Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 97: Chương 97: Thế giới thực tế 20




Edit: Trang Nguyễn

Bên hồ đều không có người nào ở lại, anh không nhìn thấy nhà dân nào ở gần đây cả.

“Người không ở được đâu! Cậu đừng thấy bây giờ hồ này yên tĩnh, đó là còn chưa đến thời điểm ầm ĩ! Đợi đến buổi tối, con vật trong hồ sẽ đi ra ngoài, ca hát! Dụ dỗ con người đi về phía hồ, người đó sẽ chết!”

“Hồ đó ngàn vạn lần không được đi vào đó, trong đó có cá sẽ cắn người!”

Du Hành định ở lại một đêm xem tình huống, vừa lúc bây giờ đã xế chiều.

Vốn muốn tìm hộ gia đình gần đây ở nhờ trong nhà họ một đêm, nhưng không nghĩ đến vậy mà tìm không ra một nhà có chỗ trống... ngay cả phòng khách đều chật cứng người. Thế mới biết, thì ra những người bên ngoài hồ kia đều dời vào đây, đều là vào nhà người ta gần đây ở không đấy.

Sau đó bọn hắn tìm được một hành lang trống không, chính là hành lang trống không này, còn phải giao nộp ít đồ ăn cho hộ gia đình tầng trệt làm tiền thuê nữa đấy.

“Nơi này cũng quá đen tối rồi, còn thu tô như vậy nữa chứ.”

Thế nhưng thực tế cho dù là hành lang, cũng có rất nhiều người ở.

Cùng những người kia trò chuyện mới biết, thì ra đều là cư dân gần đâu, chỉ có đều nhà chính mình cũng không thể ở.

Từ Ngọc Mạn ngạc nhiên nói: “Thế nhưng tôi thấy nhà cửa bên cạnh hồ cũng còn tốt lắm kia lắm, rốt cuộc là thứ gì đáng sợ đến như vậy?”

Sợ hãi đến tình nguyện đến nơi đây ngủ ngoài hành lang cũng không dám về nhà ở?

“Chúng ta bên kia, toàn bộ nhà cửa đều bị một ít côn trùng bò sát quái dị chiếm hết rồi, cô không biết sáng sớm rời giường trong nhà bò đầythứ đáng sợ thế nào đây, đã vậy những con côn trùng đó còn cắn người.”

Từ Ngọc Mạn nổi lên một tầng da gà, nghĩ đến nhà cô ngay lầu hai cũng có côn trùng bò lên từ ống nước.... cũng may không có đáng sợ như vậy, ngăn chặn miệng nước chảy là được.

“Nhưng chuyện này còn không đáng sợ nhất, sau khi trời tối càng dọa người hơi.” Kể lại âm thanh quái dị hấp dẫn người đi vào trong hồ nói ra một trận: “Nhưng nơi này chúng tôi cách xa, những tiếng ca kia ảnh hưởng không đến chúng ta, cho nên không cần phải sợ.”

Đợi đến lúc trời tối xuống, Du Hành liền phát hiện từng nhà bên cạnh đều dập tắt ánh nến.

Về sau chợt nghe tiếng nước, tiếng nước càng lúc càng lớn, sau đó phịch một tiếng, dường như có thứ đồ vật cỡ lớn nào đó từ đáy hồ chui ra khỏi mặt nước.

Rầm rầm lạp ——

Nước nện ở trên mặt nước, giống như tiếng thác nước chảy.

“Đã bắt đầu!”

Có người nói: “Che lỗ tai! Không được đốt đèn, không được mở đèn pin!”

Chung Tuệ Minh lầm bầm: “Giả thần giả quỷ như vậy...” Vừa niệm lẩm bẩm vừa che lỗ tai.

Sau đó một giây sau hắn liền mơ hồ nghe đucợ tiếng ca.

Tiếng ca kia nói không nên lời sự huyền diệu của nó, thân thể dường như bắt đầu bay bổng... muốn bay đến thiên đường đầy mộng ảo kia.

“Tỉnh, tỉnh lại đi!” Bên tai vang lên tiếng thét gọi, cánh tay bị véo đau đớn. Sau đó Chung Tuệ Minh run rẩy một cái, thân thể từ trong hư không rơi xuống thực tế, loại cảm giác hạnh phúc như mộng ảo này thoáng chốc biến mất.

Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe Du Hành nói: “Cảm thấy mơ hồ liền tự nhéo bắp đùi mình, không xuống tay được thì gọi tôi.”

Lúc này hắn mới giật mình vừa rồi cánh tay mình bị bấm mạnh một cái, Chung Tuệ Minh bất mãn nói: “Cô làm gì thế!”

Vừa rồi Du Hành còn tưởng vì phòng ngừa dã thú bên ngoài tiến vào, bây giờ nhìn lại trong hành lang này cả một đám đều ánh mắt mê mang, khóe miệng lại mang theo nụ cười hạnh phúc muốn đi ra ngoài, lúc này anh mới biết đây là đề phòng con người đi ra ngoài!

Đầy hành lang đều là người mê mê mang mang, thậm chí trong phòng cũng có người xô cửa ra.

Số ít người thanh tỉnh vội vàng nên nhéo thì nhéo, nên tát thì tát một phát, vội vàng cứu tỉnh người.

Thế nhưng vẫn có người chạy ra ngoài, trên đường tràn đầy tiếng người nhà kêu la: “Về đi! Đừng đi!”

“Đừng đuổi theo! Cách gần đó ông cũng sẽ bị dụ dỗ đấy!”

Tiếng ca kia như giòi trong xương, dù cho có bịt kín lỗ tay cũng không có tác dụng lớn. Nhưng cũng may đau đớn có thể đánh thức những người kia, từ đầu đến cuối Du Hành đều thanh tỉnh đấy, anh chỉ cảm thấy tiếng ca kia êm tai, cũng không bị đầu độc.

Anh đánh thức những người ở bên cạnh, vừa thăm dò nhìn lại phía bên hồ.

Lờ mờ, đều là bóng người.

Nhưng rõ ràng nhất chính là một bóng đen khổng lồ, bóng đen kia chiếm giữ trong hồ, hình thể cao lớn, cao ít nhất bốn tầng lầu.

Trên người của nó giống như hiện đầy vẩy cá, vẩy cá dính nước, dưới ánh trăng lòe lòe sáng lên.

Cách quá xa rồi, anh không cách nào nhìn rõ ràng bộ dáng con vật kia, chỉ cảm thấy thân hình nó thon dài, chiếc đuôi vẫn còn hất lên hất xuống hấp nước. Không ngừng phát ra tiếng ca, mê hoặc nhiều người hơn.

Rống ——

NGAO ——

Bên ngoài vậy mà cũng có tiếng rống của dã thú.

Thật ra từ ban ngày Du Hành đã cảm thấy chỗ này có một chỗ không đúng: từ lúc đến gần nơi này, cũng khó tìm dã thú.

Nhưng bây giờ trong đêm, trong tiếng ca, vô số tiếng dã thú gầm rú chạy trốn, không đả thương con người chút nào.

Tình hình giằng co hồi lâu như vậy, thẳng đến khi sắc trời trở nên trắng, tiếng ca tán đi, nước chảy từ từ trở về yên tĩnh.

Du Hành đi theo dòng người vọt đến bên hồ nhìn, không có bóng người, không có động vật, không có cái gì cả.

Không ít người nằm sấp bên hồ khóc rống.

“Làm sao tối hôm qua con tôi bị câu đi mất rồi! Chúng tôi ở xa như vậy kia mà!”

“Đào Đào ơi!” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Từ Ngọc Mạn sợ hãi giữ chặt tay Du Hành: “Chúng ta, chúng ta đi nhanh lên đi! Ở đây quá dọa người rồi!”

“Hỏi thăm một chút rồi đi.”

Thật ra cũng không hỏi được cái gì, dân cư ở đây cũng rất kinh nghi bất định.

Rõ ràng nhà cửa đều đã lùi xa đến thế, làm sao tối hôm qua còn bị ảnh hưởng?

Có người sợ hãi hỏi: “Có phải ăn nhiều người, nó trở nên lợi hại hơn rồi không”

Lời này vừa nói ra đã dẫn đến khủng hoảng rất lớn.

Du Hành hỏi: “Mỗi lúc trời tối đều như vậy sao?”

“Đúng! Nhưng từ khi người bên hồ chuyển đi cho đến nay, đã rất lâu không xảy ra chuyện bi thảm như vậy.”

Du Hành nghĩ nghĩ: “Thế có khi nào do nó đói quá lâu... lúc này tiếng ca mới truyền đi xa hơn...” Càng có sức hấp dẫn hơn.

Đây cũng là một khả năng.

Mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ?

Chẳng lẽ lại chuyển nhà xa hơn nữa? Hay đi giết con quái vật không biết tên này? Bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ này.

Trời đã sáng, hôm nay lại không ai dám đi đến bên hồ múc nước rửa mặt. Quá lâu không xảy ra chuyện, bọn hắn đến sắp quên hồ này có thứ ăn thịt người rồi.

“Đi thôi, chúng ta trở lại chung cư.”

Bọn người Du Hành mang nước theo, từng bước một trở về khu chung cư.

Trên đường về tình huống không đồng nhất nói tỉ mỉ một lần, lúc về đến chung cư, một đoàn người đều mệt mỏi không chịu nổi.

Người nhà ra nghênh đón vội vàng mang đồ đạc về, người thì kể lại chuyện, người thì bắt đầu khiêng về nhà.

Rất nhanh đã có người đến hỏi thăm nguồn nước ở đâu. Bốn đội đã trở về hai đội, đều không tìm được nguồn nước, đi quá xa rồi, gặp nguy hiểm cũng càng nhiều, bọn hắn đều đi ngược trở về.

Bây giờ chỉ còn thừa lại đội phía đông của Du Hành và đội phía bắc còn chưa có kết quả.

Du Hành gật gật đầu: “Một cái hồ lớn.” Anh nói đại khái vị trí địa phương đó ra.

“Woa!”

“Thật sự? Nhiều lắm sao?”

“Cũng quá xa rồi!”

Ngay sau đó, Du Hành nói rõ tình huống bên kia: “Nếu muốn lấy nước hay dọn nhà, mọi người tự mình quyết định.”

Có quái vật như vậy, bầu không khí vui sướng hào hứng của mọi người đã phai nhạt rất nhiều, người vừa có ý định dọn nhà cũng bắt đầu suy nghĩ lại.

“Quái vật kia thật sự đáng sợ như vậy sao?”

“Ừ.”

“Ôi vậy phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi.”

Bọn người đi rồi, mẹ Du mới đau lòng sờ sờ mặt con trai: “Làm sao mới đi ra ngoài có một chuyến đã gầy như vậy rồi? Mẹ nấu cho con chút đồ ăn ngon!”

“Có biết ai trộm không?”

Mẹ Du liền nói: “Không thấy rõ. Chỉ một chút củi thôi,được rồi. Sau này mẹ không để dưới lầu là được.” Nói xong nhét trái cây cho anh: “Ăn trước một trái. Mẹ và cha con hái rất nhiều trái xanh còn chưa chín, như vậy để lâu hơn được một chút.”

Du Hành còn chưa nếm thử qua loại trái cây này đâu, vàng óng đấy, da mỏng thịt giòn, cắn xuống mùi thơm ngát, ngọt ngào.

“Ăn ngon không?”

“Dạ!”

“Trái cây này rất nhanh chín, mẹ học với chị dâu Trần cách làm hoa quả khô thế nào, đã làm xong một thùng trái cây chín con hái đem về rồi. Đừng nói đến thùng ngày hôm đó, không đến hai ngày đã phơi khô rồi, tuy hơi thô sáp, nhưng ăn rất đặc biệt.”

Vừa nói vừa từ phòng bếp đi ra, nắm một vốc cho anh: “Thử xem xem!”

Du Hành gật đầu: “Ăn ngon.“. Tìⅿ đọc thêⅿ tại ﹏ TR

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.