Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 126: Chương 126: Thế giới hiện thực 02




Du Hành cảm thấy bản thân và người nhà đang bị ném như rác.

“Đây là... làm sao... trở về.... chuyện gì...Aaaaa!!” Tiếng thét chót tai vỡ tan trong gió.

Mọi người ai cũng mang theo gương mặt kinh hoàng, biểu tình trên mặt bị gió táp vào khiến trong càng thêm dữ tợn.

Bọn họ bị vứt xuống một nơi rất xa, trước khi rơi xuống đất Du Hành và mọi người đã ném chăn xuống, bốn người cùng rơi xuống đất.

Chăn rơi xuống tàng cây, lúc bốn người đập xuống vừa hay đập lên chăn, không có ai bị thương.

Du Hành nhấc mặt từ chăn lên, thấy mình đang ở trên ngọn cây rất cao, tiếng gió gào thét bên tai, mạnh tới nỗi da mặt cậu cũng trở nên run rẩy.

“Hắt xì!!”

“Hắt xì!!”

Chưa ai mở miệng đã hắt xì mấy cái.

Sau khi lên bờ, thời tiết từ trời đông lạnh giá chuyển sang mùa hè oi bức, bọn họ chỉ đổi quần áo bông thành quần áo dài tay. Quần áo dài vốn là để tránh muỗi, dù nóng cũng phải chịu, kết quả lúc này không chống được lạnh.

“Lạnh... lạnh quá..”

Thôi Nam bò dậy nhìn xuống mặt đất, hai mắt cũng trở nên choáng váng: “Chắc cũng phải cao bằng tòa nhà năm tầng đúng không?” Hắn có hơi sợ độ cao, lui về phía sau mấy bước, tim đập thình thịch thình thịch.

“Mau mặc vào đi.”

Du Hành vội vàng lấy quần áo dầy ra, một người lấy một bộ, còn cầm thêm đặc biệt lấy cái mũ lông đội lên cho mẹ.

“Đừng để gió tạt đau đầu.”

Cha Du cũng tự đội mũ lên, run rẩy đứng dậy: “Nguy hiểm thật sự, nếu rơi xuống đất không chết cũng bị thương nặng.”

Cây này quá ca, thoạt nhìn muốn leo xuống cũng tốn rất nhiều thời gian.

Thôi Nam nói: “Thật kì lạ, rốt cuộc lực lượng gì đã ném chúng ta đi?” Trong giọng nói còn mang theo kính sợ, lực lượng phu thực tế này thực sự quá kinh khủng.

“Không biết... Nơi này quá nguy hiểm...”

Du Hành cúi xuống nhìn mặt đất kết quả vừa cúi xuống đã đối mặt với hai cái đèn lồng đỏ thẫm.

“GRÀOoo...”

Hai chân lay động mạnh mẽ, thân cây cũng bị rung lắc dữ dội.

Bốn người lập tức bám chặt, cũng may chăn bị mắc chặt vào tán cây, mức độ lay như này cũng không bị rơi.

“Con quái vật này lớn quá!”

“Nhìn hơi giống khủng long?”

“Nó to quá! Mọi người có thấy không? Cổ nó to cực kì, lại cũng dài như hươu cao cổ vậy.”

Cái cây vẫn còn chấn động, hơn nửa giờ sau mới yên tĩnh lại.

Du Hành quan sát xung quanh, con quái vật giống như khủng long kia chẳng qua chỉ là một thành viên nhỏ bé trong kia, những con khác còn to hơn, đoàn thể dã thú mô hình nhỏ rất nhiều, trong đó có mấy loài khá quen mắt, chắc đã từng nhìn thấy lúc lênh đênh trên biển.

Rời tầm mắt khỏi mất con quái vật, Du Hành nói: “Cha mẹ, anh Thôi, mọi người cảm thấy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây.” Cha Du lập tức nói.

Thôi Nam tiếp lời: “Cháu cảm thấy bờ biển kia rất tốt, nhưng lại không biết làm cách nào để quay trở lại.”

“Con vẫn nhớ mang máng phương hướng.” Du Hành nói, thấy Thôi Nam tỏ ra mừng rỡ, cậu vội nhắc nhỏ: “Cho dù trở về được tôi cũng cảm thấy bờ biển kia sẽ tiếp tục vứt chúng ta tiếp, không nhất định phải quay lại đó đâu.”

Đây chính là kết quả xấu nhất.

Tuy nhiên...

“Hay chúng ta thử một lần.”

Cuối cùng họ vẫn cảm thấy nên quay về nhìn lại thử. Dĩ nhiên, nếu trên đường gặp được nơi lưu lại tốt thì ở đó luôn.

Một nơi không có dã thú công kích thật động lòng biết bao!

“Nhưng trước mắt phải đi khỏi nơi này đã.”

Leo xuống cây không khó, cái khó là làm cách nào để tránh khỏi công kích của đám dã thú kia.

“Bụi cây ở đây rất rậm rạp...” Cha Du quan sát tình hình xung quanh: “Không phải chúng ta có rất nhiều dây mây vàng sao? Lúc trước cũng leo lên tận ngọn cây để cắt nên rất dài, chắc hẳn là đủ để nối bên này với bên kia... Chờ đi qua được khu tập trung đông dã thú thì chúng tra sẽ xuống mặt đất.”

Trước mắt, mấy cái cây cao này chính là nơi an toàn nhất.

Sau khi xác định được mục tiêu tiếp theo, mấy người mới có tâm tình dùng cơm tối.

Lúc bị cuốn ra khỏi bờ biển là buổi chiều, giờ cũng đã là buổi tối rồi.

Ăn qua loa mấy miếng bánh quy và vài ngụm sữa bò, họ không dám ăn thịt hộp vì mùi quá nồng, sợ đưa tới chú ý của đám dã thú.

Mặt trời dần ngả bóng, bóng tối bao phủ khắp đất đai, chim bay về tổ, ngay cả thân cây mà bọn Du Hành đang nương thân cũng có chim quay về.

Tổ của chúng ở tàng cây khô phía dưới, chúng bay trên đầu kêu inh ỏi, thậm chí còn có một con nhào tới trên đầu họ lượn hai vòng, rồi phi đâm xuống tán cây.

Đêm đã khuya, dõi mắt nhìn chỉ thấy những đốm sáng lập lòe, đó là mắt của dã thú, vừa xinh đẹp lại cực kì nguy hiểm.

Cha Du không nhịn được xúc động: “Cũng may rơi trên ngọn cây, vận may của chúng ta quá tốt!”

Nhưng cũng cực kì lạnh!

Bốn người gói mình thành cái bánh chưng, ngay cả đầu cũng được che chắn tốt không để gió thổi vào, chỉ sợ bị gió lạnh thổi cho hỏng đầu.

Du Hành không dám ngủ, cậu sợ bị dã thú tập kích.

Cũng may cả đêm đều yên bình, trời gần sáng Du Hành mới chợt mắt được một lúc. Vừa ngủ được chút đã bị cứt chim đánh thức, mùi đúng thật là không thể hình dung.

Vội vàng ăn chút bừa sáng, bốn người lập tức hành động.

Đầu tiên cần lấy một sợi dây mây vàng buộc giữa hai chạc cây, công việc này chỉ có Du Hành có khả năng đảm nhiệm.

Chỉ thấy cậu linh hoạt nhảy lên cành cây to, nhẹ nhành níu chặt nhánh cây phía trước, bắt đầu buộc chặt đầy đoạn dây mây.

Mẹ Du che ngực dõi theo, rồi chậm rãi thở phào một hơi.

Du Hành một tay kéo được hai mươi cành cây nhỏ.

Thôi Nam và hai vợ chồng già họ Du đeo bao tay, chậm rãi lướt qua, thuận tiện thu gọn dây mây vàng.

Suốt đoạn đường họ gặp không ít nhân loại, nhưng phần lớn để bỏ mình dưới hàm răng của đám quái thú, bọn Du Hành cũng khó có thể giúp tận tình được.

Chỉ dùng sức mình cứu được khoảng bảy người sống sót, nhân số đội hình cũng dần tăng lên.

Một tuần lễ sau, đồng hành với họ là hai mươi người, trong đó vừa có người cùng đất nước, cũng có cả người nước ngoài.

Tuyệt cảnh ở trước mắt, dù gì cũng phải mặc kệ lai lịch ở đâu.

Có một số người đi được một nửa thì không muốn đi tiếp, cũng có người muốn đi tìm người của nước họ, nhân số quanh đi quẩn lại cho tới lúc tìm được bờ biển kia cũng chỉ còn lại người của bổn quốc, trừ bốn người Du Hành thì còn dư lại bảy người.

Nhưng kết quả đã khiến bọn họ phải thất vọng.

Biển rộng và bãi cát kia đã biến mất, chỉ còn lại một mặt rãnh sâu hoắm dài dằng dặc, đứng ngóng cũng không thấy mặt bên kia.

Đặc biệt hơn là vị trí bờ biển cũ cũng trở thành nơi hoạt động của dã thú.

Khu bảo vệ kia đã biến mất hoàn toàn.

“Chắc chắn là để ép chúng ta tới đường cùng.”

Không ít người bật khóc thành tiếng.

“Biết trước đã không đi cùng các người tới đây rồi, ngọn đồi trước đó rất tốt mà...”

“Ông trời đùa tôi đúng không.”

Lựa chọn tốt nhất đã không còn tồn tại, Du Hành không thể làm gì khác hơn đành kỹ lưỡng lựa chọn phương án thứ hai.

Mặc dù đoạn đường đi rất gian khổ nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì.

Có mấy chỗ rất phù hợp để sống, vì thế Du Hành thương lượng với mọi người, hỏi họ muốn đi đâu.

“Trước tiên quay lại miền đồi núi kia đi!”

“Đúng thế đúng thế, không phải lúc đó cậu nói đám cây kia có thể che chắn được thú dữ sao? Quay lại đó cũng tốt.”

Bọn họ từng ở lại đó một đêm, quả thật rất yên tĩnh, chẳng qua khối núi kia không lớn, chỉ khoảng ngôi hơn trăm mét vuông, cũng không có nguồn nước.

Nguồn nước? Tìm lại là được.

Ý tưởng đó đồng nhất với ý kiến của bốn người Du Hành, vậy thì càng tốt hơn.

Nói thật, ở địa phương xa lạ nguy hiểm như này, nhiều người mới an toàn. Mười bảy người này đều lựa chọn tiếp tục ở lại.

Nếu có thể cùng đi tới vùng núi kia thì phần lực sẽ càng lớn.

Sau hai tháng bôn ba, Du Hành kinh ngạc phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh chóng.

Tới khi đến được khối núi nhỏ kia, Du Hành mới nhận ra kỳ nghỉ ba tháng chỉ còn lại nửa tháng.

Thời gian chung đụng với người thân quả thật quá ít, trong khi tai họa luôn tiềm ẩn phía trước. Nhưng nếu đổi sang góc độ khác thì hơn tháng qua mọi người đều an toàn vượt qua khó khăn, không ai gặp bất trắc cả.

Nếu tới núi thì chuyện đầu tiên họ làm sẽ là nướng thịt.

Không sai, họ nhảy như khỉ trên cây lâu như vậy, dã thú lớn thì không dám săn, chỉ có thể “bắt nạt kẻ yếu” là đám chim muông.

Bởi vì luôn phải di chuyển trên cây nên chuyện bắt nạt chim muông kia cực kì thuận lợi.

Nhưng trên cây thì nấu nướng thế nào?

Du Hành lấy rượu cồn và lò ra, ở hoàn cảnh này có thể nấu tạm trứng chim và canh thịt.

Mọi người sắp thèm thịt phát điên rồi!

Nếu có thể đứng trên đất bằng thì tốt rồi, họ chợt nhớ lại lần dừng chân trước được ăn thịt nướng, thịt rất ngon.

Một nhà Du Hành cũng rất thèm ăn thịt.

Mặc dù có thể len lén ăn chút thịt hộp trong nhẫn, nhưng không thể khoa trương được. Nếu không thể đồng cam cộng khổ với mọi người thì ít nhất cũng đừng chọc người khác ngứa mắt.

Vậy nên nhà Du Hành mới ít ăn thịt.

Đến được khu đồi kia, Du Hành hào phóng lấy ra năm cái bếp bằng rượu cồn. Mọi người đè lại tiếng hoan hô, không phải vì tung hô bản lĩnh thần kì của Du Hành, dù sao họ nhìn nhiều thành thói quen. Họ kêu lên là bởi vì có thể ăn được một bữa cơm đàng hoàng.

Mặt trời rất gay gắt, họ không ăn hết thịt chim phơi khô nên gần như mỗi người đều vác lên lưng một ít.

Thức ăn vẫn là gia tài quan trọng nhất.

Năm cái bếp cồn cùng lúc nấu canh, Du Hành dùng vật liệu đốt là lá cây khô trên đường, rau củ dại cũng thêm vào nồi canh để tăng hương vị.

Thịt nướng chính là món khiến mọi người kích động nhất, mặc dù khoa học có nói: dùng dầu nướng không tốt cho sức khỏe, nhưng người ăn vẫn rất nhiều, vì nướng bằng dầu xong thức ăn sẽ rất ngon.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện nay, thịt nướng càng nhìn càng giống thiên tiên.

“Thơm quá đi!”

“Ực....”

“Lật mặt nhanh đi, quết chút dầu nữa...”

Nướng ba con chim, ngay cả xương cũng nhai nuốt vào bụng. Lại uống một ngụm rượu thơm nồng, bát canh thịt đậm đà, đúng quả là thiên đường trong tuyệt cảnh.

Không ít người rơm rớm nước mắt.

“Mọi người nghỉ ngơi chút đi, dựng lều lên phòng mưa.” Du Hành nói.

“Được.”

“Ok.”

Người có nhiều vật liệu nhất là Du Hành, hơn nữa biểu hiện của cậu quá xuất sắc nên đám người đều coi cậu là thủ lĩnh.

Dựng lều là chuyện có lợi với bản thân nên mọi người rất hăng hái.

Trên đỉnh núi mọc rất nhiều loại cây thối, gọi nó là cây thối bởi vì nó tản ra mùi vị khiến tất cả mãnh thú phải lui ra xa chín mươi dặm.

Cho dù bên trong núi có thức ăn di động, mùi đồ ăn còn sống cũng bị chìm vào mùi thối của loại cây kia, căn bản không kích thích nổi bản tính khát máu của đám dã thú.

Trong chu vi mấy dặm quanh ngọn núi gần như không có dấu vết hoạt động của dã thú.

Thối cũng chẳng sợ! Bọn họ từng ngâm người trong nước biển rất lâu, khắp cả người đều đầy muốn còn chưa tắm qua tí nào đâu! Mồ hôi trên người tích thành từng tầng còn thối hơn!

Nếu thế thì chẳng ai chê được ai cả.

Chất lỏng ở lá cây thôi còn có thể chữa bệnh tiêu chảy, phiến lá béo mập hơi giống lá cây chuối tiêu, nhưng rộng và mập mạp hơn một chút.

Cho nên có thể nói trên đỉnh núi nồng nặc mùi thối. Tuy nhiên bên này mưa đêm rất nhiều, cần phải có dụng cụ để che đậy, nếu không con người sống trong môi trường này rất dễ bị cảm lạnh.

Nói tới mưa đêm, thú thật trong lòng mọi người đều có chút ghen tị. Không gian quê hương họ bên kia biển nước mưa có rất ít, còn bên này thì mưa đêm liên tục, cứ tích trữ tốt thì căn bản không phải lo thiếu nước.

Nhưng giờ than phiền cũng vô dụng.

Ở nơi này, chỉ cần trước khi đêm đến lấy dụng cụ ra đựng nước là được.

Vừa dựng được lưới giữ nước nửa tiếng đã nghe thấy tiếng mưa tí tách trên đầu.

“Tối nay mát mẻ quá...”

“Mau đắp grap giường đi, cẩn thận kẻo lạnh.”

Đống lửa được đốt ở hai phía phát ra ánh sáng ấm áp.

Mẹ Du nhét vào miệng Du Hành một miếng trái cây khô, loại quả này lúc tươi ăn cự kì thơm ngon và mọng nước, ướp thành mứt cũng mềm dẻo, vừa ngon lại vừa ngọt.

Du Hành tựa vào bả vai mẹ.

Cha Du cũng học theo đút vào miệng Thôi Nam một quả, Thôi Nam một tay che miệng cười, một tay giúp cha Du đóng áo khoác thật chặt.

Dưới ánh lửa chiếu ấm áp là cảnh tượng đầm ấp của bốn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.