“Bát Môn Độn Giáp, một thứ thuật thật kinh khủng!”
Trước giường bệnh của Lee, Uri nhìn xuống các vết thương đã được băng bó cùng với màu máu đỏ thẫm đang cố tràn ra qua lớp băng vải, không nhịn được
cảm thán một câu.
Đây thực sự là chiêu thể thuật đáng sợ nhất
trong tất cả các chiêu nàng từng được nhìn thấy. Dựa vào tốc độ cùng uy
lực của nó, không khó để tưởng tượng ngày đó nếu Gaara không kịp dùng
cát bảo vệ thì sẽ nhận phải hậu quả như thế nào.
Nhưng… chiến thắng bằng loại biện pháp lưỡng bại câu thương này có gì hay? Uri nhẹ thở dài.
Suốt mấy ngày nay, nàng đã tới bệnh viện này xem qua thương thế cùng độ
nghiêm trọng của các vết thương trên cơ thể Lee. Ngoài phần xương và cơ
bắp bị rách ra, trọng điểm trong lần chấn thương này còn nằm ở tay và
chân trái. Một rắc rối lớn mà nàng vừa phát hiện thêm đó là những mảnh
xương vỡ ra trong lúc tay chân bị nghiền đã đâm vào cột sống của Lee, và quá trình tháo gỡ chúng cần một cuộc đại phẫu mà tỷ lệ thành công không khả quan chút nào. Có thể thấy, đòn tấn công của Gaara vô cùng dứt
khoát tàn nhẫn, rõ ràng trong đầu cậu ta lúc đó, ý nghĩ giết chết Lee là nghiêm túc thực sự.
Uri im lặng nhìn người đang nằm trên giường, suy nghĩ trong đầu dần phiêu tới những khoảnh khắc họ từng gặp nhau.
Một người có tính cách hào phóng vui vẻ như cậu ta cũng không dễ gặp,
chưa kể trước đó Lee còn giúp đỡ đồng đội của nàng. Nếu ngày đó không có cậu ấy can thiệp kéo dài thời gian, nhóm Dosu hẳn là đã kịp xử lý bọn
Sakura rồi. Đối với chuyện này, nàng thực sự rất biết ơn cậu ta.
“Vết thương này cũng chưa phải là hết hy vọng. Tớ chắc chắn sẽ giúp cậu!”
Uỳnh. Uỳnh.
Chấn động đột ngột xuất hiện làm cả khu bệnh viện như rung chuyển. Uri nghi
hoặc ló đầu ra, thoáng bắt gặp một bóng đen khổng lồ đang thả một vật gì đó xuống trước cổng chính.
“Naruto?”
Nhận ra chân dung
người kia, Uri không khỏi kinh ngạc. Cậu ấy lẽ ra phải đang luyện tập
với ngài Jiraiya mới đúng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ tới loại trường hợp này, Uri không khỏi lo lắng. Nàng với lấy cái chăn
mỏng ở góc giường đắp cho Lee, sau đó bước vội ra khỏi căn phòng.
“Xin lỗi, cho cháu qua với.” Nhìn đám người đông đúc đang vây quanh cổng
bệnh viện, Uri nén lại nghi hoặc chạy tới xem nhân vật đang nằm ở trung
tâm kia. Đó thật sự là Naruto. Nàng nhanh chóng tiến hành kiểm tra sơ
lược cho cậu ấy trước khi các bác sĩ điều động cáng cứu thương đưa người vào. Thật may là tình hình cậu ấy không có gì nghiêm trọng, việc ngất
đi chỉ là do kiệt sức.
oOo
“Tỉnh rồi sao?”
Naruto chậm chạp ngồi thẳng dậy, cảm thấy ngoại trừ phần đầu có chút choáng váng thì mọi thứ còn lại đều ổn. “Sao tớ lại ở đây?”
“Ai mà biết.” Shikamaru chỉ vào một giỏ trái cây. “Tớ mang thứ này đi thăm
Choji, nhưng bác sĩ nói cậu ấy không thể ăn được. Lại tình cờ thấy Uri,
cậu ấy nhờ tớ trông cậu một lát.”
“Hả? Uri – chan?” Mặt Naruto chuyển từ kinh ngạc sang vui mừng. “Cậu ấy cũng tới đây sao?”
“Ừ.” Shikamaru lầm bầm, đoạn ném giỏ trái cây về phía Naruto. “Cái này bỏ đi cũng phí, cho cậu đấy.”
“Cậu tốt bụng phết nhỉ.” Naruto cầm lấy một quả táo, cười ha ha.
“Ngốc, chỉ là tớ không muốn lãng phí mà thôi.”
“Sao cũng được.” Naruto vừa cắn một miếng, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhảy
vụt xuống giường, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Không được, giờ không phải lúc ăn, tớ phải đi tìm Uri – chan đã.”
“Để làm gì?”
“Tớ… có thứ muốn đưa cho cậu ấy.”
“Để sau đi, không nghe tớ bảo là cậu ấy nhờ tớ ở đây trông một lát à?”
Shikamaru nhắm mắt. “Sớm muộn gì Uri cũng sẽ quay lại đây thôi. Dù gì
cậu ấy cũng ở đây suốt ba ngày rồi.”
“Gì? Sao cậu biết?”
“Các y tá nói. Mấy ngày nay cậu ngủ mê mệt, có biết cái gì đâu. Cơ mà cậu
cũng may mắn đấy nhỉ, bị bệnh cũng vẫn có con gái tới thăm nom chăm sóc, chẳng bù cho Choji.”
“Ha ha…” Naruto cười trừ quay lại giường,
bàn tay khẽ lần vào túi, vẻ mặt nửa vui mừng nửa mong đợi, tiếp tục ngồi gặm quả táo Shikamaru cho. “Phải rồi, Choji cũng đang ở đây, chẳng lẽ
cậu ấy bị thương nặng đến vậy sao?” Mình nhớ lần đó Uri – chan đâu có
mạnh tay với cậu ta?
“Tất nhiên không phải rồi. Tên Choji đó sau trận đấu vì ăn quá nhiều thịt nướng nên bụng có vấn đề, phải nhập viện.”
“Ha ha, đúng là Choji!”
oOo
“Tại sao các người lại bảo vệ nhau? Chẳng có lý do gì để con người phải sống vì kẻ khác cả.”
Trong phòng bệnh của Lee, hai luồng sát khí lạnh băng đang giao chiến. Uri
nghe được những lời từ thiếu niên đeo hồ lô cát, cặp tử mâu lóe lên một
tia giận dữ. Đứng đối diện nàng, Gaara vẫn đang nói, không biết là muốn
nói cho nàng nghe, hay là cho chính mình.
“Ta đã cướp đi sinh
mạng của người đàn bà mà ta phải gọi là mẹ để đến thế giới này. Chỉ vì
muốn đào tạo một ninja mạnh nhất, cha ta đã dùng nhẫn thuật cấy hóa thân của cát vào cơ thể ta. Ta là một quái vật ngay từ khi mới sinh. Yêu
thương? Đừng có lấy thước đo của các người mà đánh giá ta. Gia đình?
Thực chất cũng chỉ là một khối căm hờn, phản bội và giết chóc. Đối với
bọn chúng, ta như một di vật của quá khứ mà chúng rất muốn xóa sổ. Vậy
thì ta tồn tại vì cái gì? Ta phải sống vì cái gì?”
“Thật ngu
ngốc! Ngươi đã ôm cái suy nghĩ lệch lạc này từ khi nào hả?” Uri tức giận quát. “Gia đình không phải như vậy, tuyệt đối không phải như ngươi nói. Muốn không bị phản bội, ngươi phải đối xử chân thành với mọi người xung quanh!” Đây là điều nàng đã được dạy, cũng là lời trăn trối cuối cùng
ba mẹ nói với nàng, không phải sao?
“Đối xử chân thành? Điều đó
chỉ đúng khi những người xung quanh không xem ngươi là quái vật. Bọn dân làng ngu ngốc kia thậm chí còn không cho ta lại gần chúng. Đến cả người ta từng yêu thương nhất cũng phản bội ta.”
“…” Nực cười, mức độ
kỳ thị một đứa trẻ sa cơ ở thế giới đó so với con quái vật nơi này có
khác gì nhau? Phản bội cái gì chứ? Nhưng người hắn đang nói đến là ai?
Yashamaru, em trai của mẹ hắn sao?
“Một sự tồn tại quá mạnh mẽ là một sự tồn tại khiến người ta khiếp sợ. Sau cùng ta cũng hiểu, ta chỉ
có bản thân mình. Ta sẽ không tin ai, không yêu ai! Ta chỉ có bản thân
mình!”
Giữa lúc tinh thần Gaara dần trở nên bất ổn và có xu hướng dùng cát tấn công Uri, cửa phòng bệnh bất ngờ bị đạp tung. Naruto và
Shikamaru xông vào, dải bóng đen đặc từ thuật ảnh chân tự nhanh chóng
trói lấy Gaara.
“Dừng lại đi!” Uri lên tiếng ngăn cản trước khi Naruto kịp giáng một đấm vào mặt người thanh niên tóc đỏ đang ôm đầu đứng đó.
“Cậu không sao chứ?”
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Naruto, Uri vô cùng áy náy. “Tớ không sao hết. Mọi chuyện không có gì đâu. Chúng ta rời khỏi đây mau đi.”
“Ta không cho phép!” Gaara tức giận quát lên, không chút khó khăn thoát khỏi
khống chế. “Các người lấy quyền gì mà ngăn cản ta? Tất cả các người chỉ
là một lũ rác rưởi, đều không nên sống trên đời này.”
“Nói cái
gì?” Naruto nhìn đống cát rải trên giường Lee, cũng mơ hồ đoán được chút sự tình, tức giận nói. “Trận đấu vừa rồi ngươi đã thắng, giờ còn âm
thầm tới đây gây sự, ngươi có biết hành động này hèn thế nào không hả?
Thứ như ngươi lại dám nói bọn ta là rác rưởi sao?”
“Ta không quan tâm.” Gaara nhếch mép. “Chính lũ người-bình-thường các ngươi luôn xem
ta như quái vật mà đối đãi, ta giết hay không cũng không sao cả.”
Cái gì? Quái vật? Naruto lặng người nhìn Gaara, trong đầu không ngừng vọng
lại hai chữ đó. Hắn nói ‘quái vật’ là sao chứ?! Không lẽ…
Rạt. Rạt.
Đám cát trong hồ lô bắt đầu tràn ra, bao vây lấy cả ba người. Và một lần
nữa, đòn tấn công này lại bị ngăn cản. Vừa nhìn thấy Guy đứng trước cửa
phòng bệnh, những mảng ký ức từng có với Yashamaru lại vọng về trong đầu Gaara. Cậu như phát điên gầm lên. Tại sao? Tại sao lũ người này hết lần này tới lần khác cứ bảo vệ nhau như vậy?
“Cứ chờ đấy, trận đấu sắp tới, ta nhất định sẽ giết chết ngươi… cùng với cái tư tưởng chân thành ngu ngốc đó.”
oOo
Thời điểm Uri về đến nhà đã là buổi tối.
Fuu mấy ngày nay cứ thoắt ẩn thoắt hiện, dáng vẻ vô cùng thần bí, nàng mặc
dù có chút nghi hoặc nhưng cậu ấy không nói, nàng cũng không muốn hỏi.
Cả căn nhà yên tĩnh trống vắng thực sự có chút không quen. Từ khi Yukino
vào không gian thiết lập phong ấn hóa hình, chakra của hai người các
nàng cũng bị tách ra hoàn toàn độc lập, các phân thân đang hoạt động ở
tiệm bánh Miura đều được nàng triệt tiêu tất cả, tạm thời đóng cửa để
chuyên tâm thực hiện xong lần thăng cấp quan trọng này. Hiện tại, mỗi
khi có thời gian rảnh, nàng không phải luyện tập thì là nghiên cứu chữa
trị dứt điểm vết thương của Lee, còn có chuẩn bị thật nhiều quần áo cho
Yukino, cuộc sống cứ đều đều trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc vòng đấu
chính cũng tới.
oOo
“Kế hoạch lần này ta đã nói xong. Mong ông giữ lời hứa, tuyệt đối không can thiệp.” Trong căn phòng tối,
Orochimaru nhếch miệng kết luận.
“Tất nhiên, chuyện này đối với
ta cũng không hề có hại.” Danzo vuốt ve cánh tay hiếm khi lộ ra của
mình, phần da trên đó nổi bật một cách kỳ dị với sự xuất hiện của rất
nhiều sharingan. “Giờ thì ta lại mang cả sức mạnh của Senju lẫn Uchiha,
tuyệt thật!”
“Ngắm nghía thế đủ rồi, ông còn rất nhiều thời gian
thử nghiệm loại huyết kế giới hạn đặc biệt đó. Giờ thì nói tôi nghe, cái người mà ông chọn kia là ai, thật sự có thể qua mặt cô tiểu thư ghê gớm đó sao?”
“Ha ha, tất nhiên.” Danzo cười nhạt. “Kế hoạch lần này
ta đã định cả, tuyệt đối sẽ không có một chút sơ suất. Con nhóc đó cho
dù lợi hại, đối mặt với đồng đội bên cạnh làm sao có thể đề phòng chứ?
Huống hồ, một khi đã dính phải thứ này, cho dù có là người mang đẳng cấp kage chăng nữa cũng tuyệt không thoát được.”
Bộ dạng tự tin này
của lão làm Orochimaru không khỏi có chút hứng thú. Hắn nhướn mày nhìn
Danzo, cười ha ha giấu đi những suy tính trong lòng. “Con bé đó thật sự
khiến ông phí nhiều tâm tư nhỉ.”
“Sao lại không?” Danzo hừ lạnh.
“Tên Hiruzen kia thật sự mù quáng đến ngu ngốc rồi, lại không nhìn ra
được tâm tư con nhóc đó hoàn toàn không đặt ở Konoha. Nếu một ngày nào
đó nó làm phản, cũng sẽ tạo được một phen sóng gió. Huống hồ bây giờ mọi người trong làng đều đã biết đến danh tiếng của nó, Hiruzen lại cố ý
nâng đỡ, trước sau gì con bé cũng là một mối uy hiếp với làng.”
“Ông cũng biết thừa tính cách lão thầy của ta mà.” Orochimaru nhẹ khiêu mi.
“Lão hẳn là đang muốn bù đắp cho con bé đó đi. Nói thật, với năng lực
của nó, chẳng cần cố gắng nâng đỡ gì cả, sau này cũng vẫn sẽ đạt thành
tựu lớn, ông không nghĩ đến chuyện lôi kéo ngay từ bây giờ sao?” Nếu
không phải nhãn thuật của tộc Uchiha lợi hại hơn, có khi hắn đã chọn con bé thay vì Sasuke – kun rồi.
“Ngươi không hiểu.” Danzo lắc lắc
đầu. “Tâm ý của nó hoàn toàn không đặt ở đây. Một kẻ như vậy không được
phép tồn tại ở nơi này, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ thứ gì uy
hiếp đến làng được.”
“Đừng nói như thể ông tốt lành lắm.”
Orochimaru cười nhạt. “Lần này tôi đem quân đi đánh cái làng yêu quý này của ông, ổn chứ hả?”
“Trận này là ngoại lệ.” Danzo vừa lấy băng
vải quấn lại cánh tay, vừa đáp. “Sau khi Hiruzen chết, ta sẽ lên làm
Hokage, cải cách lại ngôi làng này. Tới lúc đó hưng thịnh của nó do ta
quyết định, hi sinh chịu chút tổn hại lần này có là gì.” Mục đích của
hắn là mạng của lão già Hiruzen cùng với con bé mắt tím đó. “Ngươi có
cho rằng, một ninja cảm nhận sẽ là lựa chọn tuyệt vời nhất cho kế hoạch
này không?” Sau cú phất tay của lão, một bóng người từ trong tối bước
ra, cặp mắt cam như phát sáng lấp lánh.
“Kế hoạch lần này ta hoàn toàn giao cho ngươi đấy, Fuu.”