“Thật ra anh cũng có thể đi ứng tuyển, năng lực của anh đạt tiêu chuẩn mà.”
Du Hành lắc đầu: “Kỷ luật quân đội nghiêm khắc, tôi không thể để chị tôi ở một mình được.” Cậu đã từng đi tòng quân rồi, làm quân nhân thì phải nghe theo mệnh lệnh bất cứ lúc nào, di chuyển tới bất cứ nơi nào được yêu cầu. Nếu như cậu phải ra ngoài trong thời gian dài thì việc ở trong nhà cậu sẽ không xử lý kịp.
Ở giai đoạn đầu của mạt thế, cậu vẫn chưa thể yên tâm để cho Trương Hằng Tuệ ở một mình được. Nếu như phẩm giá và tính tình của cô không tốt, ở cùng cậu không hợp thì nhiều nhất cậu cũng chỉ thế chỗ của nguyên chủ, giúp đỡ cô một chút, xem như xong việc.
Nhưng cô lại là một phụ nữ đáng mến, dù đây chỉ là một thế giới giả lập đi nữa, nhưng mà lâu ngày sống chung như vậy, không thể nào nói là không có cảm tình với người này.
Nếu đã ra quyết định thì cậu chắc chắn sẽ quan tâm tất cả mọi việc liên quan đến cô.
“Được rồi, anh đây sẽ xếp cậu vào một tiểu đội làm vào ban ngày, buổi tối không được để chị của cậu ở nhà một mình đó.”
Du Hành cười nói: “Làm phiền anh Hoàng rồi.”
“Không phiền đâu, chỉ là một việc nhỏ thôi mà.” Hoàng Trung Lượng lại đốt thêm một điếu thuốc, hút khói vào rồi nhả ra, ánh mắt rơi vào hộp thuốc lá đặt trên bàn rượu.
Vừa đúng lúc cuối năm, dù là những người không thể sống sót được hay đang nửa sống nửa chết, người có quyền thế đều phải như thường lệ, bước qua năm mới. Anh ta đang lo về việc tặng quà đây, mặc dù điều kiện có thay đổi lớn nhưng tặng quà là một điều lệ cũ không thể tách rời, dùng rượu và thuốc lá là có thể diện nhất.
Hơn nữa, rượu và thuốc lá mà Trương Hằng Viễn này đưa tới đều là đồ tốt, nó sẽ càng giúp anh ta tăng thể diện hơn.
“Vậy còn chị gái của cậu... Cô ấy có thể cắt quần áo không? Nếu được thì đây sẽ là một công việc tốt cho cô ấy.”
Du Hành suy nghĩ một chút, Trương Hằng Tuệ rất am hiểu về may vá quần áo và đồ dùng hằng ngày.
“Có thể may vá quần áo và đồ dùng hằng ngày là được rồi, gần đây đang cần cấp cho người ở quân khu quần áo mùa đông, mấy hôm trước có bảy, tám người phụ nữ chân tay không sạch sẽ bị đuổi đi rồi, đang cần tuyển lại vài người, cậu nhìn quân nhân người ta đi, quanh năm suốt tháng đều rất mệt mỏi, vậy mà còn phải lén giấu cây bông để làm ra quần áo có thể sưởi ấm?”
Nếu không phải nhìn thấy Trương Hằng Xa ra tay rộng rãi, không giống loại người không phóng khoáng thì anh ta cũng không dám giới thiệu, dù sao nếu như chân tay không sạch sẽ, anh ta, người tiến cử cũng khó nhìn mặt người khác.
“Em sẽ quay về sẽ nói lại với chị em, anh cứ yên tâm.” Du Hành nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh ta, chính sự nói xong liền đổi sang đề tài khác: “Em không biết trong nhà anh Hoàng có con gái nhỏ, lần sau tới sẽ mang cho con bé kẹo để ăn.”
Về tới nhà, Du Hành nói chuyện này cho Trương Hằng Tuệ nghe, hỏi cô có muốn đi hay không.
“Tám giờ sáng đi làm, tới sáu giờ chiều thì tan tầm. Tiền lương bình thường, bao ăn hai bữa, có thêm một cân gạo nữa, mỗi cuối ngày sẽ thanh toán, nhưng mà ở đó lại an toàn hơn.”
Trương Hằng Tuệ không nhiều lời mà đồng ý đi ngay.
Vì vậy, ngày tiếp theo Du Hành mang theo kẹo đi tới nhà của Hoàng Trung Lượng, trả lời về việc này. Đến ngày thứ ba, sau khi hai chị em ăn sáng xong thì bỏ hết tất cả đồ vật đáng tiền vào trong nhẫn chứa đồ, tạm biệt rồi bắt đầu đi làm việc.
Du Hành từng có kinh nghiệm trong việc này, sau bốn ngày làm việc, anh lính dẫn đội bảo để cho cậu làm người phụ trách dẫn đội tuần tra. Sau khi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm ba ngày thì cậu phát hiện ra mình không cần mở cửa, Du Hành có thể sắp xếp người ổn thỏa, phân công đóng cửa đúng lúc, lại có năng lực điều tra rất xuất sắc nên mới giao đội tuần tra cho cậu.
Cũng may đây chỉ là một đội ngũ người bình thường, nếu không thì Du Hành không thể ổn định đội được.
Từng bước một, phạm vi của khu an toàn Lục Đồng được mở rộng, thêm việc gần đây toàn núi rừng có rừng cây rậm rạp nên tang thi động vật nhiều hơn tang thi người, dù sao ở đây cũng được coi là hẻo lánh, loại tang thi tụ tập lại thành một đại quy mô khá hiếm thấy, thường gặp phải là con tang thi đi lẻ tẻ.
Du Hành bỏ đi rất nhiều hơi sức để bồi dưỡng được một đoàn đội mười người ăn ý, càng ngày vây diệt giết tang thi động vật càng thuận lợi, chỉ cần không bị cắn là được.
Mà Trương Hằng Tuệ cũng dần dần nắm được công việc ở xưởng dệt trong tầm tay, cô vốn là một con người hoạt bát nhanh nhẹn nên được các nữ đồng nghiệp giúp đỡ.
Năm mới ngày càng tới gần, tục ngữ có câu: có tiền hay không cũng phải về nhà ăn tết, từ trong câu này cũng có thể thấy được trọng lượng của ngày tết trong lòng của người dân cả nước.
Trương Hằng Tuệ đã làm xong việc của mình trước giao thừa, vào ngày kết toán cuối cùng ở xưởng dệt, mỗi người đều được tặng nửa cân thịt khô xem như phần thưởng tết.
“Quà của chị còn tốt hơn của em đó.”
“Chị cũng chỉ được thơm lây mà thôi, chỉ là cùng mười tám người bên kia.” Trương Hằng Tuệ trầm giọng xuống: “Thân thiết các thứ thôi.”
“Được rồi, em cho chị một chai nước hoa đi, bình thường thôi, chai nhỏ là được.” Nhẫn trữ vật gì đó của Du Hành, Du Hành cất vào một lần nữa đều là do Trương Hằng Tuệ giúp sắp xếp nên cô rõ như lòng bàn tay.
“Chị muốn trang điểm à?” Du Hành ném tất cả lọ nước hoa suốt đất để tùy cô chọn. Nhiệm vụ trước, sau khi trải qua việc Ngũ Thường Hân tái hôn, cậu nhìn rất thoáng việc các chị em có mùa xuân thứ hai, vì vậy cũng khá cổ vũ.
:“Nói nhăng nói cuội gì đấy, chị đã nói với em rồi mà, người thợ làm cũng chị đấy, cô ấy tên là Tố Khưu Lâm, em có còn nhớ không?”
Du Hành suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cái người mà chị bảo là làm việc chăm chỉ, dung mạo xinh đẹp lại dịu dàng kia đó hả?”
“Đúng.” Trương Hằng Tuệ trừng mắt liếc cậu một cái, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, “Mùng sáu tết này là sinh nhật thứ hai mươi của cô ấy, cô ấy mời nhóm đồng nghiệp tụi chị tới.”
“A, vậy thì tặng nước hoa có đủ không?”
“Không thể quá bắt mắt, một chai nước hoa là đủ rồi. Được rồi, chị chọn xong rồi, còn lại thì cất hết đi.”
Bắt đầu từ ba mươi tết, Trương Hằng Tuệ bắt đầu vơ vét tài liệu nấu ăn từ bên ngoài về.
Ba mươi sáu dòng, xếp thành hàng, ngày tuyết rơi nặng hạt, ở chợ cũng có người bán rau mới, Trương Hằng Tuệ mua năm bó cải trắng, bốn quả cà chua và một nhúm rau hẹ, chỉ có một chút đồ như thế thôi nhưng đắt hết sức. Rau dưa đắt cực kỳ, cũng vì thế mà giá tiền thịt mới toàn giá trên trời như thế, Trương Hằng Tuệ chỉ mua một miếng thịt ba chỉ thôi, cô đang định làm mì vằn thắn.
Ở chợ có số lần tuần tra gấp mấy lần so với ngày thường, đeo dao, đeo súng đều có, bắt không ít người cưỡng bức, tranh nhau mua đồ.
Khu an toàn vừa mới đưa xuống một lệnh mới, cần phải giữ gìn tốt trật tự trong ngày tết âm lịch, đảm bảo mạng sống của mọi người và tài sản được an toàn.
Nếu gây rối thì sẽ bị bắt, cũng không phải là được đãi ngộ tốt, ngồi không trong nhà giam rồi được cung cấp chỗ ăn, chỗ ở, mà hình như là đi ra ngoài xây thêm gạch đá cho tường.
Toàn bộ khu an toàn, hình như là bởi vì tết âm lịch nên sức sống lan tỏa khắp nơi.
Ở nhà, Trương Hằng Tuệ bận rộn, trước tiên cô cắt thịt ba chỉ ra đĩa, định làm thịt ba chỉ với nước sốt, rồi băm những miếng còn dư thêm vào làm gia vị. Du Hành lấy hết những lọ gia vị mà anh ta thu được để ở phòng bếp, đúng lúc cô đang định thể hiện tài năng của mình.
Ngày tết nhất định phải ăn bánh chẻo, cô chuẩn bị hai loại, một loại là bánh chẻo nhân cải trắng, một loại là bánh chẻo nhân rau hẹ. Lúc trước xưởng dệt có phát thịt khô là món ăn cứng, tự mình làm thịt hộp là thêm một món ăn, sau đó là canh cà chua trứng và cải muối chua cay...
Cô vừa thái cải trắng vừa đếm số món ăn, đến khi vỏ bánh chẻo đã cán xong thì cũng đã sắp sáu giờ rưỡi, mà bình thường vào giờ này, Du Hành đã về tới nhà rồi.
Trong lòng cô lo lắng, vừa mới muốn ra ngoài đi tìm một chút thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Là ai?”
“Chị Trương, em là Hổ Tử đây.”
Trương Hằng Tuệ nhìn qua lỗ nhỏ mà em trai mình khoét, chắc chắn là đúng người rồi mới mở cửa.
“Tại sao lại là cậu?” Hổ Tử là em trai của đồng nghiệp của em trai cô, bình thường cũng hay giúp chạy vặt nên cô cũng có ấn tượng.
“Anh Trương phải tăng ca nên anh ấy nhờ em nói với chị là ăn cơm trước đi, đừng chờ anh ấy.”
Trương Hằng Tuệ kinh ngạc:“Tại sao tự nhiên lại tăng ca thế?” Em trai cô vẫn luôn tăng từ mười hai giờ trưa đến sáu giờ chiều, nếu vẫn tăng ca tiếp thì sẽ là từ sáu giờ tới tận mười hai giờ khuya.
Cơ thể làm sao chịu đựng được?
Hổ Tử lắc đầu, anh ta đã mười sáu tuổi rồi, dáng dấp khỏe mạnh, đầu lớn nhưng có chút khờ.
“Em cũng không biết nữa, em đi gọi anh em đi ăn cơm, anh ấy lại bảo là phải tăng ca nên bảo em về trước, tiện thể anh Trương cũng nhờ em nói với chị một tiếng, giờ em còn phải đi thông báo với những gia đình khác.”
Trương Hằng Tuệ vội đi vào nhà lấy kẹo đưa cho anh ta: “Cảm ơn em, vậy em đi nhanh đi!”
Sau khi Hổ Tử đi, cô đứng ở trong phòng thất thần một lúc, từ từ đi vào phòng bếp nhìn một đống thức ăn trên bàn, nhưng lại chỉ có một mình cô nên cơ bản không có tâm tình để ăn cơm.
Suy nghĩ một chút, cô nhanh chóng đi làm vằn thắn, một bên làm vằn thắn, một bên đun nước, tới khi nước sôi rồi, hai loại bánh chẻo cũng đã gói xong hết, để lên hai cái mâm lớn.
Trước tiên cô múc nước ấm ra khỏi bình giữ nhiệt, cắt bảy miếng gừng, đổ hết số nước còn lại vào trong nồi, đổ dầu xuống phía dưới bánh chẻo, sau khi chín thì vớt lên, bỏ vào một chiếc nồi nhỏ rồi đậy nắp lại.
Sau đó đi xung quanh phòng, lấy một chiếc áo lông quấn quanh chiếc nồi nhỏ xong bỏ vào balo. kéo khóa lại.
Balo ở trên lưng, vừa bước ra khỏi nhà lại nhớ chưa mang theo đũa, lại chạy vào nhà cầm theo hai cặp.
Khóa cửa kỹ càng, Trương Hằng Tuệ vác một nồi bánh chẻo ở trên lưng, dẫm lên bóng đêm dày đặc, từng bước đi tới cửa lớn.
Du Hành đang ăn cơm chiều cùng với đồng nghiệp, bởi vì do tăng ca nên cấp trên đặc biệt đưa cơm canh tới cho bọn cậu, vì đây là cơm tất niên cho nên phong phú hơn bình thường một chút, bánh bao biến thành bánh bao nhân cải trắng và nhân thịt, còn nhiều thêm canh cà chua ngọt.
Nhưng trừ hai người ăn no ra thì tất cả mọi người không ai đói bụng cả, những người khác đều không mấy vui vẻ. Dù sao trong nhà cũng có người thân, bữa cơm đoàn viên mới là cái quan trọng.
Lư Tập Châu vừa uống canh vừa khò khè nói rất nhiều: “Lão Cố, tôi nói này, anh đừng có như vậy chứ, nếu còn không nhanh uống thì canh sẽ nguội đấy, anh không uống thì để tôi uống giúp cho.”
Lão Cố thở dài, bưng bát canh lên uống một ngụm, buồn bực: “Vợ tôi nói là hôm nay sẽ làm bánh chẻo nhân cặn mỡ heo,quanh năm suốt tháng mới được ăn như thế một lần.”
Lư Tập Châu cười hì hì: “Eo, cặn mỡ lợn đó, tại sao anh lại đi thích cái món này? Thứ này nhiều dầu nhiều mỡ, ăn không tốt đâu, nếu không... bụng bia của anh lại lớn thêm đấy.”
“Lớn thì lớn thôi, bây giờ có thể ăn như thế cũng đã tốt lắm rồi, cậu không biết ngoài chợ thịt heo đắt cực kỳ luôn à,lúc trả tiền tay tôi đều run cả lên.”
“Tuy được ăn miễn phí thêm một bữa, nhưng trong lòng ông đây vẫn cảm thấy khó chịu.”
“Đúng đấy, đúng đấy, làm dị năng giả thì ngon à? Bọn họ không có trách nhiệm, còn để cho chúng ta tăng ca thay cho họ, nói giống như chỉ có họ mới được đón giao thừa còn chúng ta thì không vậy.”
Mọi người bảy miệng tám lưỡi phát tiết bất mãn.
Du Hành đã ăn bánh bao xong rồi, đang uống canh, nghe đồng nghiệp oán giận. Cậu cũng cố gắng không khó chịu, nhưng đây là chuyện không còn cách nào khác, dị năng giả người ta dám không nói một lời mà bỏ tăng ca nhưng bọn họ lại không có cái năng lực này.
Chỉ tiếc cho túi bánh chẻo nhân rau hẹ của Trương Hằng Tuệ, cậu đã chờ rất lâu rồi.
“Được rồi, ăn nhanh đi, tới bảy giờ là phải đi tuần tra rồi.”
Du Hành lớn tiếng nói, những người khác cũng nhanh chóng tăng tốc độ ăn.
Cậu đã lấy mấy chiếc xe tuần tra với bộ đàm đi kiểm tra một lần, tiện thể bố trí công tác: “Mọi người không có kinh nghiệm tuần tra vào buổi tối, trong số chúng ta lại không có ai có thân thể cường hóa về thính lực và thị lực nên đêm nay mọi người không cần phải phân chia nhóm mà hành động chung với nhau. Nhưng vì để nhanh tuần tra hết khu vực, tất cả mọi người phải tăng tốc độ lên, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là cẩn thận đi.”
“Buổi tối và ban ngày không khác nhau gì cả, mọi người đừng nên hoảng hốt làm gì, duy trì cảnh giác, sau khi làm xong thì về nhà ăn tết.”
“Biết rồi ạ.”
“Yên tâm đi đội trưởng Trương.”
“Hằng Viễn!”
Du Hành xoay người nhìn, là Trương Hằng Tuệ.
“Chị, sao chị lại tới đây?”
“Mang bánh chẻo tới cho em, tới đây, gọi cả đồng nghiệp của em tới ăn chung luôn!”
Du Hành rất vui mừng!
“Chà, cảm ơn chị, đây là bánh chẻo nhân rau hẹ nha, hahaha.”
Thấy em trai mình lộ ra vẻ của một đứa trẻ nhỏTrương Hằng Tuệ cũng lộ vẻ vui mừng, lấy chiếc đũa đưa cho Du Hành: “Nhanh ăn đi, vẫn còn nóng đó.”
“Chị đã ăn chưa?”
“Khi về nhà rồi, chị sẽ ăn.”
Du Hành đưa chiếc đũa lại về phía cô, lấy chiếc đữa từ bữa ăn hồi nãy, gọi dài cổ các đồng nghiệp: “Mau mang bát tới đây!”
“Hì hì hì, tới rồi!”
“Có vị gì đó?”
“Tôi muốn ăn cải trắng”
“Rau hẹ!”
“Đi đi đi.” Du Hành gắp cho mỗi người hai cái bánh chẻo nhân cải trắng sau đó đuổi người đi, “Giờ tôi đi ăn bữa cơm đoàn viên với chị tôi, các chú đừng có quấy rầy.”
Mọi người vang lên một tiếng thở dài.
Cậu và Trương Hằng Tuệ ăn xong bữa cơm đoàn viên.
“Em đi đây, chị đi đường nhớ chú ý nhé.”
“Đi đây.” Trương Hằng Tuệ đưa bình giữ nhiệt cho cậu: “Lạnh thì uống vài ngụm, đuổi cái lạnh đi.”
Sau khi Trương Hằng Tuệ đi, Lư Tập Châu từ từ đi tới: “Đội trưởng Trương à, chị anh thật là cái này.” anh ta dựng đứng ngón tay cái, “Hiền lành! Có đối tượng chưa?”
“Xuống địa ngục đi!”
“Hì, đội trưởng Trương đừng xem người khác chứ! Anh xem này, dáng người tôi rất khỏe khoắn đó nha!”
...
Bóng đêm ngày càng lớn.
Bên ngoài khu an toàn chỉ còn chiếc xe tuần tra được đạp di chuyển với những người tuần tra lẫn giọng chào hỏi nhau. Đến rồi, lúc hơn mười một giờ khuya, tuyết bắt đầu rơi, càng lạnh hơn.
Đêm nay bọn Du Hành rất thuận lợi, chỉ gặp một ít đàn tang thi chuột thôi, lúc này dùng súng phun lửa đặc chế ở trên lưng diệt hết tang thi chuột đi, thu được một ít tinh hạch,
Tinh hạch được nộp lên theo quy định, nhưng trộm lấy vài viên sẽ không bị phát hiện. Bọn Du Hành, một đội mười một người, mỗi người cầm một viên, còn dư lại sáu viên còn lại mang đi nộp thì bỏ vào túi.
Đến khi mười hai giờ, người nhận ca tới.
Lúc Du Hành đi về, trên đường vẫn còn nhiều người, ở khu an toàn này ít thấy vô cùng, trên đường vẫn còn lẻ tẻ một vài chợ đêm, bán súp cải trắng cay và ngô nướng.
Mạng con người lớn thật, dù có ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể kiếm sống.
Trong lúc khu an toàn đang cấm đốt pháo vào tết âm lịch, Du Hành về nhà dọc đường thì gặp bốn đội tuần tra, có thể thấy cấp trên đối với vấn đề an toàn rất coi trọng.
Lúc về tới nhà thì đã là mười hai giờ rưỡi rồi, Trương Hằng Tuệ nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức ra khỏi phòng ngủ, châm lửa vào ngọn nến trên bàn.
“Về rồi sao? Chị nghiền mì sợi rồi, em chờ chị một chút.”
Hai người ăn mì xong, chúc nhau một năm mới vui vẻ rồi mới đi ngủ.
Phía đông khu an toàn, ngày tết đạt tới đỉnh điểm theo pháo hoa ngất trời, bên trong khu an toàn, tiếng hoan hô của mọi người vang tới tận trời xanh.
“Mười! Chín! Tám! Bảy! Sáu! Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!”
Rầm, rầm, rầm!!
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!”
“Tang thi chết hết đi!!”
Thành phố phồn hoa ngày xưa được bao phủ bởi một mảnh tối tăm, khu vực an toàn cô đơn, độc lập hải đăng trong đường đêm, tản ra hi vọng khắp nơi.
Pháo hoa mùa xuân mới trở thành ánh sáng của hi vọng trong mắt những người đã hết hy vọng còn sống sót trong đô thị này,cũng hấp dẫn ánh mắt của quái vật bước đi vô trật tự vì không tìm thấy thức ăn ở trên biển và đất liền.
Dường như sau khi trở thành quái vật sống thì nó vẫn tồn tại một loại bản năng đi theo tới nơi có ánh sáng.
Chậm rãi, những con quái vật kia bắt đầu gào lên rồi chuyển động, một bước lại một bước, chuyển cảnh, kèm theo tiếng la hét đếm ngược thời gian trong năm mới của khu an toàn, chậm rãi đi tới, chạm vào nhau, gặp nhau, dần trở thành sóng biển...
Mùng hai tết, khu an toàn Lục Đồng liên lạc được với thủ đô, phát thanh thông báo cho toàn bộ khu biết, đồng thời phát hình lãnh đạo tối cao của thủ đô chúc mừng năm mới, kêu gọi toàn dân cùng nhau nỗ lực tiêu diệt tang thi, xây dựng lại quê nhà.
Người lãnh đạo của mọi người đã trở về, tháng đầu tiên mọi người làm việc rất nhiệt tình.ư
Ngày hai mươi tháng một cũng tức là tuần đầu tiên của tháng hai, khu an toàn phái một nhóm người đi tới giành lại trấn An Nhạc gần trấn Thủ Trường, trở về thuận lợi, còn thu thêm nhiều vật tư, điều này càng làm lòng người thêm an định.
Tuần đầu của tháng ba, khu an toàn phái người đi thêm một lần nữa, giành lại được một trấn nữa.
Giữa tuần tháng tư, lại một thắng lợi nữa khiến quần chúng vui mừng khôn xiết.
Nghe phát thanh nói dõng dạc, Du Hành nói với Trương Hằng Tuệ: “Ngày đó, phần lớn bọn họ trở về, vừa đúng lúc tới ca của em, tổn thất đó... Tại sao ở trên phát thanh lại nói là hoàn toàn thắng lợi, đánh đâu thắng đó chứ?”
Hỏi như vậy nhưng trong lòng cũng hiểu rõ đây là thủ đoạn quản lý của cấp trên, cậu cảm thấy kỳ lạ ở chỗ: “Em không nhớ tác phong làm việc trước đây của cấp trên đâu phải thế này.”
Cậu nhìn trúng khu an toàn coi trọng xây dựng, dựa vào núi, ở cạnh sông, nếu như tất cả các công trình xây dựng xong, chắc chắn sẽ giống như lô cốt kiên cố, nên mới mang Trương Hằng Tuệ tới đây để định cư.
Nhưng sau năm mới, cấp trên hình như xảy ra chuyển biến rất lớn, tuy căn cứ vẫn đang xây, nhưng người sáng suốt vẫn nhìn ra được, đã xây hướng ra bên ngoài.
Không phải là nói giết tang thi không tốt, chỉ có giết tang thi mới có thể kết thúc thời buổi loạn lạc này. Nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi, sơ hở của công trình khu an toàn, dù sao cuối cùng khu an toàn cũng chỉ là chỗ quay về của con người, nếu mất nhiều nhân lực và tài nguyên vật chất ra bên ngoài thì phòng ngự của khu an toàn sẽ không đủ, tạo thành hậu quả không ổn.
Thế nhưng cậu nghe đội tuần tra khác nói, phía tây ở bên kia mới mở rộng một mảnh đấy, lúc đang xây dựng hàng rào điện trên không trung, một tuần trước đã đình công.
Tuy rằng quy mô đánh tang thi chim trước đây không lớn, hàng rào điện đã xây có thể ngăn cản, nhưng không để đặt khoảng không ở đó, rất nguy hiểm.
Lúc đầu Trương Hằng Tuệ không cảm thấy gì cả nhưng sau khi được Du Hành nói cụ thể, cô cũng nói: “Hình như có hơi thường xuyên.” Cô suy nghĩ một chút, “Lát nữa chị sẽ lén lút hỏi một câu nha! Không biết Khâu Lâm có tin tức hay không.”
Hôm tết, lúc cô đi sinh nhật của Khâu Lâm, nước hoa là một trong những quà tặng tương đối xịn nên quan hệ giữa cô và Khâu Lâm cũng tốt hơn một chút.
Bởi vì công việc của Trương Hằng Tuệ ở xưởng dệt đã làm xong nên đã tự mình tìm việc khá để làm, mức độ thông thả cùng ung dung chắc chắn không thể nào bằng với bên trong xưởng dệt được. Sau đó, cô gặp lại Khâu Lâm ở chợ, nói chuyện phiếm về tình hình gần đây, Khâu Lâm đã nói sẽ giúp cô tìm một công việc mới. Vì thế hiện giờ cô và Khâu Lâm đang ngồi trong văn phòng của cục quản lý bất động sản.
Du Hành đã đi làm rồi.
Mấy lần hành động gần đây thắng lợi khiến cho người trong khu an toàn có lòng tin mạnh mẽ, lúc này, hành động này mới vừa kết thúc, cũng đang thảo luận lần tuyển nhân viên tiếp theo, nhất định phải ghi danh.
“Đi một lần được năm mươi kg gạo mễ đấy!”
“Người thường cũng có sao?”
“Mơ đẹp nhỉ? Đó là lương của dị năng giả, người thường chỉ có năm mươi cân thôi.”
“Năm mươi cân cũng rất nhiều nha!”
Lúc trực, hai vị đồng nghiệp bên cạnh xúc động thảo luận, nói là muốn đi một lần, tính là xin nghỉ bị trừ điểm chuyên cần cũng không việc gì.
“Cẩn thận phía sau!”
Hai người kia trò chuyện quá nhập tâm, một con tang thi nhào tới từ phía sau họ, Du Hành đang ngồi kiểm tra lưới sắt cách ly, xoay người đúng lúc thấy con tang thi bóng của con tang thi bay lên.
Hai người kia cuống quít quay đầu lại, cái này là do làm trái với khi huấn luyện kỹ năng, tính huống bình thường khi có tang thi tấn công từ phía sau, hẳn là phải né, tránh một khoảng lớn nhất có thể để kéo dài khoảng cách với tang thi trừ khi gặp tang thi loại tốc độ, sức mạnh hoặc dị năng hệ mộc, bằng không thì vẫn đảm bảo một mức độ lớn không bị cắn. Dù sao tang thi cũng không phải người sống, hành động đâu ra đấy.
Kết quả con tang thi kìa vừa đúng là dị năng sức mạnh. trong miệng phun ra dây, trói hai người kia kéo lại.
Du Hành nhắm ngay đầu của tang thi bắn một phát!
Bằng!
Máu bắn tung tóe, dính lên mặt của hai người kia. Hai người vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, miệng mũi bị mùi hôi thối bao phủ, ói liên tục tiếp nhị liên tam.
Du Hành đi tới lưới sắt cách ly, đào tinh thạch lên, cấp hai.
“Coi như là vận khí của hai người tốt, nếu như gặp cấp ba cấp bốn thì hai người chết chắc rồi.”
Tháng trước, trong đội có một người đồng nghiệp bị một con tang thi cấp ba hệ mộc tập kích, trong nháy mắt đã bị dây cắt đứt cổ.
Cậu ngồi trên xe tuần tra gọi họ: “Nhanh lên một chút để còn kịp, sắp thay ca rồi.” mói xong không chờ bọn họ đã tự đạp xe đi.
Hai người kia đều là người mới, không phải ứng hay mướn vào, chắc là có hậu đài, tính tình kiêu ngạo, không nghe dạy dỗ, dọc đường đi cậu đã nói với họ mấy lần rồi, không được nói chuyện phiếm, lại không nghe. Còn ghét bỏ, cảm thấy cậu phiền, còn cách xa cậu.
Giống như cảm thấy cậu rất lạ.
Trở về cửa lớn, Du Hành nộp súng ống và ống phun lửa lên, cũng nói rõ là tốn một viên đạn, ký tên rồi nộp viên tinh thạch kia lên.
Kế tiếp là hai người bọn họ thong dong, chầm chậm đi tới.
Du Hành gật đầu với nhóm bọn họ, rồi tự mình đi kiểm tra máu trước, cái này là miễn phí, mỗi lần tan tầm đều phải làm, có kiểm chứng chuẩn rồi mới được vào khu.
Giang Vĩnh Cương bĩu môi nói: “Cậu xem bộ dáng của hắn ta đi, sung sức như vậy, có súng thì giỏi à.”
Quan Lâm cũng nói: “Đúng vậy, nếu như chúng ta cũng có súng thì tốt rồi.”
Hai người họ vừa mới thảm nhu thế, dáng vẻ cao cao tại thượng của Trương Hằng Viễn này thật sự khiến người ta chán ghét.
Họ đã nộp súng phun lửa lên, những thứ này đều là thống nhất phát ra, không thể tự ý mang về. Đăng ks viên nghe được lời của họ liền cười nói: “Hai người đừng nói vậy, có súng vẫn khó lường, nhiều người thường trong đội tuần tra như vậy, chỉ có đội trưởng đội một này của hai người vượt qua được sát hạch, lấy được súng.”
Súng ống ở trong khu an toàn có hạn, không thể trang bị cho tất cả tuần tra viên được, bởi vì thế nên chỉ có thể trang bị cho đội trưởng, nếu đội trưởng sống chết không học được thì mới đội phó.
“Nếu mà hai người muốn có súng thì cần phải làm đội trưởng đã, sau đó đi tham gia kỳ sát hạch của quân lhu.” Đăng ký viên chỉ giỡn thôi, dù sao thì người thường ở trong đội của Trương Hằng Viễn đều tương đối nổi danh, làm đội trưởng tới nay mà chỉ có tổn thất ba người. Nếu là đội tuần tra khác thì đã sớm đổi người rồi.”
Vì vậy, người mới vào đều nghĩ tới đội của Trương Hằng Viễn.
Quan Lâm và Giang Vĩnh Cường vừa đi vừa bàn bạc: “Nếu không thì anh đi tìm cậu họ của anh đi?”
Giang Vĩnh Cường nói: “Nhưng sẽ phải bắn súng đó, nếu học được thì tôi đã sớm học xong lâu rồi.”
“Nếu không thì tôi học? Tôi có súng, không phải cũng giống như anh có súng sao?”
Quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng nghe xong lời này, Giang Vĩnh Cường vẫn chăm chú suy nghĩ..
“Cũng được, anh có thể đi học súng trước, còn mấy cái khác tôi phải hỏi cậu họ nữa.”
Nhưng anh ta có mấy phần chắc chắn, nguyên nhân là anh ta có nghe cha nói qua, bỗng nhiên cấp trên muốn sửa lại khu tuần tra bên ngoài, dự định thống nhất quản lý. Mình và cậu họ là người một nhà, cậu ấy làm đội trưởng, Quan Lâm làm đội phó có thể giúp cậu dễ dàng.
Dù sao đưa ra đề xuất này là cậu của anh ta.