Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 102: Chương 102: Thế giới hiện thực 24




Kết quả ngày hôm nay đi rất thuận lợi.

Bọn họ đã vượt qua quãng đường mà lúc trước nhóm Thôi Nam đi được, con đường trước mắt toàn bộ đều là đường mới, có điều cậu phát hiện ra một con đường mới cắt ngang qua, con đường ấy thẳng tắp, dọc theo đường bụi hoa cây cỏ toàn bộ được dọn sạch lộ ra mặt đất khô ráo trước mặt.

Du Hành hoài nghi chuyện này là do đám sinh vật kia tối hôm qua gây ra, đúng là phương hướng chúng nó đi, lại nói tối hôm qua bọn chúng hùng hổ gặp thần giết thần, không chút nào kiêng dè chạy trên đường, rất chính là chúng nó mở đường. có khả năng.

Bất kể đúng hay không, đối với nhóm người Du Hành mà nói đều là chuyện tốt, ít nhất cậu không phai lãng phí tinh thần dể phân biệt thực vật nguy hiểm trên đường, chỉ cần đề phòng nguy hiểm đột nhiên xảy ra là được, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.

Vẫn cái đà nhanh như vậy đến tận ba ngày sau, lại có người không kiên trì nổi, nhưng mà Du Hành từ trước đến nay chưa từng đi chậm lại.

Từ khi trên đường đi gặp càng ngày càng nhiều động vật, trong lòng cậu càng nổi lên lo lắng.

Nhưng mà ̣trong mắt những người khác, nhiều con mồi như vậy tất cả đều là thịt, bỏ đi toàn là thịt trắng bóng ăn mãi không hết.

Dù cho gặp đàn thú nguy hiểm, không phải còn có con lạc đàn sao?

Cuối cùng cũng chỉ là người đi cùng đường, không hợp thì một đao cắt đứt. Hai ngày sau lần lượt có người thoát ly đội ngũ, Có nhiều người nhìn thấy khu dân cư không muốn đi nữa, cũng có người gặp dòng sông liền ở lại định cư, cư như vậy mà ở lại.

Dù sao vất vả như thế không phải là vì nguồn nước, vì sinh tồn sao? Hiện tại có sông có nước, tất cả đều đã được giải quyết dễ dàng rồi, việc gì phải đi không có mục đích như vậy nữa?

Chỉ có cha mẹ Du vẫn luôn ủng hộ Du Hành, nói “Chúng ta không mệt! Tiếp tục đi thôi!”

Còn lại chưa đến hai mươi người, sửa soạn lại tại bờ sông, sau khi lấy đủ nước lại tiếp tục lên phía bắc.

Trên đường Du Hành phát hiện đồ có thể ăn được, những người khác sẽ lặng lẽ bước đến đào lên.

Kiên trì đến bây giờ vẫn đi theo người nhà họ Du, những thứ khác không nói, ít nhất đều là tâm chí kiên định là người lý trí.

Đi đến tận chỗ này, nếu nói chỉ dựa vào hai chữ “” Tin Tưởng”” là nói đùa, người khác dựa vào đâu mà tin tưởng cậu?

Chỉ có điều bọn họ sẽ tự mình nhìn, tự mình suy nghĩ.

Trên đường gặp phải động vật kỳ lạ thật sự rất nhiều, Bọn họ đã đi rất nhanh.

Nhưng trên đường gặp phải động vật vẫn phải chạy thục mạng, việc săn bắn tấn công đều không để ý.

Bọn họ nhận ra, trừ khi trên người mình có mùi máu tươi, nếu không thì những động vật kia cũng sẽ không chủ động tới công kích bọn họ -- ngoại trừ trường hợp giống như lúc trước ngủ ngoài trời đúng chỗ đàn thú kia hướng đến.

Còn có một nguyên nhân, ngoài Du Hành vàThôi Nam, còn có năm người trong gia đình, thời gian ở chung cũng đã lâu như vậy, chuyện nên giấu vẫn phải giấu đi.

Nói thí dụ như Chung Hoa là người cá, nhà họ Lý có một cô con gái, Lý Sầm là người có ngoại hình giống như người thú, nha họ Trương Trương Đạt “”Lấm la lấm lét””, nhà họ Lâm Lâm Khả mọc ra một đôi móng vuốt vô cùng rõ ràng, gương mặt giống thú.

Trên người bọn họ những cái đó là gen mới, cũng làm cho bọn họ có khả năng theo lợi tránh hại.

Đủ loại nguyên nhân thúc đẩy một đội ngũ mười tám người này, một mực kiên trì không dừng lại bước chân.

Du Hành cảm thấy: “” Nhất định có chuyện gì bức bách thúc giục chúng nó.””

Bọn họ đều thấy rất có khả năng này, dù sao động vật so với con người càng mẫn cảm hơn, ví dụ như mọi người đều biết trước khi động đất thì đã thấy động vật có biểu hiện khác thường.

Cho nên bọn họ chưa bao giờ dừng lại, Cho dù chân có bị nổi mụn nước rồi vỡ ra, cho dù là người cá, Chung Hoa dưới thời tiết này cũng vô cùng khó chịu, nhưng mà khi lên đường để giảm bớt gánh nặng cho người nhà, anh ta miễn cưỡng dừng lại xong lại tiếp tục lên đường lần nữa.

Hai chân giống như đuôi cá lại đứng tại trên mặt đất lần nữa, cảm giác chân thực như câu chuyện cổ tích lúc nhỏ công chúa đau đớn trên mặt đất.

Nhưng mà anh ta cố gắng nhịn xuống, những dấu hiều trên thân cá dần dần biến mất, vảy cá rơi xuống để lộ ra da thịt như con người.

Cũng chính lúc ấy Chung Hoa mới giật mình, mới hối hận, trước kia anh đã quá ngoan ngoãn với những biến hóa và nhu cầu trên người. Không kháng cự, không chống lại, vì vậy để thỏa mãn sống trong môi trường nước khiến cho thân thể của anh biến đổi kịch liệt.

Nhưng vỗn dĩ anh cũng có thể chống cự lại, có thể làm người. Chỉ cần chịu khổ, chỉ cần kiên trì, chuyện gì cũng có thể.

Cả ngày cả đêm nỗ lực lên đường, vào buổi sáng ngày nào đó cuối cùng cũng xác định được rõ ràng, khẳng định bọn họ không phải lo lắng vô cớ.

Lúc ấy Du Hành đang đun nước, chợt nghe thấy âm thanh ầm ầm từ đằng xa.

Ngẩng đầu cẩn thận xem xét, là từ phía nam truyền đến. Ban đầu cậu còn tưởng có động vật to lớn đến gần, còn tranh thủ thời gian gọi mọi người tránh đi. Bây giờ bọn họ đã có sự ăn ý, kỹ năng leo cây cũng gần như đạt điểm cao nhất. Roạt một cái đã kéo toàn bộ lên cây đại thụ gần nhất.

Nhưng mà ̣ đợi một phút đồng hồ qua đi, Du Hành cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như là động vật cỡ lớn, thì mặt đất không thể không có rung động.

Âm thanh kia nghe ____ càng giống như lốc xoáy.

Cậu nhanh nhẹn trèo lên cao hơn, động tác của cậu chưa từng gấp gáp như vậy, chỉ vài hơi thở đã leo tới ngọn cây, lúc ấy cậu mới nhìn thấy bầu trời được che kín bởi cây đại thụ. Bầu trời phía nam vô cùng sáng, nhìn không thấy điểm cuối phảng phất giống như những bức tường thành bị làn gió xoáy thẳng tắp đẩy mạnh không thể tránh né được.

Giờ phút này tim cậu như muốn nhảy cả ra ngoài.

“”Trèo xuống! Trèo xuống! Buộc chặt người vào thây cây nhanh lên!”” Du Hành nghiêm nghị hô to, vừa hô vừa trèo xuống.

“”Nhanh lên tranh thủ thời gian!””

Tất cả đây mây màu vàng đều được lấy ra, Du Hành cũng không có thời gian quan tâm đến việc không gian trữ vật bị lộ hay không, nhanh chóng để cho tất cả mọi người lấy dây mây vàng buộc chặt người mình lại.

Đêm qua bọn họ ngủ ở cây đại thụ che trời này, đường kính rộng hơn bốn mét, vô cùng to lớn vững chắc. Cũng may lúc trước khi Du Hành lấy dây mây đều chém tận ngọn, nên chiều dài cũng khoảng năm sáu mét. Dùng vài sợi dây mây vàng buộc chặt hết sức kéo lại một chỗ cũng có thể vòng quanh đại thụ một vòng.

“Đừng hỏi nữa! Nhanh hỗ trợ đi!”

Tiếng nổ mạnh bên tai càng ngày càng gần, may mắn trước khi cơn lốc đến, tất cả mọi người đã dính sát vào sau đại thụ, buộc chặt người vào thân cây.

Du Hành lại lấy một sợi dây mây ra cầm trên tay, buộc chặt ba người nhà mình cùng với Thôi Nam lại.

“Đều nắm chặt vào!”

Đến lúc này, mọi người cũng đã hiều rõ điều gì đang đến đây.

Tiếng gió gào thét, còn chưa tới gần đã nghe thấy rõ ràng, trong nháy mắt không khí cũng trở nên khô hanh.

Ngoài tiếng gió, còn có tiếng cành lá trong rừng rung bần bật, tiếng đồ vật rơi xuống đát bị cuốn đi... vân vân.

Du Hành nghe được kỹ lưỡng hơn một chút, cậu còn nghe thấy tiếng người gào thét, công trình kiến trúc bên cạnh bên trong cửa sổ nổ mạnh... Lỗ mũi còn có chút khô, mắt cũng khô khốc, độ ẩm trong không khí thoáng cái đã hạ xuống mức thấp nhất.

Có điều đáng được ăn mừng chính là cái cây đại thụ này đủ mạnh mẽ, khi gió lốc thổi qua vẫn đứng sừng sững không đổ, những cành cây nhỏ quất lên trên người so với đại họa trước mặt thật không đáng nhắc tới.

Cơn lốc kia đến rất nhanh mà đi cũng nhanh.

Đoàn người bọn họ sau khi buông dây mây ra đều tươi cười vui sướng khi sống sót sau tai nạn.

“Nguy hiểm thật!”

“May mắn mà Du Hành phản ứng nhanh!”

Mọi người từ đằng sau cây bước đến trước mặt, nhao nhao cảm thán.

“Mọi người xem!”

Một con dã thú bị đập chết tại phía trước thân cây, cả người toàn là máu. Đưa tay ra sờ, thấy đều mềm nhũn có lẽ xương cốt cũng vỡ vụn cả rồi.

“Trời ạ, nhìn kìa!”

Dưới mặt đất phủ từng tầng cành lá cây xanh mướt, bầu trời được nhìn thấy rõ ràng, trời xanh không mây. Mặt trời mới lên cao không có tán cây che chắn, mạnh mẽ chiếu xuống càng làm cho không khí trở nên khô ráo hơn, toàn bộ mọi người đều cảm giác vô cùng khó chịu.

“Khô hanh quá.”

Du Hành nghĩ:“” Chẳng lẽ chuyện này báo hiệu hạn hán đến rồi?””

Trận gió lốc này càng làm lòng mọi người thêm vội vàng. nếu cơn lốc khô thế này lại đến vài lần nữa chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Từ Ngọc Man lặng lẽ hỏi Du Hành:“” Cậu gặp con chim biết nói chuyện kia, còn nói thêm gì nữa không? Ví dụ như đến chỗ nào mới an toàn?””

Thấy Du Hành lắc đầu, cô vô cùng thất vọng thở dài: “”Đáng tiếc quá, hiếm khi gặp được con chim như thế, sao cậu không hỏi thêm vài câu?””

“Nó cũng không biết.”

Trong trí nhớ của nó chỉ có câu gọi mẹ kia là nói rõ, những lời dư thừa khác cũng không có. Đi về phía bắc? đi bao xa? đều không nói. chỉ bảo nó sau khi lột xác lần hai thì lập tức xuất phát.

Đoàn người Du Hành lại lần nữa lên đường, lúc này liền phát hiện trên đường biến hóa vô cùng lớn. Mặt đường nhẵn bóng, không nói đến thực vật nguy hiểm, ngay cả cây cối bình thường cũng hoàn toàn không có.

Mặc dù nói con đường như vậy dễ dàng đi lại hơn, nhưng lại làm cho lòng người không yên. Hơn nữa còn thiếu đi không ít đồ ăn.

Sau khi ra khỏi cánh rừng rậm kia, bọn họ lại lần nữa đi qua khu người sống sót xây dựng, nhìn những tòa nhà rách nát không còn cửa sổ, không có mấy thơi thở người sống sót.

“Là thật không có người nữa!”

Bọn họ cảm thấy không thích hợp, đặc biệt đi thăm dò khu dân cư, nhưng thật sự không nhìn thấy một ai.

“Tất cả mọi người cẩn thận một chút.”

Sau đó bọn họ gặp phải càng nhiều loại thú, dường như đã đến điểm giới hainj, tất cả động vật đều chạy về phía bên này.

Bọn họ bất đắc dĩ càng cẩn thận hơn, chỉ sợ sơ ý một chút là bị động vật lớn dẫm một cái chết luôn.

Ngày thứ mười sáu trên đường đi, những người khác đã ăn hết tất cả thức ăn.

Thứ để ăn được càng ngày càng khó kiếm, mặt đất khô cằn, hầu như không có một ngọn cỏ. Du Hành không biết sự khác nhau giữa các khu vực, còn có trận gió lốc kia gây ra nữa.

Bởi vậy bọn họ phải thường xuyên đi săn. Ngắm chuẩn những con vật lạc đàn, kích thước nhỏ để ra tay.

Tuy rằng nhà họ Du vẫn còn thức ăn dự trữ, nhưng vẫn thường xuyên đi săn bắn để bổ sung. Thôi Nam giống như con rắn săn mồi thiện nghệ, hàu như chưa từng thiếu thức ăn, ba nhà khác bởi vì có người nhà là thú nhân, cũng có năng lực săn bắn vượt xa người thường.

Ngoài nhà của Từ Ngọc Mạn đều là “”Người bình thường””, và Chung Hoa mang thân thể người cá, khả năng săn bắn kém hơn rất nhiều.

Vì thế bọn họ ôm đồm tất cả việc vặt, đốn củi nhóm lửa thịt nướng... Dùng sức lao động của mình để đổi lấy một ít đồ ăn.

Thời gian thả lỏng nhất của bọn họ, chính là lúc ăn cơm.

Đã không còn băn khoăn về việc thân thể biến dị, đề phòng, trước mặt “”Đồng loại”” cùng nhau vượt qua hoạn nạn, lần đầu tiên bọn họ đối mặt với sự khác biệt trên người, trao đổi tin tức với nhau.

Lâm Khả thở dài: “”Tôi không hề cảm thấy đây là thay đổi không tốt, ít nhất tố chất thân thể của tôi mạnh hơn rất nhiều, thính lực tốt chạy bộ cũng nhanh hơn..... Chỉ không tìm được người có thể trao đổi thảo luận với nhau, vốn người xx tầng trên cũng biến thành như vậy, tôi còn có ý tìm cô ấy tâm sự, nào ngờ cô ấy lại nhảy lầu.

Người nhà đó rất ầm ỹ hung dữ, dưới tầng cả nhà cô đều nghe được cái gì mà “Quái vật!” “Trói lại!”

Người nhà đó hoàn toàn không để cho người khác đến nhà họ thăm hỏi, sau đó vào sáng một hôm trời mưa, cô bé kia đã nhảy xuống.

Dù cho về sau cô ả họ Vương kia xuyên tạc, người nhà đó tức giận mà chém ả, còn ý nghĩa gì chứ? Cứ làm như từ đầu đến cuối cha mẹ đều cần cô bé, ủng hộ cô bé, ép con gái mình đến mức nhảy lầu. Đến lúc đó còn giả vờ có tình cảm cha mẹ làm gì?

Cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì có cha mẹ tốt như vậy, vô cùng tin tưởng cô, nghe theo trực giác của cô, cùng cô ở bên nhau ra ngoài.

Chung Hoa cũng nói: “”Cái hồ lớn bên cạnh có rất nhiều người cá, khống ít người sống về đêm trong nước...”” Nếu ban ngày bị người khác nhìn thấy, khả năng sẽ bị đánh. Nhưng nếu như trốn trong nhà, mọi người ngược lại sẽ không có động tác mạnh mẽ như vậy, sẽ ngầm đồng ý.

Đối với “”Giống”” mới xuất hiện, còn biến hóa từ con người, dù sao trong lòng mọi người vẫn có khúc mắc, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt hiếu kỳ đi nhìn trộm.

Trương Trăn trước đến giờ vẫn luôn lạc quan: “”Tôi cảm thấy biến hóa thế này rất tốt, con người chúng ta có được sự nhảy cảm của động vật, chẳng lẽ điều này không tính là một loại tiến hóa sao?”

Sau đó cậu chuyện lại chuyển đến người khác, một người rất hâm mộ nói với Thôi Nam: “”Có điều chúng tôi không bằng cậu, nhìn qua cậu vẫn giống người như đúc, nhưng năng lực lại hoàn toàn không kém chúng ta.””

Thôi Nam cười cười, ánh mắt giống như có một lớp màng mỏng mơ màng, phản xạ lại ánh sáng âm u lạnh lẽo, khi cúi đầu ăn thịt, có thể mơ hồ thấy được lưỡi rắn.

“Có điều người khiến tôi tò mò nhất chính là Du Hành, cuối cùng cậu giống với loại động vật đặc biệt nào? Chẳng lẽ là —— chuột túi?”

Lâm Khả che miệng cười khúc khích, lông xù trên tai khẽ run rẩy.

Mẹ Du cũng không nhịn được, tựa đầu lên bờ vai cha Du.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.