Đầu tiên cậu ném đồ đến lầu hai, Trần Hằng vốn là một học bá, chỉ thích học tập không thích vận động, lần ném này khiến chút nữa thì khiến tay và eo của cậu đều trật. Du Hành khẽ lật một cái, đầu tiên cậu bò lên trên cây sau đó mới nhảy lên lầu hai. Xách theo đồ đạc leo lên tầng cao nhất, tìm một gian phòng học sau đó đóng lại tất cả cửa sổ và cửa ra vào, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vào lúc này cậu mới phát giác được tay cậu đang run rẩy dữ dội.
Tay run rẩy mở nắp một lọ sữa chua, cảm giác lạnh lẽo kích thích vào lòng bàn tay khiến cậu run lên vài cái, tinh thần khẩn trương lúc đầu cũng chậm rãi bình ổn trở lại, cậu bắt đầu suy xét đến những ngày tiếp theo.
Thứ nhất, đồ ăn thức uống cậu có đủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một mình cậu có thể ăn hơn nửa tháng. Thứ hai, nơi này tạm thời được xem là một nơi an toàn, tòa nhà này tổng cộng có năm tầng lầu, hành lang lầu một có cửa sắt, tòa nhà này được che chắn rất kín, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có zombie xuất hiện ở đây. Thứ ba... ánh mắt của cậu rơi vào cây sào phơi đồ, cái cậu thiếu chính là vũ khí. Căn tin chắc chắc có dao, chỉ có điều cửa vào đã bị khóa.
Du Hành lại nhìn thời gian, đã ba giờ hai mươi phút. Trong trí nhớ của Trần Hằng không hề có thời gian xuất hiện zombie chính xác nhất, cậu chỉ biết là vào ban đêm.
“rt9009? Có biết chính xác thời điểm bùng phát virus không?”
“Xin kí chủ tự mình thăm dò!”
Du Hành cảm thấy hiện tại cậu nên thừa dịp vẫn còn yên bình, đi đến căn tin hai tìm con dao.
Cậu linh hoạt đi tới căn tin, bò qua cửa sổ đi vào trong, đi vào đại sảnh của căn tin, rồi lại thông qua cửa sổ của khu phát cơm bò vào nhà bếp. Nhanh chóng chọn lựa một con dao gỡ xương và một con dao phay.
“Cậu là ai?”
Sau lưng Du Hành đột nhiên truyền tới thanh âm, Du Hành bị dọa đến tay run lên, vô tình làm rơi đồ ăn còn thừa trên bàn xuống bồn nước.
“Cậu là học sinh lớp nào? Hơn nửa đêm còn ở trong này làm cái gì? “ Du Hành xoay người, dưới ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng, cậu nhận ra người này là đầu bếp của căn tin, không biết tên gọi là gì. Nam đầu bếp này khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo ba lỗ, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ bị hơi nước che ướt, giọng nói vừa tỉnh ngủ vẫn còn hơi khàn khàn.
“Tôi... “ Nên giải thích như thế nào? Hơn nửa đêm không ngủ lại tới phòng bếp cầm dao, chuyện này có thể giải thích như thế nào đây?
Người đàn ông cũng thấy được thứ cậu đang cầm trên tay, ngáp một cái rồi nói: “Cậu cầm dao làm cái gì, thả xuống. Rốt cuộc là học sinh lớp nào?” Vừa nói vừa mở đèn lên.
Du Hành bị ánh sáng đột ngột làm cho chói mắt, phải mất một lúc sau mới có thể thích ứng: “Tôi... Tôi vừa mua dưa hấu, muốn tới đây mượn thanh dao về bổ...” Cái quỷ gì đây?
“Cậu ngồi xuống, chờ một lúc nữa trời sáng thì gọi giáo viên của cậu tới. Đều lên đến lớp 12 rồi mà không chăm chỉ học hành...” Đầu bếp nam này vậy mà lại rất bình tĩnh. Du Hành không biết là, năm kia ở đây đã từng xảy ra việc học sinh lớp 12 do bị đè ép học tập quá mức, ban đêm chạy đến đại sảnh căn tin gõ bát đánh chậu, do đó cứ đến thời điểm học sinh cao tam dễ bị streess nhất họ đều có chuẩn bị.
Từ nhỏ đến lớn Du Hành đều là một cậu học sinh ngoan, bây giờ lại gặp phải tình huống xấu hổ như này thực sự không biết phải trả lời như nào. Mà đặc biệt lại là thời điểm liên quan đến sống chết. Cậu ngồi trên băng ghế dài, nhìn đầu bếp kia đang thương lượng với cậu, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại, thoạt nghe hình như là đang nói chuyện với người bán hàng.
“Quên đi, viết tên vào, viết rõ tên họ, lớp... Được rồi, cậu quay về ngủ đi, ngày mai không phải vẫn còn khảo thí sao? “ Du Hành biết là ghi lại để báo cho giáo viên, cậu viết tin tức của bạn cùng phòng theo bản năng.
Du Hành đi về phía kí túc xá, chờ đến khi người kia lái xe rời đi, cậu lại lần nữa quay trở lại phòng bếp, nhanh chóng lấy đi hai con dao rồi chạy. Đến lúc quay lại phòng học cũng đã 5 giờ sáng.
Cậu khóa cửa sổ thật kỹ, đặt đồng hồ báo thức, lúc này mới an tâm ngủ lấy sức. Vừa vừa ngủ được một hồi đã bị lạnh đến tỉnh, cậu chạy đến mấy phòng học khác tháo hết rèm che cửa xuống, không quan tâm nó có dơ hay không, bọc cả người rồi tiếp tục ngủ. Cậu thật sự quá mệt mỏi, một giấc liền ngủ đến hai giờ sau, một giấc mơ cũng không có. Đến WC vệ sinh cá nhân, lúc này cậu mới đi ra hành lang nhìn về phía xa.
Hiện tại là tháng ba, mặt trời lên muộn, mặc dù đã bảy gờ sáng nhưng trời vẫn còn hơi tối. Nhưng vẫn có thể nhìn ra được mấy cái bóng dáng mờ nhạt đang đi lại trong sân trường.
Không gian quá yên tĩnh.
Du Hành nghĩ, chắc là do cậu ngủ quá say nên mới bỏ lỡ tiếng thét chói tai lúc tang thi mới bùng nổ. Kế tiếp, cậu ở chỗ này ngây người ba ngày, mỗi ngày đều từ trên cao nhìn ra bên ngoài, chú ý tung tích của quân đội. Cậu không muốn suy nghĩ quá tiêu cực, vì thế ngay ngày hôm sau đã tích cực rèn luyện thân thể.
Khi hỗn loạn bên dưới bắt đầu lan tràn tới chỗ cậu đã là ngày thứ tư. Du Hành nghe được tiếng thét chói tai từ xa vọng lại, thò đầu ra nhìn, là một đám học sinh đang chạy lại gần đây, chạy thẳng về phía nhà ăn. Bọn họ đập vỡ cửa kính thủy tinh ở căn tin để chạy vào trong. Du Hành nghĩ, zombie mới bùng nổ được bốn ngày, quân đội còn chưa tới, con người lại không thể chịu được cơn đói. Cậu chắc chắn phải cảm ơn hệ thống đã đưa cậu vào sớm hơn thời gian bùng nổ dịch bệnh, khiến cậu có thể chuẩn bị được nhiều như vậy.
Căn tin nhanh chóng bị đám zombie vây thành một vòng. Chúng gào lên, tay cào ở cửa. Cửa chính bị khóa sắt khóa lại, còn cửa sau- ngày đó nam đầu bếp kia đi bằng cửa đây ra, đem khóa cửa sau mở ra, hiện cũng chỉ còn một tầng cửa trong suốt. Rất nhanh căn tin đã bị vây hãm bên trong. Mấy học sinh kia rất dũng cảm, người cầm dao, cầm thớt, cầm chảo vọt ra, họ đều giống Du Hành đặt mắt lên phòng bếp.
Du Hành chạy về nơi mình ở. Cậu nhìn lại đống lương thực còn dư lại rất nhiều của mình, tưởng tượng đến vẻ mặt của những học sinh kia khi lên đến nơi - căn tin có tổng cộng năm máy bán đồ ăn tự động, trong đó có hai cái là bị cậu quét sạch sẽ, chỉ còn dư lại ba cái máy, căn tin rất rộng, có thể vẫn còn tư liệu nấu ăn, nhưng lại không phải mấy thứ đồ ăn được.
Đây chỉ là một mặt, về mặt khác, nói rõ nguyên nhân tại sao cậu lại ở đây cần phải hao phí rất nhiều nước bọt, hơn nữa sẽ gây bất lợi cho cậu nếu gia nhập vào đám học sinh kia.
Cậu lựa ra toàn bộ đồ ăn có thể tích nhỏ như kẹo chocolate, bánh bích quy để ở trên người, lại lấy một chút bỏ vào trong ba lô. Những thứ khác cậu sắp xếp lại cất vào trong một cái túi to, nhét vào phòng cuối cùng của WC nam, phòng vệ sinh cuối thường được nhân viên lau dọn vệ sinh đặt dụng cụ ở trong, bình thường sẽ không ai dùng đến phòng cuối cùng. Bên trong quá loạn, Du Hành đem túi đồ nhét vào, nhìn bề ngoài thì không có gì khác biệt lắm với mấy thứ trong đây.
Kế tiếp, Du Hành đem chính bản thân làm cho lộn xộn, xen lẫn vào đám học sinh, bọn họ thật sự là đói không chịu nổi cho nên mới tự tổ chức thành một đoàn đi kiếm đồ ăn, trên đường có không ít bạn bè của họ bị tang thi cắn, bề ngoài của họ rất lôi thôi, không một ai phát hiện ra Du Hành là người xen vào giữa.
“Làm sao bây giờ hu hu hu... Trần Thụ vì bảo vệ tôi nên đã bị cắn, làm sao bây giờ hu hu hu...” Đám học sinh lần lượt leo lên khu dạy học, không may gặp phải tang thi đang đi lang thang xung quanh. Họ leo một hơi lên tầng cao nhất, giống như ở đây mới có cảm giác an toàn. Sau khi dừng lại, trong đám học sinh có người khóc thút thít ra tiếng.
“Cậu ta sẽ biến thành tang thi! Chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ với cậu ấy!” Một thanh âm hoảng sợ sắc nhọn kêu lên, đồng thời làm động tác cực lớn mà lui về phía sau, thoáng cái đã bị đụng ngã. Nữ sinh kia vội vàng xin lỗi, Du Hành không sao cả lắc tay.
“Đúng thế, chính cậu ấy... “ Triệu Phỉ Phỉ khóc lóc, “Không lẽ chúng ta cứ mặc kệ cậu ấy như vậy sao?” Có thiếu niên xả thân cứu giúp chính là ảo mộng tuổi dậy thì của tất cả các nữ sinh, đặc biệt dưới hoàn cảnh mạt thế hiện nay lại càng tăng thêm hương vị chua sót. Triệu Phỉ Phỉ ôm Trần Thụ khóc lóc, miệng Trần Thụ cũng đã tím đen. Thực ra, trong lòng Trần Thụ cũng rất sợ hãi, chính mắt cậu ta đã nhìn thấy thầy giáo và bạn học của mình sau khi bị zombie cắn đã đứng lên đi lại lắc lư... Nhưng mà người trong lòng đang ở trước mắt, dũng khí trong cậu ta cũng vô thức mà tăng mạnh.
“Tới đem mình trói lại, mang đến trong wc rồi khóa cửa, không phải trong tiểu thuyết cũng nói bị zombie cắn không nhất định sẽ biến thành chúng sao? Rất có khả năng sẽ đạt dị năng.” Lời này của cậu ta vô hình chung đã đem tới hy vọng cho Triệu Phỉ Phỉ, cô gật đầu nói: “Được được, cậu nhất định sẽ không có việc gì, tớ ở ngoài này chờ cậu.”
Nhóm người bọn họ có khoảng hai mươi mốt người, trong đó có bảy nam sinh, vì thế mấy người nam sinh hợp lại đem Trần Thụ đưa đến nhà vệ sinh lầu hai. Cửa đã khóa xong, nhưng người bên trong vẫn có thể tự mình mở ra, một nam sinh có tên Lâm Viễn Hàng nói: “Đi thôi Phỉ Phỉ, nếu cậu ấy không có việc gì thì sẽ tự mở cửa đi ra ngoài,“
Một đám người trở về lầu năm, thả lỏng tinh thần tìm chỗ nghỉ chân, có người thì ghé vào mặt bàn học nghỉ ngơi cũng có người trực tiếp ngồi dưới tấm bảng đen.
“Mình đói bụng...” Ngô Như Tâm nhỏ giọng nói với bạn thân của mình là Lý Thiến Ni, là người đã đụng vào Du Hành ban nãy, tóc ngắn, thoạt nhìn có chút mạnh mẽ. Lý Thiến Ni nói: “Chúng ta trước ăn một chút gì đó đi, tất cả mọi người cũng đã chịu đói mấy ngày rồi!”
Lời này có không ít người phụ họa theo.
Vừa rồi họ quá mức mệt mỏi, hơn nữa lại gặp được đám zombie ghê tởm người đầy thịt thối. Bây giờ nghỉ ngơi, cơn đói khát mấy hôm nay lập tức dâng lên.
Đồ vật được đổ lung tung trên bàn, Lâm Viễn Hàng đứng ra nói: “Tất cả mọi người đều cùng nhau đi tới đây, dọc theo đường đi đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, có bạn không tìm được đồ ăn, ý của mình chính là, tất cả đồ ăn đều được sung công, chúng ta cùng nhau chia sẻ đồ ăn. Và tất nhiên, nếu đồ ăn đã được chia sẻ thì về sau chúng ta sẽ cùng sẻ chia gian khổ, thế giới này không biết sẽ tiếp tục trong bao lâu, đoàn kết mới là sức mạnh. Ý kiến của mọi người thế nào?”
Lời nói của cậu ta rất có đạo lý, lại bày ra tư thế của một vị lãnh đạo, trừ bỏ vẫn còn vài người tỏ ra bất mãn, hầu hết mọi người đều tỏ vẻ cam chịu, đồ ăn trên người cũng buông xuống.
Lâm Viễn Hàng gật đầu với mấy người bạn của hắn, hai người bạn kia thấy vậy liền đi qua đem đồ ăn gom lại, chia đều cho mọi người đồ ăn, mỗi người được một chai nước tinh khiết, hai khối bánh bích quy, một bao cánh gà và một hộp trứng kho đông lạnh. Những đồ ăn còn dư lại là hai bao gạo cùng một bình nước lớn.
Du Hành lấy lại ba lô, sau khi nhận được đồ ăn thì tự tìm một góc trong phòng học ngồi xuống. Ăn một quả trứng kho lại uống thêm hai ngụm nước, đồ ăn còn thừa cậu gói cẩn thận rồi cất vào trong ba lô. Những học sinh ở chỗ này trước khi xông pha ra ngoài đều cầm theo ba lô bên ngoài, họ cũng đề cao tính tiết kiệm như Du Hành.
“Mình đã mang qua, cậu yên tâm chưa? Nhanh ăn chút đi.” Sau khi Lâm Viễn Hàng mang đồ ăn đi qua cho Trần Thụ cũng đã quay trở lại phòng học.
Triệu Phỉ Phỉ nói: “Cậu ấy có khỏe không?”
“Nghe giọng nói có vẻ không tệ lắm, đem nay mình sẽ đi nhìn cậu ấy thêm lần nữa. Về phần cậu thì không nên đi, nhanh ăn chút gì đó đi, ăn no mới có sức lực để sống sót.”
Lý Thiến Ni nghe hai người nói chuyện thì trợn mắt nhưng cũng không nói gì.
Bởi vì động tác của đám học sinh, trên lầu ba rất nhanh đã xuất hiện không ít zombie, trong đó cũng bao gồm những bạn học bị cắn, đi theo zombie lung lay đi lại. Ngô Như Tâm thấy được bạn học của mình từ trong phòng học, cảm xúc tức thời vỡ òa, khóc đến không thở nổi, nhưng cô ta không dám phát ra tiếng, chỉ run run bả vai dựa vào người Lý Thiến Ni.
Những đồng học khác cũng bị không khí ưu thương này cảm hóa, liên tiếp có người khóc thút thít.
“Mẫn Mẫn vẫn còn ở ký túc xá chờ mình đấy, phải làm sao bây giờ?” Một nam sinh cúp điện thoại, bực bội vò tóc.
“Cậu phải đi về sao?” Lâm Viễn Hàng hỏi: “Nếu cậu muốn mang đồ ăn cho Mẫn Mẫn mình sẽ không phản đối, nhưng cậu chỉ được phép mang phần đồ ăn của cậu đưa ra, Trần Mẫn cậu ấy không xuất ra lực đi tìm kiếm, nếu cứ vậy mà cho cậu ấy một phần đồ ăn thì sẽ không công bằng với những bạn học khác.”
Nam sinh kia nghe xong mặt càng đen hơn.
Mà rõ ràng, lời này của Lâm Viễn Hàng rất hợp tình hợp lý, nhanh chóng được tán đồng. Tính tình Lý Thiến Ni vốn nóng nảy, nói thẳng: “Đúng vậy, những đồ ăn này là do chúng ta bán mệnh mới kiếm được, không lẽ có những người không muốn xuất lực cũng mặt dày muốn nhận?”
Liên tiếp có người ủng hộ Lý Thiên Ni. Nói thật, có dũng khí chạy ra khỏi ký túc xá đang bị zombie vây quanh, có ai còn chắc chắn mình có thể sống, cho nên những người như bọn họ đều rất coi thường những kẻ hèn nhát còn ở lại chờ chết.