Edit: Trang Nguyễn
Thời gian từ từ trôi qua, Du Hành làm việc vặt nuôi gia đình, chậm rãi đặt mua không ít đồ đạc, đều là đồ Ngũ Thường Hân có thể sử dụng được đấy. Ngũ Thường Hân cảm động với những gì anh trai làm cho mình, nên bắt đầu chăm lo cuộc sống hằng ngày của anh từ miếng ăn, áo mặc hết sức thỏa đáng. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành giao chi phí trong nhà cho cô, quả nhiên năng lực mua sắm của Ngũ Thường Hân mạnh hơn anh rất nhiều. Anh chỉ cần dặn dò cô: đừng thấy giá hàng bây giờ cao, sau này có khả năng có tiền cũng không mua được, dù sao tiền có thể kiếm được, đồ đạc tích trữ trong nhà mới yên tâm nhất.
Vừa mới đầu anh làm việc vặt, sau đó lần mò tìm kiếm, tìm được một phần công việc trong câu lạc bộ bắn súng. Tuy hoàn cảnh kinh tế biến hóa, nhưng đây chỉ tạo thành ảnh hưởng lớn với cơ sở nhỏ, những sinh hoạt giải trí của người có tiền có thế vẫn trước sau như một, làm ăn trong căn lạc bộ bắn súng vẫn còn rất tốt đấy.
Lúc đầu Du Hành lấy được tiền lương không cao, chỉ là cộng tác viên, chỉ làm một vài công viện lặt vặt linh tinh như: bảo dưỡng tỉa hoa cây cảnh, quét dọn vệ sinh bưng trà dâng nước các loại. Anh cũng không sốt ruột, sau đó tìm được khe hở dần dần bày ra danh tiếng, được quản lý nâng lên chức vị bồi ngoạn (cùng chơi). Anh làm đến bây giờ cũng sắp được ba tháng, tháng này anh cầm được tiền lương đến sáu ngàn.
Du Hành cảm thấy, hình thái tận thế của thế giới này, có lẽ là tai nạn khí hậu. Anh không biết sau hạn hán là gì, chỉ có thể tận lực tích lũy đồ đạc.
Chạng vạng tối sau khi tan việc, anh đạp xe đạp điện từ trung tâm chợ chạy về nhà, mất hơn một giờ. Lúc về đến nhà, Ngũ Thường Hân đã nấu cơm, nấu nước tắm xong cả rồi.
“Hôm nay thế nào, cháu ngoại trai của anh có ngoan ngoãn nghe lời không?”
Ngũ Thường Hân cười: “Ngoan lắm.”
Hai người vừa ăn cơm vừa xem tin tức, tình hình hạn hán ở Phương Bắc đã rất nghiêm trọng rồi, sản lượng lương thực càng ngày càng sụt giảm.
“Tin tức này vừa tung ra, nhất định giá gạo sẽ tăng cao nữa cho xem.” Ngũ Thường Hân lo lắng nói: “Buổi chiều chị dâu Bình nhà bên cạnh nói chuyện phiếm với em có nhắc đến, em họ bên nhà mẹ chị ấy từ Phương Bắc đến, bên kia đã sớm phân chia dùng nước thống nhất rồi, bên này chúng ta còn tốt hơn một chút, dựa vào sông nước chảy nhiều, tuy nước máy tiến hành xử lý song song, nhưng vẫn còn tốt hơn so với bọn hắn.” Dùng nước thống nhất rồi đi đến điểm cung cấp nước nhận nước, tuy giá cả rẻ, nhưng lúc tắm rửa giặt quần áo thì phải làm sao đây? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
“Cứ tiếp tục như vậy, chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra bên chúng ta mà thôi. Nhưng tắm rửa giặt quần áo là chuyện nhỏ, vài ngày không tắm rửa không có việc gì, người vài ngày không uống nước mới xảy ra vấn đề lớn đấy.”
Anh vừa đến thân thể này, đã bắt đầu mua nước, lúc đó một thùng nước cũng rất mắc, thế nhưng nước uống không tăng giá, bởi vậy cũng không có rất nhiều người mua, anh mua không ít. Đến bây giờ giá cả một thùng nước, sớm đã không còn là giá của ba tháng trước rồi, hầu như đã muốn lên trời. Dù cho không biết tương lai có giữ được những vật này hay không, cũng phải chuẩn bị trước mới được.
Ngũ Thường Hân gật đầu: “Em hiểu, nhà chị dâu Bình cũng mua không ít đồ đạc rồi, chị ấy hẹn với em ngày mai cùng đi.” Trước đó cô đã hỏi thăm mẹ chồng chị dâu Bình những điều phụ nữ có thai cần chú ý, có qua có lại cũng hàng xóm nhà bên cạnh làm cho mối quan hệ đồng hương ngày càng thân thiết hơn.
“Anh phải đi làm, không có cách nào đi cùng em, chính em phải tự chú ý cẩn thận an toàn của mình. Đúng rồi, hôm nay đã uống thuốc can xi chưa?” Mấy tháng này ở chung, Du Hành thật sự xem Ngũ Thường Hân làm em gái của mình rồi.
“Uống rồi, anh yên tâm đi.”
Kết quả ngày hôm sau vậy mà trời mưa. Trên TV một mảnh hân hoan, có chuyên gia chỉ điểm: trận mưa này có thể là một khúc nhạc dạo phá băng, tình hình hạn hán kéo dài một năm lẻ bốn tháng bắt đầu giảm bớt rồi... Du Hành lại không có lạc quan như vậy. Anh ở câu lạc bộ dặn dò Ngũ Thường Hân hôm nay không được đi ra ngoài, biết được cô đang ở bên ngoài, liền bảo cô đi về nhà trước.
“Đừng tiếc tiền! Trực tiếp gọi xe taxi, để tài xế lái xe đưa em về đến tận cửa.” Mấy tháng này anh nói một không hai, Ngũ Thường Hân tập mãi thành thói quen liên tục dạ dạ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Cúp điện thoại, thấy chị dâu Bình hâm mộ nhìn mình: “Anh của em đối xử với em thật tốt quá.”
Ngũ Thường Hân hé miệng cười: “Anh em là người rất tốt. Chị cũng không cần hâm mộ em, gia đình hạnh phúc mỹ mãn mới là sự may mắn lớn nhất đấy.”
Chị dâu Bình cười rộ lên. Những năm này Ngũ Thường Hân ở nhà họ Cao, cách đối nhân xử thế tiến bộ không ngớt, vừa chuyển về nhà không bao lâu, đã ở chung rất khá với hàng xóm. Trong đó cô thấy gia phong nhà họ Lưu rất tốt, đáng để quan hệ, vì vậy cùng nhà họ Lưu đi đi lại lại nhiều lần.
Nhà họ Lưu đời thứ ba đồng đường, gia đình hòa thuận, cô nghĩ, bây giờ chỉ có cô và anh trai hai người, thế đơn lực bạc, vẫn cần láng giềng giúp đỡ, bởi vậy cố gắng hết sức kết bạn làm thân.
“Haiz, thời gian này lúc nào cũng căng thẳng, chỉ hy vọng sau trận mưa này mọi thứ đều dần tốt trở lại.” Hai người phụ nữ còn nhắc đến những vấn đề linh tinh của gia đình: “Em có biết bên Bắc Lâm bên kia đã loạn lên rồi không, phải điều động quân đội nữa đấy!”
“Không biết!” Ngũ Thường Hân đã giật mình: “Chị nghe được từ chỗ nào vậy? Mỗi ngày em đều xem tin tức, sao không nhìn thấy!”
“Này! Trên TV làm sao xem thấy được, ông xã nhà chị nói, đây là không muốn đại chúng khủng hoảng, tin tức này sẽ không truyền bá ra ngoài đâu. Chị xem từ trên mạng đấy, còn có video nữa, nhưng chỉ vài phút đồng hồ đã bị xóa mất rồi, bằng không có thể cho em địa chỉ internet để em xem.”
Trong nhà anh đã sửa chữa lại, cửa sổ rắn chắc cánh cửa cao, cũng không sợ thấm nước, Du Hành an tâm làm việc, đợi đến lúc tan tầm liền chạy về nhà. Anh mặc áo mưa đội nón bảo hộ, lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ ngẩng đầu nhìn lên, phía chân trời tia chớp lập loè, tiếng sấm vang rền, có thể nhìn thấy một đoàn lớn mây đen tầng tầng lớp lớp, dường như muốn dè ép xuống đến đây, khiến người nhìn hãi hùng khiếp vía.
Trên đường nhìn thấy không ít đàn ông cởi áo tắm mưa, trẻ con líu ríu muốn đến nghịch chơi trong nước mưa, bị người lớn quát lớn, thanh âm ồn ào truyền đi thật xa. Anh không tự giác lộ ra tươi cười.
Về đến nhà, Ngũ Thường Hân nói với anh những lời chị dâu Bình nói với mình, cô nhíu mày nói: “Tuy cách chỗ chúng ta rất xa, nhưng trong lòng em vẫn thấy sợ hãi.” Có lẽ mang thai, tâm tư mẫn cảm, cô có cảnh giác nguy cơ hơn.
“Em nói không sai. Ngày mai anh được nghỉ, ở nhà, đừng lo lắng có anh ở đây rồi. Em giữ nhà, trong nhà có nhiều đồ đạc như vậy, có ăn có uống hữu dụng cả đấy, đủ sức mạnh rồi, cứ an tâm đi ngủ đi.”
Ngồi ở hành lang anh lắng nghe tiếng mưa rơi, nhàm chán mở cuốn sách ra xem, những cuồn sách này đều là anh mượn được ở cửa hàng sách cũ đấy, đủ thứ linh tinh lang tang, chủ yếu là sách về phụ nữ có thai, anh để Ngũ Thường Hân lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì xem, tích lũy kinh nghiệm. Anh mở ra xem, chỉ chốc lát sau cơn buồn ngủ ập đến, liền tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau là ngày nắng, tiếp đó hai tháng sau, một giọt nước mưa đều không có, ngược lại tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, không í nơi đã cắt nước, giá hàng tăng ào ào, có nơi không kịp thời phản ứng đưa ra đối sách, dẫn đến hỗn loạn. Trong khoảng thời gian ngắn ôn ào xôn xao cả lên.
Du Hành vào cuối tháng lấy được tiền lương liền từ chức không làm nữa, tự mình đi đến trung tâm vật liệu xây dựng mua nguyên liệu, gia cố cửa sổ, xây tường vây ở sân nhỏ cao thêm. Bận rộn nửa tháng, vừa mới hoàn thành, tình thế lúc này đã đã rất nghiêm trọng.
Đủ loại tin tức, đài khí tượng lại dự đoán sai lầm một lần nữa... Nông nghiệp gấp rút nghiên cứu phát minh thiết bị cùng dụng cụ tiết kiệm nước... Vật giá bình ổn, tăng cường quy định xử phạt thương gia đầu cơ tích trự độn hàng... Quốc gia phụ cấp vân...vân...
“Em ở nhà không được đi ra ngoài, ngoại trừ anh đến ai cũng không nên mở cửa.” Du Hành một mình đi ra ngoài lãnh nước. Bằng hộ khẩu một người vốn có thể lĩnh năm lít nước, miễn phí. Nấu cơm nước uống là đủ đấy, rửa mặt cũng miễn cưỡng, tắm rửa chắc chắn không đủ.
Có người phàn nàn: “Ít như vậy, làm sao đủ dùng đây chứ!”
Nhân viên công tác: “Đủ ăn đủ uống, tiết kiệm một chút còn có thừa đấy.”
“Thời tiết nóng như vậy, không cần tắm rửa à!”
“Nơi khác ngay cả nước uống cũng không có, anh còn lo lắng đến vấn đề tắm rửa à?” Nhân viên công tác mặt lạnh: “Còn miễn phí nữa đấy, anh không muốn có thể để lại, còn nhiều người muốn lấy lắm đấy.”
Bảy mồm tám mỏ ồn ào, Du Hành nhận được nước, thuận tiện đi đến chợ nông nghiệp nhìn xem, kết quả phát hiện chợ đóng cửa, bên ngoài dán thông báo: thứ hai, thứ tư, thứ bảy bán, mời bà con láng giếng chuyển lời cho nhau. Anh nhanh nhẹn lái xe điện đi dạo chung quanh tất cả các phiên chợ, lại mua sắm một đống đồ đạc.
Tiền tiêu hết rất nhanh, Du Hành lại không lo lắng chúng nào, chỉ sợ sau này có tiền cũng không có chỗ dùng.
Trước tết âm lịch một tháng, một chút không khí náo nhiệt cũng không có, trên đường có không ít cửa hàng đều đóng cửa, ngành ăn uống hầu như đều làm không nổi. Hôm nay chỗ ấy giảm sản lượng rồi, ngày mai chỗ kia đấy đai khô cằn, làm cho người ta thở không nổi.
Chờ đến thứ hai, Du Hành lại đi chợ nông nghiệp, quả nhiên chợ mở cửa. Bày quầy bán hàng rất nhiều, đồ đạc cũng đầy đủ cả, chỉ là giá cả ổn định hơn trước. Nhưng vì để phòng ngừa tích trữ hàng khiến người dân không mua được, nên đặt ra giới hạn, mỗi người một lần chỉ được mua 2.5kg rau quả và nửa kg thịt.
“Em gái tôi mang thai đang ở nhà, tôi có thể mua giúp con bé một phần chứ?”
“Cầm hộ khẩu hoặc CMND đến bên kia đăng ký, đợi đến lúc được duyệt thì mua.”
Du Hành đi ra bàn quản lý đăng ký. Lúc anh vác đồ rời đi, thấy có người đang cãi lộn.
“Chúng ta không phải thường trú không thể mua sao? Đây là đạo lý gì vậy chứ!”
Có nhân viên công tác nói: “Cầm CMND cũng được.”
“Mua đồ cũng không phải không đưa tiền, còn phải lấy CMND? Các người làm việc như thế nào vậy hả? Bắt nạt dân chúng bọn tôi à...”
Chính sách mới ban xuống, không cân đối tốt những mặt khác sẽ dẫn phát đến mâu thuẫn. Du Hành nhìn một hồi không có tiến triển, vậy được rồi. Anh nghĩ, có lẽ rất nhanh bên trên sẽ có biện pháp bổ cứu, chẳng lẽ bởi vì người ta tạm trú nên không cho người ta mua thức ăn, mua thịt hay sao?
Kết quả ngày hôm sau chợt nghe nói tối hôm qua có người cướp đoạt nhà kho chợ nông nghiệp, còn chết một người.