Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 91: Chương 91: Thế giới thực tế 14




Edit: Trang Nguyễn

Du Hành đi gõ cửa, Thôi Nam mở cửa cho anh rồi để anh đi vào, anh còn cầm đồ uống qua cho anh ấy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

“Bác Đỗ rời khỏi nhà cậu rồi à?”

“Ừm.” Du Hành đặt đồ uống lên bàn, nhìn hai bên một chút, đặc biệt nhìn về phía phòng bếp: “Anh Thôi, nhà anh còn đủ đồ ăn không?”

“Đủ! Trước kia anh thường làm việc ở nhà, không thích gọi giao hàng, trong nhà trữ rất nhiều đồ đạc.” Thôi Nam mở đồ uống ra lại kín đáo đưa cho anh: “Uống đi!”

“Hai ngày nữa ra ngoài, anh Thôi đi không?”

Thôi Nam cầm cây quạt đưa anh, anh ấy lắc đầu: “Không đi, chúng ta đã đi thật xa, hộ gia đình bên kia có khi đã đem đồ đạc chuyển đi hết rồi? Tôi sợ đi không có đồ đạc gì, trên đường còn nguy hiểm.”

Du Hành cầm cây quạt quạt quạt, nhìn thấy trên mặt Thôi Nam không đổ một giọt mồ hôi: “Anh không sợ nóng?”

“Sợ! Tôi cảm thấy rất nóng, nhưng chính mình không chảy mồ hồi, tay đều mát lạnh đấy.” Vừa mới bắt đầu anh còn cho rằng mình bị bệnh, nhưng thân thể cũng không có vấn đề gì.

“Được, cám ơn.”

Đợi đến lúc Du Hành rời khỏi, Thôi Nam thu hồi dáng vẻ tươi cười, một mình ngồi trong chốc lát rồi đi ra phòng bếp làm cơm. Trong nồi cháo đặc biệt nấu vào sáng sớm nay, bây giờ đã nguội. Anh cũng không hâm nóng, trực tiếp lấy đồ ăn ra ăn chung với cháo.

Cháo lành lạnh trợt xuống yết hầu vô cùng thoải mái.

Anh có chút lạnh lùng ăn cháo. Thật ra bây giờ anh không thích ăn đồ ăn nóng, cho dù nấu cơm, cũng phải để đặc biệt nguội lạnh mới bằng lòng ăn.

Hơn nữa, thị lực của anh càng ngày càng kém, thậm chí nửa đêm lúc đi WC, vô tình nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đang sáng lên.

Bên trên con mắt dường như có thêm một tầng màng, dưới ánh sáng đèn pin chiếu rọi, tầng màng kia như sáng lên.

Đương nhiên, nếu chỉ có như thế, còn không đến mức khiến trong lòng anh nặng nề như vậy. Từ ngày đó ra ngoài trở về đến nay, đầu lưỡi của anh biến hóa càng ngày càng rõ ràng, càng lúc càng giống —— lưỡi rắn. Dài nhọn, phân nhánh, trải qua nghiên cứu cẩn thận, cấu tạo khoang miệng cũng có chút ít biến hóa.

Dường như từ khi anh ngủ mê tỉnh lại, trong thân thể đã bắt đầu biến dị đáng sợ rồi.

Anh nghĩ, rất có thể do con rắn cắn anh lưu lại di chứng. Nhưng người có thể còn sống, liền mạnh hơn bất cứ thứ gì.

Cơm nước xong xuôi, anh thu dọn rác rưởi đi xuống lầu bỏ rác.

Không có xe rác đến vận chuyển rác, một mảnh rác rưởi này để càng lâu càng nhiều, mùi càng lúc càng thối. Con muỗi con ruồi bay đến như mưa, Thôi Nam bước nhanh trở về chung cư, đầu lưỡi khống chế không nổi mà vươn ra quét vài cái trong không khí.

!!

Anh chấn kinh che miệng lại, nhìn hai bên một chút, không nhìn thấy ai, lúc này anh mới yên tâm.

Anh cúi đầu từ đầu lưỡi phát hiện tin tức tìm kiếm, nhìn thấy một con rắn thái hoa to lớn đang lướt qua bụi cỏ bên trái.

Nếu là lúc trước, anh chạy được bao xa thì hay bấy nhiêu, nhưng lúc này trong lòng anh không có sợ hãi, ngược lại có chút... chậc tương tự cảm giác không nhìn trúng.

Cho nên anh đi qua, ngăn cản đường con rắn thái hoa kia, con rắn kia dừng lại, từ từ cuốn thân thể thành một đoàn. Sau đó Thôi Nam liền mò nó lên, mở ngang ra rồi cột thành cái kết, về nhà.

Ở hành lang anh gặp được người ở tòa nhà khác, vội vội vàng vàng còn muốn đẩy anh sang một bên.

“Anh có nhìn đường hay khong A A A!!! Rắn!!”

Người nọ hốt hoảng lui về phía sau, ngã trên mặt đất.

Thôi Nam không để ý đến hắn, trực tiếp lên lầu.

Vì có thu hoạch ngoài ý muốn, trước giờ cơm tối, nhà họ Du liền nhận được Thôi Nam tặng đến một con rắn thái hoa to dài.

Cha Du kinh thán: “Con rắn thái hoa mập như vậy rất hiếm khi gặp được, chính con ăn đi, không cần cầm đến nhà chú!”

“Con sẽ không nấu, chỉ có thể làm phiền chú Du rồi.”

“Đợi chú nấu xong sẽ mang qua cho con, trong nhà vừa lúc có một ít dược liệu, lấy ra hầm ăn nhất định rất bổ dưỡng.”

Thôi Nam đành phải nói: “Vậy đêm nay con đành cọ ké cơm nhà chú Du một chầu.”

Nói đến đây, cha Du cũng không từ chối nữa, gọi mẹ Du cùng đi làm con rắn này.

Mẹ Du liên tục khoát tay: “Tôi không dám! Ông đi làm đi, tôi đi tìm lấy dược liệu ra cho ông, ông muốn vài loại nào?”

“Nhân sâm, hoàng kì... có sơn dược không?”

“Đều có, trước đó Bảo nhi đi tiệm thuốc mua về rất nhiều.”

Bên này cha Du làm thịt con rắn, ông vặn vòi nước phát hiện không có nước rồi.

“Hết nước rồi! Lấy thùng nước đến đây!”

“Cuối cùng nước ngừng rồi, haiza.” Tuy nước uống sớm đã có chút biến vị, nhưng nấu nước tắm rửa, hoặc rửa đồ đạc vẫn được.

Thôi Nam liền nói đến việc dùng nước sau này: “Xem ra sau này phải đến sông Kỳ Giang múc nước rồi.”

Thành phố Minh Úy bọn họ ở có một đầu sông gọi là Kỳ Giang, bắt nguồn ở bốn ngọn nuối, chảy về hướng Đông Nam, cách mấy huyện thành, trong đó có chung cư chỗ thành phố bọn họ ở.

Cách chung cư bọn họ cũng không xa, bình thường lái xe nửa tiếng có thể đến, vùng ven sông bên kia xanh hóa nhìn rất đẹp, bình thường có rất nhiều người đi đến đó hẹn hò, tản bộ, hoặc dẫn trẻ con đi dạo. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

“Nhưng nước kia rất bẩn đấy.” Thôi Nam nhíu mày.

Ngược lại Du Hành không lo lắng, anh có thể mua chút ít [Vạn năng sạch], có thể tinh lọc vài tấn nước đây này.

“Nhà anh Thôi còn đủ nước không?”

“Sau một tuần lễ nữa thì không đủ dùng rồi.” Nếu như không tắm rửa.

“Thế hai ngày nữa, chúng ta đi đến con đường vùng ven sông bên kia nhìn thử, khiêng chút nước trở về.” Trong nhà nước tinh khiết để uống, rửa mặt rửa đồ ăn, cũng không thể chà đạp nước sạch như vậy.

“Được.”

Hai người rỗi rãnh ngồi trò chuyện phiếm, rất nhanh cơm tối đã làm xong.

Rắn thái hoa được cha Du làm rất sạch sẽ, cắt thành đoạn ngắn dài ba cm, bỏ thêm dược liệu trong nhà như nhân sâm, hoàng kì, sơn dược, hầm cách thủy đến nhừ, bên trên còn cho vào hành lá nhà mới trồng cắt nhỏ, mùi thuốc mùi thịt xông vào mũi, thoạt nhìn cũng rất đẹp mắt.

“Đây cũng là lần đầu tiên chú nấu, cũng không biết có đúng hay không... các người nếm thử xem hương vị có được hay không?”

Về đến nhà, Thôi Nam mới biết đây là bộ quần áo cùng quần dệt bằng tâm dây hoàng đằng phòng trùng, trong lòng vô cùng cảm động, cho dù trước mắt thân thể anh đã không bị muỗi chích, rắn gặp phải anh cũng không dám động, anh vẫn mặc bộ quần áo này lên người.

Thời gian sau đó, cứ cách mười ngày nửa tháng, Thôi Nam sẽ bắt một con rắn không độc đến nhà họ Du ăn cơm, đem người hai nhà dưỡng đến sắc mặt vô cùng tốt.

Nói đến chuyện trước mắt, ăn xong canh rắn hầm cách thủy, ngày thứ ba Du Hành và Thôi Nam cùng nhau ra ngoài đi Kỳ Giang. Vừa ra khỏi chung cư, Du Hành liền phát hiện có người theo sau bọn họ.

Anh không để ý đến. Lần này đi ra ngoài, anh và Thôi Nam đều mang theo thùng không đựng nước trong nhà, Du Hành mang theo năm cái, Thôi Nam cũng đem năm cái.

Dùng dây đằng tâm xuyên qua năm cái thùng không rồi cột cố định bên hông, lúc bắt đầu đi cũng không có gì đáng ngại. Du Hành còn mang theo hai túi trữ vật lớn nhất trong nhà, định lấy nước liền bỏ thùng vào trong túi rồi khiêng lên.

Trên đường Du Hành phát hiện hai loại cây cỏ dùng để cầm máu, tiêu sưng không tệ, trong đó có một loại lớn lên giống như tú cầu nhỏ gom lại thành một đoàn lớn, từng quả cầu đều có bộ rễ riêng biệt, cuối cùng hội tụ thành một nhóm cộng sinh.

Mọc vào trong đất rất sâu.

Nhưng trồng rất thuận tiện, tùy tiện nhổ một quả cầu lớn cắm vào bên trong đất là có thể mọc ra một bụi mới to đùng.

Anh liền đào một cây bỏ vào trong ba lô, định mang về nhà trồng.

“Cái này làm được gì à?”

Du Hành thuận miệng nói: “Nhìn nó lớn lên đẹp mắt, mang về nhà cho cha em gieo chơi.”

Còn chưa tới Kỳ Giang, chỉ đi được nửa đường, Du Hành liền phát hiện đường bên dưới mặt đất trở nên vô cùng ẩm ướt, đạp xuống chính là một dấu chân ướt sủng, sau khi đi mấy bước anh cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy đồ vật dày đặc bò lên trên quần nhựa plastic của mình.

Vật kia trơn mượt, lúc bò lên trượt trên bề mặt nhựa plasti, phát ra âm thanh bóng bẩy.

Anh vội vàng lui về phía sau, cầm phấn hoàng đằng rắc khắp nơi, rất nhanh những vật kia liền nhanh chóng bò xuống đường cũ, chỉ là trên ống quần lưu lại vệt nước ẩm ướt.

“Thật buồn nôn, bên này bị ngập nước rồi sao?” Thôi Nam cũng liên tiếp lui về phía sau.

Du Hành nhìn về phía trước lọt vào trong tầm mắt là một dãy thực vật thủy sinh thấp bé, xem chừng mực nước phía trước sẽ càng sâu hơn.

“Lại đi một đoạn, nếu không được chúng ta đành phải trở về.”

Trường hợp xấu nhất, chính là cả con sông này bị “biến mất” rồi.

Sau đó bọn họ tiếp tục đi lên phía trước, thẳng đến khi nước bùn chôn đến đầu gối, mới từ bỏ ý định tiếp tục tiến về phía trước. Lúc quay trở về, họ gặp một đám người dường như đang dọn nhà.

Chậu rửa mặt thùng nhựa tấm ván gỗ... Bọn hắn từ phía trước gian nan di chuyển đến đây.

“Này, chàng trai phía trước có thể giúp một việc không?”

Du Hành muốn hỏi chút ít tin tức, vì vậy tiến lên đi giúp người nọ kéo đồ đạc thùng nhựa này kia tới, đi chừng năm mươi mét, mới rời khỏi mảnh ẩm ướt kia.

“Các người chuyển hết đồ đạc trong nhà rồi à? Thật hâm mộ! Tôi còn phải trở về chuyển vài chuyến nữa!”

“Chúng tôi không phải người bên này, lần này đến đây chính là muốn múc nước ở Kỳ Giang.”

Ông lão kêu gọi người trong nhà đi nhanh lên, quay đầu liền nói với Du Hành: “Vậy hai người không lấy được nước đâu! Trước đó trong vòng một đem, sông Kỳ Giang giống như bị cái gì đó lấp đầy, nước sông ầm ầm dũng mãnh tiến ra, cậu xem! Nước kia đã lan đến nơi này rồi! Kéo theo một đống đồ vật loạn thất bát tao, một đống côn trùng, dưới ống nước đường nước chảy đều bị chặn rồi! Chúng tôi ở xa như vậy đều muốn dọn nhà, hai người lại đi gánh nước, lấy không nổi đâu!”

Ông lão khoát khoát tay: “Tôi đi đây, hai người cũng đừng đi lên phía trước nữa, phía trước còn có thứ đáng sợ hơn nữa, cắn người sẽ phát sốt đấy!”

“Cảm ơn ông.” Du Hành nói lời cảm ơn với ông lão, sau đó cùng bàn bạc với Thôi Nam: “Vậy đi trở về?”

Hai người đi trở về, không biết lúc nào người đi theo phía sau đã không còn thấy nữa. Bọn họ không chạm thẳng mặt nhau, Du Hành sẽ giả bộ không biết.

“Bên kia, cửa hàng bán nước à?” Thôi Nam chỉ vào một hướng hỏi.

Du Hành nhìn sang, xuyên qua tầng cây dày đặc nhìn thấy mấy chữ trên bảng hiệu: “Hình như vậy.”

Hai người liền đi qua xem. Du Hành cẩn thận bò lên cây tùng có bộ rễ tráng kiện xuyên ra mặt đất, đứng ở phía trên nhìn thẳng qua bảng hiệu đối diện, quả nhiên chính là cửa hàng bán nước tinh khiết, còn có thể nhìn thấy vài thùng nước lăn xuống ngay cửa ra vào.

Cửa tiệm không có đóng cửa, có thể nhìn thấy bên trong rậm rạp chằng chịt đều là thùng đựng nước. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Gần bên này cũng nhiều chung cư, lại còn để lại nhiều thùng nước như vậy mà không ai lấy đi —— Du Hành nhìn về phía cửa ra vào một mảnh bụi hoa rậm rạp kia, đó là hoa ăn thịt người, cao hơn một mét, đĩa quanh nhụy hoa như mặt trời, ở giữa còn nhìn thấy rõ răng cưa. Không có lá cây dài, cũng mọc ra dây leo thô to như cánh tay.

Những dây leo kia không ngừng vung vẫy trên không trung, XÍU...UU! thoáng chốc đã trói được một con cóc ném vào trong miệng.

Ở chỗ xa như vậy, Du Hành dường như có thể nghe được âm thanh con cóc bị nhấm nuốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.