Mẹ Du hỏi: “Bảo nhi, nếu chúng ta không may gặp phải đám người đó thì làm sao đây? Ngôn ngữ không thông thật ra không phải vấn đề lớn. Nhất định bên trong có gì đó hiểu lầm nên những người đó mới làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.”
Du Hành đáp: “Đến lúc đó rồi nói.” Cậu không dám nói ra ý nghĩ trong lòng mình bây giờ, vì hiệu quả cách âm ở nơi này cực kì không tốt.
“Thật ra con hoài nghi khối thổ địa này...”
Cậu ngồi dậy, ánh mắt nhìn xuyên thấu qua ánh lửa ấm áp, hướng về một nơi xa xôi: “Nơi này quá kỳ quái, so với quê hương bên kia của chúng ta cuối cùng là loại quan hệ gì? Tại sao dòng biển kia sau khi vứt chúng ta đi liền biến mất?
Con luôn cảm thấy còn một bàn tay vô hình đang điều khiển mọi chuyện.”
Mùa hạn, cực kì khô hạn, ép con người và dã thú phải vượt biển sâu, sau đó khiến bờ biển che chở nhân loại ném tất cả ra ngoài.
Mẹ Du xoa xoa cánh tay: “Mẹ vừa nghe đã thấy sợ rồi.”
Du Hành bật cười: “Mẹ đừng sợ, con chỉ đang lải nhải thôi. Binh tới tướng ngăn, chỉ cần chúng ta đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa thì sẽ không cần phải sợ hãi.”
Sau đó lại quay đầu mắng: “Nghe thấy chưa? Nghe lén góc tường thì vui lắm sao! Ngày mai huấn luyện gấp đôi! Mau đi nghỉ ngơi đi!”
“Dạ, biết!”
“Biết rồi!”
Mười mấy giọng nói đáp lại, sau đó không có ai nói chuyện, đêm cũng về khuya.
Du Hành bắt đầu tìm kiếm loại mặt hàng tương tự [Ngôn ng] trong hệ thống tử đổi, nhưng không tìm thấy loại sau khi sử dụng có thể thông hiểu tất cả ngôn ngữ.
Chỉ có sách.
Cậu trực tiếp tìm trong mục [Bách khoa], tìm rất lâu mới thấy quyển [Biên soạn tất cả ngôn ngữ].
Hết ba trăm triệu ba nghìn điểm Tân Hỏa.
Đắt chết người.
Du Hành đau thắt ruột gan nhấp vào giỏ hàng, vẫn chưa dám ra tay mua. Nhưng để rt9009 phiên dịch giúp thì mỗi lần cũng phải mất mười nghìn điểm Tân Hỏa, càng nghĩ lại càng sót tiền.
Sang hôm sau, mặt trời còn chưa rạng mọi người đã thức giấc. Vợ Lâm Minh Lôi ở lại chiếu cố hai người bị đồng hóa kia.
Chờ bọn họ huấn luyện ba lần quay lại thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng cực kì chói chang, vì thế mọi người quay về tránh nắng.
“Bọn hỏ tình rồi à?”
Đổng Kiến Lan nói: “Đúng vậy.”
Hai người nước ngoài, còn là người không cùng quốc gia, sau khi tỉnh lại liền cực kì thương tâm với cái chết của Hoàng Thụy Hoàn. Hai tên nam nhân lớn phổng khóc sướt mướt khiến mặt mùi toàn nước mắt nước mũi.
Chờ hai người tỉnh táo lại sau cơn sốc, Du Hành lại lấy được thêm tin tức từ trong miệng họ. Cũng không khác với tin tức hôm qua nghe được cho lắm.
“Đám người đó là ma quỷ! Là ác ma!”
“Chúng mổ xẻ bụng... Dựt cơ quan nội tạng ra rồi vứt bỏ, sau đó băm mọi người thành thịt vụn...”
“Lũ ác ma!”
“Bọn họ đang chửi gì thế?”
Người nghe hiểu liền vội vàng phiên dịch: “Mắng đám người kia là ma quỷ!”
Khưu Kim Hải ồ lên một tiếng: “Mau trấn an họ, đừng để hai người này kích động nữa, kẻo vết thương lại nứt ra giờ. Thân thể thành quá khổ rồi, đừng làm phí phạm băng vải và thuốc.” Hắn ta nhìn chăm chú vào miệng vết thương của hai người nước ngoài bị đồng hóa, lòng sót ruột cũng dâng lên.
Du Hành nói với hai người nước ngoài: “Đừng kích động nữa, làm hở vết thương thì càng phiền toái hơn.”
Sau khi mở ra một cuộc họp nhỏ, Du Hành nói mỗi ngày luân phiên nhau, để bốn người bốn hướng gác đêm.
“Quan trọng là buổi tối, dã thú rất ghét nơi này của chúng ta, nhưng nhân loại sẽ không.”
Du Hành cũng nghĩ thầm, nếu những người đó đuổi tới đay thì có thể cũng sẽ phát hiện ra công dụng của cây thối hay không?
Đó chính là công cụ tránh thú dữ của họ.
Nhưng chỉ vì một nguy hiểm chưa chắc chắn mà dọn nhà, tự đưa thân vào một nơi nguy hiểm khác thì quá không sáng suốt.
Sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, ai cùng nói muốn ở lại đây.
“Vậy thì chúng ta phân người tuần tra, tôi sẽ đọc luân phiên danh sách một lần, nếu có vấn đề gì cứ nói ra, nếu đã trực thì phải trực cho nghiêm túc, có chuyện gì xảy ra thì phải có một người tranh thủ thời gian chạy về báo tin.”
“Đã rõ!”
Khẩn trương được hai ngày đã có người báo thấy được một đoàn người.
“ít nhất cũng hơn hai mươi người!” Người đưa tin hốt hoảng nói: “Bây giờ làm thế nào đây Du đại ca?”
“Đừng khẩn trương, đi thông báo cho những người đang tuần tra ở phương khác về đi.” Du Hành lấy ra mấy khẩu súng đưa cho Thôi Nam và cha Du trước: “Hai người cầm trước đi.”
Thấy cha mình khẩn trương, Du Hành liền an ủi: “Cha, những ngày qua cha luyện không tệ, đừng sợ.”
“Yên tâm, cha có thể trụ được.”
Sau khi lập lời thề, Du Hành cũng cung cấp súng cho mọi người luyện tập, tuy nhiên loại cậu đưa là loại súng lục thông thường nhất.
Loại súng này rất dễ sử dụng, lại mua không khó. Cũng thích hợp cho mấy người chưa sử dụng bao giờ luyện tạp.
Tuy nhiên súng lục lần này không phải loại chín điểm Tân Hỏa như lần trước, mà là loại mới đắt hơn một chút, là mười một điểm Tân Hỏa.
Số tiền này do chính cậu kiếm được, mà kết cấu của cây súng cũng được cải tiến một chút, lúc sử dụng sẽ mang tới cảm giác tốt hơn, âm thanh cũng được giảm đi trông thấy.
Còn riêng cậu thì mua thêm một khẩu súng bắn tỉa tiện dụng hơn một chút.
Súng bắn tỉa là loại hàng mới, Du Hành vừa là người phát minh, vừa là người mua đầu tiên.
Sau khi trải qua thế giới trước, mọi tài nguyên thí nghiệm cậu có được đều được cung cấp rất đầy đủ, trong lúc rảnh rỗi Du Hành đã nhân cơ hội tạo ra phúc lợi cho chính mình.
Cậu đã cải tiến lại súng bắn tỉa của thế giới trước, súng không nặng, mà tầm bắn cũng được trang bị những chi tiết giúp tầm ngắm trở nên chính xác gần như là tuyệt đối. Sau đó lại thuận tay cải tạo súng lục một phen, cuối cùng bán được súng bắn tỉa với giá mười tám điểm tân hỏa, súng lục bán được mười một điểm Tân Hỏa.
Rt9009 khó hiểu nói: “Thứ này... cũng không bán được bao nhiêu cả.” Dù sao vũ khí nóng lúc nào cũng có đủ trong hệ thống tử đổi, nhưng dược vật thì lại có hạn.
Mục vũ khí nóng công ty nó gần như khóa trang. Ký chú phí công làm ra đồ, mà bán lại cho hệ thống tử đổi cao nhất cũng chỉ được khoảng mười điểm Tân Hỏa, giá này chỉ coi như đang khích lệ tinh thần sáng tạo của người dùng mà thôi. Nó không thể nào hiểu được tại sao ký chủ lại lãng phí nhiều thời gian và tâm sức như vậy.
Lúc ấy Du Hành chỉ nói: “Không sao, tôi làm cho chính mình thôi.”
Rt9009 nghe vậy thì tức nổ phổi.
Hay.. hay cho một ký chủ tính khí thất thường!
Du Hành trái lại không cảm thấy gì. Thiên thời địa lợi nhân hòa, điều kiện lúc này cực kì tốt, cớ gì không lợi dụng chứ? Cậu cũng chẳng phải đồ ngu.
Sau đó cậu còn lấy ra một túi lớn đạn sương độc.
Đó cũng là một trong những phát minh của cậu, cấu tạo cũng rất đơn giản. Trong thế giới toàn sương độc trước kia, Du Hành đã thu thập sương độc lại, sau đó dùng khí áp chúng lại thành một quả cầu có đường kính ba centimet.
Cũng dùng cũng cực dễ, chỉ cần ném như ném pháo, chỉ cần đập vào vật thể cứng thì nó sẽ nổ tung, hiểu quả còn tốt hơn so với tưới một chai axit.
Chính là thứ có thể tổn hại địch nhân từ trong ra ngoài.
Dĩ nhiên, vật này bán lại trong hệ thống tử đổi cũng không phải giá tốt. Tuy nhiên khiến người hài lòng là giá bán cũng không cao cho lắm.
Cuối cùng người được lợi nhất vẫn là Du Hành.
Người được chia quả cầu sương độc là Lộ Ái Hoàn.
Cô ta rất giỏi dùng vũ khí từ xa, độ chính xác gần như là bách phát bách trúng.
“Du đại ca yên tâm! Tôi nhất định không ném sai một ly đập vào mặt bọn họ!” Lộ Ái Hoàn vỗ ngực đảm bảo, dè dặt ôm túi vũ khí mang tính sát thương cao nào, tựa như đang ôm một đám gà con mới sinh, ánh mắt cực kì nóng bỏng.
“Được, cố gắng lên.”
Sau khi được sự chắc chắn của hai người nước ngoài, trang phục của đám người kia chính là người đã giam giữ họ!
Hai người không tự giác đứng dậy, thấp giọng nói: “Bên hông họ có một sợi dây rất kỳ lạ! Một khí bị chúng quấn lên thì sẽ không còn sức lực, mọi người phải cẩn thận!”
“Du đại ca, cậu nhìn xem họ thật to lớn vạm vỡ.”
“Trên tay mỗi người bọn chúng đều có dao to!”
Những người đó càng đến gần mọi người càng quan sát kỹ hơn.
Quả nhiên tất cả đều mặc áo choàng dài, hình tượng rất giống cổ trang trong tivi, tuy nhiên ống tay áo ngắn hơn, có lẽ là để thuận tiện cho hành động. Tóc cũng rất dài, có tên còn búi lên, cũng có tên để tóc rối bù xù.
Ai cũng cầm trong tay đại đao.
“Càng nhìn càng kỳ lạ...”
“Đại ca, bọn họ sắp đi tới phạm vi bẫy rập của chúng ta!”
“Được, Lâm Minh Lôi, dựa theo kế hoạch mà hành động!”
“Vâng!”
“Lộ Ái Hoàn, mọi người cũng đừng để rơi ở phía sau, phải thật cận thận đừng để bị thương.”
“Đã rõ! Bà nhất định sẽ đập chết bọn nhãi nhét chúng mày!”
Rừng cây rậm rạp được mưa đêm bồi bổ mỗi ngày khiến những bụi cỏ mọc lên tươi tốt, các loài thực vật khác cũng sinh trưởng tốt không kém.
Càng thuận lợi để mọi người bố trí một chút cạm bẫy.
Cũng chẳng phải cạm bẫy cao cấp gì, chỉ là: Đào hố sâu, bên trong cắm một ít gậy nhọn, nhưng có tác dụng là được.
“A!!”
Lập tức có bảy tám tên rơi vào bẫy, mặc dù Lâm Minh Lôi không nghe hiểu họ đang mắng cái gì nhưng tiếng kêu thảm thiết thì chắc chắn nghe ra, vì thể mỉm cười cực kì đáng đánh đón.
Chớp lấy thời cơ, Lâm Minh Lôi nói: “Đội một nổ súng!”
Tiếng súng lập tức vang lên, đám người kia cường tráng như ngọn núi nhỏ, nhưng thân thể của họ rất nhạy bén, sau khi đội một bắn súng liền biết có ám khí, lập tức giơ đại đao trong tay ngăn trở phương hướng đạn bay tới.
Phập...phập...
Là âm thanh va chạm giữa đạn đồng và đại đao.
“Đm! Đội một đội hai phân tán ra tìm chỗ trốn trước! Đội ba xông lên!”
Thấy đám người kia núp sau rừng cây không xuất hiện nữa, Lâm Minh Lôi dẫn theo đội ba tiến lên đánh giáp lá cà.
Lần hành động này họ phân thành ba tiểu đội, đội đánh giáp lá cà là những người luyện [Quy tắc kiện thể] giỏi nhất, đội một là đội bắn súng, đội hai là người che chở Lộ Ái Hoàn và đội viên ném cầu sương độc.
Đây có thể coi là lần chinh chiến tốt nhất của mọi người.
Lâm Minh Lôi cùng đồng đội đánh giáp lá cà với đám người kia, còn đội một và đội hai thì ẩn núp bắn lén.
Đám người kia bắt đầu mắng bằng thứ tiếng mà mọi người không hiểu nổi.
Sức mạnh của đám người rất lớn! Lâm Minh Lôi đánh một lúc đã đau hết tay. Hiện tại mấy người họ mới luyện tới tầng thứ nhất, vốn dĩ còn tự tin vì ngày nào cũng luyện tập và săn thú lớn, phối hợp đội cũng cực kì ăn ý, nhưng không nghĩ tới đám người này còn hung hăng hơn đám dã thú kia!
Một quyền chúng ra khiến hắn đứng cũng không vững.
Cũng may có đội một và đội hai phía sau hỗ trợ, tiếng súng không ngừng vang lên, sương độc cũng không ngừng phát nổ.
Có hai người được đồng đội bảo vệ nằm sấp bò đi.
“Mau chạy về báo cho gia chủ! Tổ địa có biến!!”
“Tổ địa có biến!!”
Hai người kia che miệng vết thương hốt hoảng chạy đi.
Vốn được ân huệ của Tổ địa năm mươi người một lần, ai biết lần này năm mươi người đi còn chưa bắt được con mồi ưu chất nào đã bị tổn thất nhiều người như vậy?!
Hai người kia vừa chạy vừa mắng: “Đó là người nào? Không phải nói đám người ngoại lai kia không hề có chút lực phản kháng nào hay sao?”
“Ta cũng không biết! Chúng ta mau đi ra ngoài báo dị trạng ở đây cho gia chủ đi!”
“Mẫn huynh!!”
Đột nhiên có tiếng xé gió truyền tới, một tên đàn ông ngã xuống đất không dậy nổi. Chỉ còn sót lại một tên cũng nằm sấp xuống đất, trong lòng kinh hoảng không ngớt: “Rốt cuộc là loại pháp khi gì, sao lại có thể lợi hại như vậy?”
Bên trong Tổ địa Đồ gia bọn họ chẳng lẽ thật sự xuất hiện đám súc sinh tu thành đấng đại năng sao??
Hắn cẩn thận thò đầu sang, vết máu đã chặn tầm mắt của hắn, trong lúc hoảng hốt thì thấy được có đồ vật bén nhọn phá không mà tới, tốc độ nhanh tới mức khiến hắn khó có thể né được.
Phụt....
Tên kia trợn mắt ngã xuống.
Du Hành cất súng bắn tỉa, đứng dậy.
“Hai tên trốn thoát cũng đã hạ xong.”
“Haizzz, tốt quá.”
“Có bắt được người sống không?”
“Đại ca, tổng cộng bắt được năm tên còn sống. tuy nhiên chúng tôi không dám bắt đám người dưới hố, sợ bị họ kéo ngược xuống!” Lâm Minh Lôi mang theo vẻ mặt đau khổ: “Hơn nữa thực sự nghe không hiểu họ đang nói cái gì.” bắt cũng vô ích.
Du Hành thấy biểu tình của hắn ta thì bật cười: “Có phải anh quên dù nghe không hiểu thì bọn họ cũng có thể dẫn đường. Họ tới đây thế nào kiểu gì chẳng biết cách rời khỏi đúng không?”
Lâm Minh Lôi lập tức sáng hai mắt.
“Được rồi, trước tiên trói hết lại, đừng để họ chết hết. Không cần để mọi người xuống bắt, cứ ném dây mây vàng xuống, cột một đầu lên cây cho chúng tự lên là được.”
“Vâng!” Lâm Minh Lôi hớn hở đi làm.
Hắn sẽ sắp xếp mọi người đứng ở trên, một tên lên trói một tên.