… tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra được!” Nói đoạn, lão nhìn xuống bóng người phía trước. “Tiếp tục nhiệm vụ của ngươi đi, trong
thời gian sớm nhất phải tìm cho ra điểm yếu của con nhóc đó. Ta không
tin nó thật sự mạnh như vậy.”
oOo
“Này ông kia! Đang làm
gì thế hả?” Naruto cảnh giác nhìn ông già tóc bạc đang đứng đối diện
mình. Người gì mà kỳ cục, lớn già đầu rồi còn để bị bắt gặp đang đi rình nhà tắm phụ nữ.
“Ha ha, chào cậu trai. Ta là một nhà văn, đang
đi khắp mọi nơi để viết sách.” Ông bác già không chút xấu hổ khi bị phát hiện, cười ha ha đầy tự hào.
“Nói dối, viết sách thì liên quan
quái gì đến nhà tắm phụ nữ chứ?” Nghĩ tới tình cảnh Uri cũng có thể đang ở trong đó, mặt Naruto đỏ bừng, tức giận xông lên. “Tôi phải cho ông
một trận để chừa cái thói xấu này.”
Bộp.
Nhìn trước mặt
vô duyên vô cớ xuất hiện thêm một con cóc lớn không chút khó khăn đẩy
ngược cậu, Naruto trừng mắt kinh ngạc, thân mình lăn thêm vài vòng, trực tiếp ngã ra mảnh đất phía sau.
“Ông… ông…”
“Ha ha, biết
sợ rồi chứ gì? Nghe cho kỹ đây! Ta chính là tinh linh tiên tố đạo nhân
của thần cóc Diệu Mộc sơn, được biết đến với cái tên – Tiên Nhân Cóc.”
“Hả? Tiên nhân?” Naruto gượng đứng dậy, quên đi nỗi tức giận vừa rồi, trong
đầu lóe lên một ý quay sang nhìn người nọ. “Tôi không quan tâm ông là
ai. Tiên nhân… háo sắc, ông phải dạy cho tôi vài chiêu hay hay đền bù
cho cú ngã vừa rồi.”
“Buồn cười thật. Ngươi tự dưng ở đâu xuất hiện cản trở ta tìm tư liệu, ta chưa xử lý ngươi là may.”
“Tìm tư liệu cho mấy cuốn sách nhảm nhí của ông sao?”
“Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là Icha Icha – cuốn sách tình yêu nổi tiếng nhất!”
“Hơ… nó… chính nó…” Nhìn cái bìa sách quen thuộc đến không thể quen thuộc
hơn, Naruto nghẹn họng lắp bắp. Ông thầy Kakashi suốt ngày ôm cái này,
tác giả của nó lại là lão dê cụ trước mặt, vậy chẳng phải bọn họ đều
công khai đọc truyện bậy bạ bao lâu nay sao?!
“Naruto.” Đang lúc
hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một giọng nói bất ngờ vang lên, ẩn trong đó còn có chút không hài lòng. “Cậu đang làm cái gì ở-đây vậy?”
“Ha.” Naruto nuốt khan quay đầu, nhìn thấy bóng người trước mặt, có chút luống cuống giải thích. “A, tớ… không có… tớ chỉ…”
Uri trên người mặc một bộ yukata màu xanh nhạt, mái tóc tím bạc được nàng
búi gọn lên. Làn da trắng nõn vừa ngâm nước nóng nên có chút hồng, cặp
mắt tím mơ hồ giăng một tầng sương.
Tâm trạng của nàng lúc này
thực sự không được tốt lắm, không hẳn là vì phát hiện hai người này đang đứng trước phòng tắm nữ, mà do ngâm nước nóng lâu, cảm thấy có chút
chóng mặt.
“Không cần luống cuống như vậy. Nãy giờ tớ ở khu bên kia mà.”
“A, vậy à.” Naruto thở phào, chuyển lực chú ý lên cánh tay Uri. “Vết thương của cậu đỡ hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn nhiều rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn.” Uri đáp, tầm mắt chuyển sang nhìn người đang đứng bên cạnh Naruto.
Đó là một người đàn ông cao lớn, mái tóc trắng dài buộc túm ở phía sau, trên mặt nổi bật hai đường kẻ đỏ trải từ mắt xuống cằm.
Oh! Trùng hợp thật đấy nhỉ?
“Chào ngài, Jiraiya – sama.” Nàng khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Naruto thấy động tác bất ngờ này, vô cùng kinh ngạc, loay hoay nhìn qua nhìn
lại giữa hai người. “Uri – chan, cậu biết lão già dê này sao?”
“Đừng thất lễ như vậy!”
Gì chứ?! Naruto kinh ngạc mở to mắt. Ông già trước mặt rốt cuộc có thân thế ra sao vậy?
Jiraiya nheo mắt nhìn cô bé đang đứng đối diện mình. Ông có thể dễ dàng nhận ra thằng nhóc hùng hổ kia rất để tâm đến suy nghĩ của cô bé. Nhưng đó còn
chưa phải trọng điểm. Cái chính ở đây là…
Cô bé gần như ngay lập tức nhận ra ông!
Dựa vào phản ứng nửa kinh ngạc nửa vui mừng, còn có ánh mắt trong khoảnh
khắc như đang hồi tưởng quá khứ kia, không khó để một kẻ lão luyện như
Jiraiya biết được điều đó. Ông cũng thêm phần thưởng thức khi cô bé đã
lựa chọn thẳng thắn đối mặt chứ không phải che giấu hoặc cố tình diễn
trò làm như không biết. Tuy vậy, thái độ cô bé vẫn làm cho Jiraiya có
chút khó hiểu. Kinh ngạc thì thôi, tại sao lại có cả vui mừng? Ông nhớ
là trước đó hai người chưa từng gặp nhau lần nào cả?!
“Uri –
chan.” Nhân vật bị bỏ qua nãy giờ – Naruto – bất bình lên tiếng, vẻ mặt
như kiểu ‘hãy quan tâm tôi một chút đi’. “Tớ đã luyện thành công bài tập đi trên mặt nước rồi!”
“A…” Uri hoàn hồn từ cảnh tượng cái xác Jiraiya bị đâm thủng, ngẩng phắt đầu nhìn Naruto.
“Tớ… làm cho cậu xem nhé?” Phản ứng bất ngờ của Uri làm Naruto có chút luống cuống. Tại sao nhìn cậu ấy lạ vậy nhỉ?!
“À, ừm, cậu làm thử đi.”
Thoáng gật gật đầu, Naruto đi tới chỗ hồ nước mình đang luyện tập, bắt đầu nén chakra.
Nhìn bộ dạng cậu ấy thuần thục đi lại trên mặt hồ cùng nụ cười rạng rỡ vui
vẻ, Uri cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Còn chưa kịp nói gì,
người bên cạnh đã lên tiếng.
“Thằng bé đó là vật chứa Cửu Vỹ sao?” Rõ ràng là đang hỏi, nhưng ngữkhí lại tràn ngập khẳng định.
“Vâng.” Uri thành thật đáp.
Nhìn bộ dạng nàng như vậy, lại liếc qua cậu nhóc tóc vàng đang hí hửng khoe
thành tích, đáy lòng Jiraiya một mảnh gợn sóng. Ra vậy, đã đến lúc cho
nó điều khiển chakra của con hồ ly rồi sao?
“Từ giờ giao thằng bé cho ta. Ta sẽ phụ trách huấn luyện nó.”
oOo
“Em có thể mượn chỗ sách này về nhà không ạ?”
“Được chứ Yonehara – chan. Mấy cuốn sách đó đã lâu không có ai đọc, em có thể giữ đến khi nào cũng được.”
“Vâng, vậy ba ngày nữa em sẽ quay lại.”
Ôm một chồng sách nhỏ rời khỏi thư viện làng Lá, trong đầu Uri như vang lên tiếng bàn tán của dân làng mấy ngày nay.
Từ sau khi danh sách thi đấu được công bố chính thức, người dân và shinobi các nơi đều bận rộn chuẩn bị cho sự kiện quan trọng này. Lãnh chúa các
làng có ninja dự thi đều đến xem, không khí trong làng vui như mở hội.
Có điều, đi cùng với nó cũng là sự nổi tiếng bất đắc dĩ.
Chuyện
nàng là tộc nhân duy nhất còn sót lại của nhà Yonehara dường như vô cùng đáng bận tâm. Qua lời kể của những người trực tiếp quan sát cùng sự
thêm thắt thần kỳ của hầu hết người nghe, câu chuyện về nữ ninja sử dụng Thiên Tàm Ti cùng huyết kế Lăng độn đã truyền khắp các đầu đường ngõ
phố. Hiện tại, mỗi lần nàng ra ngoài đều bắt gặp rất nhiều ánh mắt hiếu
kỳ, hâm mộ của người dân.
Đối với chuyện này, Uri ngược lại có chút vui vẻ.
Sự kiện ngày đó nàng sử dụng bí thuật tộc Yonehara đã là một dấu ấn chắc
chắn nhất, khẳng định việc nàng là người sống sót cuối cùng của gia tộc.
Như vậy… em hài lòng rồi nhỉ?
Uri?
Nhớ tới ước nguyện nhỏ nhoi của cô bé sắp mười hai tuổi đã phải rời xa nhân thế, nàng không khỏi có chút thẫn thờ.
Tiểu thư dòng chính? Cháu gái tộc trưởng? Rồi còn huyết thống thuần khiết?
Tất cả, tất cả những thứ đó đều chỉ là gánh nặng, là áp lực đè lên vai phế
vật yếu đuối nhu nhược của dòng họ mang sức ảnh hưởng khủng khiếp này.
Bí thuật tộc Yonehara vì một vài nguyên nhân đặc thù nên luôn thiên về âm
nhu, chiến đấu theo dạng tĩnh, sử dụng tơ làm vũ khí trong phần lớn các
cuộc chiến.
Tuy nhiên, để có thể điều khiển chúng thật tốt mà
không gây ra tai nạn ngoài mong muốn, người sử dụng phải thật sự nhuần
nhuyễn các thuật liên quan đến Lăng độn – huyết kế giới hạn cho phép
biến đổi thuộc tính chakra, có chút giống với khối lũy thuật, nhưng hơn ở chỗ có thể dùng tơ thật hoặc nén chakra trong chính cơ thể để tạo ra
tơ. Việc này giúp người dùng có thể tùy ý biến đổi hình dạng cùng độ dài của loại vũ khí này, khi thì mềm như giấy, lúc lại sắc hơn dao, từ đó
dễ dàng gây ra sát thương trên người đối thủ.
Đáng tiếc thay,
trong khi các thành viên hầu hết đều có khả năng sử dụng, thì Uri – tiểu thư duy nhất thuộc dòng chính của thế hệ này lại không cách nào điều
khiển được nó. Mọi y nhẫn được tộc trưởng mời tới đều nói rằng do thể
chất tiểu thư quá đặc biệt, nên thậm chí còn không thể nén được chakra
tự nhiên.
Đây vốn được coi là một bí mật rất lớn, chỉ xếp thứ hai trong số những điều cần kín miệng nhất. Vì vậy mà đến ngay cả bản thân
cô nhóc cũng không nhận ra được là mình không thể trở thành shinobi.
Cho tới lúc nhận ra… cũng muộn rồi…