Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 79: Chương 79: Thế giới thực tế 02




Edit: Trang Nguyễn

Du Hành đi vào gian phòng quen thuộc lại lạ lẫm, ở đầu giường lấy quần lót cho mình tắm, nghĩ nghĩ lại mở tủ quần áo, từ bên dưới lấy ra quần đùi áo ba lỗ.

Tháng ba đầu tháng, quả thật dưới nhiệt độ nóng bức mùa hè, anh vừa tìm quần áo vừa suy xét: thế giới đột nhiên dung hợp này đến cùng khí hậu sẽ thay đổi thế nào đây?

Nhưng, chỉ cần tố chất thân thể cha mẹ anh được đề cao, khí hậu khắc nghiệt hơn cũng không sợ thân thể bọn họ không chịu nổi.

Chỉ là bây giờ không thể cho mẹ anh ăn dịch cải tiến gien, ít nhất phải đợi cha anh hoặc Thôi Nam tỉnh lại, bằng không một mình anh không thể chăm sóc nổi ba người cùng một lúc, hơn nữa anh cần nhân dịp trước mắt mọi người nói sau hắn cần thừa dịp trước mắt mọi người còn chưa trở lại bình thường —— trước khi các siêu thị, cửa hàng còn không bị mọi người đói khát san bằng, nhanh chóng thu mua một đống vật tư.

Mặc dù trong hệ thống trao đổi điện tử có thêm thuộc tính đồ ăn tốt, nhưng cũng không thể xem như thực vật bình thường ăn đỡ đói —— ai có thể lấy thuốc bổ ăn thay cơm sao?

Suy nghĩ một chút, ăn hết một miếng bánh ngọt hồi máu, sau đó trong ba giờ đều cảm thấy máu huyết cả người nhấp nhô cấp tốc như hồng thủy, trái tim không chịu nổi tải trọng quá lớn, mạch máu bạo liệt mà chết sao?

Nói cho cùng, những thuộc tính đồ ăn có thể áp dụng trong trò chơi kia, có thể để con người ăn được rất ít.

Hạ quyết tâm, Du Hành liền định chờ một chút ăn cơm chiều xong tranh thủ đi ngủ, bổ sung thể lực, sáng sớm ngày mai liền đi ra cửa, phun đầy thuốc khử trùng trên người, mới có thể tránh được một ít thú vật.

Tắm rửa xong, ăn món trứng chiên trong trí nhớ, Du Hành cảm giác trái tim được lấp đầy từng chút một. Giống như mình chưa bao giờ rời khỏi.

Cơm nước xong xuôi, Du Hành lại nói mẹ mình nên trữ nước trước: “Mẹ để con tự mình bôi thuốc rượu là được rồi, trước tiên mẹ dùng toàn bộ thùng nước trong nhà chứa đầy nước đi, con sợ sau này sẽ hết nước, đồ ăn trong tủ lạnh cũng nên thu dọn, sợ rằng sau này sẽ cúp điện.”

Mẹ Du ngây ra một lúc, tiếp theo vui mừng nở nụ cười: “Con nói đúng, mẹ đã quên. Thế tự con có thể xoa bóp được không?”

“Cũng được.”

Năm trước vì cách nhà bọn họ đi bộ năm phút, có một chợ bán thức ăn mới xây, bởi vậy đồ ăn trong tủ lạnh nhà bọn họ càng ngày càng ít, thích ăn đồ tươi sống, ai lại bằng lòng ăn thịt hay rau củ đông lạnh chứ?

Cho nên đồ vật trong tủ lạnh không nhiều lắm, hai lốc sữa chưa, thịt viên đã nấu hôm nay, chỉ còn lại nửa chục trứng gà, bốn trái cà chua cùng nửa túi ô mai.

Trứng gà dễ nói rồi, mẹ Du đem luộc lên, cà chua càng đơn giản, lấy ra cắt chung với ô mai để vào một dĩa, ăn như hoa quả trái cây.

Sau đó lại vào nhà vệ sinh mở nước, thuận tiện giặt sạch quần áo hôm nay.

“Xoa sao rồi, để mẹ đến giúp con.”

Du Hành không từ chối, hưởng thụ sự dịu dàng của mẹ đã lâu mới có được.

“Đều tím cả rồi, có đau hay không?”

“Không đau.” Du Hành nhếch môi cười.

“Đứa con đầu đất này, đều xanh tím thành thế này còn cười ngây ngây ngô ngô nữa.”

“Mẹ, nếu sau này hoàn cảnh đều như vậy, nhiệt độ cao, nhà trong rừng rậm nguyên thủy, động vật hỗn loạn nào đó sẽ tấn công con người, hết nước cúp điện... mẹ có sợ không?”

“Sợ cái gì? Chỉ cần con và cha con bình an, có ăn không khí mẹ cũng không sợ. Này, sao con lại cười ngây ngô như thế?”

“Mẹ, cho mẹ ăn viên kẹo đường này.”

Mẹ Du thình lình bị đút một thứ gì đó vào trong miệng, nhai nhai: “Tại sao lại đắng thế?”

“Nhân sâm mềm với kẹo đường, ăn ngon không?”

“Mẹ không thích nhân sâm kẹo đường rồi, lần tới tự con ăn đi, nếu không cho cha con ăn.” Bà Khâu Nguyệt Hương ghét nhất thứ cay, thứ đắng nha... rồi còn khổ qua, trà lạnh... cho dù tốt hay không, toàn bộ đều không thích ăn.

Nhưng đã bỏ vào trong miệng không thể lãng phí, bà vẫn nhai a nhai rồi nuốt xuống.

“Dạ, con biết rồi, lần tới cho cha và anh Thôi ăn.” Kiện thể đan cũng chỉ có thể ăn một viên, Du Hành dứt khoát đồng ý với bà.

“Được rồi, con đi ngủ trước đi, mẹ lại trông cha con và anh Thôi của con.”

Quả thật Du Hành rất mệt, đồng ý nói: “Mẹ, có người gõ cửa đừng tùy tiện mở cửa, có chuyện thì kêu con.”

Mẹ Du phụ giúp tiểu nam tử hán trong nhà: “Đã biết đã biết, mau đi ngủ đi. Mẹ đã đổi đệm giường sang chiếu trúc cho con rồi, trời còn nóng như vậy chính mình tự mở điều hòa đi.”

Nằm ở trên giường, Du Hành lật người mấy lần, mở rộng hai tay hai chân ra trong chốc lát, mới ngồi dậy xếp bằng. Tư thế ngồi xếp bằng này anh đã thử qua đây là tư thế tu luyện tốt nhất, bởi vậy dù ngồi mệt mỏi anh cũng không đứng dậy, anh đều ngồi xếp bằng.

Vận chuyển tâm pháp thông suốt bảy vòng, trực tiếp vượt qua tầng hai lên đến tầng ba, vẻ mặt anh mới đầy vui mừng dừng lại.

Trải qua tu luyện tăng vọt thế này, rốt cuộc anh xác định không phải thể chất anh trác tuyệt phi phàm, mà là không khí! Nói đúng ra trong không khí lượng chi linh tinh khiết vô cùng nồng đầm, linh khí như ánh trắng sáng trút xuống, số lượng vô cùng to lớn, chất lượng tinh thuần, vô cùng có lợi cho việc tu luyện.

Anh không biết cho đến nay đều là như thế, dù sao vạn vật có linh, nếu như trong không khí có linh khí nồng đậm như thế, cho dù cả nhà bọn họ không tu luyện, hấp thu không khí như vậy trong thời gian dài vẫn sẽ có lợi rất lớn cho thân thể.

Thế nhưng trên thực tế, tình huống thân thể cả nhà bọn họ quá bình thường, cũng không có bất cứ chỗ nào nổi bật. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Bởi vậy anh suy đoán đây là lúc hai thế giới giao hòa, từ thế giới khác nghiêng đảo sang tạo thành hiện tượng không khí như thế này.

Mặc kệ suy đoán có đúng hay không, dù sao đây cũng là chuyện tốt.

Du Hành vui mừng trong chốc lát, ngã xuống ngủ rồi.

Lúc mới bắt đầu anh ngủ vô cùng thoải mái, thân thể và tinh thần đều rất sung sướng. Chỉ có nhà mới có thể mang đến cảm thụ này cho anh.

Anh tu luyện bản [Quy tắc chung kiện thể] này đã quá lão luyện rồi, cho dù ngủ, trong cơ thể vẫn tự tuần hoàn giúp bản thân tu luyện. Bởi vậy trong giấc ngủ, chân khí trong cơ thể vẫn tự chủ từ từ vận hành, gột rửa tạp chất trong thân thể anh.

Đêm nay là một đêm không tầm thường.

Trải qua buổi sáng hôm nay, lúc rời giường sợ hãi phát hiện bản thân rơi vào trong rừng rậm nguyên thủy, kinh hoảng phát hiện thông tin liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn, có một vài người can đảm đi ra ngoài xem xét, lúc tìm kiếm đồ ăn gặp phải công kích phát ra tiếng kêu thảm thiết... điều này kích thích cực lớn đối với những người trốn trong nhà kia.

Sau đó, cuối cùng nghênh đến biến đổi lớn nhất trong đêm đầu tiên.

Lúc màn đêm vừa buông xuống, khu vực bọn Du Hành bên này vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đập cánh phịch phịch và tiếng chim hót, còn nghe được tiếng động vật không biết nào đó kêu hừ hừ... một đêm kì dị yên ắng đầy ảo giác.

Vì vậy đại đa số mọi người an tâm đi ngủ —— có lẽ ngày mai tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều khôi phục bình thường thì sao?

Trong rừng cây rậm rạp, bầu trời đêm càng ngày càng dày đặc sâu lắng, từ từ an tĩnh lại.

Sau đó như có kỳ tích, như hấp thu chất xúc tác, chỗ cánh rừng thưa thớt kia lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ phát triển của nó, thân cánh biến thô to ra vươn dài vươn cao lên, nương theo đó phiến lá vô cùng phấn chấn mở rộng ra, trở nên dài rộng xanh biếc.

Một mảnh rừng cây bách thưa thớt kia, chỉ trong nháy mắt liền biến thành đám rừng nhiệt đới sum xuê đại thụ như hơn mười năm.

Ánh trăng soi sáng trên đất trống, cũng chập chờn lấy mọc lên một mảng lớn màu xanh lá, cỏ dại có xu hướng tăng lên.

Điều này dường như trở thành một khúc nhạc dạo, trong rừng rậm đột nhiên ầm ỉ cả lên.

Âm thanh chạy trốn, tiếng gào thét, tiếng cánh chim vỗ cánh, thân cây cành lá bị đụng chạm xào xạc ——

Cả cánh rừng rậm yên tĩnh đầu đêm, lại lần nữa bắt đầu dậy sóng.

Cho dù là thú trên mặt đất, hay là chim bay trên trời, đều dùng sức hướng đến gần Nguyệt Hoa lộ kia.

“Trời ạ đám thú vật bên ngoài kia đều điên cả rồi sao?”

“Mẹ, con sợ hu hu hu...”

“Trời ạ thứ kia là cái gì vậy?!”

“Nhanh đóng cửa sổ lại, còn nhìn cái gì nữa?! Muốn chết sao?!”

Mọi người không rõ ràng lắm bị dọa đến giày vò, đóng chặt cửa sổ, ngay cả đèn cũng không dám mở lên.

“Suỵt đừng nói chuyện —— “

Thật ra không chỉ động vật, ngay cả thực vật cũng đung đưa bản thân, hận không thể nhổ bộ rễ tươi tốt chạy nhảy theo đồng bạn, tiếp thu ánh trăng tẩm bổ.

Thẳng đến hai tiếng sau, ánh trăng ẩn vào bên trong tầng mây dày đặc, trận bạo động này mới dần dần dẹp loạn.

Du Hành vẫn đang trong giấc mộng, vẫn không tỉnh lại.

Phòng ngủ của anh có một mặt cửa sổ sát đất, ánh trăng màu xanh nhạt trút xuống len lỏi đi vào, rơi vào trong cửa sổ phòng ngủ sát đất chiếu đến chỗ cuối giường. Mắt cá chân bên phải của anh vừa lúc ở dưới ánh trăng chiếu rọi.

Phía trước đã từng nói qua, [Quy tắc chung kiện thể] anh đã luyện đến tầng thứ ba, đã thành lập sự tuần hoàn bên trong cơ thể. Tác dụng tuần hoàn này cũng đơn giản, chia làm hai phương diện.

Một mặt trong quá trình tu luyện có thể gột rửa tạp chất trong cơ thể, đồng thời thân thể thu hút linh khí từ trong không khí ngăn cản tạp chất bên ngoài. Điều này cũng giúp cho thân thể có trạng thái tu luyện tốt nhất.

Mặt khác chính là có thể trong lúc tu luyện giả vô ý thức, vận chuyển tâm pháp tu luyện, bao giờ cũng lợi dụng chân khí giúp thân thể không ngừng mạnh mẽ lên.

Trải qua ngày qua ngày tu luyện như vậy, thân thể con người càng thêm cường tráng, năng lực ngũ giác tăng vọt lên, sức mạnh tứ chi cùng tốc độ đều được nâng cao.

Trong nhiệm vụ ở thế giới kia, lúc anh tu luyện đến tầng thứ ba —— đúng vậy chính là thế giới Zombie đó anh đã phải tu luyện rất lâu chỉ đến tầng ba, sau đó thể chất biến thành nửa thi. Phương thức đắp nặn thân thể lại biến thành hấp thú hạt châu, khí tuần hoàn trong cơ thể cũng bị cắt đứt. Bởi vậy anh cũng không chính thức trải nghiệm qua trạng thái khó hiểu huyễn hoặc này.

Dù sao anh đang mềm mại thoải mái dễ chịu trong giấc mộng, cảm giác bản thân giống như ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến muốn bay lên trên, sau đó bỗng nhiên suối nước nóng lại biến thành dung nham, bỏng đến khiến anh NGAO kêu gào.

Nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại. Trước kia thật sự anh là trạch nam, chẳng muốn vận động, tố chất thân thể chính là gà mờ. Kết quả cả ngày hôm nay vượt qua sự chấn kinh, mệt nhọc, chạy trốn quá độ.

Nếu không phải linh hồn anh trở nên cường đại hơn một chút, căn bản không thể nào chống đỡ nổi, thậm chí còn có thể khiêng hai người đàn ông trưởng thành bị hôn mê về nhà.

Trước khi ngủ anh lại tu luyện một hồi, ngồi xếp bằng ba giờ, sau khi nằm ngủ, thân thể hoàn toàn tê liệt rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Trong mộng anh khó chịu muốn chết, lực ý chí la hét muốn tỉnh lại, nhưng lại sống chết không mở mắt ra nổi.

Hết lần này tới lần khác trước đó mẹ Du đã qua nhìn anh, thấy anh đang ngủ ngon giấc, bà cũng đi ngủ, cũng không ai có thể đánh thức anh nữa.

“Được rồi, ngủ trước đã, cơn ác mộng này cũng chỉ là mộng thôi, tỉnh ngủ là tốt rồi.” Du Hành đang ở trong mộng tự nói với bản thân, tự an ủi mình, dù sao anh cũng không phải chưa từng bơi lặn trong nham thạch nóng chảy, ngay cả núi lửa anh cũng đã nhảy xuống rồi.

Vì vậy anh cứ như vậy tiếp tục ngủ.

Trong cơ thể sự tuần hoàn bên trong phát hiện Nguyệt Hoa lộ, mừng rỡ như điên.

Sự tuần hoàn bên trong không có tư tưởng, chỉ biết vận hành men theo quỹ tích, bài xuất dơ bẩn trong cơ thể ra ngoài, tạp chấn bị loại bỏ ra ngoài cơ thể chủ nhân còn chưa tỉnh lại, sợ những tinh hoa ngay mắt cá chân tán loạn biến mất, càng đảm nhiệm vận chuyển, chết sống muốn hấp thu hết tất cả những tinh hoa này.

Vào lúc Du Hành cho rằng mình đang ngâm mình trong nham thạch nóng chảy, thân thể của anh xảy ra biến hóa vô cùng khủng bố.

Anh bánh trướng biến thành một người khổng lồ, hằng hà bọc mủ nổi ra bên ngoài, sau đó PHỐC PHỐC PHỐC phá vỡ, máu mủ xen lẫn dơ bẩn, tanh tưởi bắn đầy giường.

RT9009 gọi: “Kí chủ? Kí chủ?” Tốt nha, vừa rồi mệt mỏi quá không tỉnh dậy nổi, bây giờ thì trực tiếp đau ngất đi luôn rồi.

“Cũng may chỉ hấp thu từng chút một ở mắt cá chân, bằng không chắc chắn nổ tung rồi. Được rồi, không chết là được, chờ ngày mai tỉnh lại nói với anh ấy vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.