Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 95: Chương 95: Thế giới hiện thực 17




Sau mưa to, có thêm rất nhiều sự vật mới xuất hiện từ trong khu rừng.

Chẳng hạn như nấm hoang, từ một phôi mà mọc thêm rất nhiều.

Du Hành tỉ mỉ đối chiếu với [Bách khoa thực vật], lựa ra những loại nấm không có độc có thể ăn, giải thích cặn kẽ cho mọi người.

“Nếu không chắc chắn có thể lấy cho con xem, còn không thì trực tiếp không cầm, cẩn thận bị trúng độc.”

Chuyến đi lần này, mục tiêu chính của Du Hành là tìm chút vật liệu để nấu ăn. Vì vậy, Du Hành cùng cha mình buộc mấy thùng nhựa sau lưng, bên hông đeo một cái sọt, Thôi Nam nhìn thấy cũng quay lại nhà lấy một cái thùng đi theo.

Nơi này cũng có một chút ra củ dại có thể ăn, đều xuất hiện sau cơn mưa kia, Du Hành thấy ở nhiều vũng nước xuất hiện rau củ dại ăn được, chờ hai ngày nữa chắc sẽ khô héo hết, khi chúng khô lại, rễ sẽ cắm sâu vào lòng đất, chờ cơn mưa tiếp theo mới có thể mọc lại.

“Những thứ này có thể ăn được không?”

Hoàng Trinh Linh nhỏ giọng nói.

“Có.”

“Sao anh biết? Thoạt nhìn những thứ này chỉ là có dại thôi mà.”

Cha Du cướp lời: “Nhìn trong sách, trong đó thiếu gì thông tin.”

Hoàng Trinh Linh đơn thuần cứ vậy bị lừa bịp, còn Hoàng Tố Mai thì giảo hoạt đảo mắt, đi theo sau lưng hái.

Lúc nhìn thấy dây leo vàng, mấy người đã hái được rất nhiều rau củ dại.

“Chính là cái này, hai người mau cắt đi, trước mười hai giờ chúng ta quay về.”

Hoàng Tố Mai nhìn dây mây vàng, buồn rầu nói: “Cái này trèo thế nào được!”

Cha Du liền nói: “Nếu không trèo được thì đứng trên mặt đất cắt, chỉ là dây sẽ hơi ngắn, không thể đan lưới vây quanh sân thượng được, nhưng có thể hơ khô giã thành bột phấn, có thể dùng được.”

“Ôi, Du đại ca thật thông minh! Vậy cứ làm như thế đi!”

Cha Du xoa da gà vừa nổi lên, đuổi theo con trai.

Thôi Nam nhanh chóng bắt thêm được bảy tám con rắn, buộc chúng lại rồi nhét vào thùng nhựa, những con rắn kia cũng sợ không dám nhúc nhích.

“Không nghĩ tới tiểu Thôi lại là cao thủ bắt rắn, ha ha ha... Nhìn con này không tệ, thoạt nhìn khá ngon!”

Cha Du nhìn thấy một con vật cao bẳng nửa con người không rõ tên, trong lòng chỉ cảm thấy rất ngon.

“Cha, cha cảm thấy rất ngon sao?”

“Đúng thế! Thịt rất mềm, đặc biệt là lá gan---” Vừa nói được một nửa thì dừng lại.

“Đi thôi.”

Du Hành rón rén đi tới, đôi mắt bắt đầu nhắm chặm vào con mồi, kết quả, con vật kia phản ứng rất nhanh chóng, vừa nghe được động tĩnh liền xòe móng chạy biến.

“Đuổi theo!”

Thôi Nam mờ mịt nhìn hai cha con nhà họ Du chạy nhanh như tia chớp, tay chống thân cây thở hồng hộc.

“Chạy nhanh quá!”

Tiểu Hắc bò từ cổ áo anh ra ngoài, lưỡi rắn liếm một cái lên mặt anh, tựa như đang đồng ý lời vừa rồi.

“Cả nhà họ...” Cũng có bí mật như anh.

“Chúng ta nghỉ ngơi một lúc đi.”

Thôi Nam ngồi xuống một cái rễ cây to nổi trên mặt đất, cúi đầu nhìn thấy một con rắn đang thò đầu từ trong hốc cây ra, sau đó lại thụt lại.

Anh cúi đầu, đưa tay vào bắt, nắm bảy tấc của nó lôi ra ngoài.

Thuần thục nhấc lên, con rắn này tương đối dài, phải buộc hai lần mới được.

Một lúc sau, hai cha con nhà họ Du quay lại, vừa tới Thôi Nam đã ngửi thấy mùi máu tanh.

“Bắt được rồi sao?”

“Được rồi! Quay lại chúng ta ăn con này trước, tiểu Thôi cứ nuôi mấy con rắn đó một thời gian.”

“Vâng.”

Bọn họ không quá tham, bắt được một chút như này là đủ rồi. Lúc quay lại đường cũng lại không thấy hai mẹ con nhà họ Hoàng đâu.

Trên mặt đất chỉ còn lại một đống dây mây vàng.

“Chúng tôi ở chỗ này!”

Ngẩng đầu lên, hai người đang đứng trên cây.

Hoàng Tố Mai cầm một dây mây vàng và cưa ném xuống, sau đó mới leo xuống bên dưới.

“Cuối cùng mọi người cũng quay lại, giúp tôi thu thập chỗ này lại với! Vừa rồi có hai con sói tới chỗ này, hù tôi sợ muốn chết!”

“Mọi người nhìn chỗ này xem, đều là vết cào của chúng cả!”

Trên thân cây toàn vết xước do móng vuốt tạo ra.

Tới khi trở về nhà, Hoàng Tố Mai vẫn còn cả kinh nói:

“Hôm nay cảm ơn mọi người! Chờ chút nữa tôi mang rượu tới cho mọi người dùng, còn phải học một chút cách đan lưới như nào nữa.”

“Được.”

Về tới nhà đã mười một giờ, cha Du và Du Hành cùng nhau xử lí con mồi kia.

Con vật này cha Du chỉ biết có thể ăn được, nhưng trong tiềm thức ông, không nhịn được nghĩ tới “mình” đã từng ăn qua.

Con mồi này da lông rất ngắn, cũng rất mềm, miệng gần giống miệng lợn, lỗ tai rất nhỏ. Đầu cũng to ngang ngang đầu con lợn con.

Xử lí cũng không khó, người chặt là Du Hành, lấy máu, mổ bụng, moi lòng ra ngoài.

Cha Du và mẹ Du mới chỉ giết gà giết vịt, cha Du nhiều nhất mới chỉ giết rắn, con mồi lớn như này ông chưa từng xử lí qua. Nhìn động tác nhanh nhẹn của con trai, cảm thấy ngạc nhiên không thôi.

Nhưng mùi vị của “con lợn nhỏ” này rất dược, kho lên lại càng ngon hơn, thịt dai giòn, hầm cũng ngon không kém.

Lọc xương nấu canh, cho thêm cả nấm dại hôm nay hái được, dùng rượu cồn để nấu, tất cả có năm nồi, mang một nồi sang cho Thôi Nam.

Thôi Nam cũng mang bốn con rắn tặng nhà họ Du.

“Nếu nuôi một thời gian thì đút cho nó chút cỏ dại là được.”

Gan thái mỏng xào với gừng, tỏi, hành cũng ăn rất xuôi cơm.

“Lần sau thấy con này cứ bắt mà ăn, ăn rất ngon!” Cha Du được ăn ngon, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.

Còn các nội tạng khác như ruột đều bị Du Hành chôn xuống đất.

Giữa trưa ngày thứ hai, Hoàng Tố Mai lại tới, cầm theo hai chai rượu tới theo như ước định, còn có một chút dây mây vàng để học cách đan lưới.

Về sau, lại thường để con gái sang nhờ chút chuyện.

Bà ta không giống mẹ Du, là một người thích náo nhiệt, nhà họ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì bà ta cũng thám thính ra được. Thậm chí nhà nào có vợ chồng đang cãi nhau bà ta cũng biết tường tận.

Vì vậy, dù biết bà ta có chút tâm tư bất chính, nhưng thấy bà ta có thể giúp mẹ cậu giết thời gian, Du Hành cũng không nói gì. Chẳng qua lúc hai người nhà họ Hoàng tới, Du Hành đều ở lỳ trong phòng tu luyện.

Bên ngoài còn có cha đang nhìn chằm chằm, cậu cũng không quá lo lắng.

Sau đó không biết thế nào, người tới nhà cậu càng ngày càng nhiều, phần lớn là hỏi xem làm thế nào để phân biệt nấm hoang.

Cũng có người xách đám nấm vừa hái tới, để nhà họ Du xem giúp.

Du Hành dứt khoát cầm một cây nấm trong nhà ra, đặt ở phòng khách cho họ tự phân biệt.

Nếu như cậu có ra ngoài hái cũng không cự tuyệt có người đi theo phía sau.

Dần dần, cha mẹ nhà họ Du cũng có người chịu giao thiệp cùng, đặc biệt là mẹ Du, tâm tình càng ngày càng tốt hơn.

Chuyện này khiến Du Hành phải tính toán lại: Con người rốt cục cũng chỉ là động vật quần cư, cậu có thể nhẫn nại sống một mình qua ngày, nhưng cha mẹ chưa chắc đã chịu được.

Không cần tình nghĩa sâu xa gì, chỉ cần có một chút giao thiệp thông thường khiến cha mẹ không cảm thấy tịch mịch là được. Cuộc sống trôi như nước cứ vậy tiếp tục.

Chuyện khiến cha mẹ có thể cao hứng, Du Hành cực kì nguyện ý làm. Cậu tỉ mỉ lấy ra những loại nấm, rau củ dại cậu từng gặp vẽ ra, để cha mẹ quen thuộc, sau đó học có thể ứng đối với những câu hỏi của làng xóm.

Hai vợ chồng già rất để ý chuyện này, cũng vui vẻ gánh vác nhiệm vụ, hơn nữa người lộ mặt cũng là hai vợ chồng họ, tổng cũng không gai mắt đám hàng xóm bằng con trai.

Còn nếu có người nói nghi ngờ thì họ đều trả lời những loại nấm và rau củ dại này nhà họ đã từng ăn qua, không có độc.

Còn mọi người có tin hay không, ăn hay không ăn, họ không quan tâm.

Ngày ngày, cha Du cùng mẹ Du đều bưng ghế ngồi ra trước cửa, trò chuyện cùng hàng xóm.

Trong tay hai người là một xấp giấy, bên trong vẽ các loại nấm, rau củ dại có thể ăn.

“Mọi người nhìn xem, trên đó có một đường màu xanh, không nhìn rõ lắm, mọi người phải mở nếp nhăn ra để xem...”

Bên cạnh vây một vòng người, họ đều cẩn thận lắng nghe.

“Cái này ăn ngon không?” Có đứa bé tò mò hỏi.

“Ngon lắm, nấu canh rất ngọt.”

Đứa bé liền cười hì hì chui vào lòng bà nội: “Bà nội, con muốn ăn nấm ngọt.”

“Được, chờ học nhận biết xong, trời mưa tạnh bà sẽ đi hái cho cháu.”

Cách ngày mưa đã nửa tháng, bây giờ mặt trời nắng chói chang, trừ một chút nấm và rau củ dại có thể tìm được ở dưới mỏm đá hoặc trong hốc cây ra thì gần như rất hiếm.

Những người tới nơi này nói chuyện với nhà họ Du đa phần đều nghe lời giới thiệu từ Hoàng Tố Mai. Bọn họ ngửi được mùi thơm từ canh ở nhà bà ta, nghe ngóng một hồi liền mò tới đây.

Dĩ nhiên, nhóm người từng lén đi theo Du Hành ra ngoài lần trước, lại từng xảy ra chuyện giận cá chém thớt kia, sống chết không chịu tới.

Mẹ Du cũng chẳng hiếm lạ chút hàng xóm này.

Mấy ngày nay bà nghe thấy không ít lời đồn.

Ví dụ như có một nhà ở lầu năm, ngày nào cũng mắng con trai bà, lời khó nghe nào cũng có.

Cũng có người hiểu chuyện tới xin lỗi mẹ Du, nói: “Bà đừng kích động, tôi cũng không phải muốn gây chuyện, nhưng chuyện cũng đã qua, tôi biết nhà bà không phải người hẹp hòi nên mới tới đây để xin lỗi.”

Dù sao sau những chuyện kia, nhà họ Du bị không ít người bôi nhọ, ai cũng nói họ không có tình người, máu lạnh, mất nhân tính.

Không ít người chưa từng tiếp xúc với nhà họ Du bị những lời này dọa sợ. Mãi sau này tiếp xúc với nhà họ Du mới giải trừ được hiểu lầm. Bây giờ nghĩ lại, con trai nhà này quả thật rất oan ức.

“Trần tẩu tử, cảm ơn chị, yên tâm, tôi sẽ không nói với bên ngoài.”

Trần tẩu tử vỗ nhẹ mu bàn tay của bà, cất giúp ghế vào nhà. Bây giờ mọi người đã giải tán, chỉ còn bà (TTT) ở lại. Cất ghế xong bà vẫn chưa đi, nhìn thoáng qua phòng ngủ của Du Hành, nhỏ giọng nói: “Còn có một chuyện, con trai bà và con gái nhà họ Hoàng có chuyện vui đúng không?”

“Chuyện gì cơ?” Mẹ Du trợn to mắt, nói: “Không có!”

Trần tẩu tử liền nói: “Thời gian này Hoàng Tố Mai loan truyền khắp nơi, chắc bà không biết, hình như bà ta vừa ý Du Hành nhà bà. Cả tầng ba kia đều nói con trai bà cũng vừa ý con gái nhà họ Hoàng, cứ cách hai ba hôm lại mời hai người họ tới làm khách.”

“Đây là chuyện gì, bà ta tới nhà tôi làm khách, tôi----”

“Đây vốn không phải chuyện lớn gì, nếu như không phải tôi nghe thấy chút tin gió thì cũng không làm người lắm mồm như vậy.”

Mẹ Du vội vàng cầm tay bà: “Tẩu tử, tôi thiếu bà ân tình lần này, là tin tức gì vậy?”

Đến khi Trần tẩu tử cầm theo quà cảm ơn rời đi, sắc mặt mẹ Du thay đổi nhiêu lần, cuối cùng không nhịn được mắng tục một câu.

Đúng lúc cha Du vừa tu luyện đi ra, thấy vậy mới hỏi một tiếng: “Sao vậy? Mặc tức tới đỏ bừng rồi.”

“Đều tại Hoàng Tố Mai!” Mẹ Du thở phì phò nói: “Anh nói tại sao lại có loại mẹ như thế? Vậy mà lại đi bôi xấu danh tiếng con ruột mình?”

“Bà nghe ai nói? Đừng giận, giận càng mau xấu.”

“Sao có thể không giận được, đều là bà ta đi lan truyền bậy bạ, tự bôi xấu con gái bà ta cũng chẳng liên quan tới em, cái chính là bà ta dùng danh nghĩa của Bảo Nhi nhà mình đi đồng ý nhiều chuyện với người khác!”

Lần này, cha Du ngạc nhiên hỏi: “Đồng ý cái gì?”

“Chuyện gì vậy?”

“Mẹ nói, con đừng tức giận.” Thấy con trai, mẹ Du ngược lại tỉnh táo hơn: “Vừa rồi Trần tẩu tử có nói, trên lầu ba có người phát hiện một đám lợn rừng, ngay tại con đường bên kia, muốn để con tới hỗ trợ.”

Mẹ Du cắn răng, nói: “Những người đó liền tới tìm Hoàng Tố Mai, người đàn bà kia vậy mà tự chủ đi đồng ý.”

“Ai cho mà bà ta dám?” Cha Du tức tới há miệng.

“Mẹ đừng giận, mẹ không thích bà ta thì lần sau không để bà ta vào cửa là được.” Du Hành vỗ lưng mẹ Du.

Mẹ Du thở ra một hơi, nói: “Mẹ không giận. Nhưng mẹ sẽ cho bà ta vào cửa, để xem bà ta định nói thể nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.