Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 88: Chương 88: Thế giới hiện thực 10




Cha Du ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong, ép tay Du Hành về phía mình, nhưng lại không ép xuống được, thậm chí còn bị Du Hành ép ngược, trở lại vị thế giằng co, người tới ta lui, không chịu thua chút nào.

Cha Du kích động đến sắc mặt đỏ bừng, Du Hành cẩn thận quan sát, cảm thấy cha Du khẳng định đã bị “đồng hóa” còn sót lại ảnh hưởng, nhận ra một số đặc tính của đối phương: ví dụ như thính thịt, sức mạnh to lớn.

Cẩn thận hồi tưởng, cha của mình có khả năng lớn nhất là đã bị “cừu” đồng hóa. Suy cho cùng là cha của cậu không cẩn thận đã uống phải máu của nó, lúc sau cha cậu mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Bất quá cũng may mắn là ba cậu vẫn giữ được hình dạng con người, chỉ là biến hóa nhiều hơn một chút mà thôi, hơn nữa theo cách nói của căn cứ rt9009, chỉ cần vẫn còn duy trì được lý trí, thì tính đồng hóa đạt được thành công.

Chỉ cần còn sống là tốt, vẫn còn nhớ được bọn họ, là rất tốt.

Cuối cùng cha Du vẫn bại dưới Du Hành, ông mặt đầy kinh ngạc: “Tiểu tử con từ khi nào sức lực lớn như vậy?!”

“Trong thời gian cha hôn mê, con vẫn luôn không ngừng rèn luyện.”

“Không tệ, về sau vẫn phải kiên trì như vậy.”

“Vâng.”

Qua lại vài lần, sức mạnh của cha Du cũng dần tiêu tan, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Nhìn thấy một đống thứ trên mặt đất ở đằng kia, hỏi: “Đó là cái gì?” Sau khi được Du Hành giải thích xong ông liền nói: “Cái này cha cũng biết, để cha giúp con. Dù sao cha cũng không buồn ngủ.”

“Được.”

“Cần dệt to bao nhiêu.”

“Đại khái khoảng hơn hai mét*, nhỏ một chút cũng không sao, đến lúc đó đủ để bao quanh cửa sô trong nhà là được.”

“Được, để cha làm, ngày mai cha tới đóng.”

Hai người cùng nhau đan, thấp giọng nói chuyện, Du Hành nói với cha Du những sự kiện đã xảy ra mấy ngày qua, bao gồm những gì nhìn thấy và nghe thấy khi đi ra ngoài, và những thay đổi trong cộng đồng các tiểu khu.

“Cái thể giới này rốt cuộc bị làm sao vậy?” cha Du cảm thán, tay không ngừng nghỉ.

“Chúng ta chắn chắn có thể sống sót.”

Nghe được những lới của Du Hành, cha Du ngước lên nhìn con trai mình một cái—thị lực của ông, vậy mà lại có thể nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm? Kinh ngạc mà cẩn thận nhìn lại mọi thứ xung quanh, xác thật là có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt con trai ông, ông nhìn cây nến phía bên tay trái trên mặt đất, ngọn nến không biết đã bị dập tắt khi nào.

“Cha, làm sao vậy?”

Cha Du nhìn thấy đôi mắt của con trai mình chạm vào mắt mình, như thể ông có thể nhìn thấy đôi mắt của mình trong bóng tối.

“Tiểu Hành, con có thể nhìn thấy cha sao, nến đã tắt rồi.”

“Nhìn thấy được”

“Cha cũng nhìn thấy con!” cha Du sợ một phen, kích động mà hạ giọng nói: “Con xem có kì lạ không, từ sau khi bên ngoài trở nên kì lạ, chúng ta cũng trở nên kì lạ!”

Du Hành mới nhận ra rằng cha mình có thể nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm, nhưng thị lực của cậu là nhờ tu luyện mà tăng lên, cha của cậu hình như có khả năng mà động vật kiếm thức ăn vào ban đêm đạt được.

Nghĩ một chút, cậu vẫn phải nói chuyện với cha mình về sụ nguy hiểm của các loài động thực vật, đặc biệt là những loài “đồng hóa”, cũng là do cậu sơ sót, tuy rằng mẹ cậu không ra khỏi cửa, nhưng cũng nên cho bà biết mới được, chỉ cần trong lòng có nỗi sợ hãi, mới có thể cẩn thận đề phòng,--bị động vật cắn rồi, hiện tại cũng không phải là việc có thể tiêm vắc xin phòng bệnh dại nữa rồi.

“Cha, con có chuyện này muốn nói với cha.”

Du Hành rũ mắt xuống nói trong khi dệt, đối mặt với đôi mắt trùng to của cha Du “Con, con làm thế nào mà biết được?”

“Con cũng không biết, giống như đột nhiên hiểu được rất nhiều đồ vật, con cũng không rõ lắm, cha, cha xem có phải con bị bệnh rồi không?”

Trả lời cậu chính là một cái tát mạnh mẽ của cha Du, Du Hành nhe răng trọng mắt: “Cha, người quên rồi, với sức lực đó của người, lưng của con cũng coi như xong luôn rồi.”

Cha Du lại mạnh mẽ xoa xoa nắn nắn, thấp giọng mà mắng: “Đây là do Bồ Tát phù hộ, là việc tốt, có bệnh ở chỗ nào, khẳng định là thể hồ quán đính*, tiểu tử ngươi vận khí tốt. Cái này không phải bệnh, đừng suy nghĩ vớ vẩn, đừng nói linh tinh.”

(*Thể hồ quán đính: Dịch ra tiếng Việt thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra)

Vào lúc cậu tiễn cha cậu đi, cha cậu nói cho cậu biết một chuyện lớn, có người đột nhiên sẽ có một cái gì đó, nghe nói là thức tỉnh rồi túc tuệ, cũng có khả năng là hồn phách trở về cơ thể, linh hồn đã trở lại mang theo trí tuệ học được từ nơi khác.

Thần thần bí bí, nhưng việc này là có thật, bới vì trong gia tộc bọn họ đã có ba người, trở về từ thời nhà Đường, gần thời kỳ dân quốc cũng có một người.

Về sau gặp được hậu bối như vậy, nhất định phải hướng dẫn người ta trốn trong thế giới đó, không cần phải quá nổi bật, điệu thấp mới có thể gia truyền, nhưng mà thiên tài như thế này, đều có chủ ý riêng của họ, con phải chú ý đến phương pháp thuyết phục, cẩn thận nói rõ ràng với bọn họ, không được bộc lộ mũi nhọc lâu dài...

Ông của con trước khi đi đã nói với cha, rằng sau này trước khi cha chết truyền lại điều này cho con. Nhà của chúng ta huyết mạch, có nhiều chỗ không bình thường, chính là ông của con nói con đó, gia tộc chúng ta có một người rất khôn ngoan.”

Du Hành không thể ngờ tới, cậu chỉ muốn che đậy một chút, kết quả lại nghe được “Bí mật gia tộc?”.

“Cha, là thiệt hay giả vậy?”

Cha Du úp mặt: “Khẳng định là sự thật, chẳng lẽ ông của con còn phải đi gạt cha?” sau khi nói xong, ông nói với Du Hành về cơ hội gặp gỡ ba vị trưởng họ kia, nói xong lại nghiêm túc nói:

“Vốn dĩ chuyện này phải chờ đến khi cha nhắm mắt mới nói cho con biết, đến lúc đó tuổi con lớn hơn một chút thì càng hiểu chuyện, thì sẽ không bị truyền ra bên ngoài. Bất quá hiện tại chúng ta gặp gỡ bất ngờ, cha mới phải nói với con trước.”

“Đừng làm quá nổi bật, không có nhiều vị anh hùng cứu tinh như vậy để cho con làm, trong sự tình khả năng cho phép, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, cũng đừng để lòng hư vinh bành trướng, đây là giáo huấn của tổ tông, việc phung phí quá mức sẽ làm tổn hại đến vận may của con, nhỡ kĩ phải điệu thấp, cẩn thận, đừng để người khác phát hiện ra sự khác thường của mình.”

“Có nghe thấy không?”

Du Hành gật đầu: “Nghe thấy rồi!”

Cha Du liền sờ đầu cậu, thở dài: “Con tuổi còn trẻ như vậy, cha sợ tính tình con nóng nảy, cái gì cũng nói ra bên ngoài, đến lúc đó lại làm tổn thương chính mình.”

Ông chưa thấy được hành vi của chính mình, lo lắng cho chính mình cũng là việc bình thường, rốt cuộc trước kia ông hôn mê, cậu cũng chỉ biết khóc nhè, chưa gặp qua chuyện đời, chịu không nổi hình ảnh khó khăn.

Bởi vậy, Du Hành dạy bằng toàn bộ khiêm tốn, cha Du nói cái gì liền gật đầu, trấn an ông.

“Được rồi, vấn đề con nói với cha cần chú ý cha sẽ về nói lại với mẹ con, vấn đề của con ta cũng sẽ giảng cho mẹ con hiểu, về sau chúng ta sẽ giấu giúp con.”

“Vâng, cảm ơn cha”

Cả hai bận rộn đến mười hai giờ, rốt cuộc cũng có thể thu hết toàn bộ dây mây, vì vậy từng người đi ngủ riêng.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, người một nhà ăn bữa sáng, cha Du vẫn ăn thịt hộp, dưới áp lực của mẹ Du mới miễn cưỡng uống xong một chén cháo.

Trong lòng ông cũng hiểu rõ, không thể nuông chiều theo tính tình của mình chỉ ăn thịt—ông vẫn là người, chế độ ăn uống nhất định phải được điều chỉnh từ từ, mặc dù thịt vẫn là món chính, để cho thân thể khỏe mạnh, các thực phẩm khác cũng nên ăn uống hợp lí, ngay cả khi rất không thích.

“Hôm nay chúng ta sẽ đóng đinh hết những tấm lưới này”

Hai cha con tách nhau ra làm, mẹ Du ở dưới phụ trách đưa đồ lên.

May mắn là hai cha con sức lực đều trở nên mạnh hơn, họ trực tiếp lấy búa đập đinh đinh ở tường bên ngoài, đinh được đóng theo đường chéo, đập chan lần, để lưới mây có thể được treo lên, sau đó lại đóng đinh ở nơi khác, lấy dây thép quấn trụ quanh cái đinh và cố định lại, sau đó đâm dây thép xuyên qua lưới mây đếm khi cố định được ở trên tường.

Cái loại hoàng đằng này, cho dù có làm chết khô héo, cũng rất có hiệu quả, nếu không có việc gì xảy ra thì về sau đựa vào đằng võng để bảo vệ nhà.

Bởi vì hai cái ban công lớn nhỏ tương đối rắc rối hơn, cả gia đình bận rộn suốt cả một buổi sáng, không ít hàng xóm đến vây xem, hỏi bọn họ đang làm gì.

Cha Du vui vẻ nói: “Gia cố lại cửa sổ một chút, phòng ngừa có thứ gì đó đâm hỏng kính.”

Cũng có một số người hỏi loại dây đằng này có ở đâu, cha Du đã hỏi qua Du Hành, vì vậy đã tự nói ra chỗ hái, ông ấy không muốn con của mình ở bên ngoài quá dễ dãi.

Cũng có người hỏi dệt có khó không, cha Du liền nói có thể dạy cho, đối với một số người ngỏ ý muốn mượn một số lưới mà ông đã đan xong, cha Du chỉ cười cười mà không để ý đến.

Người nọ vẫn tiếp tục nói, mẹ Du liền chen vào: “Vương Lệ Quân, cô sinh được hai đứa con gái đúng không, sao lại gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, luôn nhìn chằm chằm vào sức lao động miễn phí nhà người khác, có thấy xấu hổ hay không?”

Có thể thấy được những hành động của Vương Lệ Quân trong mấy ngày qua đã chọc giận mẹ Du, mới làm cho mẹ Du trực tiếp trở mặt với bà ta.

Tuy nhiên tính khí của Vương Lệ Quân còn dữ dội hơn, dựa vào bà ta mấy năm nay đã mượn tới mượn lui của hàng xóm, hiện tại muốn xem mẹ Du có thể chịu đựng được đến đâu, liền trực tiếp mắng người.

Hai người phụ nữ mắng đến người tới ta đi, mẹ Du dù cãi nhau vẫn đưa chồng và con trai người cái đinh, người cây búa.

Sau khi kết thúc công việc thì đóng cửa lại, không để ý tới bà ta nữa。

Cha Du cảm thấy kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Du Hành: “Làm thế nào mà sức chiến đấu của mẹ con lại mạnh đến vậy?”

“Con cũng không biết nữa.”

“Tại sao cha lại cảm thấy con không thích nói chuyện?”

Du Hành bật cười: “Làm gì có, đúng rồi cha, buổi chiều cha đi theo con và mẹ cùng luyện tập vận động đi, rèn luyện thân thể.”

Vì vậy chờ buổi chiều ăn cơm, nghỉ trưa xong, một gia đình cùng nhau học tập.

“Cuốn sách in này rất hay, mẹ lấy nó ở đâu vậy?”

Mẹ Du liếc nhìn cậu một cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Luyện cho tốt là được rồi.”

“Cha mẹ, về sau con có một số khả năng...sẽ lấy ra một số đồ vật không giống nhau, nhưng mà con không nói ra được lai lịch, cha người biết nguyên nhân mà—“

Cha Du lập tức gật đầu: “Cha hiểu!” cũng không biết trong não có cái gì “Con không nhất thiết phải giải thích cho cha và mẹ, chúng ta đều hiểu được.”

“Chính là không cần giải thích với cha con, mẹ cũng không hỏi con điều gì, là cha con đang hỏi, một cái liếc mắt cũng không có, tới đây nào Bảo Nhi, mẹ có chỗ không hiểu, con giải thích cho mẹ nghe”

Trong bầu không khí như thế này, Du Hành cảm thấy nhẹ nhàng thoài mái mà xưa nay chưa từng có.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ cùng nhau học tập tới buổi tối, bỗng nhiên nghe được tiếng khóc.

Tiếng khóc rất lớn, mang theo sắc nhọn, là từ trên lầu truyền xuống.

“Ai yo ở trên lầu sao vậy, sao lại khóc thành như thế này rồi.”

“Chúng ta lên đó xem thử đi.”

Hai vợ chồng quyết định lên trên xem thử, Du Hành yên lặng đi theo.

Đi tới lầu thứ bảy phát hiện có không ít người đều đi ra, ánh sáng đèn pin chiếu trên hành lang sáng trưng.

Tiếng khóc rung trời, càng ngày càng rõ ràng.

“Trịnh gia đây là làm sao vậy, làm sao buổi tối lại khóc to như vậy?”

“Không biết nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Gõ cửa đi, xem xem có cần giúp gì không?”

Nhưng sau khi gõ cửa thì không có người ra mở, chỉ có tiếng khóc từ trong khe cửa là không ngừng truyền ra.

“Tại sao tôi lại cảm thấy khiếp hoảng thế nhỉ?”

“Tiểu Trịnh? Chị Trịnh? Nhà chị có việc gì không? Mau mở cửa!”

Thật lâu sau mới có người ra mở cửa, người cầm đèn pin là Trịnh Tiểu Sóng, là con trai út của gia đình này, Du Hành nhớ rõ đêm qua chính là hắn tới nhà để mượn thuốc chống viêm và thuốc hạ sốt.

Chỉ thấy hốc mắt hắn hồng thành hai quả hạch đào: “Nhà chúng tôi không, không có việc gì, anh tôi đi rồi, hiện tại mẹ tôi cùng chị dâu thương tâm, để ảnh hưởng đến mọi người thật không phải.”

Nói xong nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn xin lỗi các cô chú bên ngoài, đặc biệt lễ phép.

“Ai đi rồi? Anh của hắn—”

Trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương: “Tiểu Dung à, tại sao con lại đi rồi!”

Những người bên ngoài nhìn nhau: “Sao lại đột nhiên như vậy? Ngày hôm qua không phải còn phát sốt sao? không phải bị đốt đâu đúng không?”

Nhiều người để lại lời nhắn: “Có cần gì hỗ trợ cứ gọi mọi người, mọi người về trước đây.”

Gia đình nhà họ Du cũng vậy, nhưng mà vẫn có người muốn hỏi rõ ràng: “Rốt cuộc thì anh của cậu chết như thế nào? Nói một câu đi!”

Trịnh Tiểu Sóng tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi nước mắt tuôn rơi, sau đó là mẹ hắn ra mắng, tiếng khóa cửa loảng xoảng.

“Cái gì vậy, nói ra thì làm sao, ai biết đó có phải bệnh truyền nhiễm hay không.” Vương Lệ Quân bĩu môi, gãi tay đi xuống cầu thang: “Con muỗi này sao lại hung hăng như thế.”

Mẹ Du trở về nhà, thở dài nói: “Ông nói xem Vương Lệ Quân cái người này sao lại lắm mồm đến vậy!” Nhà người ta có người qua đời, có gì thì từ từ nghe nghóng, khiến gia đình người ta buồn hơn.

“Đừng để ý đến bà ta là được.” Cha Du lắc đầu “Bà nói xem mệnh con người sao lại yếu ớt vậy, nói mất là mất rồi.”

“Đúng vậy.”

Hai vợ chồng ngồi đó thở dài.

Đối với Du Hành mà nói, những người hàng xóm như thế này cơ hồ trong trí nhớ của cậu đều trở thành bọt biển, không có tình cảm, bởi vậy cũng không có cảm giác, nghe cha mẹ ở bên kia nói chuyện, chắc là không còn tâm tình tu luyện, cậu nói: “Con đi ngủ trước, ba mẹ ngủ ngon.”

“Aizz đi đi, nếu thấy trong phòng ngột ngạt, thì mở cửa phòng ra.”

“Vâng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.