Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 85: Chương 85: Thế giới thực tế 08




Edit: Trang Nguyễn

Không có cách nào, anh ngồi trên giường trong chốc lát rời rời giường, đứng lên rửa mặt, định theo kế hoạch ban đầu đi ra ngoài tìm chút nguyên vật liệu.

Nhưng trước đó anh muốn làm một việc. Trong lòng anh có một ý nghĩ: số dư điểm lương hỏa còn lại không cách nào đồng thời mua cả hai quyển [Bách khoa toàn thư về thực vật] và [Bách khoa toàn thư về động vật], bởi vậy anh chỉ có thể mua trước một thứ.

Bây giờ đủ loại thực vậy lấp đầy không gian sinh tồn của bọn chúng, mặc dù anh ra ngoài mấy lần đều không bị thực vật có độc gây tổn thương, nhưng không thể ôm tâm lý may mắn như vậy, cần phải làm sớm công tác dự phòng.

Càng nghĩ, Du Hành mua [Bách khoa toàn thư về thực vật].

Số dư điểm lương hỏa còn lại thoáng chốc mất đi phân nửa. Sau khi mua xong, anh liền nhìn thấy một bản hình ảnh màu xanh lá, vẻ ngoài như quyển sách phóng đến trước mắt anh trong hư không, sau đó từng trang được mở ra, đầu tiên là mục lục, sau đó là chính văn, văn hay tranh đẹp vô cùng tỉ mỉ chi tiết.

Từng trang bay qua, sau đó văn tự tranh vẽ bên trên biến thành tia sáng màu xanh nhạt bắn thẳng vào trán Du Hành.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức anh dường như vượt qua dòng thời gian vũ trụ hồng hoang dài buồn chán, mới đột nhiên giật mình sực tỉnh.

Anh nhìn không thấy linh hồn của mình, cũng nhìn không thấy điểm màu xanh mới dung nhập vào —— sau khi phóng đại vô số lần rõ ràng chính là hình dạng một quyển sách. Nhưng anh có thể cảm giác trong đầu mình nhiều hơn một thứ gì đó.

Tâm tùy ý động, anh liền “chứng kiến” quyển sách kia, vô cùng rõ ràng, thoáng chuyển động ý niệm, quyển sách tự mình bắt đầu lật qua lật lại... từng chữ cái như một bức tranh gần ngay trước mắt anh.

“Thật thần kỳ.” Thì ra đây chính là cảm giác điêu khắc trong linh hồn.

Quyển sách này thoạt nhìn chỉ dày một cm, nhưng cho dù lật thế nào, nhảy trang, đều không lật được đến trang cuối cùng.

Làm Du Hành thỏa mãn nhất chính là, quyển sách này còn có một công năng tự động tìm kiếm, chỉ cần anh ngưng thần chăm chú nhìn loại thực vật nào đó từ đầu đến cuối một lần, trong đầu hình thành nên dáng vẻ của nó, quyển sách này liền tự động lật ra, thẳng đến trang sách tìm được thực vật đối ứng, sẽ định dạng lại. Nếu không tìm được tương thích, cuối cùng quyển sách tự động đóng lại.

Du Hành xem qua bản hướng dẫn sử dụng, bên trên có một phần rất trọng yếu: nếu gặp được thực vật không có trong bản bách khoa toàn thư, có thể thông qua súng quét hình ra đa của hệ thống trao đổi điện tử, hình thành số liệu hình ảnh, sau đó lại thông qua quan sát đặc tính sinh trưởng, cách sinh sôi nẩy nở...vv...vv... rồi đưa ra tin tức tổng kết, cung cấp cho hệ thống, sau khi trải qua thẩm tra có thể có được điểm lương hỏa nhất định.

Anh dùng cây xương rồng cảnh trên bàn mình làm thí nghiệm, quả nhiên vô cùng dễ dàng tìm thấy tin tức: tên gọi tiên ba chưởng, hỏa chưởng.... tin tức vô cùng cụ thể, kể cả cây giống gieo trồng, ứng dụng thực tế...vv...vv...

Nhưng sự thẩm tra này không phải không có chừng mực, cái này sẽ làm hao tổn tinh thần, khiến linh hồn mệt mỏi, bởi vậy phải thẩm tra số lượng vừa phải thôi.

Sau khi chuẩn bị xong, Du Hành liền xuất phát. Cũng không đi đến nơi rất xa, anh dựa theo lộ tuyến đi qua trước đó, thuận lợi tìm được một mảnh dây rừng kia, anh đã tìm được tin tức loại cây này trong [Bách khoa toàn thư về thực vật], loại cây này ở các thế giới khác nhau đều có cách gọi khác, có thể gọi là hoàng đằng, xà bất lý, khu trùng đằng... Từ trong đa số tên gọi kia cũng có thể thấy được, đặc tính rõ ràng của loại dây này chính là khu trùng, đuổi rắn.

Không độc, không thể ăn. Anh leo lên, kinh động không ít động vật nhỏ điên cuồng chạy thục mạng, còn trông thấy một loại động vật xoã tung cái đuôi to, nhìn không thấy mặt, chỉ thấy cái đuôi kia không ngừng dao động, tránh vào trong bụi cây.

Xem ra loại cây này rất được hoan nghênh.

Anh chặt bỏ một nhánh dây nhìn xem, phát hiện bề ngoài nó rất bền dẻo, quan trọng nhất bên trong có một căn tâm, đường kính chiếm một phần ba cả nhánh dây leo. Nên tính bền dẻo càng tăng thêm một bậc, có thể thấy được dây leo này rất kiên cố.

Trong [Bách khoa toàn thư về thực vật] có nói, loại dây leo này không chỉ xua đuổi côn trùng trường kì, đuổi rắn, căn tâm bên trong còn có thể làm dây thừng, sau khi phơi khô vô cùng bền chắc.

Đợi sau này anh lại đi chém vài nhánh cây trở về gia cố thêm là được.

Nhưng bây giờ vấn đề khó khăn trước mắt chính là —— những nhánh dây này thật sự quá kiên cố! Tính bền dẻo mười phần, lúc chém xuống phải vừa phải dùng sức vừa phải thật khéo léo. Được rồi, có muốn khéo léo cũng không có tác dụng, giữ không được dao phay, sau khi chém bốn nhánh dây, trên dao đã có mấy lỗ hổng, tin rằng chém thêm vài nhánh, dao cũng bỏ mạng.

Anh cần một con dao mới, hoặc cưa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Du Hành cố nhớ lại gần bên nhà có cửa hàng kim khí nào không, hình như trên đường Kha Vân có một nhà, trước kia anh đi qua đó mua vòi nước.

Sau này gia cố nhà cửa cũng cần thép đinh ốc, thùng dụng cụ trong nhà chỉ có đinh ốc nhỏ, kìm, cờ lê... cho nên còn cần một cây búa. Anh quyết định đi một chuyến đến cửa hàng kim khí.

Lấy ba nhánh dây trên mặt đất nhét vào bao gạo, sau đó anh bỏ vào nhẫn trữ vật. Còn lại một nhánh dây anh quấn bên hông mình.

Sau đó anh đi đến cửa hàng kim khí trên đường Kha Vân.

Trong thời gian vài ngày này, đã có không ít người đi ra đường nhỏ, không biết có phải dây leo này có tác dụng hay không, Du Hành rõ ràng nhìn thấy bươm bướm, con muỗi vừa mới đáp xuống bụi cỏ đã bay tán loạn tránh xa anh ra.

Nhưng đây không phải lợi hại nhất, đoạn đường này anh gặp rắn ba lần, mỗi lần đều không bị tấn công ——xác suất này đã không thể dùng vận khí tốt để giải thích. Trong đó có một con rắn là anh dùng cây chổi dò đường đâm đến, kết quả con rắn bày ra tư thế công kích một nửa, sau một giây đã lùi lại trườn đi mất.

“Dây leo này thật sự có hiệu quả tốt như vậy sao?” Du Hành sờ sờ nhánh dây bên hông. Nhưng hôm nay anh đi ra ngoài đã phun cả người thuốc diệt côn trùng, cũng có khả năng thứ này tạo nên tác dụng.

Đợi đến khi đến đường Kha Vân, anh phát hiện rất nhiều nhà cửa bên này bị hủy.

Đại thụ che trời từ trong kiến trúc đột ngột mọc lên từ mặt đất, hoàn toàn hủy diệt một tòa kiến trúc có tiệm trà nổi tiếng kia.

Anh đi vài bước, còn nhìn thấy một chiếc ghế từ bầu trời đến rơi xuống, bịch một tiếng vỡ thành mấy khối.

“Chiêm chiếp...” Du Hành ngẩng đầu nhìn, một con động vật màu rám nắng vẫn còn dựa dẫm trên ghế, có thể đoán được chiếc ghế kia không lâu sau cũng sẽ rơi xuống.

Anh tìm được vị trí cửa hàng kim khí trong trí nhớ, ngược lại cửa ra vào không bị ngăn trở, cửa đang khóa, loại cửa sắt bình thường kéo hạ xuống. Anh gõ cửa trước, không có người trả lời, sau đó mới ngồi xổm xuống, mở ổ khóa trên mặt đất.

Mở cửa mới biết được, cửa hàng kim khí bề ngoài xem như không bị tổn thương, bên trng đã bị một bụi hoa màu đỏ bao trùm.

Anh lập tức mở cửa, còn có cành hoa thoáng run run trêu chọc mặt anh, hương thơm xông vào mũi, anh lập tức đẩy ra, tránh cành hoa.

Hoa này nhìn rất đẹp, cao nửa mét, đường cong phiến lá cũng mượt mà, đóa hoa to như thau, thoạt nhìn phú quý lại hoa lệ.

Du Hành thông qua [Bách khoa toàn thư về thực vật] mà biết rõ, loại hoa này gọi hoa đại dương, tên khác là nhược can, không độc, nhưng chứa đựng một lượng lớn chết kích thích sinh trưởng, cùng với một loại chuột kiếm nham hình thành thực vật song hướng (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên), đều là thức ăn của nhau.

Trừ bỏ gặm chuột kiếm nham làm thức ăn, bình thường nó cũng không có tính công kích.

Nhìn đến đây, bỗng nhiên anh nhớ lại đoạn ngắn đã lâu kia... Đúng rồi, lúc ấy anh ở bệnh viện chăm sóc mẹ mình, lúc ra ngoài gặp phải loài hoa này và chuột, lúc ấy anh còn gọi điện báo tin cho một bạn học của mình, sau đó còn nhận được tiền lì xì của bạn họ, nói cảm ơn anh đã cung cấp tư liệu sống.

Thì ra đây gọi là đại dương hoa... Đã không có độc, Du Hành dám đi vào trong tiệm, nhưng anh vẫn cầm cây chổi thăm dò, nhìn xem có rắn ở trong đó hay không. Sau đó có một con rắn màu đen trượt ra ngoài từ khe hở.

Lúc anh tiền vào cửa hàng kim khí, Du Hành bắt đầu tìm kiếm đồ vật mình cần, đã tìm được đinh thép mình muốn, anh cũng lấy các loại đinh khác một ít. Búa, cưa tìm được trong bụi hoa, vặn vịt gì đó, keo dán, vừa thấy liền lấy mỗi loại một chút, để phòng ngừa sau này mình cần dùng.

Anh lấy đủ đồ từ cửa hàng kim khí liền rời đi, thừa dịp sắc trời còn không ám, mới hơn ba giờ chiều, anh định tiếp tục cắt nhánh dây.

Lúc này đã có cưa, cắt bắt đầu thuận tiện nhiều hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đang làm một nửa, chợt nghe âm thanh khẹc khẹc quen thuộc, Du Hành lau lau mồ hôi ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên cây xa xa ẩn hiện bóng dáng màu vàng, lại là bầy khỉ kia.

Một chuỗi khỉ từ đằng xa không ngừng nhảy lên trên cây, tiếp cận, gọi bạn bè bằng âm thanh vô cùng hoạt bát. Du Hành nhìn bọn chúng nhảy lên dây leo bên này sau đó dừng lại rất lâu, còn giúp nhau dùng nhánh dây kỳ lưng, hoặc tự mình ôm nhánh dây không ngừng kỳ cọ.

Hình như đang tắm?

Du Hành nhìn thêm vài lần, lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Cắt hết một nhánh dây leo, anh lại đổi thân cây khác, đang bò lên trên, liên tiếp ba quả trái cây nện trúng đầu anh.

Nghe trên đầu tiếng kêu khẹc khẹc, một tay anh ôm thân cây, tay kia túm mấy nhánh dây leo rủ xuống bên người, dùng sức vung vẩy.

“Khẹc...khẹc!!”

Con khỉ kia bị đánh rơi xuống, giữa không trung lăn lộn bắt lấy một nhánh dây khác, hiểm hiểm ổn định chính mình.

Mà lúc này Du Hành đã bò lên trên, đứng trên thân cây. Ở chỗ này muốn nói đến ngoại hình cây hoằng đằng này, quả thật nó vô cùng giống cây lau nhà lộn ngược, thân cây vô cùng thẳng, dài, trụi lủi, sau đó trên đỉnh có một cái túi cực lớn, vô số nhánh dây sinh dài ra từ chỗ đó, rủ thẳng xuống mặt đất.

Hiện tại con khỉ kia tiếp cận đứng ở mặt đất, không ngừng NGAO NGAO kêu gọi.

Bầy khỉ bên kia thấy thế nhao nhao chạy đến, nhe răng trợn mắt bò lên trên nhánh dây, rất nhanh đã bao vây Du Hành lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

“Đều cút ngay.”

[Uy hiếp Thi Hoàng] bị dẫn dắt xuất hiện, hơi thở quanh thân anh vô cùng nguy hiểm, xen lẫn tuyệt vọng, hủy diệt, giết chóc đầy huyết tinh.

Đám khỉ từ từ lui về phía sau, sau đó lặng yên bò xuống, từng con khỉ lôi kéo nhánh dây nhảy về hướng xa xa, đầu cũng không dám quay lại.

Động vật vô cùng mẫn cảm với hơi thở nguy hiểm, bản năng trong xương máu làm bọn nó dường như gặp phải thú cường đại trên ốc đảo mùa đông, khiến bọn nó lạnh run!

Du Hành nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra lệ khí trong ánh mắt đã biến mất, thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thật tay anh có chút run, sau khi cất hai cây súng, anh mới lấy ra cái cưa tiếp tục cắt nhánh dây.

Đây là lần đầu tiên anh sử dụng [Uy hiếp Thi Hoàng], giây phút đó lòng anh tràn đầy lệ khí, cảm xúc giết chóc nồng đậm bao trùm toàn bộ suy nghĩ của anh, nhưng trong đầu trước sau có một luồng thanh minh, làm anh thờ ơ lạnh nhạt nhìn “chính mình”, bạo ngược lan tràn.

Anh chưa từng thể nghiệm một giây cảm giác Zombie Hoàng, bởi vì lúc đó anh đã toi rồi. Nhưng loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cũng vô cùng nguy hiểm.

Hi vọng những con khỉ chạy trốn kia về báo cáo lại, sẽ không có con khỉ nào đến làm phiền anh nữa.

Đợi đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Du Hành vội vàng thu dọn một đám dây leo, trực tiếp gánh trên người, cõng về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.