Edit: Trang Nguyễn
Ngay từ đầu cha Du chiếm cứ thượng phong, đè nặng tay Du Hành về phía mình, nhưng cuối cùng không đè xuống được, thậm chí bị Du Hành ép trở về, giằng co cả buổi, cha tới con đi, không chịu thua chút nào.
Cha Du kích động đến sắc mặt đỏ bừng, Du Hành cẩn thận quan sát, cảm thấy nhất định cha Du nhận lấy ảnh hưởng còn sót lại của “đồng hóa”, có được một ít đặc tính của đối phương: ví dụ như thích ăn thịt, sức lực lớn.
Cẩn thậnnhớ lại, cha anh có khả năng bị con “dê” kia đồng hóa rồi. Dù sao cha anh không cẩn thận uống máu của nó, sau đó cha anh bắt đầu không ổn.
Nhưng cũng may cha anh vẫn bảo trì hình thái con người, chỉ thêm một ít biến hóa mà thôi, hơn nữa căn cứ cách nói của RT9009 nói, chỉ cần duy trì được lý trí, mới đạt được thành công trong đồng hóa.
Còn sống là tốt rồi, còn nhớ rõ bọn họ, cũng rất tốt.
Cuối cùng cha Du vẫn thua bởi Du Hành, mặt mũi ông tràn đầy kinh ngạc: “Thằng nhóc này, từ khi nào sức lực của con lớn như vậy rồi hả?!”
“Trong khoảng thời gian cha hôn mê, con vẫn luôn rèn luyện.”
“Rất không tệ đấy, sau này cũng phải kiên trì như vậy.”
“Vâng.”
Qua lại mấy lần, sự nhiệt tình của cha Du cũng tiêu tan, trên mặt lộ ra mệt mỏi.
Nhìn thấy trên mặt đất có một đống đồ đạc, ông hỏi: “Đó là cái gì?” Nghe Du Hành giải thích, ông liền nói: “Cha cũng biết làm, để cha đến giúp con. Dù sao cha cũng không mệt.”
“Được.”
“Thế giới này đến cùng làm sao vậy.” Cha Du cảm thán, dưới tay không ngừng.
“Chúng ta nhất định có thể sống sót.”
Nghe lời Du Hành nói... cha Du ngẩng đầu liếc nhìn con trai mình —— thị lực của ông, vậy mà có thể nhìn thấy rõ mọi vật trong đêm rồi sao? Ông vô cùng ngạc nhiên cẩn thận nhìn kỹ, quả thật có thể nhìn rõ vẻ mặt của con trai, ông nhìn ngọn nến nhỏ dán trên mặt đất bên tay trái, ngọn nến kia không biết bị tắt từ lúc nào.
“Cha làm sao vậy?”
Cha Du nhìn thấy ánh mắt con mình nhìn thẳng vào mình, trong bóng tối dường như có thể thật sự nhìn thấy ánh mắt của mình.
“Tiểu Hành à, con nhìn thấy cha sao? Ngọn nến tắt rồi.”
“Nhìn thấy được.” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
“Cha cũng nhìn thấy con!” Cha Du vỗ đùi, kích động nhỏ giọng nói: “Con nói cái này có kỳ quái không? Cha thấy kể từ khi bên ngoài trở nên kỳ quái, chúng ta cũng kỳ quái theo!”
Du Hành thế mới biết thì ra cha anh cũng có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm đen rồi, nhưng anh vì tu luyện mà thị lực tăng lên, cha anh chắc là nhận được năng lực động vật tìm kiếm đồ ăn ban đêm.
Nghĩ nghĩ, anh vẫn phải nói một câu với cha anh về tính nguy hiểm của những động thực vật kia, đặc biệt là đồng hóa. Cũng do anh sơ sót, tuy mẹ anh không ra khỏi cửa, nhưng bà cũng nên biết rõ mọi chuyện, trong lòng kinh sợ mới có thể cẩn thận đề phòng —— bị động vật cắn, bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như có vacxin phòng bệnh chó dại nữa rồi.
“Cha, con nói với cha một vấn đề.”
Du Hành rủ đôi mắt xuống, vừa bện vừa nói, đối diện cha Du trợn tròn hai mắt: “Con, con... làm sao con biết được?”
“Con cũng không biết, giống như bỗng nhiên ngay lúc đó đã hiểu ra rất nhiều thứ, con cũng không rõ ràng lắm, cha, cha nói có phải con bị bệnh hay không?”
Trả lời anh chính là cha Du cho anh một cái tát thật mạnh, lưng Du Hành co rụt lại nhe răng trợn mắt: “Cha, cha đã quên cha có sức lực lớn sao, lưng con đều bị cha đập muốn gãy đây này.”
Cha Du dùng sức lực lớn xoa xoa cho anh, nhỏ giọng mắng: “Đây là Bồ Tát phù hộ, chuyện tốt! Đâu ra bệnh gì, nhất định là Ở đâu là cái gì có bệnh, nhất định là thể hồ quán đính (Nghĩa là: một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng – t chưa nghĩ ra câu nào thích hợp cả... hic), nhóc con quá may mắn. Đây không phải bệnh, đừng có đoán mò đừng nói mò.”
Lúc này cha anh nói đó là chuyện lớn. Có người lại đột nhiên sẽ có một thứ gì đó, nghe nói đó là thức tỉnh hồn phách vốn có, cũng có khả năng hồn phách trở về cơ thể, hồn phách trở về đã mang theo trí tuệ học được từ nơi khác đến.
Thần thần bí bí, nhưng quả thật, bởi vì trong gia phổ bọn họ có ba người như vậy rồi, xa ngược dòng đến Đường triều, gần nhất là ở thời kì dân quốc cũng có một người.
“Sau này gặp được một hậu bối như vậy, nhất định phải dẫn dắt người đó ẩn mình cẩn thận chú ý, đừng làm náo động quá mức, ít xuất hiện mới có thể gia truyền. Nhưng bình thường thiên tài như vậy, tự nhiên đều có chủ ý của chính mình, con muốn khuyên bảo ra phương pháp này kia với bọn họ, đều phải theo chân bọn họ cẩn thận nói chuyện giải nghĩa này kia, bộc lộ tài năng không được lâu dài...”
“Trước kia ông nội con đã nói với cha đấy, bảo cha sau này trước khi chết phải truyền đoạn văn này lại cho con nghe. Huyết mạch nhiều đời nhà chúng ta, có nhiều chỗ không tầm thường. Ông nội con nói, gia tộc chúng ta là người biết nhìn xa trông rộng!”
Du Hành không nghĩ tới, chính mình chỉ muốn che dấu một phen, kết quả lại nghe được “bí sử gia tộc”?. Đọc t