Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 93: Chương 93: Thế giới hiện thực 15




Thôi Nam cả kinh nói: “Chẳng trách... Chúng ta không thể đi được, quá nguy hiểm!”

Du Hành dùng mắt ước chừng khoảng cách, lấy súng ra nhắm, két-

Máy nhánh cây khô bảo vệ xung quanh tràng hoa, Du Hành dùng ba phát súng bắt vào cùng một vị trí, nhành khô lập tức gãy, tràng hoa nghiêng xuống, chỉ còn một đoạn thịt cây còn lưu lại cành.

Bụi hoa này vẫn chưa “chết”, sau khi bị tấn công bất ngờ, cây mây xung quanh nó đột nhiên vùng vẫy, sợ đánh, răng cưa xung quanh tràng hoa ngậm lại. Nhưng càng giãy dụa thì đoạn bị đứt càng lớn, chất nhờn đỏ đậm chảy ra từ trong mấy nhánh cành khô đã gãy.

Du Hành tìm một vị trí không cản trở, nổ thêm phát súng nữa.

Tràng hoa đã rơi xuống hoàn toàn.

Động tĩnh cũng biến mất.

Hai người ngồi đợi một lúc, chờ bụi cây đó không còn giãy dụa.

“Được rồi!” Thôi Nam vui tới nỗi suýt thì nhảy cỡn lên.

Sau đó bắt chước Du Hành, tìm một chỗ không nhiều bụi hoa lắm dọn dẹp ra một khe hở để đi vào.

“Cẩn thận.” Du Hành nói với Thôi Nam.

“Đã biết.”

Từ khi người anh hàng xóm này móc súng ra, kĩ năng tinh sảo khiến cậy có chút kinh sợ. Dù sao cũng chỉ là một người dân bình thường, đã nhìn thấy súng bao giờ chứ? Du Hành không nhịn được cảm thấy người hàng xóm này che dấu quá sâu-- Súng này anh ta lấy ở đâu?

Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy thứ này, hai người cẩn thận bò theo dây mây xuống dưới, còn chưa đi tới cửa thì đột nhiên có ba người chạy từ ngôi nhà cạnh đó tới, chạy vào trong cửa trước bọn họ.

“A a a a a a!!!”

Du Hành dừng bước, lẳng lặng nhìn ba người kia tè ra quần chạy ngược lại, một người trong đó vừa chạy vừa che tay, máu trong động mạch không ngừng chảy ra, rơi tí tách xuống những nhành khô đã gãy của Thực Nhân hóa, cành khô co quắp một lúc, sau đó là một bao hoa nhỏ được sinh ra.

“A a a đau quá, đau quá!!”

“Chạy mau!”

“Những người đó quá nóng nảy.”

“Du Hành không lên tiếng, chỉ đứng ở lỗ hổng nhỏ vừa dọn dẹp hồi này, tiếp tục dọn sâu vào bên trong.

Đoàng, đoàng, đoàng---

Qua năm phút, lỗ hổng đủ cho một người có thể đi vào. Cũng không sợ bị đáy dây mây và thực nhân hoa xung quanh níu lại, Du Hành đi vào đầu tiên.

Bên trong tối mù mịt, nhưng lại không có rắn hay bọ gì, có lẽ đã bị đám thực nhân hoa ăn sạch rồi.

Có rất nhiều thùng đựng nước, có thùng thì chất đống trên giá, có thùng lăn dưới đất, phía trên dính đầy bùn tanh.

Du Hành không để ý chuyện này, nhấc thùng dưới đất lên lăn ra bên ngoài. Đồng thời cầm theo bột dây mây vàng đi rắc vào những thực nhân hoa bên ngoài, một bụi lại một bụi. Rất nhanh đã có thể lấy hết những thùng nước chúng đè lên, cũng bảo vệ được những thùng nước bên ngoài, để hai mươi thùng nước vào trong nhẫn trữ vật, những thùng còn lại thì lăn hết ra ngoài cửa.

Đến khi cậu ra ngoài, những người thèm muốn số nước nơi này từ lâu đã tụ tập tranh giành.

“Du Hành, mau tới đây!”

Thôi Nam trông nom đám nước bên ngoài, con dao trong tay vung lên liên tục không để cho người khác chiếm thượng phong.

Cậu bước nhanh tới, cùng Thôi Nam bỏ nước vào trong túi, mỗi người gánh một thùng trực tiếp rời đi.

“Để lại một thùng! Mày đừng xách hai thùng như thế!”

“Đừng đẩy, cẩn thận hoa ăn thịt người!!”

Cho đến khi đám người cướp nước hồi phục lại tinh thần, hơn trăm thùng nước bên ngoài đã bị giành dật hết.

“Nơi đó còn rất nhiều mà!” Có người nói.

“Vừa nãy là ai mang nước ra vậy? Bảo anh ta mang thêm là được mà!”

“Người đâu?”

“Hình như hồi nãy thấy có người đi từ trong ra... Bây giờ cũng không thấy đâu cả.”

“Vậy còn người kia?”

Bên này, Thôi Nam và Du Hành cũng nói tới chuyện vừa rồi.

“Cậu vừa vào không bao lâu thì những người ở tiểu khu xung quanh đã tới, không nói hai lời gánh nước chạy.”

“Ừm.”

Hai người không nói nữa, men theo đường cũ trở về nhà.

“Kỳ Giang không còn, sau này chúng ta phải tìm nguồn nước khác.”

Cha Du nói: “Nhà chú có bản đồ địa lý các tỉnh, có muốn tìm con sông khác hay không?”

“Chưa chắc đã có tác dụng, cha, trước tiên cứ mang ra để con xem thử.”

“Cũng đúng, ngay cả sông Kỳ Giang còn bị... sông đó lớn như thế nữa! Khi con còn nhỏ cha cũng hay mang con ngồi đò qua bờ đối diện chơi nữa. Để cha vào phòng đọc sách tìm thử.”

Mẹ Du nói: “Đúng đó, ai muốn vậy đâu. À, đây là cái gì?” Bà lấy từ trong túi đeo lưng của Du Hành ra một bụi cây---” Đây là cái gì vậy? Bộ dạng thật đẹp.”

Bụi cây này gọi là [Cát tâm], là dược liệu cứu mạng, bề ngoài có mày xanh lục.

“Là cát tâm, có thể cầm máu và hạ sốt.”

“Vậy là thứ tốt, bộ dáng lại đẹp nữa. Cái này trồng thế nào? Trồng như nha đam sao?” Sân thượng nhà họ cũng trồng một chậu nha đam.

“Đúng vậy, mẹ cứ tìm một chậu hoa trồng cũng được, chờ hai ngày thì bón phân cho nó.” Thuận tiện nói cách trồng cây cho mẹ Du.

“Có vẻ đơn giản, cách trồng không khác nha đam là mấy. Được rồi, con đi tắm đi, để mẹ nấu mì cho con ăn.”

Bây giờ đã ba giờ chiều, lỡ giờ cơm trưa, từ giờ tới lúc nấu cơm tối khá lâu. Mẹ Du đành trụng mì cho Du Hành, bỏ thêm vào mỳ một quả trứng, phía trên còn cho một đống thịt.

Chờ bà đặt bát mỳ to lên bàn liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhìn qua mắt mèo thấy một đống người đứng bên ngoài.

“Lão Du, anh tới đây xem này! Có một đống người bên ngoài!”

Cha Du ném giẻ lau xuống đất, tay đặt thùng nước xuống, ông đang lau chùi vật dụng trong nhà.

“Để tôi xem... Đây là chuyện gì vậy?”

Cha Du chỉ mở cửa gỗ ra, cách một cửa sắt hỏi: “Có chuyện gì không?”

Người mở miệng đầu tiên là một người đàn ông xa lạ: “Tôi là Lục Đống, hôm nay con trai tôi đi theo con ông ra ngoài, tại sao bây giờ con ông đã về mà con tôi vẫn chưa quay lại?”

“Sao tôi biết được? Con trai ông là Thôi Nam hay sao? Hôm nay con tôi chỉ ra ngoài với Thôi Nam! Không biết con trai ông là ai cả!”

Nói xong thì trực tiếp đóng cửa.

“Tức chết mà, chắc chắn bọn họ đã lén đi theo sau Du Hành, bây giờ không thấy người về liền tới tìm con chúng ta ăn vạ, đúng là không thể nói đạo lý với đám người này!”

Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa, huyên náo muốn Du Hành ra ngoài nói chuyện.

“Cha, để con ra xem.”

Du Hành lau tóc đi tới, mở cửa nói: “Tôi chưa thấy con trai, con rể và cháu của các người.”

“Nhưng, nhưng họ đi theo chân mày ra ngoài.”

Du Hành nhếch mi nói: “Ồ, bọn họ đi theo tôi thì tôi phải thành bảo mẫu dắt họ quay lại sao? Mọi người nói có lý một chút đi, đừng có dùng mấy chuyện vớ vẩn như vậy tới làm phiền nhà tôi, phiền muốn chết.”

Phanh. Cửa nhà đóng lại.

Người đứng ngoài cửa đờ người như vừa thức tỉnh, gần như run rẩy nhìn mọi người xung quanh, tựa như đang tìm kiếm sự đồng cảm: “Cái đó, ánh mắt của nó vừa rồi thật đáng sợ.”

“Đúng đúng, tôi cứ tưởng chúng ta sắp chết tới nơi.”

“Thằng nhóc này quá tà môn!”

Mỗi người góp một câu, dần dần sợ hãi cũng biến mất, tiếp tục nghĩ tới chuyện chính.

“Giờ phải làm sao đây? Thoạt nhìn hình như nó cũng không biết.”

“Được rồi, chúng ta ra ngoài tìm thử, có lẽ bọn họ bị lạc đường.”

Cha Du đứng trong nhà hỏi cậu: “Bọn họ thật sự đi theo con ra ngoài sao?”

“Có khoảng mười người theo sau, nhưng không có tới gần nên con không để ý.” Lại nói lại lời của Thôi Nam lúc đó: “Con tưởng bọn họ đã trở lại trước rồi.”

“Haiz, cũng không biết đã đi chỗ nào khiến người nhà lo lắng như vậy.”

Mẹ Du cũng cảm thấy chuyện này cùng con trai bà chẳng có tý liên hệ nào, chẳng lẽ họ không biết tự chăm sóc bản thân hay sao? Con trai bà cũng mới có hai mươi tuổi đó, vừa có chuyện đã chạy tới tìm phiền toái, bà còn chưa thèm nói tới chuyện họ không nhận được sự đồng ý đã đi theo đuôi con trai bà đâu.

Tuy nói vậy nhưng vợ chồng nhà họ Du vẫn chú ý tới động tĩnh của đám người đó, cho tới lúc trời chuyển đen, mưa rơi lất phất, những người đó mang bao to bao nhỏ trở lại, ban đêm cũng không nghe thấy tiếng kêu khóc liền suy đoán chắc hẳn những người mất tích kia đã quay lại an toàn.

Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Du Hành không đặt chuyện vừa rồi trong lòng, những người đó với cậu mà nói thì chỉ là những người xa lạ.

Nhưng sau này không còn ai tới nhà bọn họ, cậu thúc giục cha mẹ luyện [Quy tắc kiện thể], hơn nữa cũng đưa cho cha mẹ uống gen tu bổ.

Sau khi uống, cha Du không ăn tới thịt nhiều nữa, bắt đầu thèm ăn rau cải xanh. Đồng thời khí lực càng ngày càng lớn, kính lão cũng không cần phải đeo.

So với trước đây thì mẹ Du càng rõ hiệu quả hơn. Đầu tiên là tóc trở nên đen nhánh, những sợi tóc trắng ngày trước đã rụng hết, tóc mới mọc đều đen nhánh, dầy đặc.

Lúc tóc con mọc ra lởm chởm, mẹ Du không dám ra ngoài gặp người, sợ bị người khắc nhìn thấy. Bà lớn hơn chồng ba tuổi, trước kia cũng nhìn già hơn một chút, bây giờ các tố chất thân thể được nâng cao, hai mắt trong, sáng hơn, thoạt nhìn trẻ hơn khoảng mười tuổi.

Dưới điều kiện tốt như vậy, Du Hành hăng say thúc giục họ rèn luyện.

Hai người trước sau cảm nhận được khí cảm, chuyện đó khiến Du Hành cao hứng vô cùng.

Người nhà đã uống, Du Hành cũng dùng một ống, sau khi uống xong, hiệu quả tu luyện [Quy tắc kiện thể] càng cao hơn bình thường.

Du Hành hy vọng sau khi uống, thân thể cả nhà dù có gặp loại gen ưu việt nào khác cũng không dễ dàng bị đồng hóa-- gen của cậu cũng đủ cường đại.

Dưới bầu không khí khiến mọi người hân hoan trong lòng, bọn họ nghênh đón trận mưa đầu tiên.

Lúc mưa trút xuống là vào giữa trưa, lúc đó không hề có điềm báo trước, mặt trời bên ngoài vẫn còn nắng gắt, bên này đã mưa to như trút nước, kèm theo đó là gió giật mạnh.

“Ai, cuối cùng cũng mưa! Thời tiết vừa rồi quá nóng!”

Trời mưa rất được hoan nghênh.

Trong nhà họ Du, mẹ Du thu thập một đống ga trải giường, vỏ chăn và vỏ gối… Chuẩn bị làm vệ sinh một lần.

Lần trước Du Hành mang đống chậu về đã phát huy tác dụng, cậu và cha Du mang chậu xuống lầu, đặt đồ dưới đất trống, nước mưa trút xuống rất nhanh đã đầy chậu.

Du Hành mang nước lên lầu, cẩn thận tránh những người khác, bây giờ khắp hành lang đều là những người bê thùng, chậu đi tới đi lui.

Mẹ Du lau đồ dùng trong nhà, kéo lê trên đất. Cửa kính được mở rộng, gió lạnh không giống bình thường chui qua lưới sắt vào nhà, không khí trong nhà rất mát mẻ.

Trận mưa tới nhanh, nhưng kết thúc mất mười ngày mười đêm.

Mẹ Du đầu tiên giặt hết quần áo, may mắn đã khô hết. Cũng may bà không giặt quần áo dầy, nếu không mưa nhiều ngày như vậy, dù có gió cũng đều là gió ẩm, căn bản không thể hong khô.

Quanh nhà Du Hành bày đầy thùng, chậu, những rương chứa đồ cũng bị nhà họ lấy ra để đựng nước.

Nước mưa tồn động có thể sử dụng trong hai tháng. Nếu hai tháng sau lại có mưa thì cứ cất trữ tiếp, sau này không cần lo lắng vấn đề nước sinh hoạt.

Nhưng còn một tin tức xấu khác, trong lúc mưa to tới ngày thứ hai, đường ống ga đã bị ngừng.

“Sau này không thể nấu nước nóng để tắm rồi.” Mẹ Du lo lắng nói: “Tắm trực tiếp nước mưa có quá lạnh hay không?”

“Không biết, cũng không phải là dầm mưa, những thùng nước mưa này để một thời gian chắc không sao.”

“Nhưng không biết có bẩn hay không, có vi khuẩn bên trong... Tôi vẫn phải nấu qua.”

“Mẹ yên tâm, thân thể nhà chúng ta rất tốt, có thể thích ứng được nước này.” Sau đó Du Hành thả bột [vạn năng tịnh] vào hết nước trong nhà, chất lượng nước đã được đảm bảo.

Mẹ Du nhớ tới ống dung dịch đã uống lần trước, cùng với số nước cất trữ chất đầy một phần ba nhà… Thân thể của bà và bạn già đã trở nên tốt rất nhiều. Những bệnh cũ lâu năm như đau mỏi eo, nhức lưng cũng không còn.

Lại tu luyện quyển “Bí tịch võ lâm” kia- không sai, ở trong mắt Khâu nữ sĩ thì đó chính là bí tịch võ lâm trong truyền thuyết, khí lực của bà trở nên rất lớn, lên cầu thang nhanh như bay nhưng lại không cảm thấy đau chân và khớp gối chút nào.

Nghe con trai nói: “Nhất định không quan trọng, mẹ yên tâm đi.” thì bà đã yên tâm hoàn toàn.

Mưa to mười ngày mười đêm nhưng cũng không đưa tới bất kì nạn hồng thủy nào.

Cha Du thỉnh thoảng nhìn những cây đại thụ cao lớn chọc trời kia, không tránh khỏi xúc động: “Đúng là có cây tốt, cây nhiều cũng rất tốt, năng lực cản hồng thủy thật lợi hại.”

Thật sự “khu rừng” rậm rạp này rất tốt, chỉ là không thích hợp để loài người ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.