Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 83: Chương 83: Thế giới thực tế 06




Edit: Trang Nguyễn

“Mẹ, không thể dùng bồn cầu được nữa, con phải phong bế bồn cầu lại, ống thoát nước trong nhà cũng phải che chắn lại. Chỉ là sau này không quá thuận tiện.”

“Được, che lấp toàn bộ đi, bằng không mỗi ngày rời giường đều phải nhìn thấy một trận như vậy, mẹ chắc chắn giảm thọ mất.” Cho đến bây giờ mẹ Du cũng không dám đến gần phòng vệ sinh.

“Con đi xuống lầu ném rác, thuận tiện đào một ít bùn lên đây.”

Du Hành cầm hai túi rác đi xuống lầu, lúc đi đến hành lang chợt nghe vài tiếng thét lên: “A a a!!!”

“Thật nhiều trùng ọe —— “

Sau khi đi ra hành lang, Du Hành phát hiện chỉ mới qua hai ngày, mặt đất xi măng bên ngoài cửa đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa rồi —— ngày hôm qua lúc anh bước đi trên phía trên, còn có thể cảm giác xi măng bị chọc nghiêng nghiêng, đi đường mà không cẩn thận đều bị trượt chân.

Chui ra chỗ cửa lớn chính là cái động kia, anh nhét rác vào nơi để thùng rác trước kia, nay thùng rác đã không thấy nữa rồi.

Anh đi xa một chút, bắt đầu đào bùn đất.

Bùn đất ướt át, rất dễ dàng đào, xem bề ngoài vô cùng phì nhiêu. Đào một thùng anh liền xách lên lầu, ở hành lang anh gặp một người đàn ông trung niên quen mặt, người đàn ôn nhìn thấy anh liền hỏi: “Tiểu Du ah, đào đất làm gì vậy?”

Anh không nhận ra là ai, dứt khoát không gọi người: “Trong nhà cần dùng.”

“À, lấy làm gì?”

“Bịt bồn cầu.”

“Nhà cháu ở lầu bốn cũng bị loại côn trùng này leo vào sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu lấp bồn cầu rồi, sau này nhà cháu làm sao đi vệ sinh?”

Du Hành nói: “Dùng thùng cũng được, hoặc dùng ngược lại.” Nhìn vẻ mặt người đàn ông như bị buồn nôn đến nơi, anh nhẹ gật đầu: “Cháu lên trước đây.”

Sau khi mẹ Du đồng ý cho Du Hành lấp bồn cầu, trong lòng cũng nghĩ: sau này bỏ thùng vào trong nhà vệ sinh, cũng làm vậy để trong phòng vệ sinh nhỏ.

Bà còn đặc biệt lấy ra ba cái thùng, nói một cái lấy để nước dơ, hai cái còn lại để trong nhà vệ sinh nhỏ, bà nói với Du Hành: “Con cũng đừng ghét bỏ, đây cũng là chuyện không có cách nào, trước kia bà ngoại con cũng đi vệ sinh như thế, cứ thường xuyên tẩy rửa là được rồi, đóng kín của phòng vệ sinh lại, sẽ không bay mùi ra.”

Hai phòng vệ sinh mỗi nơi để một cái thùng.

“Vâng, rất tốt.”

Mẹ Du cho rằng con trai sẽ không chịu nổi, dù sao bây giờ trẻ con hay thanh niên trẻ, chú ý nhiều hơn so với xã hội cũ. Nhưng đây cũng là thói quen sinh hoạt dường thành từ khi còn nhỏ, thoáng chốc trở về phương thức đơn sơ đi vệ sinh thế này, chắc chắn sẽ khó tiếp nhận hơn.

Không nghĩ tới con trai nhà mình một câu phàn nàn cũng không nói, thoạt nhìn dường như hài lòng tiếp nhận.

Trong cuộc sống sau này bà còn đặc biệt quan sáy, mỗi ngày con trai nhà mình đều tẩy rửa bồn cầu, một chút dị sắc cũng không có.

Đương nhiên đây là nói sau, bây giờ mẹ Du đang nhìn con trai làm việc.

Trong nhà có hai nhà vệ sinh, bồn rửa tay, còn phòng bếp có đường ống khác đều bị bịt kín rồi.

Mẹ Du nhìn trong chốc lát, lại đi làm bữa sáng. Nhưng hôm nay không có thời gian nấu cháo rồi, bà liền nấu mì ăn liền thêm trứng gà chân giò hun khói. Nước dùng chính là nước khoáng, bà không dám dùng nước trong vòi nước nữa rồi.

Ăn xong bữa sáng. Cộng thêm cho người hôn mê ăn yến mạch và sữa bột dinh dưỡng, hai người đều đổ một thân mồ hôi, lúc này mặt trời đã lên cao, mẹ Du còn lầm bầm: “Đã đầu tháng ba rồi, thời tiết quỷ gì đây chứ.”

Có thể không phải thời tiết quỷ sao?

Du Hành định để mẹ anh cùng anh tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], vừa dạy hai tư thế trụ cột, đã có người gõ cửa.

“Lão Du có ở nhà không?” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

“Cha bị bệnh, còn đang ngủ, có chuyện gì không?”

“Chung cư tổ chức cuộc họp, mỗi nhà phải đến một người.”

“Cháu có thể đi không?”

Bác Đỗ dò xét nhìn anh vài lần, gật gật đầu: “Có thể, một giờ chiều, ở ngay ba căn lầu tám nhà họ Chu, cháu biết không?”

“Biết rõ, làm phiền bác rồi.”

Anh quay đầu lại đóng cửa, liền hỏi mẹ anh: “Mẹ, ba căn lầu tám nhà họ Chu là ai vậy?”

Mẹ Du: “Con đã quên?”

“Dạ. Đã quên.”

“Đây chính là kẻ có tiền, mua ba căn nhà lầu bảy và lầu tám, nghe nói còn sửa chửa cải tạo, trên dưới hai tầng đều vô cùng đẹp mắt, giống như biệt thự vậy. Ngày vào ở không phải còn phát kẹo đường cho toàn bộ mọi người sao? Đó là chuyển bảy tám năm trước rồi, lúc ấy con vẫn còn học trung học.”

Mẹ Du nói: “Trách không được muốn đến nhà hắn họp, nhà hắn lớn, người toàn bộ chung cư đều phải một người đến họp, tính toán cũng phải hơn một trăm người đây này.”

Toà chung cư bình thường này đã xây dựng mười năm rồi, tổng cộng có sáu tòa nhà, mỗi tòa nhà có tám tầng, tên cũng vô cùng bình thường, gọi là Lệ Cảnh Uyển. Bây giờ các khu chung cư mới, đều thấp hơn mười tầng, bên trong đủ loại phương tiện giải trí, thậm chí có bệnh viện, nhà trẻ, các khu phụ trợ khác... thật vô cùng bình thường.

Nhưng trong khu chung cư bình thường này, vẫn có rất nhiều hộ gia đình, dựa theo mỗi một tầng bốn gia đình, tính toán cũng gần 200 gia đình đấy.

“Con nhớ ra, buổi chiều con đi.”

“Đi, đi đâu chứ, con là tiểu bối, mọi thứ đều phải nghe nhiều nhìn nhiều, không nên vội vàng ra mặt để người ta chê cười...” Mẹ Du nói xong mới nhớ đến chồng mình còn hôn mê, hốc mắt nóng lên, cũng may còn nhịn được.

“Không hiểu thì cứ hỏi, có chuyện quan trọng thì nhớ kỹ... Những điều này chắc chắn con đều hiểu, con đã lớn rồi mà.”

Con mình nháy mắt, đã trở nên chững chạc hơn... hai ngày trước mang theo Thôi Nam hôn mê trở về, khóc đến mũi còn đỏ đây này.

Con người trưởng thành khả năng cần phải có một cơ hội như vậy, đến lúc từ bệnh viện trở về, khí thế cả người hoàn toàn khác hẳn lúc trước.

Như con diều hoạt bát bay trên bầu trời, thoáng chốc rơi xuống đất biến thành cây đại thụ đội trời đạp đất, thoạt nhìn vừa an tâm lại đáng tin cậy.

Du Hành nhìn có chút lúng túng: “Sao mẹ muốn khóc? Nếu không con dẫn mẹ đi cùng?”

“Mẹ đi làm cái gì, mẹ ở trong nhà chờ con.”

Du Hành phát hiện mình quả thật không biết nói chuyện rồi, giống như trước đây dỗ ngon dỗ ngọt làm nũng, dụ dỗ mẹ anh vui vẻ, những chiêu thức này anh hoàn toàn không dùng được rồi.

Anh chỉ đành nói với mẹ mình: “Con rất nhanh sẽ trở về, nhưng bây giờ mẹ nên cùng con cùng nhau rèn luyện thân thể.”

“Còn rèn luyện thân thể?” Vẻ mặt mẹ Du đầy đau khổ, hai chiêu thức kia không biết thiết kế xếp đặt như thế nào, bắt đầu luyện cơ bắp, xương cốt đều vừa mỏi vừa đau.

“Đúng, nếu mẹ mệt mỏi, mẹ xem trước một phần tâm pháp này đi, không hiểu cứ hỏi lại con, sau đó con lại dạy cho mẹ những chiêu thức nội dung kiện thể phía sau.”

Mẹ Du còn ước gì được như thế: “Vậy mẹ đọc sách trước.” Nghĩ đến đọc sách sẽ thoải mái hơn một chút? Kết quả sau khi nhìn, đầu choáng váng, não trướng lên, nhìn quyển sách này cứ như một bản siêu cấp nghiên cứu khoa học vô cùng thâm ảo, hơn nữa những chữ viết kia cứ như đang tranh giành trước sau chen lấn vào trong đầu bà.

“Đừng có gấp, mẹ nghe con giảng cho mẹ này, mẹ phải làm theo con.”

Mẹ Du bắt đầu ôm thái độ hoài nghi với bản gọi là tâm pháp này —— bà sống nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng nghĩ qua một ngày có thể luyện công? Hơn nữa còn là thứ không gạt người.

Bà không dám hỏi thứ này từ đâu đến. Con trai bà từ nhỏ đã thân thiết với mẹ, ngay cả cô bé thầm mến cũng đều kể cho bà nghe.

Thế nhưng lai lịch quyển sách này nó không nói với bà, bà cũng không hỏi.

Hai mẹ con một người giảng giải, một người chăm chú lắng nghe, rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, đến 12h45', Du Hành liền đi ra ngoài.

Nhà anh ở tòa một, đi đến tòa ba rất gần. Sau khi cúp điện cửa điện tử không thể dùng được, ngay cổng tòa ba có người đang chờ mở cửa cho anh.

“Cậu là người nhà ai thế?”

“Cha tôi là Du Ái Quốc.”

“Ah, thế thì lên đi, lầu bảy.” Người nọ cúi đầu đánh dấu một cái trên danh sách trên tay, Du Hành để ý thấy bên trên đều là tên của chủ nhà.

Anh leo lên tầng bảy, cửa lớn mở ra, anh trực tiếp đi thẳng vào trong, trong phòng khách to như vậy đã ngồi không ít người.

Tuy người trong phòng đều nhìn ra có không ít tuổi, nhưng dưới ánh đèn treo lớn, ánh sáng soi rõ gương mặt, xoay tròn trên cầu thang lầu hai chạm rỗng bằng sắt, quả thật thiết kế lắp đặt rất xinh đẹp đấy.

Lại đợi thêm một giờ, mọi người khó khăn lắm đều đến đủ.

“Có chuyện gì phải đến nơi này họp chứ?”

“Họp về cái gì vậy?”

“Chúng ta còn họp hành gì ở đây? Tôi còn không tìm được người sửa ống nước đây này.”

Sau khi ồn ào, có ba người đàn ông đứng lên, bắt đầu nói lời dạo đầu, chủ yếu là hôm nay gặp phải nguy cơ muốn cùng nhau bày mưu tính kế, để người trong khu chung cư có thể sống càng thoải mái hơn.

“Tiểu khu chúng ta thật sự rất may mắn, các người đã nhìn thấy cửa hiệu cắt tóc trên đường xx rồi đấy, trong vòng một đêm đã hoàn toàn không còn. Chúng ta may mắn còn ở yên ở đây, phải quý trọng phúc khí này, phải hảo hảo giữ gìn khu chung cư của chúng ta, mọi người thấy có đúng hay không?” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành ngồi ở bên trong, cũng không nói lời nào, lẳng lặng lắng nghe, đem một vài người trong trí nhớ của mình đối chiếu lại.

Sau đó, anh rốt cuộc đã nhận ra, người mở màn nói chuyện, cùng với bốn người bây giờ, đầu là người hoạt động sôi nổi trong khu chung cư này, nói ví dụ trước kia có cái gì “Khu chung cư đẹp nhất”, “Trong khu chung cư có hai ba chuyện tình cảm động” những chuyện lặt vặt này bọn họ đều là người tích cực nhất, bình thường cũng nhiệt tình, việc lớn việc nhỏ gì cũng hỗ trợ quản một tay.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo tam quốc.”

“Nói đi nói đi.”

Người có mặt ở đây đều là người trưởng thành, cũng từng là người ra ngoài làm việc, dựa vào cái gì phải tiếp nhận người khác chỉ huy?

Bởi vậy cũng không ít ỏi, nhao nhao la hét nói ngắn gọn thôi, có rắm mau thả.

Người nói chuyện là chú Hoàng hơi xấu hỗ, nhìn nhau vài lần với bạn mình, vẫn nói ra hai mục đích chính.

Hai mục tiêu này đều vô cùng cần thiết, bởi vậy cho dù có người tranh cãi, cuối cũng vẫn quyết định đồng ý.

Hội nghị khu chung cư có chút đầu voi đuôi chuột mà chấm dứt, Du Hành trào lưu rời khỏi, sau khi về nhà nói với mẹ Du chuyện này: “Bọn hắn nói đợi mặt trời xuống núi, trời mát một chút.”

“Mẹ nấu trà lạnh cho con, chờ con trở về lại để lạnh cho con.”

“Được.”

Đợi đến lúc sáu giờ rưỡi chiều, toàn bộ khu chung cư mọi người đều bắt tay hành động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.