Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 82: Chương 82: Thế giới hiện thực 04




Bởi vì đồ cần mua quá nhiều, nên đồ của Du Hành là được dọn trực tiếp từ kho hàng đến cửa sau gần nhất, vận chuyển lên xe hàng đang đỗ ở cửa sau.

Nghe Du Hành nói xong nhân viên quản lý kho hàng cũng không từ chối, thời tiết nóng như vậy, ai lại thích dọn đồ đến vã mồ hôi chứ.

Vì thế anh ta vào trong siêu thị, cầm cây quạt quạt gió nhìn chằm chằm Du Hành dọn hàng hóa.

Du Hành vừa chuyển đồ lên xe, vừa chuyển vào bên trong nhẫn trữ vật, cuối cùng đồ đạc vừa vặn đầy một xe.

Nhân viên quản lý ngạc nhiên nhìn: “Thế mà có thể xếp được thật? Nhiều đồ như vậy!” cửa sau xe đóng lại, anh ta không nhìn được gì.

“Tôi đã tận dụng mọi không gian trong xe. Vậy tôi lái đi trước, chờ lát nữa lái về trả cho các anh.”

“Được, anh lái đến về cửa sau, rồi gọi cửa tôi ra mở cho anh.”

Du Hành cũng không định lái xe về nhà mà lái đến một hiệu thuốc trên con phố khác. Đoạn đường trước siêu thị này coi như có thể chạy nhanh, con đường ở trước cửa khu nhà cậu còn luôn trong tình trạng tắc đường.

Ngoài ra lái một xe chứa đồ lớn như vậy về nhà cũng quá lộ liễu. Đồ vật bên trong xe đề bị cậu đưa vào nhẫn trữ vật.

Nhà thuốc lớn Khang Thuận ở trên phố cũng không mở cửa. Du Hành gõ cửa một lát, bên trong có người nói: “Đừng gõ nữa, tạm thời ngừng buôn bán!”

“Tôi muốn mua một ít thuốc để phòng sẵn, có thể trả giá gấp đôi, có tiện hay không?”

“...Chờ một chút.”

Một lúc lâu sau mới có người đến mở cửa: “Nhanh đi vào đi, đừng để cho mấy thứ bên ngoài vào!”

“Hôm qua có một con chuột vào, mẹ kiếp xxx, đều bị nó cắn hỏng rồi. Cậu muốn cái gì thì nói nhanh, tôi đi lấy cho cậu, tôi muốn đóng cửa quán để về nhà.”

Mở cửa là một người đàn ông trung niên, sau khi để Du Hành vào trong thì vừa dọn dẹp vừa nói chuyện.

Du Hành nhìn bên trong hiệu thuốc, thật sự đã loạn thành một đống, trên mặt đất cũng không còn chỗ để đặt chân.

“Không sao, cứ dẫm lên đi, trên mặt đất đều là đồ hỏng rồi, tôi chắc phải vứt hết.”

“Được.” Rồi cậu đưa cho ông chủ tờ đơn đã viết sẵn: “Tôi có mấy thứ trên này, ông chủ nhìn xem cái nào dùng tốt để tôi lấy.”

Người đàn ông trung niên bỏ đồ vật trong tay xuống, nhận lấy xem xét: “...Thuốc trị thương Vân Nam Bạch Dược, có loại phun sương có điều giá cả càng cao hơn chút—Muốn hai hộp? Tôi đi lấy cho cậu.

Thuốc bổ dành cho người cao tuổi uống, tôi đề cử hồng sâm, nâng cao sức đề kháng. Còn có một loại nước thuốc cũng không tệ. Cậu có cần không?

Mấy loại thuốc khác trong kho đều có, khoảng thời gian trước trong hiệu chúng tôi mới lấy một hộp thuốc dùng cho khách du lịch. Bên trong có đầy đủ các loại thuốc, cũng không kém bao nhiêu so với cái tờ đơn này của cậu. Một bộ bán cho cậu là 250 tệ, mấy đồ còn thiếu, tôi thêm vào miễn phí cho cậu, thế nào?”

Du Hành với người đàn ông tự xưng là chủ tiệm này định ra số lượng rồi đặt hàng.

“Tôi thấy cậu lái xe tới đúng không? Tôi đi lấy hàng cho cậu, cậu chờ chút.”

Ông chủ đi lấy đồ cho cậu, Du Hành ngồi ở đó chờ, rất nhanh đồ vật đã đủ. Cậu vẫn thanh toán bằng tiền mặt như cũ.

Mua xong các loại thuốc thường dùng cất vào kho. Còn những thứ khác cứ đợi đến sau này cần rồi hẵng nói. Đã rất lâu Du Hành không dùng tiền mua đồ, nếu không phải trước khi ra cửa mẹ cậu hỏi có mang theo tiền không thì cậu cũng không có cái khái niệm này.

Thế nhưng nếu như xã hội vẫn luôn có trật tự như vậy, thanh toán khi mua sắm cần xếp hàng quẹt thẻ, trả tiền mặt. Không giống như sau khi thế giới mất trật tự đều cướp đoạt giống trong cốt truyện gốc——Cậu thà rằng không có tận thế.

Có thể tuỳ tiện lấy dùng đồ mình cần ở trong siêu thị khiến cho người ta kích động, hưng phấn. Nhưng nếu thật sự xảy ra trong tận thế khẳng định sẽ kèm theo sự tranh đoạt đẫm máu, cũng chẳng phải là mộng đẹp.

Sau khi thu lại đồ vật từ trong xe, cậu lái xe trở về siêu thị. Kết quả gọi bên ngoài cửa một lúc lâu cũng không có người đến mở, đành phải xuống xe, nhảy lên nóc xe trèo tường vào.

Cậu đi vào siêu thị từ cửa sau, mới phát hiện trong siêu thị rất loạn.

“Nhanh nhanh, ở chỗ đó!”

“Nhanh bắt lấy nó...!”

“ Chạy sang bên kia rồi? Mau bắt lấy nó!”

“A a a mau cút đi!!”

Du Hành lập tức nhìn thấy một đống màu vàng vàng, xoay trái rẽ phải kèm theo đó là tiếng thét của nhân viên và khách hàng khiến nguyên cái siêu thị rối tung lên.

Một con khỉ cào người nhân viên đang cố bắt lấy nó đến máu me đầy mặt. Sau đó cùng đội quân thu hoạch được tương đối khá, từ đất nhảy lên trần nhà, chui vào một cái lỗ rất nhanh biến mất không thấy tăm hơi.

“Trời ơi, sao lại có nhiều khỉ như vậy?”

“Anh không sao chứ? Mặt anh chảy rất nhiều máu!”

Nam nhân viên của cửa hàng có mặt và cánh tay bị cào bị thương, một giây trước còn đang nói không sao, một giây sau thân hình lập tức đổ xuống thẳng tắp.

“A!”

“Nhanh đưa đến bệnh viện, trên tay những con khỉ đáng chết kia nhất định có rất nhiều vi khuẩn.”

“Tiểu Vương, đi mở xe!”

“Chờ một chút.” Du Hành đứng ra: “Khu bệnh viện đã bị nhện bao vây, nếu muốn đi bệnh viện thì phải đi bệnh viện thành phố.”

“Sợ gì mấy con nhện đó?”

“Đây là loại nhện độc, cả người đều là độc đã vây kín bên ngoài bệnh viện. Nếu không sợ chết thì có thể đi.”

Du Hành hô lên với người nhân viên lễ tân vừa nãy: “Tôi đến để trả lại xe vận tải, đỗ ở ngoài cửa sau, đây là chìa khoá xe.”

“A, ah! anh chờ một chút tôi trả lại tiền thế chấp cho anh!”

Du Hành lấy được tiền, bên kia vẫn còn đang tranh luận cuối cùng thì nên đến bệnh viện nào. Bên này những khách hàng khác đều bị mấy con khỉ xông từ cửa vào làm cho sợ đến ngây người, lại nghe Du Hành nói đến chuyện nhện độc thì nhanh chóng tính tiền rồi trở về nhà.

Thành thật mà nói, trong giờ phút quan trọng này, người còn dám đi ra ngoài mua đồ nếu không phải gan lớn, có chỗ dựa vào như Du Hành thì chính là nghĩ dị trạng ở bên ngoài sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Đêm qua, mặc dù hành động dị thường của động vật có chút đáng sợ nhưng cũng không xông vào nhà, dường như không có ý thức tấn công gì. Điều này khiến rất nhiều người nới lỏng cảnh giác.

Trải qua trận tai nạn khỉ này, phần lớn khách hàng đã không còn tâm trạng mua sắm, vội vàng tính tiền sau đó về nhà không dám ở bên ngoài lâu.

“Đi đến hiệu thuốc phía trước mua chút thuốc khử trùng đã.”

“Sớm biết như vậy đã không nghe ông chủ mở cửa tiệm, mọi người xem đây là chuyện gì?”

“Tiền lương gấp ba, anh không động lòng sao, được rồi đừng nói nữa nhanh chóng dọn dẹp một chút xem tổn thất bao nhiêu rồi mau báo cho ông chủ.”

Lúc Du Hành rời đi, trong siêu thị vẫn còn ồn ào.

Giày vò đến gần giữa trưa, trong rừng cây càng lúc càng náo loạn. Các loại chim bay không biết tên với động vật chạy trên mặt đất, hái trái cây, săn bắn, mùi máu tươi tràn lan, tăng thêm mấy phần nguy hiểm.

Du Hành chậm chạp đi trên đường, không tới quấy rầy đến những thứ nhìn qua cái đầu rất lớn hoạt động theo đàn kia.

Giờ phút này cậu áp vào phía sau cây cảm giác được mặt đất khẽ rung chuyển.

Đó là một đội người đầu gối cao, nhưng toàn thân đều là giáp sắt, trên đầu có một cái móc câu vừa sắc vừa dài, hất lên thành một đường cong.

Một đoàn đội như vậy bỗng nhiên từ dưới đất chui ra, suýt nữa thì đâm xuyên qua bàn chân của cậu. Cậu kịp thời nắm được thân cây trên đỉnh đầu, nhảy ra ngoài. Khi quay đầu cậu đã thấy từng đám từng đám mang quả cầu sắt có kim chui ra từ mặt đất, suýt chút nữa thì loé mù mắt.

Ánh sáng chiếu lên những con Thiết Giáp Thú, kim quang lóng lánh.

Những người cầu sắt kia, từng người liên tiếp lăn trên mặt đất, đào lên một đống bùn đất ướt át. Sau đó chúng cùng rung lên, lắc đống bùn đất trên cơ thể xuống. Giáp sắt trên người nổ tung giống như vảy cá, phát ra những âm thanh sắc nhọn. Bùn đất bộp bộp bị hất ra, bắn đè lên cỏ dại hai bên.

Dường như phát hiện ra có người nhìn trộm, những con thú mặc giáp kia cùng nhau quay đầu. Du Hành không thấy được ánh mắt của bọn nó, lại cảm giác được một luồng hơi thở dị thường nguy hiểm. Cậu nhanh chóng buông tay khỏi nhánh cây, lăn vào bên trong bụi cỏ, trốn về phía sau cây.

Bộp bộp bộp

Phần lưng chấn động theo thân cây, xuung quanh mặt đất có vật gì đó đâm vào vang lên tiếng trầm đục.

Cậu không dám ló đầu ra, cho đến khi những tiếng ma sát sau lưng dần xa hơn, rồi không còn âm thanh gì nữa.

Du Hành hít sâu một hơi, thăm dò một chút, không dám nhìn thẳng mà dùng khóe mắt nhìn từng quả cầu sắt chồng lên nhau. Móc câu đâm thân cây rồi các con Thiết Giáp Thú liên tiếp nhanh chóng bò lên cây.

Tựa như một chuỗi vòng cổ màu bạc được khảm trên cành cây, rồi con ở trên đỉnh, xốc tổ chim lên, dùng móc đâm vào quả trứng chim, sau khi ăn xong thì rút lui, con Thiết Giáp Thú tiếp theo ăn quả thứ hai...những con đứng sau nhất định sẽ không đến lượt.

Thế nhưng thần kỳ hơn là chúng không đánh nhau, trái lại hài hoà mà tiếp tục bò lên những cây khác, tìm kiếm những tổ chim khác.

Du Hành nhìn một cách ngạc nhiên, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh đập cánh. Một mảnh áp lực dữ dội từ trên cao lướt xuống, rất nhanh đã phát hiện tình trạng bi thảm trong nhà mình, nhao nhao kêu to lên. Nó lao đi tìm tung tính của Thiết Giáp Thú để báo thù.

Mấy Thiết Giáp Thú đó ùn ùn lăn xuống từ trên cây, cơ thể cuộn tròn lại không còn kẽ hở. Con rơi xuống đất sớm nhất dẫn đầu đào động, rất nhanh một chuỗi Thiết Giáp Thú đã không còn thấy bóng dáng. Để lại nhóm chim lớn chen lấn cửa vào của động kêu thê lương.

Du Hành mang theo tâm trạng chưa hết ngạc nhiên về đến nhà. Mẹ Du rất lo lắng cho cậu, thấy cậu trở về đúng giờ thì cực kỳ vui vẻ.

“Con có bị thương không? Có mệt không? Mẹ thu quần áo cho con xong rồi, mau đi tắm rửa trước đi.” Bà cũng không hỏi tại sao hai tay cậu trống trơn, với bà, con trai có thể trở về bình an là tốt rồi.”

“Vâng.”

Du Hành đi nhìn hai người đang hôn mê trong nhà trước sau đó mới đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa và ăn cơm trưa muộn xong, cậu đã nói với mẹ mình một cái cớ đã nghĩ xong từ sáng sớm.

“Con nói, con tình cờ có được hai cái nhẫn không gian?!” Mẹ Du không tin tưởng, trái lại nhíu mày: “Bảo con không nên cứ nằm ở nhà xem tiểu thuyết, lúc không phải đi làm nhiều thì ra bên ngoài chơi một chút, con không nghe! Con nhìn con xem, đến bây giờ vẫn mơ mộng hão huyền cơ đấy?”

“Năm đó mẹ không nên để ba con đưa con vào trong ký túc, khiến con trầm mê tiểu thuyết mà chúng ta lại không phát hiện ra. Đáng lẽ nên cho con ở nhà học ngoại trú, để dễ chú ý đến con hơn.”

Du Hành cười khổ: “Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy?”

“Chẳng lẽ không phải do con xem đến mê mẩn, kêu la không muốn tốt nghiệp trung học, muốn đi tu tiên? Suýt nữa thì cha con đánh chết con rồi!” Mẹ Du rõ như lòng bàn tay với tất cả mọi chuyện trong kỳ trưởng thành của con trai, thuận miệng đều có thể nói ra vài chuyện.

Đối với khả năng lật ngược chủ đề của mẹ Du, Du Hành cũng chỉ có thể cười khổ: “Mẹ, đây chẳng phải là do lúc bé không hiểu chuyện ư? Mẹ đừng nhắc lại nữa. Lần này là con nói chuyện nghiêm túc với mẹ, không nhiều lời vớ vẩn—-“

“Cái này yêu cầu một giọt máu của mẹ, về sau mẹ có thể tự mình dùng.” Du Hành bắt lấy tay mẹ mình, châm ra một giọt máu nhỏ trên nhẫn.

“Mẹ cầm, cảm nhận cẩn thận...Xem có phải thấy được hay không?”

Bà Khâu Nguyệt Hương thật sự là thấy được cái gọi là “không gian” mới giật mình nói không ra lời!

“ Đây, đây quá thần kỳ!”

Qua 30’ mẹ Du mới chính thức tiêu hoá được tin này, bà cũng không dám chạm vào nhẫn: “Đồ tốt như vậy, tự con lấy mà dùng, mẹ thì có chỗ nào cần dùng đến loại đồ này.”

“Con có hai cái.”

“Con đúng là đầu đất!” Mẹ Du sốt ruột sờ đầu cậu: “Hôm nay cho mẹ nhiều đồ như vậy, mẹ đều biết chúng không phải đồ vật bình thường. Con nên tự mình cất giấu đi, sao lại tuỳ tiện đưa cho mẹ xem?”

Du Hành hưởng thụ sự tránh cứ thân mật của mẹ, lại không để bụng: “Người chính là mẹ của con, con không tin mẹ thì tin ai?”

Cha mẹ của cậu, hiện tại là toàn bộ trụ cột trong sinh hoạt của cậu, nếu không cũng không có khả năng cậu sẽ chống đỡ lâu như vậy.

Mắt mẹ Du hồng hồng, xoa xoa đầu cậu một trận: “Cho nên mới nói con ngốc.”

“Vậy mẹ chính là mẹ của người ngốc.”

“Ha cái thằng nhóc thối này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.