Phòng trọ vẫn bình thường không thay đổi gì, nhưng tầng dưới có mấy con tang thi đang đụng cửa, hai người thuận tay xử lí xong, sau đó phát hiện ra khóa cửa đã bị phá hư, vào trong phòng bếp, quả nhiên đồ bên trong bị cướp không còn một hạt bụi.
Cũng không thể truy cứu xem là ai lấy.
Trở lại phòng trọ, Trương Hằng Tuệ vội vàng đi thu dọn chậu rau cải trên sân thượng, bất kể còn xanh hay đã chín hai người cũng không ăn được.
Du Hành lấy tinh hạch cấp bảy trong túi ra, vừa định cầm rẻ lau lau sạch thì cảm giác đói bụng lại ập tới.
Cậu cau mày lại, lấy tay đè bụng.
Vừa rồi cậu cũng có cảm giác này, còn tưởng rằng là do đói nên dạ dày mới co lại nhưng bây giờ, hình như cũng không đúng lắm?
Du Hành nuốt nước miếng, đột nhiên lại cảm thấy thèm tinh hạch trong tay. Vừa hay Trương Hằng Tuệ cũng nói: “Hằng Viễn, chị đột nhiên muốn ăn nó. Có phải chị điên rồi không?”
“Không đâu, em cũng có cảm giác đó.”
Trương Hằng Tuệ nói: “Nhưng chúng ta không phải dị năng giả, làm sao ăn được?” Nghĩ tới lai lịch của thứ này, cô không có dũng khí nhét nó vào miệng.
Du Hành hơi suy nghĩ, cất viên tinh hạch cấp bảy đi, quay vào lấy một cái túi, bên trong có mấy nghìn viên tinh hạch cấp một.
Cậu lấy ra một viên, lau lung tung mấy cái liền muốn ném vào miệng.
“Chờ một chút!”
Trương Hằng Tuệ ngăn cản: “Bẩn lắm, em chờ một chút, chị trụng qua nước sôi tiêu độc!”
Bật bếp đun một lúc, nước nhanh chóng sôi, tinh hạch bị ném vào nước nóng, trông có hơi buồn cười.
“Em cũng đừng nuốt thằng xuống, cẩn thận không nghẹn. Nếu không để chị ăn trước đi!”
Du Hành lắc đầu, chậm rãi ngậm viên tinh hạch xám tro trong miệng. Rất muốn hình dung cảm giác lúc đó, lúc trước ăn bánh ngọt đen kia, cậu chỉ cảm thấy vị đắng trong miệng, nhưng khi ngậm tinh hạch, cậu lại cảm thấy mình như đang ngậm một viên đường vậy.
Trời ạ!
Cậu thử cắn một cái, kết quả viên tinh hạch cứ vậy bị cắn nát.
Thấy Du Hành nuốt xuống, Trương Hằng Tuệ vội vàng hỏi: “Thế nào?”
Du Hành mang theo biểu tình một lời khó nói hết: “Em cắn nát, sau đó nuốt xuống.”
Nhưng tinh hạch của tang thi rất cứng, dùng búa đập cũng không vỡ, khu căn cứ Lục Đồng đã có phương án lợi dụng sức mạng bên trong tinh hạch từ sớm, dùng tinh hạch để giải quyết khốn cảnh khai thác nhiên liệu đang khó khăn trước mắt. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể phá vỡ tinh hạch được nên kế hoạch đó đã mắc cạn từ đó tới giờ.
Lúc căn cứ nói lên kế hoạch đó, giá cả tinh hạch trong căn cứ tăng vọt, sau đó thấy kế hoạch không thể thực thi giá cả mới chậm rãi hạ xuống.
Nhưng bây giờ viên tinh hạch khiến nhân loại bó tay lại bị cậu cắn nát, răng kim cương cũng khó có thể làm vậy.
Sau khi ngạc chính là mừng rỡ, Du Hành cảm nhận được gảm giác no bụng: “Dạ dày rất thoải mái, em muốn ăn thêm mấy viên nữa.”
“Vậy thì tốt.” Trương Hằng Tuệ thở dài nhẹ nhõm, “Để chị đi trụng thêm nhiều chút.: Cô dứt khoát đổ nửa túi tinh hạch vào nổi, tỉ mỉ rửa ráy sau đó lại lau khô bằng khăn lông, thả vào trong chậu gỗ, bưng chậu gỗ nhưng bưng thức ăn tới bàn ăn.
Chị một viên em một một viên, hai chị em vui vẻ ăn nồi tinh hạch.
“Cảm giác bên trong mềm, lại giòn giòn.”
“Hơi nhạt, không có vị gì.”
Hai người ăn khoảng mười viên là thấy no.
“Cũng may chúng ta cất trữ nhiều tinh hạch.”
Du Hành cười nói: “Chị, bây giờ thức ăn tìm kiếm khó, nhưng tinh hạch thì khác, chỗ nào cũng có. Chỉ cần chúng ta cẩn thận không trêu chọc tới tang thi cấp cao thì cũng không bị đói.”
“Đúng vậy.”
Giải quyết xong vấn đề lớn là cơm ăn, hai người đều cảm thấy lòng nhẹ hơn không ít.
Hai người không ra khỏi cửa, vì sau khi ăn tinh hạch hai chị em đều thấy buồn ngủ, vì vậy khóa chặt cửa sổ, cầm ga trải giường chặn lại ánh sáng bên ngoài, đồng thời ngăn lại mùi tránh hấp dẫn tang thi, sau đó mới chạy đi ngủ.
Du Hành cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại xương kêu răng rắc.
Thật đói.
Cậu rời giường, thấy Trương Hằng Tuệ vẫn còn đang ngủ liền tự lấy mấy viên tinh hạch trên bàn lên ăn. Chợt nghe thấy tiếng súng, Du Hành chạy tới cửa sổ, nhẹ nhàng vạch một lỗ nhỏ ra xem, thấy một đội xe đang xông tới, đoàn xe này nhìn rất quen, hình như là đoàn xe dùng để hộ tống chuyên gia, hơn nữa đoàn xe này còn từng bị rất nhiều cao tầng tranh đoạt nữa.
Trong thời mạt thế, đoàn xe có võ trang đầy đủ như vậy rất hiếm thấy.
Đoàng đoàng đoàng!
Đủ loại tường bằng, tường đất, tường sắt thậm chí là tường bằng cây mây cũng có, từng hàng từng hàng tiến tới, rất có thứ tự bổ dung lẫn nhau, giúp đoàn xe tranh thủ từng giây thời cơ để trốn.
Chẳng mấy chốc, tình cảnh siêu ngầu có thể so với những bộ phim khoa học viễn tưởng hollywood, đoàn xe chậm rãi đi khỏi tầm mắt của Du Hành.
Những ngày này Du Hành đã thấy qua vô số đoàn xe, thậm chí còn thấy cả những người trốn khỏi đoàn đội. Cũng nhìn thấy vô số tang thi cùng những con tang thi có dị năng giương nanh múa vuốt nhào lên cắn.
Khu an toàn này phá hủy.
Những điều mới ngoài nhận biết khiến Du Hành cảm thấy mất mát.
Phanh!
Nhà đột nhiên chấn động, bụi bặm trên vách tường thi nhau rơi xuống đất.
Bịch bịch!
Có cái gì đang đụng vào tòa nhà này sao?
Cậu chạy vào trong phòng gọi Trương Hằng Tuệ, kéo cô tới phía đối diện vách tường đang chấn động, sau đó cậu thấy được vách tường đó đang sụp đổ, một đống lớn lá cây mây xanh như mãng xà lao tới, nhẹ nhàng gỡ bỏ những ngôi nhà cạnh đường.
Sau đó đám dây mây kia co lại, rồi dùng một lực mạnh đập xuống, một tỏa nhà đối diện khác bị phá hủy hơn một nửa làm lộ ra những tiếng thét chói tai của con người.
Cây mây lại đảo qua một vòng, người cũng không còn.
Đó là một con tang thi nữ, thân hình gầy nhom nhưng miệng lại to như chậu máu không ngừng thả ra những cây mây to kinh người, lực tàn phá cực mạnh, một đường nó đi qua không ngừng rẽ đổi hướng, những kiến trúc có dấu chân nó đều không ngừng đổ vỡ, giống như đang đập bồ đào vậy, khi đập được vỏ bồ đào liền cắn hết thịt quả bên trong.
Ở đây có không ít người sống sót ẩn nấp đều bị con tang thi này mạnh mẽ lôi ra khỏi ổ.
Con tang thi này giống như đồng loại nó vậy, đều có thể ngửi được mùi của con người.
Cách chân Du Hành hơn một mét là một cái hố lớn, từ đó có thể nhìn thấy căn phòng tầng một.
Con tang thi kia đi xa, phía đó không ngừng truyền tới tiếng sụp đổ của những tòa nhà.
Du Hành cảm thấy mừng vì vì con tang thi trâu bò này không đi kiếm ăn lúc cậu đang ngủ bất tỉnh nhân sự, nếu không hai chị em cậu bị đá đập phải không chết cũng bị thương nặng.
Hai chị em đợi ở nửa tòa nhà còn lại một lúc, chờ tiếng động do con tang thi kia tạo ra không còn mới chậm rãi nhảy xuống tầng dưới, nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Du Hành kéo dây mây chắn ở chân. Chậm rãi tới gần con tang thi vừa chết, không ngờ đột nhiên có một người chạy tới, không nói hai lời bắt đầu đào tinh hạch.
“Tên nhóc kia, chỉ họng súng vào ai thế? Đằng nào mày cũng phải chết, cầm tinh thạch làm cái gì?”
Viên tinh hạch đỏ như máu bị đào ra, nhìn từ xa Du Hành đã chảy nước miếng.
Muốn ăn.
“Là của tôi.”
Du Hành chạy như bay về phía trước, thân hình di chuyển cực nhanh, sau đó một đống sấm sét to đùng đập vào nơi cậu vừa đứng hồi này.
“Có ánh mắt nhìn người tí đi thằng nhãi! A!”
Du Hành ngã nhào vào người kia, đối với sấm chớp quanh thân làm như không thấy, há to miệng cắn cổ người nọ. Muốn giết người, giết chết hắn, ăn hắn!
“A!”
“Hằng Viễn!”
Trương Hằng Tuệ đuổi theo.
“Muốn cắn nó! Buông ra!”
Trương Hằng Tuệ dùng hết lực lôi Du Hành ra, sau đó đạp một cước vào chỗ nhân giống của người đang ôm cổ nhảy cỡn lên kia. Cô quay lại nhét súng vào tay Du Hành, nghiêm túc nói: “Đừng cắn hắn, dùng cái này để đánh này.”
Du Hành run tay, dưới sự giúp đỡ của Trương Hằng Tuệ đánh chết người kia.
Sau màn tàn sát bừa bãi, tiếng súng giúp Du Hành lấy lại lý trí.
“Thế nào rồi? Còn nhớ chị là ai không?”
Du Hành thất kinh nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Trương Hằng Tuệ thở phào nhẹ nhõm, đỡ em trai dậy tìm một căn phòng trống ngồi xuống nghỉ ngơi, Du Hành vẫn chưa lấy lại được tinh thần sau chuyện vữa rồi.
Cậu lại muốn ăn con người?
Lắc đầu một cái, lại dùng sức lắc tiếp. Cậu không muốn trở thành thứ đó, không muốn.
Du Hành không ngừng nghĩ tới chuyện khác để rời lực chú ý, cuối cùng cũng khiến đầu óc đang hỗn loạn thanh lọc sạch sẽ.
Cậu cảm thấy sau này nhất định phải khống chế được bản thân, hiện tại tinh thần của cậu rất dễ mất khống chế.
“Sao vậy? Còn khó chịu hơn sao?”
Du Hành hơi im lặng, hệ thống thần kinh của cậu gần như tê liệt, vết thương trên cơ thể nặng như vậy cũng không chảy ra một chút máu nào, bất tỉnh hay hoa mắt cũng không.
“Không, em chỉ thấy đói.”
“Vậy em mau ăn đi.” Cũng không thể nghĩ tới chuyện ăn thịt người chứ.
Trương Hằng Tuệ lấy túi đeo lưng ra để Du Hành tự lất.
Cậu ăn hết hai mươi viên vẫn cảm thấy có thể ăn thêm được, Trương Hằng Tuệ giật mình nhìn cậu. Du Hành cho là chị gái bị sức ăn của mình hù dọa, định nói gì đó thì Trương Hằng Tuệ đã hét rầm lên: “Mặt của em!”
“Mặt của em làm sao?”
Trương Hằng Tuệ vội lấy ra một tấm gương nhỏ, kín đáo đưa cho em trai: “Tự em nhìn đi!”
Thấy trong giọng nói của chị gái mừng rỡ, Du Hành liền nghĩ hẳn không phải là chuyện xấu nên nhìn vào gương.
Dưới cằm có râu mọc dài ra, tóc dài tới cổ xốc xếch như dân tị nạn, trên mặt toàn bụi bặm nhưng mấy nốt thi ban đã không thấy đâu. Không chỉ có thế, vừa rồi lúc đánh nhau cậu đã bị thương ở mặt, nhưng bây giờ ngay cả miệng vết thương cũng không thấy đâu.
“May quá, mặt em tốt rồi!”
Từ lúc nhìn thấy em trai thở được, cho tới lúc tỉnh lại hoàn toàn, dáng vẻ của em trai vẫn luôn là tâm bệnh của cô.
Bây giờ thì tốt rồi, cô cũng yên lòng hơn.
Sau đó bọn họ thí nghiệm, thấy được tác dụng của tinh hạch đối với cơ thể rất rõ ràng.
Vết thương ở đùi của Du Hành tương đối nghiêm trọng nhưng lại khép lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đầu tiên là xương đùi nối lại, sau đó bắp thịt cũng sinh trưởng. Làm cậu nhớ lại dị năng giả hệ thực vật trước kia, lần mọc da mọc thịt này không khác nào cảnh dị năng giả giục rau mọc lớn ở chợ.
Cũng kì tích như vậy.
Chuyện đáng cao hứng hơn nữa là thi ban trên người Trương Hằng Tuệ cũng biến mất.
Xem ra hiện tại tinh hạch không những là đồ ăn của họ mà còn tạo nên kì tích cho cơ thể của hai người.
Hai người bọn họ càng ngày càng không giống con người.
Đi trong đám tang thi, chúng coi hai người như không khí, nếu như không coi họ như vật chết thì cũng coi là đồng loại.
Cứ như vậy, hai chị em Du Hành cũng không gấp gáp rời khỏi nơi tang thi canh giữ này. Trên người họ vẫn chưa ổn định, ít nhất trước mắt hai chị em họ chưa nghĩ tới rời khỏi nơi này tới căn cứ mới.