Trương Hằng Tuệ sợ hãi, sau khi lấy lại được tinh thần nói: “Chắc là đi ngang qua đây ở nhờ.”
Tiếng bước chân phía sau cửa dừng lại, có người đàn ông nhẹ giọng nói: “Là ai?”
“Tôi là chủ của căn nhà này. Anh nhìn, chìa khoá đây này.”
Người đàn ông nhìn qua mắt mèo, thấy có hai người đang đứng ở bên ngoài. Người phụ nữ lắc chiếc chìa khoá, nam thanh niên vẻ mặt trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm qua mắt mèo, giống như có thể nhìn thấy hắn ngoài cửa vậy.
“Cái này, gian phòng này chúng tôi sẽ ở. Các người đi đi.”
Nếu như phòng ở bị người khác chiếm, cũng sẽ có tâm lý để chuẩn bị công việc. Trương Hằng Tuệ cũng không muốn đuổi người đi, nếu như người trong nhà có dị năng giả, họ nhất định sẽ bị thua thiệt lớn.
Vì vậy, chẳng qua là nói muốn đi vào thu thập ít đồ, người đàn ông kia không cho. Chuyện này thật đáng tức giận. Du Hành cầm chìa khoá trong tay Trương Hằng Tuệ cương quyết mở cánh cửa ra, người đàn ông ngăn cản không ngừng lớn tiếng nói: “Cậu làm thế này là có ý gì?”
Nắm lấy tay người đàn ông, Du Hành nói: “Đây là nhà tôi!”
“Con mẹ nó, cậu nói đây là nhà của cậu thì chính là của cậu à? Buông tay!”
Người đàn ông này không phải dị năng giả, Du Hành không sợ hắn ta. Cậu hất hắn ta ra để chị gái đi vào.
Phòng khách rất bừa bộn, hai người nhìn cô gái trẻ đang run rẩy cũng không nói gì. Trương Hằng Tuệ đi về phía phòng mình, Du Hành cũng đi qua liếc mấy cái rồi trở về phòng mình.
Gần như không nhìn ra bộ dạng của Trương Hằng Viễn trong trí nhớ. Cậu tìm thấy được một khung ảnh của Trương Hằng Viễn trong góc trên mặt đất. Có bốn bức, có hai bức là ảnh gia đình, một bức là ảnh hai chị em chụp chung, còn một bức là ảnh một mình Trương Hằng Viễn.
Người đàn ông đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào cậu, thấy cậu mở ngăn tủ ra liền nói: “Này, ở bên trong là quần áo của chúng tôi.”
Có rất nhiều quần áo được treo trong phòng, trong phòng này khắp nơi đều có dấu vết do người khác sống qua. Du Hành đóng cửa tủ, cầm khung ảnh rồi đi ra ngoài.
Trương Hằng Tuệ bên kia cũng gần giống như vậy. Cô cầm theo một cái túi nhựa đưa cho Du Hành, sau đó đứng lên ghế sofa tháo khung ảnh trên tường xuống.
Hai người bước ra khỏi ngôi nhà trong sự cảnh giác của người đàn ông. Cửa sau lưng vang lên tiếng rất lớn.
“Chúng ta thử tìm một căn phòng khác đi, chị sẽ nấu cơm cho em.” Trương Hằng Tuệ cười nói với Du Hành.
“Ừ.”
Khi họ đi gõ cửa từng nhà một để tìm nhà trống, gia đình ờ tầng năm hét lên vì kinh ngạc qua cửa an ninh: “Hằng Tuệ Hằng Viễn, tại sao hai người lại trở về?”
“Chào chú Điền, mọi người vẫn ở nhà sao?.”
“Đúng vậy, chú không thể mở được cửa, anh Chấn của cháu đã phong bế nó rồi.”
Chắc hẳn Điền Chấn là dị năng giả hệ kim loại, bịt kín hết cửa chỉ còn lại đúng một khe hở nhỏ.
“Không sao, không sao, chúng cháu sẽ không đi vào. Cháu và Hằng Viễn muốn tìm một phòng trống để ở. Chú Điền có biết trong khu còn phòng trống nào không?”
“Đúng ha, nhà của các cháu bị Tiểu Phương ở. Chú nghĩ tầng một tầng hai không có người ở, còn có tầng sáu nhà bên trái. Cậu có thể sống trong toà nhà này hoặc sang tầng bên cạnh. Bên kia thì chú không rõ lắm.”
“Được, cám ơn chú Điền.”
Hai người leo đến tầng sáu, nhìn thấy một nhà có cửa mở, đi vào vừa nhìn quả nhiên không có ai ở.
Du Hành đi xuống lầu bê đồ: “Chị đợi em rồi mở cửa cho em.”
Trong xe, cậu để không nhiều đồ. Đều là những đồ ăn dùng hàng ngày, chúng được nhét vào ba lô. Cái to là mì ăn liền và sữa bò mà Trương Hằng Tuệ lấy được từ gia đình họ Tằng. Cậu nhấc một lần liền nhanh chóng khiêng lên.
Khi cậu đi qua cách cửa nhà chính ở tầng bốn, Du Hành cảm thấy có người đang nhìn trộm, vì vậy nhìn một cái, cảm giác vừa rồi không còn nữa.
Tất cả các bếp ga và những thứ khác trong phòng đều bị tịch thu, Trương Hằng Tuệ thấy đáng tiếc: “Cũng tại chị suy nghĩ quá đơn thuần. Những thứ tốt đẹp sao có thể đứng tại chỗ chờ chúng ta được.”
Nhưng nghĩ tới chuyện vui vẻ, cô nói: “May mà chị đã lấy toàn bộ tinh hạch mà hắn ta giấu!”
Trương Hằng Tuệ vừa nói vừa mở vali lấy ra hai cái túi nhựa. Túi nặng nhất có rất nhiều tinh hạch trong đó, hạt màu đỏ tương đối nhiều. Du Hành tính ra có 60% số hạt này là cấp hai, 30% là cấp ba, 10% là cấp bốn. Còn có ba viên là cấp năm.
Túi nhẹ hơn tương đối chỉ là tinh hạch cấp một, tinh hạch cấp hai chỉ có năm viên. Đây chính là do Trương Hằng Tuệ tích luỹ từng tí một.
So với thu hoạch của Du Hành, những hạt châu này của Trương Hằng Tuệ có thể mang ra sánh ngang với khối tài sản khổng lồ.
Không, nói tài sản không thích hợp. Đây là sức mạnh.
“Chị, hèn chi lúc em muốn hắn ta đưa thêm đồ với lương thực cho chị mà chị lại từ chối.” Cảm giác như muốn xua đuổi tình cảm của Tằng Luyện Chí.
Trương Hằng Tuệ cười rộ lên: “Mấy thứ kia có là gì so với tinh hạch đúng không? Chị cũng không phải đồ ngốc.”
Trong lòng cười lạnh, nếu không phải mình đè thấp sự chú ý của Tằng Luyện Chí xuống, trong lòng hắn ta làm sao còn áy náy để mình cùng em trai rời đi? Mặt mũi hắn ta rất tốt. Nhưng hắn ta đã quên trước kia mình là người phụ nữ như nào. Không hố hắn một cái hắn còn tưởng cô tình xưa khó bỏ với hắn cũng nên.
“Em cầm lấy đi, tự mình sử dụng nó cho tốt. Lúc nào em mạnh mẽ thì chị mới yên tâm được.” Cô đem thứ kia kín đáo đưa cho Du Hành.
“Cảm ơn chị.”
“Chị, em đã quên nói cho chị một việc.” Muốn ở cùng nhau, cậu không thể giấu Trương Hằng Tuệ chuyện nhẫn trữ vật được. Hơn nữa trải qua mấy ngày ngắn ngủi ở chung, đặc biệt là sự vô tư của chị gái, Du Hành cảm thấy Trương Hằng Tuệ vẫn xứng đánh để cậu nói ra bí mật nhỏ này.
Nhưng phải thay đổi cách giải thích.
“Chuyện gì vậy?”
“Em còn có không gian, không lớn lắm.”
Trương Hằng Tuệ vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng: “Thật sao? Đó chẳng phải là song hệ dị năng?”
“Ừ!”
“Thật tốt quá! Tốt quá!” Sau mạt thế, Trương Hằng Tuệ chưa bao giờ hạnh phúc đến thế. Giống như mình không có dị năng cũng chẳng làm sao cả! Em trai của cô có song hệ dị năng!
“Lần trước em tìm thấy không ít củi trong nhà nông, em đã cất một ít, chúng ta có thể dùng để nấu nướng.” Du Hành lấy ra một bao than, một giá đỡ bằng sắt và một cái chảo.
Trương Hằng Tuệ bị bất ngờ, sau đó chỉ biết nói tốt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại vuốt tóc Du Hành: “Chị rất hạnh phúc, chúng ta khẳng định sẽ có thể sống tốt. Tuyệt đối không được nói cho người khác biết, giấu kỹ không được để người bên ngoài biết em có không gian, biết chưa?”
“Em biết rõ.”
Chuyện này thật sự quá quan trọng, Trương Hằng Tuệ vẫn không yên lòng: “Gia đình họ Tằng ở nhà đối diện kia cậu còn nhớ rõ không? Đó có phải là cô bé đã đánh nhau với con gái lớn của Tằng Luyện Chí trong tết âm lịch năm ngoái không?”
Trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn vẫn có chút ấn tượng, bởi vì đứa trẻ hai nhà cũng rất nghịch, gần sang năm mới mà còn đánh nhau. Tay bé gái cào sứt mặt bé trai, bé trai kéo đứt một nắm tóc lớn của bé gái. Hai đứa nhỏ khóc dường như đến trời sập đất rung. Người lớn hai nhà cũng ồn ào rất dữ dội.
Ấn tượng rất sâu.
“Chính là bé gái nhà kia. Năm nay mới bảy tuổi. Số con bé cũng thật tốt, có được dị năng trong lúc ngủ, là không gian. Mỗi lần đoàn người trong xã khu ra ngoài tìm đồ vật cũng mang theo cô bé đó. Cô bé được mọi người coi như bảo bối mà bảo vệ vậy. Nhưng lại không may mắn bị bắt đi, lúc mọi người đuổi tới nơi cũng đã tắt thở rồi.
Chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thì có thể gây thù với ai cơ chứ? Chỉ có thể là có người nhìn trúng không gian của con bé, cho rằng giết con bé sẽ có đồ vật rơi ra.. Cha mẹ hối hận còn có lợi ích gì? Có tài không thể lộ ra ngoài, bọn họ hối hận cũng đã muộn.”
Nghe xong những lời này của Trương Hằng Tuệ, Du Hành nhớ tới lúc trước người vợ bị cướp đi của Lôi Thành- Tằng Trân Trân. Vì vậy gật đầu: “Chị yên tâm, ở bên ngoài em sẽ chú ý.”
Trương Hằng Tuệ cười gật đầu: “Chị tin tưởng em, em đã trưởng thành rồi. Để chị đi gây lửa, em muốn ăn gì?”
“Ăn cháo.” Loại điều kiện nấu cháo này đơn giản hơn nấu cơm. “Chúng ta có rất nhiều gạo đấy.”
“Được.”
Trương Hằng Tuệ rất khéo léo đặt nồi lên, nấu nước vo gạo, cô cầm muỗng quấy, nhìn Du Hành liên tục lấy đồ ra, thịt hộp ăn trưa, táo đỏ cẩu kỷ, muối ăn, rau khô, nấm hương...
Không nhịn được cười rộ lên: “Lúc em còn nhỏ, chị còn không biết làm cơm thế nào. Chính là băm thịt với rau cùng nhau rồi bỏ vào trong cháo nấu, một nồi thập cẩm, em còn nói với chị là ăn ngon.”
“Đúng là ăn rất ngon.”
Nhiều năm trôi qua, món thập cẩm cũng làm tốt hơn rồi, Trương Hằng Tuệ không còn thêm táo đỏ cẩu kỷ vào. Du Hành hỏi: “Sao lại không bỏ?”
“Thả vào rất ngọt và ngậy, chẳng phải em không thích sao?”
“Em thích ăn, là chị làm em đều thích ăn.” Trong trí nhớ của Trương Hằng Viễn, đều là hình ảnh sống nương tựa lẫn nhau như vậy.
Trên mặt Trương Hằng Tuệ cười tươi như hoa: “Cơm nước xong xuôi, chị sẽ nấu ít chè cho em uống, tốt với cơ thể.” Nói xong quay đi mở vali hành lý, lấy ra một túi đường cát trắng, đặt đường ở bên cạnh mới về bưng bát.
Cơm nước xong xuôi, Trương Hằng Tuệ dùng một tấm khăn ướt lau bát: “Hằng Viễn, em nói xem nếu chúng ta không sống ở nơi này, nếu bên Lục Đồng xây căn cứ thì nhất định đã vượt qua được giai đoạn hỗn loạn. Lúc đó rảnh rỗi rồi, có phái người tới đây cứu viện chúng ta không?”
Du Hành suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi lắc đầu: “Không đâu. Chị, em đã sống ở đó hơn mười ngày. Khu vực quân sự nằm trên sườn núi, mặt khác những người tị nạn trú ẩn dưới chân núi. Xung quanh là những bức tường, có rất nhiều nhà mới được xây dựng, tỷ lệ vào ở rất cao...
Khi em rời đi ở đó vẫn đang tìm người xây dựng thêm hàng rào. Nghe nói muốn củng cố nâng cao toà nhà. Xây dựng bận rộn như vậy, không thể tìm được bất kỳ nhân viên nào trong thời gian ngắn. Ngay cả khi có, chỗ chúng ta ở quá xa, ít nhất bọn họ phải tới cứu viện xung quanh trước, đúng không?”
Trương Hằng Tuệ dừng tay một chút, lại lau.
“Chị, có pahir chị lo lắng chúng ta đi đường không an toàn hay không?”
Đêm chén trên tay cất kỹ, Trương Hằng Tuệ nhìn Du Hành nói: “Hằng Viễn, em có thể trở về an toàn là trời cao phù hộ, may mắn có thể là một lần... không có lần hai. Nếu như trên đường đi em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chị làm gì còn mặt mũi gặp cha mẹ nữa?”
Tuy em trai có dị năng nhưng cô cũng là một gánh nặng.
Nhớ lại cảnh vừa rồi thấy ở trung tâm thương mại. Nhưng cũng phải có nhiều dị năng giả ở cùng mới có thể lợi hại như vậy.
Đơn độc một mình lại mang theo cô, nhất định không được.
Theo cách nhìn của cô, em trai cô một mình một người, cho dù là dị năng giả, còn có không gian chứa đồ ăn không tới nỗi phải chịu đói nhưng tang thi ở khắp mọi nơi.
Vì vậy, có rất nhiều người trong khu đã rời đi, những người còn lại kể cả nhà chồng cô, đều không có suy nghĩ đó. Dù sao thông tin không chính xác không cách nào có thể đảm bảo tìm được chỗ an toàn. Chẳng qua ngày qua ngày, mọi người vẫn phải kết đoàn ra ngoài tìm lương thực.
“Chị, em còn chưa nói cho chị biết dị năng của em là gì sao?” Du Hành nói.
Trương Hằng Tuệ mở to mắt, cô đã nhìn thấy rất nhiều hệ dị năng, chẳng lẽ em trai nhà mình dị năng không giống người thường?
“Trước tiên chị hãy che mũi vào đã, mùi rất nặng.”
Trương Hằng Tuệ che miệng lại, chẳng mấy chốc cô đã hiểu thế nào là “mùi rất nặng.”
Cô suýt ngất vì mùi thối đó.
“Đây chính là dị năng của em. Bây giờ em đang ở cấp hai. Sau khi kiểm soát được những mùi này vây quanh mình, tang thi dưới cấp hai sẽ không tấn công em. Chúng dường như coi em là đồng loại. Chúng ta sẽ có thể nhanh chóng chạy đi, em sẽ đem mùi hôi thối này vây quanh chị, như vậy chị cũng sẽ không bị tấn công.”
Chỉ là như vậy sức mạnh của dị năng sẽ tiêu hao nhanh hơn. Nhưng chỉ cần cấp độ tiếp tục tăng thì sẽ không còn là vấn đề chết người.
Mùi hôi cũng biến mất rất nhanh, Trương Hằng Tuệ ngạc nhiên nói: “Dị năng này cũng thần kỳ quá đi.” Đây là lần đầu tiên cô thấy.
“Trên đường em đã gặp phải tang thi không thể đối phó được bằng dị năng. Dựa vào sức mạnh này mà trên đường đi em đã diệt được vài nơi tang thi tập trung và đào tinh hạch nhiều tới tay bị chuột rút. Chị, về sau chị nên đào giúp em. Một mình em không đào hết được.”
Du Hành rất giỏi dỗ dành người khác. Cậu đã dỗ mẹ mình khi cậu còn nhỏ, nhưng rất lâu rồi cậu không sử dụng kỹ năng này, xa lạ không ít. Nhưng đối với Trương Hằng Tuệ như vậy là đủ rồi.
Trương Hằng Tuệ thoải mái cười: “Thật hay giả vậy. Đào nhiều tới chuột rút cơ à.”
“Đương nhiên rồi.”
“Những tinh hạch này em cầm lấy đi, chị cố gắng giúp em đào.”
Nỗi lo lắng của cô cuối cùng cũng hạ xuống. Đồng thời cũng mong đợi đối với căn cứ Lục ĐÔng, hỏi Du Hành một chút chuyện.
Chờ cơm nước xong xuôi, Trương Hằng Tuệ nấu một ít nước chè cho cậu uống. Táo đỏ cẩu kỷ, vừa ngọt vừa béo ngậy.
“Em gầy đi rồi, không thích cũng uống một chút. Rất bổ.” Hai người vừa uống nước chè vừa trò chuyện. Đột nhiên có tiếng gì đó phát ra từ cửa sổ.
Cả hai đều nâng cao cảnh giác.
Du Hành cầm đao lên, chậm rãi bước tới nhấc rèm cửa lên. Một đôi cánh to vỗ vào làm cửa kính xuất hiện vết nứt.
“Là một con chim tang thi.”
Phản ứng đầu tiên của Du Hành là xem bên ngoài kia có bao nhiêu con. Cũng chỉ có một con này: “Chị đến mở cửa sổ.”
“Chị mở đây.”
Cậu nắm lấy cơ hội đem đầu con chim tang thi kia chặt xuống, cơ thể rơi xuống đất không hề nhúc nhích, nhưng cái mỏ của nó vẫn như muốn mổ người. Trương Hằng Tuệ đập mạnh chiếc vào vào đầu nó. Từ bên trong rơi ra một viên tinh hạch màu đỏ hồng.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Du Hành thấy được đàn tang thi đến từ phía Đông nhưng cũng cách rất xa.
“Chị, đi kiểm tra các cửa sổ khác, nhà vệ sinh cũng phải kiểm tra. Tất cả đều phải đóng lại.”
“Được.”
Trương Hằng Tuệ chạy như bay, Du Hành nhanh chóng thu dọn mọi thứ.
“Tất cả đã đóng lại, chúng ta cũng tranh thủ trốn đi!”
Họ trốn vào trong nhà vệ sinh có cửa thông gió nhỏ. Trương Hằng Tuệ cầm lấy vũ khí tự chế, gân xanh trên tay cũng nhảy lên.
Từ xa đến gần, tiếng kêu và tiếng la hét vang lên.
Sau một lúc chờ đợi lâu, chân cũng tê cứng cả lại. Mùi hôi ở chóp mũi ngược lại đã trở thành một lớp bảo vệ. Làm cho Trương Hằng Tuệ có cảm giác an toàn.
Du Hành muốn ra ngoài nhìn một chút, trở tay vỗ vỗ Trương Hằng Tuệ. Cẩn thận mở cửa nhà vệ sinh, không nghe thấy âm thanh gì khác trong phòng. Sau đó chờ thêm một lúc mới đi ra ngoài. Thấy từng cái cửa sổ không có hao tổn gì mới thở dài một hơi.
Bọn họ rất may mắn, không có tang thi nào đến phòng của họ.
Cậu đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, chúng đã đi rồi.
Bây giờ, dị năng của Du Hàng đã khiến Trương Hằng Tuệ tâm phục khẩu phục.
Hai người quyết định rời đi vào ngày mai.
“Dù sao đi nữa, cũng không có gia đình ở đây. Không có ý nghĩa gì khi sống ở đây một lần nữa.”
Du Hành nhanh chóng từ bỏ, dị năng của cậu mới có cấp hai, tốt nhất không nên mạo hiểm. Dù sao cũng tuỳ duyên phận, đợi đến sau này dị năng của cậu tăng cao hơn, sau đó sẽ xem xét lại sự tình.
Ngày hôm sau bọn họ lên đường đúng giờ. Trước khi đi Trương Hằng Tuệ làm rất nhiều cơm nắm, bên trong túi đồ vật rất phong phú. Ngoại trừ rau thì cơm trưa thịt, cơm cuộn rong biển, nấm đều có.
Bởi vậy họ chuyển sang lái xe và ăn trưa trong xe. Rất nhanh đã đến thành phố bên cạnh.
Khi đi trên đường, Trương Hằng Tuệ đã nhiều lần thấy Du Hành bắn súng, hỏi: “Em học bắn súng ở căn cứ Lục Đồng sao?”
“Vâng.”
Thấy Trương Hằng Tuệ không ngủ mà may quần áo, cậu nói: “Chị, chị ngủ một lát đi. Đừng quan tâm đến chúng.”
“Không sao, chị không buồn ngủ. Em có mệt không để chị lái xe cho.”
“Không mệt.”
Trương Hằng Tuệ rất chờ mong vào khi vực an toàn của Lục Đồng. Cô là một người bình thường và muốn học bắn súng.
“Hằng Viễn, em nói chỗ đó có dạy phụ nữ dùng súng không?”
Trước kia cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô cho rằng phụ nữ không thua kém gì đàn ông. Trên thực tế, cô đã làm rất tốt công việc trên lĩnh vực của mình. Thế nhưng sau những ngày cuối, cuộc cãi vã của người phụ nữ già nua, suy đổi lại tái diễn. Trời sinh phụ nữ không có nhiều sức mạnh, ngoại trừ những người phụ nữ có dị năng thì địa vị của phụ nữ càng ngày càng thấp.
“Chị muốn học?”
“Đúng, em nói xem chị có thể học hay không?”
Thấy trong giọng nói của Trương Hằng Tuệ có vẻ lo lắng không yên, Du Hành cười nói: “Chị chắc chắc học được. Nhớ năm đó chị đứng đầu của trường học, khi em đi học mọi người sau lưng đều hét: ôi kia chính là em trai của người đứng đầu trường.”
Trương Hằng Viễn vẫn luôn tự hào về chị gái mình.
Trương Hằng Tuệ cười: “Đọc sách và học súng có chỗ nào giống nhau đâu?”
“Sao lại không giống nhau, cũng cần có đầu óc. Nếu chị nghe em chị nhất định có thể làm được. Chờ có cơ hội em sẽ dạy cho chị.”
“Vậy đạn của em có đủ dùng không? Đừng vì chị mà lãng phí. Đến lúc cần lại không đủ dùng.”
“Đủ rồi.”
Vì vậy, khi có cơ hội không có nhiều tang thi bên ngoài, Du Hằng dừng xe lại bắt đầu dạy chị gái. Trương Hằng Tuệ thực sự rất thông minh. Đồng thời có một tinh thần kiên quyết chăm học. Một người tập trung, chuyên tâm cũng học rất nhanh.
Cô chỉ tốn nửa tháng để học từ đánh không trúng đến đánh trúng đầu tang thi, đánh trúng trán tang thi.
Tay đau xót co rút liền lấy dầu hồng xoa nắn. Hôm sau Du Hành dán băng dán cho chị gái lại tiếp tục. Sự kiên trì này đã khiến Du Hành phải nhìn bằng con mắt khác.
Tích trữ tinh hạch là không sai, Du Hành khẳng định ý nghĩ này lần nữa.
Hơn nữa sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, nhiệm vụ phụ mà cậu nhận được chính là lấy được một viên tinh hạch cấp mười, thưởng là 150 điểm.
Điều này có nghĩa là cậu phải sống cho đến khi có mười tang thi hoặc tang thi động vật đến. Đồng thời, bởi vì dị năng này của cậu không có lực sát thương, dù cho đạt được đến cấp mười thì cũng không có khả năng đi giết được tang thi cấp mười. Vì vậy cậu cần phải chuẩn bị, chuẩn bị để cậu có thể có được nó qua việc trao đổi hoặc mua bán trong tương lai.
Tất cả các vật tư đều cần, trước tiên họ cũng cần sống sót.
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Hai người đổi chỗ ngồi.
Du Hành không có tâm trạng đi sửa lại mái dột. Nếu người ta không vui, tuỳ ý ném một quả cầu lửa vào đây bọn họ cũng chịu đủ.
Họ rời đi, đi về phía khu an toàn Lục Đồng. Trên đường đi có tìm vài tang thi lẻ tẻ cho Trương Hằng Tuệ luyện tập. Khi hai người họ gặp phải tang thi cấp cao hoặc nhiều tang thi, hai người họ phối hợp và thêm nữa Trương Hằng Tuệ học được một ít kỹ năng đối địch. Hai người phối hợp càng thêm ăn ý.
Nếu như đó là một số lượng đông, thì sẽ không nói hai lời mà quay đầu chạy.
Sử dụng các kỹ năng sinh tồn, chính mình cũng từ từ tích lỹ các kỹ năng.
Còn chưa tới khu căn cứ Lục Đồng, trận tuyết đầu năm nay đã rơi rồi.
Hai người bọc mình trong chiếc áo lông, nép người vào trong xe ăn bánh quy.Có gió, có tuyết, quá lạnh. Không thích hợp để xuống xe nấu đồ ăn nóng.
“Nếu như trước buổi tối có thể tìm được phòng ở thì tốt rồi.” Trương Hằng Tuệ chỉ vô tình nói, cả người đều không thoải mái, sắc mặt tái nhợt. Cô đang cắn những hạt táo đỏ, hàm răng vì lạnh mà run run. Thịt táo đỏ cũng trở nên chát ở cuống họng.
Du Hành không có cách nào khác ngoài cố gắng xác định đường đi. Cậu nhớ rõ có một trang trại gần đây.
Sau khi đi được một đoạn, Du Hành cảm thấy không đúng. Cậu xuống xe nhận rõ một chút, sau đó quay về xe mở một đoạn hồ, rẽ một chút thì thấy tuyết phủ đầy trên mái nhà.
“Chị đã nói rồi, phải rẽ thêm một đoạn nữa. Lần trước bắt mờ quẹo vào đây, lầm này phải chú ý không được bỏ lỡ nó.”
Du Hành lái xe qua, thấy ở cửa có tám chiếc ô tô. Phần tuyết rơi trên mui xe cũng không giống nhau, năm chiếc dày còn ba chiếc mỏng hơn.
Trong đầu cậu có một vài suy nghĩ. Trước tiên không để cho Trương Hằng Tuệ xuống xe. Tự mình đi đến gần hét to: “Có ai không? Có thể ở nhà không?”
Trong sân của trang trại, bầu không khí khiến hai nhóm người xấu hổ. Nghe thấy tiếng hét, liền nhìn nhau.
“Mọi người cho vào không?” Trình Na nâng cằm về phía trước hỏi.
Chu Minh Khoa cười nói: “Chị Trình nói được là được, chúng tôi không có ý kiến.”
Trình Na khịt mũi, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: “Đi xem lai lịch thế nào. Không có vấn đề gì thì mở cửa cho người ta vào.”
“Vâng chị.” Trình Anh gật đầu, bào hai người đi ra ngoài và thấy Du Hành trong tuyết.
“Có bao nhiêu người vậy?”
Du Hành nhìn ngườu trước mặt nói: “Hai người, có được không?”
“Một người nữa đâu?”
“Trong xe, đó là chị của tôi.”
“À. Vào đi.”
Những người xấu tính nói hắn ta là người xấu? Trong những ngày cuối cùng, người ta không thể sợ hãi vì những điều mình chưa biết mà sợ hãi. Nhưng phải đề cao cảnh giác hơn.
“Cảm ơn!”
Du Hành đi gọi Trương Hằng Tuệ ra ngoài. Cả hai đều mang ba lô to. Trên mặt đất đều là tuyết, họ giẫm vang lên tiếng xèo xèo...
Khi đến gần phòng khách, một sự ấm áp phả vào mặt. Hơi ấm mang theo mùi thuốc cácbon. Mũi miệng của Trương Hằng Tuệ vốn khô khan, ngửi thấy liền ho.
Du Hành vỗ nhẹ lưng chị gái, nhìn quanh phòng khách rồi nói với người phụ nữ ở bên trái mình: “Xin chào. Tôi thấy cô đang đun nước nóng, có thể cho tôi xin hai cốc nước nóng được không?”
Trình Na nhìn cậu với vẻ hứng thú. Đầu ngón tay cô ta di chuyển bụi than rơi xuống, động tác rất thành thạo: “Được chứ, anh bạn nhỏ. Cậu lấy gì để đổi?”
“Một chiếc giường, chăn hoặc mền được không?”
“Chỉ một cái chăn? Cậu không thể ăn hoặc uống.”
Trình Anh: “Được rồi, mang cốc đến đây.”
Trình Na: “......”
“Chị, chị đi lấy nước. Em đi lấy chăn mền.” Du Hành đi ra ngoài.
“Chị, không phải chị tối qua chăn mền của chúng ta bị những ngừoi đàn ông hôi hám này đắp rồi, rất vừa! Chiếc chăn mới được một mình chị đắp, những người khác không có chị biết không?”
Trình Na chọc một ngón tay qua: “Em thì giỏi rồi.”
Trình Anh bị dí vào chán. Cầm bình nước nóng trong tay đưa cho Trương Hằng Tuệ: “Đây.”
“Cảm ơn!”
“Không có gì, cứ cho là vì chiếc chăn mới đi.”
Trương Hằng Tuệ mím môi cười.
Du Hành rất nhanh đã quay lại, đưa cho Trình Na một cái túi. Bao bì còn nguyên vẹn và được đóng chặt. Nhìn qua chiếc túi trong suốt có thể thấy được bên trong là một chiếc chăn màu xanh nhạt với những bông hoa hồng nhỏ trên đó. Trông rất tươi mới.
“Hahaha Hoa Nhi, chiếc chăn của chị trông rất đẹp mắt. Hay là tối nay cho em mượn đắp đi?”
Trình Na lại dí đầu anh ta lần nữa: “Quên đi, nghĩ hay lắm. Cho em đắp thì chị đắp cái gì? Thằng em thối tha.” Cô ta đưa chăn cho cô gái bên cạnh: “Đem vào trong phòng tôi đi.”
“Tôi biết rồi chị Trình.” Liên Mỹ Trinh cầm mấy cốc nhẹ giọng hỏi: “Chị có muốn tôi lấy chăn ra cho bớt mùi không?”
“Không cần, mùi của nó còn dễ ngửi hơn mùi hôi của tang thi.”
“Ừ.”
Sau khi Trình Na giải thích xong, quay lại thì thấy tiểu tử kia cùng người phụ nữ đang ngồi trên chiếc chăn mỏng mà cậu đem theo, bên chân còn có mấy cái túi. Cô ta nhìn thấy đó là tảo đỏ với cẩu kỳ đường trắng. Cậu là đàn ông nhưng lại rất cẩn thận. Đầu tiên là lấy tảo đỏ đặt vào bên ấm nước, tiếp theo là cẩu kỳ với đường trắng.
Cậu đuwa ấm nước cho người phụ nữ nói: “Chị cầm lấy lắc một chút. Một lát là có thể đổ ra uống.”Thời tiết lạnh, sắc mặt của Trương Hằng Tuệ cực kỳ xấu, thường xuyên đào tinh hạch. Lúc đứng lên trước mắt lập tức tối sầm.
Cậu thấy chị gái nói những thứ như tảo đỏ này rất bổ. Vì thế mà mấy ngày liền thường xuyên nấu với ngâm nước ấm cho chị uống.