Lời xin lỗi này đến quá muộn, hơn nữa cũng không có thành ý. Bọn họ vì chính mình mà suy đoán những chuyện liên quan tới bản thân, nhưng mà di chuyển sự chú ý của Lôi Thành cũng chỉ có thể trốn thoát ra khỏi đây thôi. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi tự dưng lại nhắc lại, chắc chắn là có ý đồ.
Du Hành ra vẻ tự nhiên nói: “Không sao, đều là chuyện đã qua lâu rồi. Hôm nay đi ra ngoài mệt quá, tôi đang định ngủ, Ngô ca, anh còn có việc gì khác không?”
Ngô Diệu vỗ vai Du Hành, vỗ vào đúng nơi cậu bị thương ở cánh tay phải, giọng thân thiết nói: “Hằng Viễn à… cậu cũng nhìn thấy rồi đó, ở đây không có thực lực sẽ không thể nào đứng vững, cậu xem đi, công sức đóng góp như nhau, lại kiếm được nhiều đồ như vậy, cuối cùng chúng ta lại không có gì, một ngày ba bữa cơm, một chút hứng thú cũng không có. Tuy rằng tôi có thể phóng ra lửa, nhưng đi chung với bọn họ mới thấy mình còn quá kém. Nếu như tôi có thể lợi hại hơn một chút thì ba chúng ta cùng sống một cuộc sống tốt đúng không?”
Du Hành đau đến nhăn răng, không để lại bất kỳ dấu vết nào mà tránh đi, xoa nhẹ: “Ngô ca có ý tưởng rất hay, như vậy chắc chắn anh có thể trở nên lợi hại hơn.” Cũng không hề nhận lời của Ngô Diệu.
Tuy rằng dị năng của Ngô Diệu không mạnh nhưng suy cho cùng cũng là dị năng giả, địa vị của anh ta khẳng định cao hơn Du Hành. Chỉ là nhị thúc của anh ta sống dựa vào anh ta và cha anh ta, hơn nữa anh ta còn có vợ con và mẹ…
Mặc dù anh ta được phân cũng tương đối nhiều đồ, nhưng bởi cả bảy người nhà anh ta đều không ra khỏi cửa nên không được hỗ trợ, ở trong văn phòng, tuy rằng người nấu cơm là người bình thường nhưng cũng đều là thân thích hoặc bạn bè của Lôi Thành và những dị năng giả khác, bọn họ không dính vào được. Vì vậy xem như ăn cơm trắng, mỗi ngày cơm mà bọn họ được phân đều là thức ăn tồi tệ nhất, cũng chỉ có thể duy trì không chết đói mà thôi.
Cho nên, dần dần Ngô Diệu không còn đủ sức nữa, anh ta thực sự còn không bằng một người bình thường như Du Hành, bản thân được ăn no cũng không cần phải lo lắng cho cả nhà.
Ngô Diệu có hơi nóng nảy nói: “Hằng Viễn, vì để chúng ta có được một cuộc sống tốt hơn, cậu nhất định phải giúp anh, lần sau khi ra ngoài,, nếu như cậu mà đào được tinh hạch, đừng có giao hết toàn bộ cho Lôi Thành, lén giấu cho anh một ít, anh hấp thụ nhiều tinh hạch một chút nhất định sẽ mạnh lên.”
“Ngô ca, không phải là tôi không chịu giúp anh mà chỉ là anh Lôi Thành rất nghiêm khắc, rất hung dữ, tôi không dám…”
“Chỉ cần là cậu lén làm thì chắc chắn sẽ không bị phát hiện.”
“Có phải là cậu ghi hận lúc chúng tôi nói tên cậu ra? Lúc đó anh và cha thực sự không cố ý…”
Mặc kệ cho Ngô Diệu nói như thế nào, Du Hành cũng ra vẻ có chết cũng không dám, cuối cùng cũng khiến cho Ngô Diệu tức giận nhưng không dám lớn tiếng chỉ có thể mở cửa đi ra ngoài.
Ở trong bóng tối, Ngô Diệu không thể nhìn thấy vẻ mặt của Du Hành, giọng nói hoang mang nhưng khuôn mặt cậu lại rất hờ hững.
Cậu đi về phía trước, khóa kỹ cửa lại.
Chính xác mà nói cậu không đem toàn bộ tinh hạch nộp cho Lôi Thành, cậu đã lén giấu một chút vào trong nhẫn trữ vật.
Lời của Ngô Diệu chỉ cần nghe mà thôi. Trên thực tế mà nói, sức dính dáng của nhà Ngô Diệu quá lớn, cho dù cậu thực sự giấu một ít tinh hạch đưa cho anh ta, giúp cho anh ta trở nên mạnh mẽ hơn thì người được lợi cũng chưa tới phiên cậu.
Tại sao cậu cần phải làm việc tốn sức mà không được cảm ơn như vậy?
Hơn nữa sau khi gặp phải sự kiện kia, cậu hoàn toàn không muốn tiếp xúc với người nhà họ Ngô.
Ngày tiếp theo quả thật không đi ra ngoài nữa. Buổi sáng, Du Hành mang cháo vào trong phòng ăn, đợi đến tối cậu lại đem thuốc cao bóc ra, máu bầm đã khá hơn rất nhiều, không còn dọa người như trước nữa. Vì vậy mà cậu mang cơm ra ngoài phòng khách ăn.
Để tiết kiệm công cụ chiếu sáng, tất cả mọi người đều ăn cơm vào lúc 5, 6 giờ tối, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Lúc ăn cơm, cậu vừa ăn vừa nghe người khác nói chuyện, cậu biết được rằng lửa của Lôi Thành đã lợi hại hơn, thép của Trần Bính có thể đâm thủng được cửa gỗ dày 5cm... cùng với một số việc khác.
Ngoài ra, Lôi Thành cũng đã làm rất tốt trong việc ổn định lòng người, mỗi ngày đều chỉ xuất hiện một ít tin đồn, tất cả đều liên quan đến tầng quản lý dị năng giả, chỉ vậy thôi cũng đủ để những người khác vừa kính lại vừa sợ, sớm đã đối với cái đoàn thể này ngập tràn niềm tin, không còn dám sinh ra tâm lý muốn tạo phản nữa rồi.
Sau bữa tối, mặt trời đã lặn, đại sảnh cũng tối sầm lại, Lôi Thành đi đến, vỗ tay gọi: “Tất cả im lặng, những người ở trong phòng đều đi ra đây, gọi luôn cả thân thích và bạn bè của mình, tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
Sau một hồi ồn ào, mọi người cũng đã tập trung đông đủ.
Đây là lần đầu tiên mà Du Hành nhìn thấy tất cả mọi người tập trung ở đại sảnh, nhìn sơ qua thì có hơn năm mươi người.
“Bây giờ, gọi tất cả mọi người ra đây là vì có việc cần nói. Bên ngoài của tòa nhà này ngày càng xuất hiện nhiều tang thi. Mỗi ngày, đội trường Trần, Trần Bính của mọi người đều phải đi củng cố cửa sắt, nhưng cho dù như vậy, cánh cửa vẫn bị phá rất nhanh.
Hiện tại, đây chính là nhà của chúng ta, chúng ta không thể để cho mỗi ngày tang thi đều phá cổng như vậy được, cũng chính vì như thế mà chúng tôi đã quyết định, mỗi ngày sẽ có một đội đi ra ngoài giết tang thi, mỗi đội năm người cứ thay phiên nhau, nếu đào được tinh hạch của tang thi thì có thể giao cho tôi, mười viên đổi lấy được một gói mì ăn liền.”
Lôi Thành chia đội ngũ xong thì đem danh sách đọc ra, nghe đại sảnh bỗng nhiên có tiếng thảo luận, anh ta liền lớn tiếng ngăn lại: “Đây chính là danh sách. Từ sáng mai đội thứ nhất bắt đầu đi. Không muốn đi, cũng như không tham gia đội đi tìm vật tư, sau này mỗi ngày sẽ chỉ được ăn mỗi bữa trưa thôi.”
“Tôi không phải mở nhà từ thiện, càng không có nghĩa vụ để mọi người ăn không, ở không.”
Du Hành phát hiện ra, bên trong danh sách ấy đều là những người bình thường như hắn, đến tên một dị năng giả cũng không có, người thân thiết dưới trướng của Lôi Thành cũng vậy.
Lôi Thành và Trần Bình cùng đứng chung ở một chỗ, một người thì xuất hiện một ngọn lửa trong tay, một người thì cầm cây thép để uy hiếp. Ba dị năng giả khác đứng ở bên cạnh, một người là dị năng hệ thủy, người tiếp theo là dị năng hệ hỏa, người còn lại thuộc dị năng hệ thổ, ngoài ra còn có cô gái có dị năng không gian, đoàn thể dị năng giả nhỏ của Lôi Thành đều ở đây, cộng thêm cả những người ủng hộ bọn họ, khoảng chừng có hai mươi mốt người.
Tiếng tranh cãi, tiếng bất bình chậm rãi yếu dần đi. Chỉ có nhị thúc của Ngô Diệu vẫn còn vội nói: “Con gái của tôi chỉ mới có mười lăm tuổi thôi, tại sao nó lại có tên trong danh sách?”
Con gái của gã đang ôm mẹ mà khóc. Cả nhà bọn họ đến một con tang thi cũng chưa từng giết lại bỗng nhiên bị sắp xếp vào trong đội, suýt chút nữa là sụp đổ mất. Trong đó, con gái gã còn sợ đến khóc lớn.
“Mười lăm tuổi, cũng không phải là năm tuổi, quy tắc ở chỗ này là thế, rốt cuộc có đi không?”
“Còn ai có ý kiến nữa không?”
Nhị thúc của Ngô Diệu kéo tay anh ta, vội nói: “Diệu nhi à, cháu nhìn em gái của cháu đi, nó, nó vẫn còn nhỏ như vậy, tay của cháu còn lớn hơn chân của nó, nó làm sao giết được tang thi chứ? Cháu có thể xin giùm nó không? Cháu có thể phóng ra lửa mà.”
Quả nhiên là Ngô Diệu đi tìm Lôi Thành, cuối cùng vẫn không giành được chút đặc quyền nào cho em họ của mình.
Nhị thẩm của Ngô Diệu khóc lóc nói: “Duyệt Duyệt đáng thương của mẹ...”
Du Hành ở tổ đầu tiên, ngày mai sẽ phải xuống lầu tiêu diệt tang thi. Vì thế cậu không ở đại sảnh để nghe tiếng thảo luận ông ông cùng tiếng khóc mà vừa nghe lời tan họp của Lôi Thành liền trở về phòng của mình ngay để dưỡng sức.
Ngày tiếp theo, sau khi ăn sáng xong thì bọn Du Hành xuống lầu.
Thật ra công việc của bọn họ không hề khó, cũng không cần phải đi ra ngoài, chỉ phải đứng ở bên cửa sắt, giết những tang thi đứng chen chúc ngoài cửa là được, chỉ cần không đứng quá gần thì hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn.
Sau khi cậu giết được mấy con tang thi thì nghe có tiếng hét chói tai, thật sự rất ầm ĩ, hết sức bi thương. Thở dài một hơi sau đó đi đến bên cạnh em họ Ngô Duyệt của Ngô Diệu, cẩn thận chỉ cô ta cách giết tang thi.
“... Chặt đầu của nó hoặc cổ, những nơi khác thì vô ích... Tinh hạch nằm ở bên trong não nó...”
“Ọe!”
Ngô Duyệt trực tiếp khóc nấc lên, nghe được một nửa liền đứng lên chạy đi nôn.
“Em không muốn nghe. Buồn nôn chết đi được. Em không muốn, không muốn!”
Sau đó Du Hành không còn để ý tới cô ta nữa.
Ngày hôm sau, cậu đào được hai mươi mốt hạt châu, lấy hết toàn bộ.
“Cậu cầm những hạt châu này để làm gì chứ? Cậu cũng chả dùng được.” Bành Sơn đăng ký liền hỏi cậu.
“Tôi muốn giữ lại, lỡ như sau này mà tôi có dị năng thì sẽ sử dụng nó.”
Đó là một lựa chọn của cá nhân cậu, Bành Sơn cũng không nói gì thêm, đăng ký xong rồi lại nói: “Được rồi, công việc của các cậu hôm nay hoàn thành rất tốt, tất cả trở về ăn cơm đi. Trừ Ngô Duyệt, ngày mai cô phải tiếp tục đi, đi làm cùng với tổ hai, hôm nay cô không có cơm tối để ăn đâu. Giải tán đi.”
Quả nhiên Ngô Duyệt không có cơm tối để ăn liền khóc lóc chạy về phòng, mẹ và chị cô ta vội đuổi theo.
Ở đại sảnh những người ăn cơm đều nhìn thấy, việc này khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy may mắn, sau khi họ thấy không làm xong nhiệm vụ thì thật sự không được ăn cơm, ý nghĩ trong lòng đã dừng lại.
Cũng có người thấp giọng nói: “Coi như cô ta không làm nhưng anh của cô ta cũng là dị năng giả, cũng không chết đói được.”
“Suỵt, nói nhỏ chút đi.”
Dù Ngô Diệu ở trong cái đoàn thể dị năng giả này có địa vị không cao đi nữa thì trong mắt người bình thường cũng đã là một nhân vật không thể chạm tới được.
Họ không dám tùy tiện nói sau lưng anh ta.
Du Hành cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong thì tản bộ quanh đại sảnh rồi lấy điện thoại ra xem đi xem lại, vẫn không có tín hiệu...
Tản bộ đến khi tiêu thực xong cậu mới về phòng của mình.
“Rt 9009 có ở đây không?”
“Ký chủ, chào buổi tối, xin hỏi có chuyện gì không ạ?”
“Tinh hạch này, nếu đổi cho tụi mày thì sẽ đáng giá bao nhiêu điểm Tân Hỏa?”
“Xin chờ một lát... Sau khi quét hình, hạt châu này là sản phẩm đặc biệt của thế giới nhiệm vụ này, cấu tạo bên ngoài không có cách nào phân tích được, chúng tôi lại không thể nắm giữ được quy luật nén năng lượng của nó. Vì thế, nó không đáng bao nhiêu tiền.”
“A.”
Du Hành nằm ở trên giường, nhìn những hạt châu này sau khi rửa sạch có vẻ ngoài óng ánh trong suốt, bên trong có một viên rất rõ ràng, không giống những hạt châu màu xám khác, giống như viên cậu lấy được ở trạm xăng dầu trước đó, là màu trắng.
Suy nghĩ kỹ một chút, hai con tang thi này rất khác nhau... Hình như sức lực đều rất tốt.
Trực giác cậu cho rằng có cái gì đó đã khiến sức lực của con tang thi này trở nên không tầm thường, lẽ nào sức lực của tang thi càng lớn thì hạt châu sẽ càng trắng hơn?
Cái này chờ sau này sẽ kiểm chứng.
Thế giới này với thế giới trước kia cậu trải qua thật sự không giống lắm, dị năng của loại vật này, giống như đem người ta chia làm ba, bảy loại. Vì để sống tốt hơn, cậu cần đánh bóng hai mắt ( giữ hai mắt thật sáng??), không ngừng do thám, như vậy mới có thể nắm chặt được nhiều thông tin cùng sức mạnh hơn.
Ngày hôm sau, Ngô Duyệt giống như không hề bước ra ngoài một bước, nhưng mà cha cô ta lại ở tổ đội thứ hai, cũng phải giết tang thi, không cần phải giống con gái của gã cầu xin cháu mình giúp đỡ.
Nhưng lúc Du Hành ăn cơm nhìn thấy bộ dáng của Ngô nhị thúc, mặt tái nhợt như người chết, ăn được một nửa, còn một nửa thì nôn ra. Bị người xung quanh mắng cho một trận, nói gã không giống đàn ông. Sắc mặt của gã càng khó coi hơn.
Nhà ở lầu trên cũng thường hay gặp tình huống giống như nhà họ Ngô, không phải tất cả mọi người đều từng giết qua tang thi.
Ngô Diệu còn tìm tới chỗ Du Hành, nói cậu và Ngô Duyệt là một đội, bảo cậu phải chăm sóc nhiều cho Ngô Duyệt. Trong lời nói có ý tứ, thật ra là bảo cậu giúp Ngô Duyệt giết số tang thi đã định.
“Đến lúc đó chắc chắn sẽ báo ơn!”
Dù cho Ngô Diệu nói như vậy nhưng Du Hành vẫn từ chối chắc như đinh đóng cột.
Dựa vào cái gì mà cậu phải làm như vậy? Cậu còn đang sống một cuộc sống quá miễn cưỡng rồi, dựa vào cái gì còn phải giúp một tay.
Nhìn vẻ mặt đen lại của Ngô Diệu lúc rời đi, cậu lại đóng cửa đi ngủ tiếp
Mười mấy ngày nay, Du Hành cũng không có hỏi thăm đặc biệt gì, chỉ là lâu lâu nghe được một ít tin tức.
Lôi Thành và Trần Bình là bạn tốt của nhau, hai nhà cùng nhau chạy trốn, sau đó lần lượt có thêm người gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, chỉ có thể phát triển thành nhiều người như vậy. Trước kia đều là đàn ông đi ra ngoài tìm đồ ăn, họ đã đổi qua hai nơi, một nơi là cái siêu thị trước kia, cái còn lại là chỗ này. Có không ít người già, phụ nữ và trẻ con tới bây giờ đều chưa từng giết tang thi.
Thức ăn của bọn họ ngày càng khác với người khác, đến bây giờ cũng đã phải đi xuống lầu giết tang thi. Rất nhiều người không thích ứng được nhưng đói mấy ngày khiến họ dần dần vượt qua được chướng ngại trong lòng. Dù sao cũng không phải ai cũng giống Ngô Duyệt, có anh họ nhà bác cả giúp đỡ, cũng sẽ không phải đói bụng.
Đến lúc tới phiên Du Hành phải làm nhiệm vụ, dưới lầu chỉ còn có mấy con tang thi linh tinh. Đúng lúc dọn dẹp, bọn tang thi tụ lại không đứng lên, mối nguy cơ của cửa cũng tạm thời được giải trừ.
Lôi Thành rất hài lòng, quyết định đi ra ngoài tìm thức ăn một lần nữa.
Mấy ngày nay, không gian của Tằng Trân Trân nhờ hấp thụ nhiều hạt châu mà lần nữa thăng cấp. Theo Tằng Trân Trân nói, hiện tại không gian có 400 thước vuông*
*400 thước vuông = 334.4510m²
Những gì họ thường ăn được chất đống bên ngoài nhà bếp và bên trong nhà kho, trong không gian của Tằng Trân Trân là niềm tin cuối cùng của bọn họ. Hiện tại không gian đã lớn hơn, nhiều không gian hơn nhất định phải bỏ thêm đồ vào, cái này cũng là vì tương lai.
Hơn nữa, tinh hạch của lần này cũng đã tiêu hao hết, dù nói thế nào đi nữa thì cũng cần đi giết tang thi. Đối với những người có dị năng mà nói, giết tang thi không phải để sinh tồn mà là để mạnh hơn.
Lúc đi ra ngoài, Lôi Thành có đưa ra kế hoạch khá tỉ mỉ, anh ta nhìn trúng một xưởng bánh quy cách đây cũng không xa, chỉ cần lái xe hơn một tiếng là đến. Anh ta cố ý làm cho không gian của Tằng Trân Trân lớn hơn chính là để lần hành động đi xưởng bánh quy lần này có thể quét sạch tất cả đồ bên trong, đây chính là một gặt hái cực lớn, trong một thời gian ngắn tiếp theo sẽ không cần phải ra ngoài tìm thức ăn nữa rồi.
Anh ta biết được xưởng bánh quay này từ một thuộc hạ của mình, người đàn ông này là nhân viên của xưởng bánh quy, anh ta có tin chính xác, xưởng vừa mới nhận một đơn hàng lớn, vừa mới hoàn thành. Vì người mua không thể nhận hàng ngay được nên toàn bộ đều bị chồng chất trong kho hàng.
Lôi Thành tin tưởng rằng thời buổi loạn thế chưa bắt đầu bao lâu, chắc chắn sẽ không có ai chú ý đến xưởng bánh quy này, mà cho dù có chú ý đi nữa cũng sẽ không có ai mạnh như hắn? Người khác thì không dám nói, nhưng thuộc hạ của anh ta, kể ra cũng vừa đủ, ngay cả những tên phế vật kia, mấy ngày này cũng có học được cách để giết tang thi rồi, có thể nói là lực lượng đầy đủ.
Vào thời điểm bọn họ ra ngoài kiếm thức ăn, cũng không phải là không có gặp qua những đoàn thể khác, không có người nào có thể so với bọn họ, nhìn thấy họ cũng chả dám tranh chấp, đều thành thật mà tự bỏ chạy.
Bởi vì dã tâm trong lòng, Lôi Thành đối với lần hành động này vô cùng coi trọng, chỉ lưu lại hai dị năng giả để trông coi, phần lớn người của văn phòng này đều đã bị điểm danh, Du Hành cũng ở bên trong. Thậm chí vì không đủ xe mà còn cố ý đi ra ngoài tìm.
Lúc đầu Du Hành dự tính rằng lúc đi ra ngoài lần này tìm được cơ hội sẽ rời đi, nhưng mà khi đã muộn thì cậu phát hiện ra người mình nóng rần lên, cậu liền uống thuốc ngủ, kết quả là sáng hôm sau đầu óc bắt đầu choáng váng, hoa mắt.
Cùng với cậu, có ba người khác cũng bị bệnh, Lôi Thành rất tức giận, cho rằng bọn họ đều cố ý giả bệnh để trốn, là phế vật nhát gan yếu đuối. Cũng không để ý việc Du Hành là bị bệnh thật, chỉ để lại lời nói, trước khi bọn họ trở về thì bốn người này không được ăn cơm.
Cũng may Du Hành không thiếu vài miếng cơm này. Cậu trở về phòng của mình, khóa cửa lại, từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra thuốc và nước để uống. Cảm thấy toàn thân của mình đều rét run, cậu lấy chăn quấn lấy cả người của mình, run rẩy.
Uống xong nước khoáng lạnh như băng làm cho cậu ngày càng lạnh hơn, cũng cảm thấy buồn nôn.
Cậu không nhịn được đi đến phòng bếp muốn uống nước nóng nhưng bị cự tuyệt.
“Uống nước nóng cái gì chứ, giả vờ ốm đến nghiện rồi?”
Du Hành cười khổ: “Tôi bị cảm thật mà, còn bị sốt đây này.”
Người phụ nữ trung niên trong phòng bếp nghe nói là mẹ của Trần Bính, một mình quản lý phòng bếp này, nghe Du Hành xong thì nghi ngờ tự tay sờ lên đầu cậu: “Ối, thật sự sốt rồi này. Nhưng mà tôi lại không dám tự mình nấu nước cho cậu, hay là chờ đến buổi trưa. Lúc nấu cơm tôi sẽ mở bếp nấu cho cậu một chút.”
Bà cũng nghe con trai của mình nói là có bốn người đang giả bệnh để không tham gia hoạt động, đau lòng cho con trai nên bà mới không cho Du Hành sắc mặt tốt. Bây giờ người ta là bệnh thật, bà cũng có hơi mềm lòng.
“Vậy được, đành phải làm phiền dì rồi.”
Khe hở ở của sổ làm cậu cảm thấy hơi lạnh, đứng lên kéo rèm đóng cửa sổ lại.
Đến trưa, quả nhiên là mẹ của Trần Bính để lại nước nóng cho cậu. Cậu uống nước nóng với bánh quy rồi lại uống thuốc. Cái này làm cho bụng cảm thấy ấm áp, cậu thoải mái đi ngủ, một giấc này của cậu đến tận tối.
Người cậu đầy mồ hôi nhưng lấy lại được tinh thần rất nhiều, cảm giác nặng đầu cũng đã biến mất.
“Hưm.” Cậu duỗi người, thay bộ quần áo khác rồi kéo màn cửa sổ lên cho thông gió.
Trời bên ngoài tối đen như mực, nhìn không được là bọn Lôi Thành đã về chưa.
Du Hành đẩy cửa đi đến đại sảnh, quả nhiên là bọn Lôi Thành vẫn chưa về. Những người tụ tập xung quanh ở đại sảnh, đại đa số đều là gương mặt lo lắng.
Dù sao thì đi đến xưởng bánh quy kia cũng chỉ mất hai tiếng, xem như là tình hình giao thông không tốt đi nữa thì cũng chỉ mất tối đa là ba tiếng thôi. Xưởng bánh quy cũng không phải ở vị trí trung tâm thành phố, ngoài thành sẽ không có nhiều tang thi, tóm lại cũng sẽ không thể cả ngày mà chưa quay về.
Du Hành lại rót một cốc nước nóng để uống thuốc. Đến khi cậu đi ngủ cũng đã là mười giờ tối, vậy mà bọn Lôi Thành vẫn chưa về.
“Có thể là do trời tối rồi nên bọn họ tính đợi đến rạng sáng mới trở về đó” Có người nói.
Sáng ngày hôm sau, hơn mười giờ sáng, quả nhiên là bọn Lôi Thành đã trở về, nhưng mà xem ra có vẻ tình huống không khả quan lắm.
Không giống như tưởng tượng, không hăng hái, không có tiếng hoan hô mà xung quanh toàn ngập tràn không khí trầm lặng, đè nén.
Du Hành bị gọi xuống dưới hỗ trợ, cậu giúp những người bị thương đi lên lầu.
“Làm sao vậy?”
“Tại sao lại có nhiều người bị thương như vậy?”
“Gặp phải rất nhiều tang thi à?”
Tất cả đều bị kinh động.
“Nhanh lên, đóng cửa lại. Ngày hôm nay đến phiên đội thứ mấy trực, đội thứ nhất à? Nhanh lên, đi xuống phía dưới. Dọn dẹp tang thi ngoài cửa một chút đi”
“Anh Bành, là đội hai. Đội thứ nhất hôm qua làm rồi.”
“Vậy thì đội hai. Nhanh lên, xuống phía dưới đi, đừng lề mề nữa.”
Người của đội hai nhanh chóng cầm vũ khí chạy xuống dưới lầu. Một đội xe gào thét đi qua, người bị thương toàn là mùi máu, trên đường không biết hấp dẫn bao nhiêu tang thi, đến khi miễn cưỡng đóng lại cửa lớn thì ngoài cửa đã có một đám tang thi ép tới.
Đặc biệt là trong đó có một con sức lực cực lớn, nó đánh gục những con thây ma đứng trước mặt nó, gào lên một tiếng, tay không bắt đầu kéo rách cửa sắt, cột sắt bị nó kéo bắt đầu bị biến dạng, hoang mang trong mắt mọi người ngày càng lớn dần.
“Mau đánh chết nó đi!”
Cửa sắt lộ ra một cái lỗ, hơn nửa người con tang thi kia chen vào.
“Nhanh lên!”
“A!”
Con tang thi kia đưa tay vồ một cái, trong nháy mắt đã cắn chết một người, máu loang khắp nơi, kích thích tất cả tang thi. Càng nhiều tang thi không để ý sống chết mà chui vào, rất nhanh đã có mười mấy con tang thi vào cửa.
“Cứu mạng! Người đâu mau tới đây!”
Đội hai ở dưới lầu còn dư lại bốn người, lập tức nhanh chóng mất đi dũng khí cầm cự, chạy tứ tung lên lầu, sau lưng tang thi cũng đi theo lên lầu.
Người trên lầu nghe được tiếng thét, nhanh chóng bảo người đi xuống dưới giúp đỡ, kết quả vừa vội đi xuống lầu đã đụng phải người của đội hai, phía trước hành lang đều chằng chịt tang thi.
“Mau chạy đi!”
Ngoài cửa ngăn không cho tang thi vào, trước đó chỉ cần cẩn thận một chút cũng sẽ không khó đánh, thế nhưng bây giờ là một đoàn tang thi, không có ngăn cản gì mà nhào về phía mình, những người kinh nghiệm còn ít không thể dậy nổi dũng khí, trong vô thức cũng quay đầu chạy lên lầu.
“Chẳng lẽ tang thi tới?” Sắc mặt Lôi Thành u ám, lớn tiếng gọi: “Trần Bính, Quan Vũ, Ngô Diệu. Các cậu mang người xuống phía dưới ngăn cản tang thi, tuyệt đối không được để tang thi đi lên đây. Chú ý những con tang thi kỳ quái!”
Tang thi kỳ quái cái gì chứ? Ở đây chỉ còn sót lại ba dị năng giả bị Lôi Thành phái ra ngoài mà không bị thương, dám ngay cả mắng, đe dọa làm cho người chạy trốn dừng lại, cùng nhau đối đầu với tang thi này.
Trong đó có một con tang thi có sức lực vô cùng lớn, một cái đánh của nó có thể làm cho tường hành lang sụp đổ trong nháy mắt.
“Trước tiên cứ giết nó đã. Nhanh lên một chút!”
Cuối cùng phải hơn mấy chục người bị thương mới hóa giải được nguy cơ lần này, sau đó xử lý vết thương qua loa một chút, Trần Bính nhanh chóng xuống lầu sửa lại cửa sắt.
“Đó là cái gì vậy?”
Trần Bính nhìn lại trên đường, có một con chó lớn thân hình cao lớn lại bẩn thỉu đang từ từ đi đến, toàn thân anh ta nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, nhớ lại đám chuột ở xưởng bánh quy kia khiến họ suýt chút nữa thì cả đoàn bị giết.
Tốt nhất là không phải, không nên ứng nghiệm, con chó kia cách cửa lớn còn năm thước* đột nhiện gia tăng tốc độ, men theo mùi máu mà chạy nhanh đến.
*5 thước = 1,65 m
Trần Bính không tự chủ được mà lùi về sau hai bước, sau đó đứng vững lại. Anh ta không thể lui. Anh ta nhanh chóng nhờ một người đi đến chỗ Lôi Thành báo tin, tiếp theo ra lệnh: “Toàn bộ xốc lại tinh thần, giết con chó đó.”
Cửa lớn nổ rất lớn, con chó tang thi lớn đó tru lên một tiếng, tiếp tục nhào đâm vào cửa sắt khiến cửa lung lay. Trần Bính quơ đao, sắt thép bao lên mặt đao, có thể khiến cho thân dao càng trở nên bén hơn, anh ta xông lên, đâm dao vào đầu con chó tang thi đó, nó rung mình dữ dội, quăng Trần Bính ra ngoài, đao vẫn còn cắm ở trên cổ.
Con chó tang thi bị nhiều người khác đồng thời tấn công, kêu lên một tiếng thảm thương rồi lui lại, lui về sau 2 thước.
Trần Bính đứng lên, một lần nữa tụ tập người lại, lúc này Lôi Thành mang người đi xuống, hắn nhìn thấy con chó tang thi cũng tái xanh mặt, trong mắt lóe lên sợ hãi, nhưng lại bị hắn đè xuống.
“Nhanh lên. Đừng lôi kéo nữa!”
Con chó tang thi lui lại, dùng chân sau đào đất rồi bất ngờ nhào tới, Trần Bính chuẩn bị làm xong cửa sắt thì bị đánh ngã, không hề nghĩ đến việc con chó tang thi lớn lại từ ngoài cửa nhảy vào, trong nháy mắt làm rối loạn bố trí của Lôi Thành.
Con chó tang thi đè chết một người ngay tại chỗ, bọn Lôi Thành hao phí bao nhiêu mạng người cùng vô số vết thương cuối cùng cũng bắt lại được nó.
Lấy ra được một tinh hạch lớn như một quả trứng gà như vậy, mang theo một tia máu màu đỏ, Lôi Thành cầm trong tay liền cảm giác được, hạt châu này so với hạt châu anh ta từng gặp càng ẩn chứa nhiều sức mạnh làm anh ta động tâm.
Thế nhưng người hy sinh cho anh ta vui sướng lại bị đắp lên một tầng bóng ma thật dày.
Trên lầu, mọi người bắt đầu nghe theo phân phó mà xử lý thi thể, nếu không rất nhanh sẽ đưa những tang thi khác tới.
Chết sáu người, ba người bị thương nặng, đều có vết thương do con chó tang thi cắn trúng, Lôi Thành dặn dò đưa ba người này cách ly. Những người bị thương khác trước tiên cũng được đưa lên lầu chữa trị.
Thi thể thì chỉ có thể hỏa táng, xách thêm một thùng xăng đổ vào nên rất nhanh đã hóa thành tro bụi.
Cửa lớn bị hư nặng, cần phải tu sửa gấp nhưng đáng tiếc là Trần Bính lại bị thương, dị năng cũng khô kiệt, chỉ có thể để người thường tạm thời xử lý một chút.
Một ngày bận rộn và sợ hãi cứ như vậy mà trôi qua. Lúc gần tối, ba người bị con chó tang thi cắn đều biến thành tang thi, tất cả đều bị giết.
Ở lầu dưới có một ngọn lửa cháy liên tục không ngừng nghỉ, mạng người như cỏ rác, sau khi chết cũng chỉ cùng những thi thể khác xen lẫn vào nhau, thiêu cùng một chỗ.
Bạn có tôi, tôi có bạn, nhưng cũng không có ôm ấp, tình cảm lãng mạn, chỉ có người sống lưu lại vô cùng đau lòng.