Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 77: Chương 77: Tang thi thời mạt thế 32 (Kết thúc)




Chuyện hôm nay đối với Du Hành chỉ như một nốt nhạc đệm, sau khi giải quyết xong phiền toái thì họ tiếp tục ở lại thanh trừng tang thi. Có thể do máu mà Đào Điềm Điềm hất vào Du Hành có vấn đề mà lúc họ ở một mảnh đất trống đã hấp dẫn hết tang thi bốn phương tám hướng, tang thi chạy tới không ngừng, bù lại giúp hai người đỡ tốn công đi tìm.

Tới khi hai người quay lại căn cứ thủ đô liền đem hết đồ trong tay đi bán, nơi Du Hành chọn là gian hàng của Giang lão đại.

Dạo này thường xuyên tới nên thời gian Du Hành và Khâu Lâm trao đổi khá nhiều. Ở cái thời đại mạt thế này ngay cả tình thân cũng vì sinh tồn khó khăn mà trở mặt chứ đừng nói là Lão Thiết chỉ là một người quen biết.

Dưới bối cảnh hiện tại, mọi người chạy đi mọi nơi nhiều, cảm tình giữa con người với con người trở nên nhạt nhẽo. Cộng thêm thái độ của Giang Miểu ảnh hưởng tới đàn em, sau này Du Hành bán đồ cho họ rất thuận lợi. Ở khu bảy, người có đủ khả năng để trao đổi buôn bán với Du Hành chỉ có gian hàng của Giang lão đại. Có thể trao đổi thuận lợi Du Hành cũng rất hài lòng.

Qua lại thường xuyên cuối cùng hai chị em họ cũng quen thuộc với Khâu Vân.

“Đây là nước hoa và đồ trang điểm cô cần.” Du Hành đưa đồ cho cô, “Tôi đã xem thử rồi, trừ nước hoa ra thì những thứ này...” Du Hành không nghiên cứu mấy thứ nào bao giờ nên nói: “Cũng hỏng, cô muốn dùng nên cẩn thận một chút, không cẩn thận sợ sẽ bị hủy dung.”

Khâu Vân hừ một cái nói: “Đã biết!” Tay cũng cẩn thận mở nắp nước hoa, cẩn thận ấn nhẹ một cái.

Một làn hương nhẹ nhàng bay ra lan tỏa khắp không gian một mùi hương ngọt ngào, mùi thơm dù nhẹ nhàng cũng không thể nào coi nhẹ nó, bởi vì do thời gian quá dài nên hơi biến đổi một chút nhưng cũng đủ thỏa mãn tính cách ưa làm đẹp của phụ nữ rồi.

“...Hóa ra đây là mùi của nước hoa.” Khâu Vân hít sâu một hơi, cười tươi: “Thật là thơm.”

Mấy đồ trang điểm còn lại cô ấy không nỡ mở ra mà thu toàn bộ vào, định quay lại sẽ từ từ xem xét sau.

“Được rồi, tôi đã nhận đồ, cũng không lấy không đồ của anh, dựa theo giá thị trường tính bằng tinh hạch đi.”

Du Hành cũng không từ chối, chờ mấy người quản lí tới lấy đồ.

Đồ mà cậu mang về lần này vừa nhiều vừa hỗn tạp, ví dụ như cánh cửa còn nguyên vẹn, cửa sắt, bàn ghế... Mấy chai rượu trắng (Không biết đã biến chất hay chưa vì cậu chưa mở ra xem thử), một đống quần áo lớn, còn toàn là hàng cao cấp lúc chưa xảy ra mạt thế. Quần áo chiếm đa số, nhét đầy cả mười chiếc nhẫn trữ vật.

Hơn nữa cậu cũng thu vào không ít váy đầm, quần dài, quần cụt, quần jean, lễ phục.... Vừa nghĩ đã biết lần này trúng lớn.

Quả nhiên sau khi kiểm tra xong, những bộ quần áo chất lượng đều đặc biệt đáng giá tiền, giặt là qua liền thành đồ được nhiều người tranh giành. Những bộ đồ khác bị hư hại do thời gian không phải không bán được... Tóm lại đồ nào cũng có cách bán khác nhau.

Cuối cùng Du Hành thu được một túi tinh hạch lớn, bên trong đa số là tinh hạch cấp năm.

Khâu Vân không hiểu hỏi: “Anh cần nhiều tinh hạch như vậy làm gì? Sao không đổi lấy lương thực?” Cô đã biết người trước mặt này có dị năng cao ngang với tang thi cấp chín: “Không lẽ anh muốn lên cấp mười? Dị năng không gian của anh lên cấp mười cũng không có lợi lắm đâu, lãng phí tinh hạch lắm.”

Du Hành mỉm cười không nói.

“À, cái đó, tối nay anh có rảnh không? Vì anh đã bán những thứ này cho tôi với giá tốt nên tối nay tôi muốn mời anh tới nhà tôi dùng cơm, cha tôi nấu ăn rất ngon.”

Thiếu nữ trẻ tuổi nhiệt tình như lửa.

Du Hành hơi ngẩn người, cười nói: “Đó là chuyện nhỏ thôi, là tôi thuận tay nên tìm một thể. Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

“Ai! Chờ một chút!”

Đi trên con đường ồn ào náo nhiệt, Du Hành lắc đầu mỉm cười, bất kể là bí mật nào trên người cậu hay là thể chất quái dị hiện tại cũng đủ để cậu không thể tìm cho mình một người bạn đời.

Chẳng qua cảm giác có chút mới lạ, từ lúc làm nhiệm vụ tới nay, đây là lần đầu tiên có người làm ra hành động “theo đuổi” cậu.

Lần trước Trương Hằng Tuệ đi cùng cậu tới đây đã phát hiện, còn nới với Du Hành lúc Khâu Vân thấy cậu thì hai mắt sáng lên, còn không tự chủ luôn quan sát và chú ý tới cậu, mà đúng là vậy thật. Chị ấy còn nói, đáng tiếc một cô bé dễ thương linh động như vậy lại không thể cưới về nhà.

Nhưng chuyện này cũng không được hai chị em nhắc tới nữa, hai người đều biết rõ trong lòng chuyện cơ thể mình, nên cực kì chú ý tới chuyện này. Hiện tại viện nghiên cứu đang nghiên cứu ra thuốc ngừa mới, mà tỷ lệ thành công mới có hai phần, vừa nhìn đã biết được độ khó thế nào.

Thể chất của hai chị em họ rất đặc biệt, cũng chính là tài liệu sống có ích nhất, nhưng nếu lộ ra thì họ nhất định khó bảo toàn được mạng sống. Dĩ nhiên nếu đổi sang góc độ khác, nếu có thể thương lượng được với viện nghiên cứu, có thể phối hợp với họ để giúp ích cho nước nhà cũng là chuyện tốt.

Nhưng vấn đề ở chỗ hai chị em họ vừa không có căn cơ lại vừa không có hậu đài, hai người đơn độc như họ ai có thể đảm bảo được sau khi vào viện nghiên cứu có bị cưỡng chế hay không?

Lại nói không phải Du Hành không nghĩ tới dùng cách như lúc ở căn cứ Lục Đồng, nhưng phòng vệ ở căn cứ thủ đô và căn cứ Lục Đồng căn bản khác nhau hoàn toàn, nơi này cấp bậc quản lý rất rõ ràng, hơn nữa các thế lực ở nơi này tốt xấu rất lộn xộn.

Nói cho cùng vẫn tự bảo đảm được tính mạng bản thân là trên hết!

Trong lòng nghĩ tới mấy ý, đột nhiên truyền tới tiếng động, đều là những âm thanh chói tai.

“Công kích từ trên không! Có tang thi chim tới!”

“Chạy mau!”

“Công kích từ trên không!”

Du Hành ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhảy lên một mái nhà, thấy từ xa có những chấm đen đang lao tới, những chấm đen đó lao rất nhanh rồi dần trở nên rõ ràng.

Là tang thi chim!

Mọi người xung quanh vội vàng chạy tới địa bàn của Giang lão đại, nơi của anh ta có thể chứa năm trăm người, nghe nói là do một người bạn cấp tám của anh ta ở khu thứ hai xây, vách sắt dầy những tám mươi centimet, ở bên trong có thể tránh được công kích của tang thi cấp tám trở xuống!

Du Hành ở căn cứ thủ đô nửa năm, gặp qua bốn lần tang thi và ba lần tang thi động vật công kích, có lẽ loại thuốc phun bên ngoài không có bao nhiêu tác dụng với tang thi động vật, ở căn cứ thủ đô, những lần công kích có quy mô đa phần do tang thi động vật gây ra, đặc biệt là loài tang thi chim.

Mà mỗi lần như vậy khu bảy đều tử thương vô số, một bộ phận nhỏ sống sót được là do tránh ở chỗ Giang lão đại. Dĩ nhiên sau chuyện này anh ta cũng thu được một khoản kếch xùm, thậm chí Giang lão đại còn lập ra một nhóm hội viên, những người có hẹn trước sẽ tránh được bên trong, những suất đó đã trừ đi phần của đàn em họ.

Du Hành lại đi ngược lại dòng người, sau lưng vẫn có người đang gọi cậu: “Trương Hằng Viễn! Trương Hằng Viễn!”

Du Hành quay đầu lại, nhưng những người đang hoảng hốt chạy đi đã chắn tầm mắt của cậu, cậu bị đẩy tới đẩy lui, không nghe được kĩ giọng nói đó nên cậu tiếp tục đi ngược lại. Cậu đã hẹn trước với Trương Hằng Tuệ, nếu gặp phải tập kích cũng không cần chạy lung tung, hai người hẹn nhau ở nhà trọ.

Lúc tới nhà trọ, Trương Hằng Tuệ đã ở nơi đó, hai người đóng kĩ cửa nẻo. Phòng họ thuê ở tầng năm, sau khi kéo rèm cửa sang một góc là có thể thấy được những chấm đen phía xa đã biến thành một đám mây đen, đang ngùn ngụt kéo tới.

Châu chấu quá cảnh chim tang thi nhảy từ trên trời xuống, toàn khu bảy đều là tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh lan tỏa khắp khu.

Lưới điện trên tường thènh khu sáu phía xa lập tức được khởi động toàn bô, lúc tang thi chim bay tới kích thích vô số tia lửa điện. Chẳng qua những con tang thi chim này không biết đau đớn hay sợ hãi, con này chết thì con kia tiến lên thay thế công kích.

“Không biết lần này có chịu qua được không nữa?” Trương Hằng Tuệ lo lắng, “Chị nghe nói tới giờ toàn khu vẫn chưa hoàn toàn có điện là do để giành cho những lần như này.”

“Chỉ cần không phải tang thi đặc biệt cao cấp thì có thể qua.”

Thanh âm đánh nhau không ngừng truyền tới, thật lâu sau động tĩnh mới ngừng hẳn. Cho tới lúc người trong những khu khác được phái ra để thu dọn thì khu bảy mới coi như sinh động trở lại.

Những người còn sống sót rối rít chạy ra khỏi nơi trú ẩn, vọt lên lưới điện trên tường thành đầy xác tang thi chim, mục đích của họ là đào tinh hạch.

Sau lần công kích của đám tang thi động vật, khu bảy càng lộ ra vẻ đổ nát, nhưng từ đó lại càng làm khát vọng sống của những người còn sống sót dâng cao, là động lực để họ chống lại sự khắc nghiệt của mạt thế tiến về phía trước.

Chuyện này thật tốt. Đó cũng là điều Du Hành muốn.

“Hằng Viễn, đi nhanh thôi!”

“Ừm!”

Cậu và chị gái cùng chui vào đám người, giống như giọt nước hòa với một dòng suối trong.

Hai mươi chín năm sau mạt thế, mấy căn cứ lớn trên cả nước chung sức tiêu diệt vua tang thi cấp mười, hai mươi năm sau mạt thế liên tục xuất hiện, mọi người đã tìm ra được mười ba con vua tang thi, ba mươi năm sau mạt thế, toàn bộ chúng bị tiêu diệt.

Ba mươi năm sau mạt thế cùng ngày, căn cứ Tây Nam điện báo cho các khu an toàn của cả nước, nói rằng thuốc ức chế virut đã nghiên cứu thành công, có thể ức chế được chín mươi chín phần trăm người bị nhiễm. Cả nước cùng chúc mừng, coi ngày nghiên cứu thành công thuốc ức chế là ngày Ánh sáng hy vọng.

Nghe nói thuốc này có thể thành công là do lấy được một thành quả nghiên cứu của căn cứ nhỏ Lục Đồng. Vì vậy căn cứ Tây Nam có một biện pháp khác, gọi là thuốc ngừa Lục Đồng.

Sau này, cả nước triển khai một trận thanh trừng tang thi quy mô cả nước, giải cứu thành phố.

Du Hành và Trương Hằng Tuệ kết thúc năm năm đi săn tang thi ở những nơi sâu trong thành phố, lấy được một số lượng tinh hạch rất lớn, đối với Du Hành mà nói thì sau lần thu thập sách này cũng lấy được một khoản điểm Tân Hỏa lớn.

Sau khi cơ thể cậu và chị gái bị biến dị, lại ở sâu trong các thành phố lớn mấy năm, tổng cộng thu được hơn mười chín vạn điểm Tân Hỏa.

Có thể nói sau khi làm xong nhiệm vụ này Du Hành đột ngột trở thành người giàu.

Ba mươi bốn năm sau mạt thế, vệ tinh cho thấy điểm đỏ thể hiện tang thi trên cả nước đã biến mất khỏi phạm vi, liên tục có con người quay trở lại các thành phố.

Giữa một loạt những tin tức tốt còn có một vấn đề khác không thể coi nhẹ: Những người sống sót có virut tang thi trong cơ thể không đạt tiêu chuẩn mãi không được nhận thuốc ngừa.

Những người này đang không ngừng cung cấp thành viên cho đội tang thi, so với không khí ăn mừng của toàn nhân loại khác biệt hoàn toàn. Vì vậy có một số người sinh ra một số suy nghĩ cực đoan muốn giết hết những người đó, còn nói một cách hoa mỹ là vì dân trừ hại.

Trong bối cảnh hỗn loạn, bọn họ còn có thể chịu được những dị loại bên ngoài khu an toàn, nhưng sau khi cả nước thanh trừng hết tang thi xong thì họ lại đem ánh mắt cắm thù đặt lên những đồng bào bên ngoài căn cứ.

Các khu căn cứ đã có quy định tương đối, đối với những người bị gọi là dị chủng này bảo vệ nhất định nhưng tinh lực của họ lại chủ yếu đặt ở nơi khác: Xây dựng lại thời đại mới, thế lực bị phân chia, thành phố lâm vào cảnh cướp đoạt...

Đám người bị bài xích này có thể được chú ý chỉ là con số ít.

VÌ chuyện này mà sau khi Du Hành và Trương Hằng Tuệ quay lại căn cứ thủ đô lại rời đi lần nữa.

“Hai người không đi cùng chúng tôi sao?” Khâu Vân hỏi. Hiện tại cô cũng không còn trẻ, chỉ có ánh mắt vẫn giống như ngày xưa, bừng bừng sức sống.

Năm ngoái Giang lão đại đã chết vì bệnh, tất cả gia sản đều để lại cho Khâu Vân, Khâu Vân nhận anh ta làm anh, chôn cất xác anh ta rồi thắp hương, lần này chạy khỏi khu bảy cũng mang theo bài vị.

Cô vẫn chưa kết hôn.

“Không thể, mọi người lên đường thuận đường xuôi gió, hữu duyên sẽ gặp lại.”

Khâu Vân nhìn gương mặt của Du Hành, mặc dù cậu đã già cũng để râu nhưng nhìn kĩ gương mặt phía dưới thì da thịt bên dưới vẫn trẻ đẹp như mười lăm năm trước. Cô đột nhiên bật cười, lần này tách ra chính là vĩnh biệt.

Sau đó bóng người kia dần dần biến mất trong đống người, tựa như năm đó lúc tang thi chim công kích, cô lo lắng đuổi theo, muốn người đó cùng đi trốn. Người đó vẫn giống như bây giờ, bước chân không hề thay đổi trong đám người đang hoảng loạn, bị những bóng người che mất thân ảnh.

“Hẹn gặp lại.” Cô nhẹ giọng nói.

“Khâu lão đại, chúng ta đi không?”

“Ừ, đi thôi.”

“Dạ, mọi người, lên đường!”

Đoàn xe dài dằng dẵng, những người đi bộ đang đi tới khắp bốn phương tìm lấy chốn dung thân sau này.

Ba mươi bảy năm sau mạt thế, vết thương ở bụng do mấy năm trước đối chiến với vua tang thi để lại trở nên ác liệt, ăn bao nhiêu tinh hạch cũng không thể nào chữa khỏi.

Cô cự tuyệt ăn thêm tinh hạch, triền miên khoảng nửa tháng thì chết, trước khi chết vẫn cười híp mắt hỏi: “Chị phải đi trước rồi, em tên là gì?”

“Du Hành, em là Du Hành.” Du Hành đứng trước giường bệnh, viết trên tay cô một cái tên.

Trương Hằng Tuệ mỉm cười, nói: “Tên rất hay.” Rồi đưa tay sờ mặt cậu, lại nhìn cậu, cũng không phải nhìn cậu, nhưng rất ôn nhu.

“Chị đi rồi em nhớ chăm sắp bản thân cho tốt, hẹn gặp lại tiểu Hành.”

Du Hành khóc không thành tiếng.

Một người bầu bạn với cậu mấy thập niên, có cùng chung một bí mật, một đối tượng để cậu nói thật, cảm tình của cậu với chị ấy rất sâu sắc. Trương Hằng Tuệ thỏa mãn mong ước có được anh chị lúc nhỏ của cậu, cậu được hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc, chị ấy chết cậu rất khó chịu.

Đột nhiên, thi thể Trương Hằng Tuệ co quắp mấy cái, Du Hành đang nắm tay cô cảm giác được những móng tay đó đang biến dài ra nhọn hoắt, giật mình ngẩng đầu lên, nước mắt lòa ánh nhìn của Du Hành nhưng cậu có thể nhìn ra được gương mặt chị gái đang bị thi bản phủ kín, mí mắt cũng giật liên hồi, giống như chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ mở ra.

Vua tang thi cấp mười!

Tang thi cấp mười không chỉ có thực lực kinh khủng mà bề ngoài cũng giống với loài người, chúng có năng lực suy nghĩ, nấp trong đám người rất khó để phân biệt.

Đó cũng là nguyên nhân căn cứ thủ đô liên hiệp với các căn cứ lớn khác tạm thời bỏ đi tranh chấp, cùng thanh trừng tang thi cấp mười. Bởi vì tang thi cấp mười quá đáng sợ! Nếu cứ để mặc cho chúng lớn lên thì một ngày nào đó chúng sẽ không khác gì con người.

Không nghĩ tới sau khi Trương Hằng Tuệ chết lại có thể nhảy trực tiếp từ cấp chín lên cấp mười.

Biến cố lần này khiến Du Hành căn bản không còn thời gian để thương cảm.

Cậu lập tức giơ dao lên, ngay khi đôi mắt đỏ chót mở ra lập tức đâm mạnh vào.

“??”

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến [Đạt được tinh hạch cấp mười], phần thưởng nhiệm vụ là 150 điểm.”

Mặc dù đã lấy được tinh hạch cấp mười nhưng trong lòng Du Hành lại toàn là bi thương.

Máy thu vệ tinh trong căn cứ thủ đô phát ra âm thanh cảnh báo khiến cao tầng chấn động, nhưng chỉ chín giây sau đã biến mất.

“Gì, báo lầm sao? Hay là do trong chín giây đó vua tang thi đã bị giết?”

“Chắc là báo lầm rồi đúng không?” Chín giây? Đùa gì thế?

“Không thể nào, độ chính xác của máy chắc mọi người cũng biết, kế hoạch lúc trước của chúng ta đều dựa vào nó đấy.”

“Như vậy vẫn phải tới đó xem một chút, dò ra được địa chỉ cụ thể không?”

Nhân viên kỹ thuật lắc đầu: “Thời gian quá ngắn, chỉ biết là ở khu vực phía Tây, không có cách nào biết được cụ thể cả.”

“Phía Tây sao? Vậy phái một đoàn nhỏ tới kiểm tra đi, phòng ngừa vạn nhất.”

Sau khi Du Hành hỏa táng thi thể của Trương Hằng Tuệ xong liền mang tro cốt và viên tinh hạch cấp mươi rời khỏi phía Tây.

Trương Hằng Tuệ chết Du Hành đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một chuyện: Chờ cậu chết mà hóa thành tang thi cấp mười thì nên làm cái gì?

Cái vấn đề đó khiến cậu suy nghĩ đau đầu rất lâu, dù sao đó cũng là chuyện tương đối xa xôi.

Du Hành ngây người ở phía Đông Nam rất lâu, giết vô số tang thi động vật biển. Đồng thời đã đi gần hết cả nước, lấy được vô số sách, đổi được một đống điểm Tân Hỏa.

Đến bốn mươi năm sau mạt thế, Du Hành vì không còn tinh hạch chống đỡ mà sau năm năm cơ thể đã suy bại không còn hình dáng, lúc này, cậu không ngại đường xá xa xôi đi tới một ngọn núi lửa sống.

Nói thật, nhìn nơi này ở khoảng cách gần như vậy đánh vào thị giác rất lớn.

“Thật là đẹp mắt.”

Hơi nóng bỏng da thịt bao lấy toàn thân Du Hành, da bàn chân cậu đã bị bỏng rát. Thân thể quá suy bại, nhưng hiện tại cậu đã không cảm thấy đau đớn mấy, lúc nhảy từ trên cao xuống, Du Hành cảm còn thấy thật mới mẻ, nhiệm vụ của thế giới này, còn có cảm tình cực kì hiếm có và vô cùng kỉ niệm khó quên.

“Hẹn gặp lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.