Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 95: Chương 95: Thế giới thực tế 18




Edit: Trang Nguyễn

Sự thật chứng minh, Hoàng Tố Mai rất dám nói.

Sáng ngày hôm sau, hơn chín giờ bà ấy đã đến, còn dẫn theo Hoàng Trinh Linh đến.

Trước đó mẹ Du không biết tâm tư Hoàng Tố Mai, cũng không quan tâm nhiều đến Hoàng Trinh Linh, cứ như vậy vừa chú ý một lúc, trong lòng bà lắc đầu.

Không nói những thứ khác, Hoàng Trinh Linh quá khúm núm, mẹ cô ấy nói gì thì làm cái đó. Một người không có chút chủ kiến gì cả, bà cảm thấy không xứng với con trai mình.

Hoàng Tố Mai cười nói: “Trinh Linh à, con đi nói chuyện với anh Du đi.”

Hôm nay lần đầu tiên Du Hành ra ngồi bên ngoài phòng khách, đang lật xem sách.

Hoàng Trinh Linh liền di chuyển đến, Du Hành cũng không để ý cô.

“Nhìn xem, nhìn xem, hai đứa nhỏ này —— “

Mẹ Du cắt ngang lời bà ấy: “Chị vừa mới nói có chuyện gì?”

“À, có một việc.” Hoàng Tố Mai cười nói: “Là chuyện tốt. Mấy ngày hôm trước một người hàng xóm bên cạnh nhà tôi phát hiện bên kia đường Bỉnh Biển bên kia có một đám lợn rừng, khá lắm, hơn mấy chục con đấy! Bọn hắn đang tổ chức người đi bắt đây này. Tôi xem thân thủ Du Hành nhà chị không tệ, nếu muốn đi, tôi có thể nói cùng hàng xóm cho cậu ấy một chỗ, thế nào?”

Mẹ Du nói thẳng: “Du Hành nhà chúng tôi không đi.”

“Đây chính là một cơ hội tốt, nếu bắt được, thịt heo được chia đến tay cũng không ít, ăn được rất lâu đấy!”

Mẹ Du nói không đồng ý, Hoàng Tố Mai ngược lại quay sang hỏi Du Hành, trong miệng nói cái gì mà: “Đứa nhỏ đều đã lớn như vậy rồi, bà để đứa nhỏ tự mình quyết định.”

Khiến mẹ Du tức giận: “Bà đừng cho rằng tôi không biết bà tính toán cái gì, sau này bà đừng đến đây nữa, chúng ta không hợp!”

Tròng mắt Hoàng Tố Mai chuyển lòng vòng: “Chị nói gì vậy, sao tôi nghe không hiểu gì cả?”

“Bà nhận nhà người ta bao nhiêu chỗ tốt đến lừa bịp tôi? Tôi đã từng có lỗi với bà chưa? Bà đã đồng ý với ai tôi cũng mặc kệ, dù sao Du Hành nhà tôi không đi!”

Bà vừa nói vừa đẩy Hoàng Tố Mai đi ra ngoài, Hoàng Trinh Linh lờ mờ theo sát đi ra ngoài.

“Ôi chao, là kẻ nào miệng rộng nói bậy nói bạ thế kia chứ!”

Nhưng bà cũng không có gan lớn, biết rõ lúc này đã chọc giận nhà họ Du, sau này muốn sửa chữa? Khó đây! Vì vậy đem đồ đạc thu được, cất kỹ, đóng cửa không ra.

Dù sao đồ đạc đến trong tay bà, đừng hòng bà trả lại.

Mặc cho những người kia kêu gào như thế nào, đến cùng cũng không dám phá cửa xông vào. Hoàng Tố Mai thở dài một hơi, nhìn những vật kia lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

Chạng vạng tối, nhà họ Du lại nghênh đón một đám khác, đều là nam thanh niên trẻ trung trai tráng, có mười mấy người.

Du Hành không cho bọn hắn vào cửa, dẫn người xuống bãi đất trống dưới nhà nói chuyện.

Nghe xong lời bọn hắn nói, anh hỏi: “Đường Bỉnh biển rất xa, làm sao các người phát hiện ra lợn rừng?”

“Bên kia toàn bộ đều sụp đổ... Một người quen của tôi trốn thoát cái chết đi ra, nói bên kia trong vòng một đêm sụp đổ, đầy đất đều là lợn rừng chạy.”

Hoàng Hồng Hoa nói: “Phản ứng của cậu nhanh, nếu cùng gia nhập với chúng tôi, chúng tôi có thể an toàn hơn. Hơn nữa, cậu có —— súng.” Hắn tiến đến nhỏ giọng nói bên tai Du Hành: “Đây chính là vụ mua bán lớn, đi trễ, lợn rừng đều bị người ta bắt hết.”

Du Hành: “Anh trông thấy rồi à?”

Hoàng Hồng Hoa cũng nhíu mày: “Cậu đừng có chối, ngày đó tôi đều nhìn thấy cậu và ba cậu đi săn, kỹ thuật bắn súng không tệ. Sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu, nếu bắt được, cậu nhiều hơn người khác hai mươi cân thịt, thế nào?”

“Không đi. Tôi cũng khuyên các người đừng đi, bị cắn bị thương tàn phế nữa... thì phiền toái lắm.”

Hoàng Hồng Hoa tức giận: “Nói cái gì đó! Phi xui!” còn nói: “Cậu không đi cũng được, cho tôi mượn súng.”

Cuối cùng Du Hành dùng một trăm cân nhánh cây, đổi súng cho Hoàng Hồng Hoa.

Một trăm cân nhánh cây chất đống dưới lầu, dưới ánh mặt trời chiếu xuống từ từ biến đổi. Đây là Du Hành chọn lựa loại cây đốt tốt nhất, anh đã thử qua hơn mười loại, dùng loại này là tốt nhất.

Một cây súng chỉ dùng chín điểm lương hỏa đã có thể mua được loại thứ phẩm, đổi lấy sức lao động cắt một trăm cân nhánh dây cũng rất có lợi đấy.

Hoàng Hồng Hoa đã có súng, triệu tập nhân thủ bắt đầu càng thêm nắm chắc. Có người đến hỏi ý kiến Du Hành, anh liền nói thẳng quá nguy hiểm, không muốn đi.

Nói như vậy ngăn cản không ít người tâm động. Nhưng vẫn có rất nhiều người rục rịch.

Chị dâu Trần lại đến lần nữa, vô cùng đau đớn nói với mẹ Du: “Du Hành nhà chị làm sao bán đổ bán tháo súng đơn giản như vậy chứ?”

Súng à? Người sống cả đời, tối đa chỉ nhìn thấy thứ này trên ti vi, hiếm có cỡ nào chứ.

“Tự nó làm chủ, tôi không can thiệp vào.”

Chị dâu Trần nói thật đáng tiếc, thật quá đáng tiếc, nói xong lại hỏi: “Những cây kia có tác dụng sao?”

“Chúng tôi đã thử qua, đốt lửa rất tốt, không phải trong nhà đã ngừng khí gas rồi sao? Sau này nấu cơm dùng củi đốt thôi.”

“Thật sự? Tìm ở đâu thế?”

“Bên tiệm thuốc xxx.”

Chị dâu Trần vội vàng về nhà, đồng thời đem tin tức này mở rộng ra ngoài.

Không ít người ở trong nhà đã rất lâu không nhóm lửa, mỗi ngày ăn bánh quy, gặm mì sống, cũng không phải không có người nghĩ đến dùng cách nguyên thủy củi lửa nấu ăn, nhưng rất nhanh đã mưa suốt mười ngày, đợi khi mưa tạnh, nhánh cây chặt về cũng vừa ướt lại ẩm, đốt một hồi ra một đám khói, sặc chết người.

Sau đó có người đi chém thử một ít đem về dùng, phát hiện loại cây này hơi ước vô cùng ít, hầu như chỉ cần phơi một chút, đã trở nên khô ráo, đốt cháy không tốn nhiều công sức, khói cũng không nhiều.

“Làm sao con trai người ta lại tài giỏi như thế chứ?”

Người chặt nhánh cây vừa lau lau mổ hôi, đè ép lại mũ rơm giản dị trên đầu, nghiêng đầu tránh ánh mặt trời mãnh liệt.

“Này anh nói xem, người đi đường Bỉnh Biển sao còn chưa trở về?”

“Rất xa đấy! Tôi cảm thấy không nhanh trở về như vậy đâu.”

Nhưng... cuối cùng những người kia đều không trở về.

Tất cả hai mươi bảy người, điều này dẫn đến khủng hoảng trong khu chung cư, hơn nữa không biết Hoàng Hồng Hoa kêu gọi người ở đâu, người nhà những người kia kéo đến Lệ Cảnh Uyển đòi người, còn đánh nhau với người trong nhà Hoàng Hồng Hoa.

Náo đến cuối cùng, Hoàng Hồng Hoa cùng hắn mang những người nhà kia đi, định đi đến đường Bỉnh Biển bên kia tìm người.

Lúc này Du Hành cũng có ý định đi xem.

Người Lệ Cảnh Uyển người, hơn nữa người của chung cư khác, tổng cộng khoảng năm mươi người. Bầy heo rừng nhất định vô cùng nguy hiểm, nhưng một người đều không trở về cũng thật đáng sợ.

Anh đi đến đó xem đó là lợn rừng gì, hoặc có những dã thú khác hay không.

Cộng lại khoảng bốn mươi người, vừa rạng sáng ngày hôm sau bắt đầu xuất phát về hướng đường Bỉnh Biển.

Đường Bỉnh Biển thật ra là một con đường ngay trung tâm chợ, bởi vì suối phun đặc sắc, nên thủy cảnh bên đường tạo thành tên mà ra.

Bình thường lái xe mất nửa giờ mới đến, bây giờ bọn họ đi đến đó mất bốn giờ.

Hơn nữa trên đường vô cùng không yên ổn, bọn hắn gặp phải một loại dã thú gọi không ra tên tập kích. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Không ít người bị thương, chờ đến khi đến gần đường Bỉnh Biển, đó mới gọi cái gì là há hốc mồm.

Mặc dù đã sớm nghe nói đường Bỉnh Biển bên này đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng không thể chấn động bằng tự mình chứng kiến.

Bên này quả thật chính là một thung lũng!

Không có bất kỳ quá độ, đất bằng thẳng dựng đứng xuống dưới, thoạt nhìn sâu hơn mười mét, phạm vi rất lớn, liếc nhìn không tới bên cạnh, chỉ có thể nhìn thấy bóng núi xa xa phập phồng.

Mặc cho ai cũng biết, trung tâm chợ ở đây làm sao có núi?

Bên trong cây cối xanh um tươi tốt, đứng ở biên giới nhìn tiếp, một lùm tùng xanh lá như mũ nấm.

Đủ loại động vật sinh động bên trong, trong đó rõ ràng nhất chính là từng bầy điểm đen hoạt động.

“Đó chính là lợn rừng sao?”

“Chắc vậy, rất nhiều đấy!”

“Quá lớn, cách xa như vậy đều cảm thấy hình thể chúng nó to lớn như vậy, nếu gần nhìn thành núi nhỏ sao?”

Tất cả mọi người cực kỳ chấn động, tất cả tâm tình đều bị thiên nhiên hung hãn phía trên chấn trụ, chỉ có không tự chủ mà thần phục.

Người nhà những người kia đều tuyệt vọng khóc lên, kêu gào tên người nhà: “Đại Trí! Đại Trí ơi!”

Dây thừng thật dài rủ xuống phía dưới, một người đàn ông nói: “Ta muốn xuống dưới tìm!” Bị những người khác chết sống ngăn cản.

“Quá nguy hiểm!”

“Cao như vậy, nếu té xuống chắc chắn phải chết đấy!”

Nếu không đến nơi này, nói chung trong lòng còn có chút hy vọng, thế nhưng tận mắt nhìn thấy khu vực hiểm trở này, sự tuyệt vọng này cứ như thủy triều càng không ngừng tuôn ra.

“Tôi không nên để nó đi!”

“Ăn cỏ dại đào rễ cây, cái nào cũng được, không nên để nó đi!”

Nhóm người nhà những người kia khóc rống một hồi, bên dưới kia đám lợn rừng không biết có phải bị âm thanh này làm chấn kinh hay không, hừ hừ chạy đến đụng cốc tường bên này.

Lực đạo vô cùng lớn, chấn động khiến lòng bàn chân có chút rung rung, bùn cát đá nhỏ vụn lăn xuống đất nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.