Sinh Tồn Ở Thế Giới Ninja

Chương 8: Chương 8




“Con hồ ly xấu xí…”

Vừa dứt lời, cặp mắt màu hổ phách của Yukino lập tức mở ra, bên trong hoàn toàn tỉnh táo, không có chút dấu hiệu nào như vừa thức dậy.

Nó nhảy xuống khỏi ghế, bĩu môi chuẩn bị tuôn một tràng oán trách thì tầm mắt lia tới thứ sau lưng nàng.

“A…” Đây là cái gì?

Uri mím môi nhịn cười, vòng tay lôi thứ đồ kia ra.

“Tặng ngươi!”

Đó là một cái đệm bông rất lớn, được mô phỏng theo hình dáng của Yukino phiên bản trưởng thành, chín cái đuôi bằng bông phía sau được chế tác cầu kỳ tinh xảo, trông y như thật. Trên lưng của hồ ly là một khoảng trống vừa ấm áp vừa mềm mại, rất thích hợp làm chỗ ngủ. Cặp mắt hồ dùng hai viên đại đông châu làm nên, trong bóng tối lấp lánh quang mang như lưu tinh. Phía trên còn khéo léo thêu chữ ‘Yukino’ bằng chỉ đỏ, nổi bật trên nền vải trắng, quả thực vô cùng xinh đẹp.

“Oa…” Nhìn nó đi đi lại lại sờ chỗ này, ngắm chỗ kia, cái miệng nhỏ há hốc không ngừng, Uri liền mặc nó khám phá, đi xuống bếp dùng cơm.

Đồ ăn nàng nấu lúc trưa còn dư rất nhiều, có vẻ sức ăn của Yukino khá yếu, một bàn ăn lớn gần như còn nguyên.

Ngồi nhâm nhi được nửa bát, liền thấy bóng dáng tiểu hồ ly kích động chạy tới nhảy ào lên người nàng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

“Thích không?”

“Ngươi… cái đó… ngươi tự làm sao?”

“Ừ. Quà sinh nhật.”

“…” Yukino không nói gì, chỉ dụi dụi đầu vào người nàng, biểu lộ tâm tình kích động của nó.

“Những sợi chỉ dùng để may cái giường đều làm từ chakra của ta, sau này ngươi nằm trên đó cũng có thể tu luyện như trong không gian vậy.”

“Hả? Toàn bộ đều dùng chakra sao?” Đây là điều khủng bố cỡ nào chứ?!

“Phải. Loại chakra cố định.” Uri dí trán nó. “Vào ngủ đi, nếu có chỗ nào nằm không thoải mái thì cứ nói, ta sẽ sửa sau.”

Tiểu hồ ly chần chờ một chút, liền thuận theo chạy ù vào phòng.

Còn lại một mình, Uri nhìn chằm chằm bàn ăn trước mặt, thầm nghĩ có lẽ để mai chế biến lại, mang tới buổi huấn luyện luôn.

oOo

Sáng hôm sau – 5h.

Tại sân tập.

Bốn người lần lượt từ bốn hướng khác nhau đi tới, chậm rãi tụ lại một điểm.

Trời vẫn còn mờ mịt, gió lạnh thổi vù vù, đây quả thực chính là loại thời tiết làm cho người ta lười biếng.

Naruto và Sakura vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở giơ tay chào.

Uri tối qua thức khuya, sáng lại dậy sớm làm đồ ăn, uể oải che tay ngáp một cái.

Chỉ có Sasuke vẻ mặt tỉnh rụi, lạnh lùng bước tới chỗ mọi người.

Thời gian dần trôi qua.

Một tiếng…

Mặt trời đã lên, cả không gian như bừng sáng.

Hai tiếng…

Gió lạnh ngừng thổi, chừa chỗ cho bầu không khí ấm áp, tâm tình lẽ ra cũng thực tốt nếu bỏ qua cái chân đang mỏi nhừ.

Ba tiếng…

Trên nền đất nổi bật bốn cái bóng ủ rũ đứng đần ra chờ ông thầy vô lương nào đó.

“Haizz… sao giờ này thầy còn chưa tới?” Naruto duỗi chân ngồi bệt xuống, mất kiên nhẫn hỏi.

“Ai mà biết!” Sakura méo mặt.

“Hức, đói quá đi…” Naruto khẽ đưa tay xoa bụng, nói nhỏ.

Kỳ thực không riêng gì cậu ta, cả Sakura và Sasuke cũng rất đói. Chiều qua chứng kiến vẻ mặt nguy hiểm của Kakashi khi nói tới chuyện ăn uống, ba người đều tin rằng thật sự nghiêm trọng nên buổi sáng đều không ăn gì cả, giờ còn phải đứng phơi nắng mấy tiếng đồng hồ thế này…

“Tớ có mang theo đồ ăn đây, các cậu muốn dùng không?” Uri thấy mọi người như vậy, từ tốn đề nghị.

“Uri – chan, sao giờ cậu mới nói chứ?” Naruto mắt sáng rực.

“Nhưng… thầy nói nếu ăn sáng, lát nữa luyện tập sẽ bị ói đó.” Sakura lo lắng.

“…” Sasuke nhíu nhíu mày, dường như còn đang phân vân.

Uri cũng không để ý, chỉ cười cười lấy ra một tấm vải sạch, sau đó đặt mấy hộp thức ăn lên, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

“Ăn hay không tùy các cậu. Tớ chỉ nghĩ đơn giản là nếu nhịn đói sẽ chẳng có sức đấu với thầy đâu.” Nói đoạn, nàng đẩy mấy hộp thức ăn tới trước mặt Naruto, Sakura và Sasuke. “Tớ làm rất nhiều, bốn người chúng ta ăn thoải mái cũng sẽ không thiếu.”

“A… ưm, cảm ơn cậu.” Sakura nhìn thấy Uri thân thiện như vậy, dường như không chút để ý chuyện hôm qua, còn chủ động nói chuyện với cô, có chút ngạc nhiên.

“Cảm ơn.” Sasuke cũng lên tiếng.

Naruto hưng phấn mở nắp hộp, cầm lấy đũa gắp một miếng thịt gà, không khỏi kinh ngạc kêu lên.

“Ngon quá!”

Bên kia hai người cũng bắt đầu ăn, vẻ mặt lần lượt biến đổi.

Lớp vỏ băng sơn vạn năm của Sasuke có chút tan vỡ, cắn một ngụm onigiri, phía trên còn có rắc okaka băm nhỏ, vô cùng ngon miệng.

Sakura đang thưởng thức món bánh hoa đào, trong lòng rất khâm phục tài nấu nướng của Uri. Cô vốn đang ăn kiêng nên cũng thường nhịn đói, nhưng hôm nay được ăn đồ Uri làm, nhất thời cảm thấy không cách nào bỏ bữa được nữa.

Uri mở nắp một hộp súp miso, bên trong đã không còn chút hơi ấm.

Phải ha! Cũng mấy tiếng trôi qua rồi còn gì.

Phừng.

Một ngọn lửa nhỏ từ đầu ngón tay nàng phát ra, hướng thẳng đến đáy hộp. Vì nàng đã khống chế nhiệt độ khá thấp nên không xảy ra tình trạng chảy nhựa.

“Wow, Uri – chan, cậu dùng được hỏa thuật sao?” Naruto đang ăn, chú ý đến động tĩnh bên này, ngạc nhiên hỏi.

“Ừm.” Uri cũng không giấu diếm. Dù sao trước sau gì họ cũng biết.

Sasuke nhìn chằm chằm phía này, cảm thấy rất khó tin.

Cô ta không hề kết ấn! Lại còn phun lửa từ ngón tay! Đây là loại trình độ quỷ quái gì vậy chứ?

Chỉ trong một buổi sáng, bọn họ đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rốt cuộc cô gái này… còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật nữa đây?

“Yo!”

Đang lúc cả bọn trầm mặc, giọng nói của ông thầy bất lương nào đó liền vang lên, vô cùng nổi bật.

“…” Toàn thể học trò câm nín, nhìn lại đống đồ ăn mình bày ra, lời oán trách vừa lên tới cửa miệng liền nuốt xuống.

“Ồ! Các em nghĩ mình đang làm cái gì thế này? Đi dã ngoại sao?” Giọng Kakashi u ám vang lên.

“Do… do thầy đến trễ mà! Bọn em đã ở đây chờ hơn ba tiếng rồi đó!” Naruto vô cùng dũng cảm đứng ra chỉ trích.

“Thầy tới trễ, cùng với chuyện các em tự tiện bày đồ như đi nghỉ mát thế này, có liên quan sao?” Giọng điệu như nghiến răng nghiến lợi.

“Nhưng…”

Uri thấy tình thế không ổn, đứng lên cắt ngang.

“Thầy à! Dù sao tụi em ăn cũng đã ăn rồi, bày cũng đã bày rồi. Đâu thể làm gì khác được. Không bằng… thầy tới đây ăn cùng luôn. Rồi chúng ta bắt đầu tập luyện! Phải không?” Miệng nói, tay đưa luôn hộp súp vừa hâm nóng cho Kakashi.

“…” Dụ dỗ trắng trợn!

Ba người còn lại trong lòng gào thét, ngoài mặt trưng một bộ biểu tình tán thành.

“…” Kakashi cầm lấy cái hộp, nhất thời không biết nói sao. Nhìn nhìn đống vỏ rải rác xung quanh, hắn biết… kế hoạch dọa nhịn cơm trưa đã triệt để phá sản. Lại nghĩ, thời điểm này so với dự kiến cũng còn sớm rất nhiều, hộp súp trên tay lại tỏa ra từng trận mùi hương vô cùng hấp dẫn, bèn… trực tiếp ngồi xuống.

“Hoan hô!” Sakura thấy tình hình này, vui vẻ kêu lên.

Cứ thế, vốn là một hành trình chờ đợi dài đằng đẵng, phút chốc liền biến thành buổi dã ngoại ăn sáng ngoài trời của năm thầy trò.

Chỉ có thể nói… Kakashi! Ngươi đúng là không có cốt khí!

oOo

“Nào! Chúng ta bắt đầu.” Sau khi giải quyết sạch sẽ đống đồ ăn Uri mang tới, lại đi lòng vòng tiêu thực, đám người liền tụ lại nghe hiệu lệnh của Kakashi.

“Thầy đã cài giờ ở đây là 12h.” Kakashi lấy ra một chiếc đồng hồ. “Các em có một tiếng để thực hiện nhiệm vụ. Đó là tìm cách lấy mấy cái chuông trên tay thầy đây.” Lắc lắc.

“Nhưng… thầy ơi, tại sao chỉ có ba cái chuông ạ?” Sakura nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy. Chỉ có ba cái.” Kakashi híp mắt. “Chính vì vậy, sẽ có ít nhất một người không hoàn thành được nhiệm vụ. Người đó chính là kẻ thất bại, và tất nhiên ~ sẽ bị trả về học viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.