“Cảm ơn em!” Triệu Tử Đằng chăm chú quan sát vẻ mặt Vương Triều Vân một lượt đầy vẻ mong chờ.
Lần này cô không hề có ý định né tránh, ngược lại còn nhìn trực diện vào đôi mắt anh, thẳng thắn hỏi một câu không nặng không nhẹ: “Về việc gì?”
“Cảm ơn em vì đã để cho anh được gặp lại em.” Con ngươi của Triệu Tử Đằng thoáng chốc trở nên sắc bén đến kì lạ nhưng lại nhuộm đôi chút màu buồn thương thầm kín. Tình cảm dồn nén đã lâu nay có cơ hội gặp lại cô quả thực anh có phần hơi kích động. Qua từng câu từng từ khiến Vương Triều Vân cũng phải rùng mình, không ngờ anh lại sâu nặng đến vậy.
Nỗi niềm dâng trào trong anh nhưng đổi lại chỉ là nụ cười lạnh nhạt của cô không hơn không kém.
“Chẳng phải chỉ là vô tình chúng ta gặp nhau thôi sao, hoàn toàn là ngẫu nhiên.” Cô lại cười nhưng lại mang vẻ châm chọc khó hiểu cứ như cô đã nhìn ra điều gì đó từ anh. “Hơn nữa cũng chỉ gặp mặt đơn thuần không có gì đặc sắc, việc gì anh phải cảm kích em như vậy?”
Lời nói có lực sát thương rất lớn.
Nói Vương Triều Vân tàn nhẫn cũng đúng, bởi vì cô muốn thế.
Cô không phải không nghĩ đến cảm nhận của anh mà phũ bỏ đi quá khứ một thời ấy, chỉ là cô mong anh có thể dừng lại, dừng lại tất cả những thứ tình cảm không nên có với cô. Cô không thể đáp lại anh.
Cô không hề yêu anh!
Tình cảm cô vốn ban đầu đã dốc cạn vào một người con trai khác từ rất lâu, rất lâu trước kia, trước cả khi cô biết đến Triệu Tử Đằng.
“Em là người phụ nữ đã kết hôn, chồng của em đang ở ngoài kia. Chúng ta không có quan hệ gì!” Cô vẫn là muốn nhắc nhở anh một chút, hi vọng bấy nhiêu có thể thức tỉnh anh.
Nhưng hoàn toàn ngoài dự liệu, anh đột nhiên nở nụ cười đầy trào phúng.
“Em nghĩ nhiều rồi! Anh chỉ đơn giản đối xử với em với tư cách bạn bè. Một người bạn nam đối với một người bạn nữ.” Nụ cười phản phất ẩn ý bên trong.
Thu lại vẻ mặt ngạc nhiên của mình, đến nước này anh vẫn còn nhất định không chịu thẳng thắn, vậy thì có lẽ cô cũng nên nói ra:
“Một người bạn nam đối với một người bạn nữ sẽ không cho người đi theo dõi ở bên cạnh cô ấy, mọi nhất cử nhất động của cô ấy như thế. Anh nói thử xem có phải có ẩn tình gì ở đây không?”
Nụ cười trên khóe môi Triệu Tử Đằng thoáng chốc trở nên đông cứng, vì cái gì mà cô có thể biết được chuyện này? Cô bảo anh nói thử xem, anh nói thử xem...?
Đến cả bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Trong suốt hai năm qua, anh đã cho người theo dõi mọi hành động của cô, những lần cô ra ngoài một mình, những lần cô đi tản bộ khắp phố mua sắm, kể cả những lần cô cùng Tống Hàn... tất thảy những việc đó anh đều biết. Người của Triệu Tử Đằng luôn ở trước căn hộ nơi cô sống, chỉ có điều ngồi lúc nào cũng ở bên trong xe, không hề để lộ mặt.
Anh thật điên rồ mới có thể làm ra những việc ấy, làm những việc hết sức ấu trĩ mà cả đời này anh cũng không hề nghĩ tới. Quả thực anh đã điên suốt hai năm nay.
Anh lại lần nữa cười với cô, nhưng có điều lần này nét cười lộ rõ vạn phần bi thương.
Cô cũng hiểu, chỉ khi yêu thật sự, người ta mới phát rồ đến thế!
Hiện tại Vương Triều Vân lại là người nói ra sự thật, có lẽ cô đã biết từ lâu, điều này chứng tỏ con người cô chưa bao giờ là tầm thường.
Đúng vậy, em luôn không tầm thường như thế, Vân Vân!
Vương Triều Vân lại một lần nữa đánh tan vỡ sự im lặng kia bằng câu nói hết sức bình tĩnh, lại là vẻ mặt thản nhiên không sợ mưa gió, bão táp ấy.
“Chuyện ngày đó thực đã cách xa hiện tại không biết bao lâu rồi. Chúng ta có thể hay không vẫn nên quên đi đoạn hồi ức ấy?”
“Anh biết một Vương Triều Vân trí nhớ rất tốt sẽ không bao giờ tình nguyện quên đi hồi ức tươi đẹp, kể cả những hồi ức đau buồn. Trừ khi em không muốn nhớ tới đoạn quá khứ ấy, nó khiến em cảm thấy bất lực.” Triệu Tử Đằng ngừng lại một lúc anh bỗng nhiên thở dài “Chỉ là anh có chút không cam lòng, tại sao anh lại không thể nằm trong mớ hồi ức đáng nhớ của em? Lẽ nào đối với em, anh chỉ là một phần quá khứ thừa thãi, hoàn toàn không quan trọng sao?”
Anh làm sao không biết năm đó hai người ở bên nhau, kể từ khi bắt đầu mối quan hệ trái tim cô đã hướng về người con trai kia.
Không phải không biết chân tướng sự thật, chỉ là ngại vạch trần.
Sâu trong anh cũng khao khát những vọng tưởng có thể thay đổi con người cô, biến cô thuộc về mình, là của riêng mình, nhưng có lẽ anh đã quá đề cao bản thân mình, quá tự tin! Để rồi khi chứng kiến màn chia tay năm ấy, dưới ánh nắng hoàng hôn dịu nhẹ, anh đã giác ngộ một chân lý thương tàn: “Thứ gì không phải của mình thì vĩnh viễn không thuộc về mình, dù có cố gắng cách mấy cũng chỉ đổi lại được sự bất lực, mệt mỏi trong những tháng ngày phí phạm kia.”
Trong giờ phút này, cô lại mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Triệu Tử Đằng nói đúng, là cô quả thực cảm thấy rất bất lực, vậy nên cô lựa chọn quên đi. Tim của anh bỗng đau nhói lên bất thường.
Giấc mơ tuổi trẻ trong thời khắc này đã tiêu tan.
Chỉ là khi nghe thấy cô nói với mình: “Em hiện tại đang sống rất tốt!” Anh lại không kiềm được ý muốn đả kích cô.
“Chẳng phải em với cậu ta chỉ là gầy dựng hôn nhân thương mại thôi sao? Hai người sống gượng ép chính là hạnh phúc sao? Anh hỏi em sống như vậy em cảm thấy là tốt sao?” Một câu nói kia đã trực tiếp sát muối lên vết thương lòng mà Vương Triều Vân muốn giấu kín.
Vương Triều Vân thoáng chốc phát giận đến run người, tay loạng choạng cầm lấy li trà để trên bàn thực rất muốn hắt vào mặt anh thật không biết tốt xấu.
Nhưng quả thực những lời Triệu Tử Đằng nói không hề sai, anh cùng cô kết hôn chỉ vì hiệu quả kinh tế, đây cũng chính là khuyết điểm giữa Tống Hàn và cô.
Cô đột nhiên chẳng còn muốn hắt nước vào người Triệu Tử Đằng nữa, bây giờ cổ họng bỗng trở nên khô khốc, cô rất muốn uống lấy một ngụm trà để bình tĩnh hơn.
Có phải rất buồn cười không? Ngay cả cô còn tự giễu chính mình không có chí tiến thủ.
Tay vừa vươn ra chạm vào cốc nước có ý định cầm lên nhưng trong một khắc nào đó, bàn tay cô bị kìm lại bởi một bàn tay khác. Những ngón tay thon dài lại trắng trẻo nhưng ẩn chứa bên trong những vết chai nho nhỏ, thế mà khi chạm vào tay cô lại trở nên ấm áp vô cùng, một cảm giác quen thuộc, cô ngẩng mặt lên nhìn con người ấy, liền bắt gặp đôi mắt tối sẫm lại, vẻ cường ngạnh hiện rõ mồn một.
Quả nhiên là anh, Tống Hàn.
“Em không nên làm vậy, rất không đoan trang có biết không Tống phu nhân?” Anh cuối người thấp xuống ghé vào bên tai Vương Triều Vân. Cảm giác ngưa ngứa nhưng không hiểu sao lại đem đến sự bình tĩnh cho cô một cách kì lạ.
- Chương 22 - Ngay từ đầu cô ấy không thuộc về anh!