Nhưng trời vẫn mãi không mưa. Ngày nào mặt trời cũng chói chang, bây giờ không có điện, cũng không có quạt gió, dần dần, mọi người thường xuyên tụ tập dưới bóng cây đại thụ cạnh tiểu khu để hóng mát.
Đám cỏ dại trên mảnh đất trống kia bị dọn dẹp sạch sẽ, bột đuổi côn trùng cũng được rải thường xuyên, sau đó còn cắt rất nhiều dây mây vàng đan thành một khối buộc trên đỉnh, hiệu quả càng tốt hơn.
Tấm lưới đó càng kết càng nhiều thêm, dần dần, ngay cả những nơi khác cũng có người tới hỏi thăm, dây leo vàng càng ngày càng phổ biến với mọi người.
Khi nhà họ Du chế ra cách dùng bột dây leo vàng thì gần như người người đều may cho con cái nhà mình một cái túi nhỏ, bên trong lúc nào cũng chứa đấy bột dây mây vàng.
Trời vẫn không chịu đổ mưa, người dân ở Lệ Cảnh Uyển bắt đầu họp, địa điểm là trước cửa tiểu khu, nhiều người ở tiểu khu khác cũng tới tham gia.
Bọn họ cảm thấy không thể ở lì tại chỗ chờ mưa được, phải ra ngoài tìm nguồn nước mới.
Mọi người náo nhiệt thảo luận, nào là nên tới nơi nào tìm nước, cũng có người nói tới sông Kỳ Giang, Du Hành liền nói: “Chúng tôi đã tới đó thử, nghe người ở đó nói sông Kỳ Giang không còn nữa.”
Ngoài ra còn có những dòng sông nhỏ khác cũng bị liệt kê ra, nhưng từng các một đều bị những người biết tình hình nơi đó bác bỏ.
“Nhiều cây mọc lên bất ngờ như vậy, sao lại không mọc thêm một dòng sông cho chúng ta chứ!”
Không còn biện pháp nào khác, mọi người đành phân thành bốn đội đi tìm nguồn nước.
Du Hành cũng tham gia, được phân vào đội thứ hai.
Trong bốn đội, mỗi đội đều có đủ mười người, đội thứ hai được phân đi hướng đông.
Thật ra bọn họ cũng từng đào đất cạnh tiểu khu đo độ ẩm, nhưng lại không thấy có khác biệt gì, lúc này mới quyết định chia ra đi bốn hướng để tìm kiếm.
Du Hành tạm biệt cha mẹ, sau đó rời khỏi tiểu khu.
Nhưng một mảnh xung quanh đường đã không còn là nơi để con người xuất hiện. Đám nhện độc kia nhân giống rất nhanh, chúng không chỉ đóng chiếm bệnh viện mà cả hai con phố cũng đều bị mạng nhện chiếm đóng.
Từ xa nhìn vào chỉ thấy một mảng đen rậm rạp.
Bọn Du Hành đành phải đi đường vòng, nhà dân xung quanh không còn người sống, chắc hẳn đã dọn đi hết.
Lúc đi vòng qua, ở con đường phía xa mới thấy được có người đang sinh sống.
“Oa, nhìn xem, trái này ăn thật ngon!”
Không sai, sau khi vòng hơn nghìn thước từ bệnh viện, đập vào mắt bọn họ chính là những cây ăn quả mọng trái, nhìn rất mê người.
Đối với đám người hơn một tháng chưa từng được nhìn thấy trái cây tươi mà nói thì đây chính là hấp dẫn cực hạn.
“Cái này có thể ăn được không? Thơm quá!”
“Đừng ăn vội!”
Du Hành đứng bên cạnh tỉ mỉ tra hỏi, vừa tra xong mới biết thứ này có thể ăn, bên kia đã có người không nhịn được nhét vào miệng.
“Cậu cảm thấy có thể ăn được không?” Thôi Nam hỏi. Anh cảm thấy người hàng xóm của mình khác với trước đây, tựa như cậu ta có thể nhận biết hết những loại cây kì lạ.
“Cũng có thể, không phải anh ta ăn rồi cũng không xảy ra chuyện gì sao?”
Ý chính là có thể ăn.
“Ngon quá! Ngọt!”
Mọi người vừa hái vừa đi sâu vào trong, vừa vào sâu trong rừng thì còn thấy những người khác cũng đang hái loại quả này. Những người kia vừa thấy họ lập tức tăng tốc độ hái trên tay.
“Mau, chúng ta cũng mau lên! Quay về gọi thêm người ở tiểu khu tới hái!”
Vì vậy mọi người không còn tâm tình lên đường tìm nước, vội vàng hái trái cây.
Du Hành hái được một thùng, cầm lưới dây mây đậy lên, sau đó cõng lên lưng.
Chờ mọi người hái đủ liền quyết định về nhà trước, báo cho mọi người ở tiểu khu biết tin tốt.
Về tới nhà, tin tức này khiến mọi người trong tiểu khu phấn chấn không thôi.
“Cha, mẹ, nếu hai người muốn đi thì phải cẩn thận một chút.”
Quả thật hai vợ chồng nhà họ Du đều muốn ra ngoài. Đặc biệt là mẹ Du, từ lúc thế giới biến đổi tới giờ bà còn chưa được ra khỏi tiểu khu đâu.
“Tạm thời con chưa thấy chỗ đó có nguy hiểm, nhưng hai người cũng phải cẩn thận, hái đủ liền quay về.”
Nhìn chằm chằm cha mẹ võ trang kín người, nói lại một lần nữa mới bắt đầu lên đường.
Khi bọn họ đi tới rừng trái cây kia liền tách ra, tiếp tục tìm kiếm nguồn nước.
Lúc đi gặp phải dã thú nhỏ, cũng trở thành món ăn của họ bị đánh chết.
“Vật này có thể ăn không?”
Đã có không ít người bắt đầu thèm ăn thịt.
Du Hành cảm thấy không ăn vẫn tốt hơn: “Hiện tại trong tay chúng ta không có điều kiện xử lí nó, cũng chẳng biết có thể ăn hay không.”
“Vậy mang theo đi!”
“Trong thời tiết như này rất nhanh sẽ bốc mùi, anh không sợ mùi máu tanh sẽ dẫn chó sói tới sao?”
Chung Tuệ Minh bĩu môi, nói: “Cả đoạn đường đều nói không được, cái này không được cái đó không đường, nhát gan quá!”
“Đề nghị của tôi anh có thể lựa chọn không nghe.”
“Cậu!”
Từ Ngọc Mạn vội kéo hắn ta: “Anh ta nói có lý, được rồi.”
“Chôn nó đi, đừng để mùi máu dẫn dã thú tới.”
Thấy những người khác nghe lời Du Hành bắt đầu đào hố, Chung Tuệ Minh liếc mắt, kéo Từ Ngọc Mạn, nói: “Thấy mọi người chân chó quá.”
Câu này chọc Từ Ngọc Mạn tức giận, hung hăng bấm hắn ta một cái: “Sao cậu dông dài thế! Có phải đàn ông hay không? Người ta nói đúng mà, sao cậu không nghe lời được chứ? Cậu thì hơn ai, cả đường đi cứ chít chít suốt, có mất mặt hay không!”
Buổi chiều đã không nghe lời nhắc của người ta, đừng nên đi hái hoa, không nghe lời kết quả bị lá cây phi tiêu, thiếu chút nữa thì mù mắt.
Bài học lớn như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác không nghe theo vậy?
Trời chẳng mấy chốc đã tối, lần đi này bọn họ đã chuẩn bị trước tâm lí phải qua đêm bên ngoài, những thứ cần thiết như xăng, bật lửa, ga trải giường... đều mang đủ cả.
Du Hành đề nghị mọi người ở trên cây, phòng buổi tối có dã thú tập kích.
“Cậu nói gì thì làm cái đấy đi.”
Chung Tuệ Minh hừ một tiếng, tiếp tục đốn củi.
Mười hai người, tìm một cây đại thụ là đủ rồi.
Bọn họ ngồi vây quanh ba đống lửa dưới tàng cây, tẩm chút xăng vào củi rồi đốt, nhánh cây gặp lửa nóng thì lượng nước bên trong bốc h ơi, tạo thành khói đen xì.
Lần lên đường này đặc biệt cắt rất nhiều dây mây vàng, dùng một đầu cột bên hông, khi lên cành cây sẽ buộc đầu còn lại vào thân cây, tránh nửa đêm không đề phòng bị té xuống dưới.
Nhìn Du Hành vững vàng ăn cơm tôi, Từ Ngọc Mạn hâm mộ nói: “Du Hành thật lợi hại, ngồi cao như vậy cũng không run.”
“Chỉ cần cô luyện tập nhiều cũng có thể.”
Ánh lửa sáng rựa, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cháy lách tách, chợp chờn chiếu sáng một khoảng, cũng chiếu sáng khuôn mặt lãnh đạm của Du Hành.
Từ Ngọc Mạn cảm thấy tim đập thình thịch, còn chưa kịp nói gì thì lưng đã bị vỗ mạnh một cái, khiến cô sợ suýt nữa ngã xuống:
“Làm gì vậy?!”
Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Chung Tuệ Minh ở thân cây bên trên: “Anh bị bệnh thần kinh à, đá tôi làm gì?”
Chung Tuệ Minh hừ hừ nói: “Cô làm ồn tới giấc ngủ của tôi.”
Từ Ngọc Mạn mắng hắn ta một câu ngu đần. Nếu không phải hai người là thanh mai trúc mã thì cô rất muốn tát cho hắn ta một cái, cả ngày hôm nay chưa có lúc nào là bình thường cả.
“Du Hành, anh nói có thể gặp phải chó sói không?” Ra ngoài tìm nguồn nước, đa phần đều là những người to gan.
Có một thanh niên tên Chung Hoa, là người vô cùng hoạt bát, lá gan cũng lớn, hứng thú bừng bừng mong chờ được gặp chó sói.
Sau đó liền bị những người khác chửi ngập đầu.
“Phi phi phi! Đừng có nói bậy!”
Du Hành nói: “Không biết.”
Cậu hơi xoa tay, lấy một chai sữa bò ra uống, ngồi tu luyện một lúc rồi ngủ.
“Có ai muốn đi vệ sinh không? Chuẩn bị ngủ, nửa đêm một mình xuống không hay.”
“Tôi...”
“Tôi cũng đi!”
Từ Ngọc Mạn nhỏ giọng nói: “Tôi cũng đi.”
Một đám người rủ nhau đi vệ sinh, đi xong thì đứng dưới gốc cây chờ Từ Ngọc Mạn một lúc, rồi kéo cô lên cây.
Trước khi ngủ Du Hành đã ném vào đống lửa một cây nhang chống muỗi và mấy nhánh cây khô, sau đó mới nhắm mới lại.
Ban đêm mọi người nghe thấy tiếng sói tru, lúc xa xa, lúc lại gần.
Giữa đêm Du Hành lại thức dậy ném thêm cành khô vào, leo xuống cây khời khời đống lửa, để lửa lại lên tiếp.
An toàn trôi qua một đêm, sang ngày thứ hai, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Tới giữa trưa, họ gặp phải một số người, liền đi tới hỏi chút tình hình thì nghe được một tin tức tốt: “Phía trước có một cái hồ lớn.”
“Xuất hiện trong một đêm, rất lớn! Nơi đó ban đầu là một khu thương mại... Nếu các người không sợ, có thể tới đó xem sao.”
Du Hành hỏi: “Dì, mọi người vẫn tới đó lấy nước sao?”
“Đúng rồi! Chỉ cần nấu sôi là được, lúc đầu cũng không ai dám đi, nghe nói là nửa đêm nghe thấy tiếng hát ở đó... Nhưng có sao chứ? Không lấy thì chết khát, thời đại nào rồi.”
Du Hành lấy một chút trái cây để cảm ơn, người đàn bà ngạc nhiên, vui mừng nói: “Trái này có thể ăn không?”
“Có thể.”
“Mọi người ăn chưa?”
“Chúng tôi đã ăn qua rồi.”
Người đàn bà mỉm cười, nói: “Vậy tốt quá, hậu viện nhà tôi cũng mọc lên một cây như này, vẫn chưa dám đụng đến sợ xảy ra cái gì, bây giờ thấy cậu nói vậy thì chút về sẽ hái hết xuống.”
Sau khi từ biệt người đàn bà kia, Từ Ngọc Mạn chần chờ nói: “Ừm, nước ở cái hồ đó có thể uống không?”
Nhiều người chết ở đó như vậy, nghĩ tới bên dưới toàn hài cốt cô đã thấy hoảng loạn rồi.
“Tới xem thử đi.”
Lại đi thêm nửa giờ, quả nhiên thấy mấy bụi cỏ bên đường càng xanh tốt, đất đai cũng ẩm ướt, dưới đế giày cũng một mảng bùn nhão.
“Hồ này lớn quá--”
Chỉ thấy mặt hồ trơn nhẵn như mặt gương, phía trên còn là ảnh ngược của bầu trời, sóng nước gợn lên khiến mặt hồ càng thêm đẹp đẽ.
Tới gần còn có thể thấy có người đang ngồi xổm ở ven hồ giặt quần áo.
Du Hành ngồi xuống múc một chai nước suối, đưa lên mũi ngửi không thấy mùi gì lạ, chất lượng nước cũng rất trong.
“Nhìn rất tốt.’’
“Ai, có muốn dọn nhà tới đây không? Nơi này hơi xa, nếu muốn vận chuyển nước rất bất tiện.”
Mỗi người bọn họ đều mang theo thùng đựng nước, tìm một nơi không có người giặt quần áo múc đầy một thùng.
Chung Hoa động tâm nói: “Nếu không tôi tắm được không? Trên người thối muốn chết!”
Vì vậy, ngoại trừ Từ Ngọc Mạn, nữ sinh duy nhất trong đám người quay mặt sang một bên trông đồ ra thì những người khác đều cởi áo đi tắm.
Du Hành đứng trên bờ gội đầu rửa mặt, vừa dội nước lên người đã thấy Chung Hoa bơi tới giữa hồ.
“Chung Hoa, mau trở lại!”
Cậu cũng hô to: “Mau quay lại!”
Chung Hoa được bơi thỏa thích, lập tức nói: “Mát lắm, mọi người cũng tới đây!”
Du Hành tối mặt, nói: “Chung Hoa, mau quay lại!”
“Được rồi, được rồi, trở lại thì trở lại, sợ cái gì, ở đây nhiều người như vậy--- a----”
Cậu ta bỗng nhiên bật khỏi nước như đại bác! Cả người như một chuỗi lò xo bắn về bờ.
“Mẹ nó, vừa rồi là thứ gì cắn tôi!”
Du Hành thấy ở bắp chân cậu ta có một con cá nhỏ ba đuôi, cả người nó chỉ dài bằng ngón trỏ, nhưng cực kì hung dữ, cắn bắp chân Chung Hoa không chịu buông.
Nó cắn đau tới nỗi kiến Chung Hoa kêu gào không ngừng, chờ tới khi Du Hành bóp chết nó thì mới giải cứu được cậu ta. Nhưng bắp chân cậu ta đã mất mấy khối thịt nhỏ, đau tới nỗi cậu ta rơi nước mắt.
“Con cá này hung dữ quá!”
“Nhìn răng của nó xem...”
Du Hành trầm mặt nói: “Đáng đời.” Mói xong lại tiếp tục múc nước tắm, ai nghĩ tới vừa xuống nước cậu ta đã quên hết nguy hiểm vui chơi thỏa thích làm gì? Đáng đời!
Những người khác nhận lấy thuốc Du Hành đưa cho bôi rồi băng bó giúp Chung Hoa, toàn bộ quá trình Chung Hoa đều không lên tiếng, đau tới mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Sau khi thu thập xong, Du Hành bắt đầu đi hỏi thăm tình huống xung quanh.