Edit: Trang Nguyễn
Du Hành lựa chọn tiếp nhận.
Sau đó mới lộ ra sắc mặt vui mừng, bước nhanh trở về lấy ra chìa khóa mở cửa, tiếng khóc em bé sơ sinh càng rõ ràng hơn.
“Thường Hân sinh rồi sao?!” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong phòng Ngũ Thường Hân, Trương Thao lớn tiếng gọi: “Thằng nhóc này, làm sao bây giờ chú mới trở về? Tiểu Hân sinh ra một bé trai đấy!”
Du Hành liền bước vào, quả nhiên trông thấy bên người Ngũ Thường Hân có một bao tròn nho nhỏ quấn một đứa bé.
Đứa bé vừa mới sinh ra, tóc thưa thớt mặt có nhiều nếp nhăn, nhắm mắt lại đang ngủ. Trương Thao lớn giọng như vậy, bé đều không tỉnh.
Du Hành nhịn không được đặt tay lên, cảm nhận bên dưới lớp vải dày đặc ngực nhỏ của bé có chút phập phồng.
Thật thần kỳ. Anh lộ ra nụ cười ngây ngô chính mình cũng không biết.
“Anh, làm sao bây giờ anh mới về? Bên ngoài rơi mưa đá, em rất lo lắng cho anh.” Ngũ Thường Hân nhỏ giọng nói.
“Anh không sao, vì trốn mưa đá nên đến giờ mới trở về. Sớm biết cháu ngoại anh chào đời như vậy, anh không đi ra ngoài.” Du Hành giải thích.
“Anh đã nói chú không có chuyện gì, nhưng Tiểu Hân vẫn lo lắng muốn chết. Tối hôm qua bắt đầu có phản ứng, trên sách nói đây là tử cung co lại? Chân trước vừa sinh ra, chân sau chú đã trở lại rồi.”
“Anh nhớ kỹ thời gian không?”
“Một giờ chín phút.”
“Đó là đương nhiên, cháu ngoại của anh chắc chắn phải họ Ngũ.”
Trương Thao ở bên cạnh bắt đầu vò đầu bứt tai, Du Hành không hiểu thấu nhìn anh: “Anh Trương, anh làm sao vậy?”
“Không có gì, không có gì. Anh dọn dẹp mang thứ đó ra ngoài, chú ở cùng Tiểu Hân đi.”
Trương Thao cầm lấy thau rửa mặt đứng lên, Du Hành trông thấy đồ vật trong thau —— chắc là cuống rốn. Đợi đến khi Trương Thao đi ra ngoài, anh mới thay đổi sắc mặt, đỏ lên rồi lại xanh mét. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Là Trương Thao đỡ đẻ cho Thường Hân sao?!
Nhưng anh ấy là đàn ông!
“Thường Hân, là anh Trương đỡ đẻ cho em à?” Du Hành hỏi.
Mặt Ngũ Thường Hân đỏ lên. Gật gật đầu: “Vâng.”
“Hai người... Đây là tình huống gì?” Anh bắt đầu nhớ lại tình hình ở chung của hai người này, phát hiện mình bình thường thật sự mắt mù rồi mà.
“Anh Trương nói, sau này muốn chăm sóc em và con. Anh ấy nói muốn đứa nhỏ theo họ của anh ấy, em không đồng ý, đây là đứa nhỏ nhà họ Ngũ, chắc chắn phải họ Ngũ.” Anh trai nhà mình chết sống cũng không chịu kết hôn, Ngũ Thường Hân liền quyết định muốn đứa bé này mang họ Ngũ, đến lúc đó dưỡng lão tống chung (*chăm sóc người thân trước lúc lâm chung) cho anh trai.
Du Hành nghiến răng nghiến lợi: “Trương Thao, tên khốn kiếp kia.” Lại hỏi Ngũ Thường Hân: “Em thích anh ấy à?”
Ngũ Thường Hân nghĩ nghĩ: “Không ghét. Anh, anh ấy hoàn toàn khác hẳn Cao Minh, anh ấy có trách nhiệm, biết gánh vác hơn Cao Minh. Em không ghét anh ấy, nhưng cũng chưa đến mức yêu thích. Em đã nói với anh ấy, anh ấy nói chờ em. Anh, nếu như sau này em thích anh ấy, muốn cùng anh ấy ở chung, anh sẽ ủng hộ em chứ?”
Có thể không sao? Ngũ Thường Hân còn trẻ, quả thật Trương Thao cũng là người không tệ. Du Hành giận là Trương Thao ở thời điểm anh không biết, dám thông đồng với em gái của anh. Tuy còn chưa thành công, nhưng khiến người ta quá khó chịu rồi.
“Anh chắc chắn ủng hộ em, nhưng em nói đúng, đừng quyết định quá vội vàng.”
“Vâng!” Ngũ Thường Hân lộ ra tươi cười, còn nói: “Anh, anh đặt tên cho đứa nhỏ đi.”
“Được, anh suy nghĩ một chút.” Du Hành thấy Ngũ Thường Hân rất mệt mỏi, bảo em ấy ngủ sớm, chính mình đi ra ngoài tìm Trương Thao.
“Hừ.” Nhìn đôi mắt đầy trông mong của Trương Thao, Du Hành liếc mắt: “Anh được đấy, từ lúc nào nhìn trúng em gái tôi vậy? Không phúc hậu gạt tôi lâu như thế, tôi lại mơ hồ sáng tạo cho các người bao nhiêu cơ hội cùng ở chung với nhau.” Nhớ đến chuyện này đã thấy giận.
Tuy Ngũ Thường Hân là em gái trong nhiệm vụ, nhưng ở chung nhiều tháng như thế, anh đã xem Ngũ Thường Hân là em gái ruột, làm việc chịu khó làm người săn sóc, rất tốt với anh, trong lòng anh Ngũ Thường Hân không khác gì em gái ruột của mình.
Trương Thao gãi gãi đầu: “Chỉ là tự dưng như thế... không phải Tiểu Hân ly hôn sao? Vừa mới đầu anh đã nghĩ, tại sao lại như vậy? Chú cũng biết Tiểu Hân thật tốt, vì sao nhà họ Cao không đối xử tốt với em ấy? Cứ như vậy trong cuộc sống anh luôn quan sát quan sát...” Kết quả anh phát hiện Ngũ Thường Hân không có chỗ nào không tốt, chính mình không cẩn thận liền thích người ta mất rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành cũng bó tay, nói: “Được rồi, hai người đều là người trưởng thành, chuyện của mình tự mình xử lý đi. Em còn phải suy nghĩ tên, có chuyện thì gọi em.”
Thái độ cam chịu của anh làm cho Trương Thao rất vui vẻ, thấy Du Hành đi vào phòng suy nghĩ tên, chính mình lại chạy vào phòng Ngũ Thường Hân, trông người lớn lại xem đứa nhỏ.
Cuối cùng Du Hành đặt tên đứa nhỏ Bình An.
Vì vậy mấy người liền gọi Bình An, Bình An.
Sau đó Du hành xuống lầu mượn Ngô Xuân Nghiên một chiếc cân bàn, cân Ngũ Bình An một lần, 3,3kg. Ngũ Bình An lớn lên rất khỏe mạnh, chuyện đầu tiên mở to mắt chính là muốn tìm ăn, sữa của Ngũ Thường Hân ít không đủ cho bé bú, trước đó Du Hành chuẩn bị sữa bột liền có chút tác dụng.
Ngũ Thường Hân đang ở cử, Du Hành và Trương Thao nấu sữa bột, một người giặt tả cho bé, loay hoay xoay quanh. Đợi đến lúc Lý Lệ đến gõ cửa, anh mới phát giác lúc này đã qua năm ngày.
Sắc mặt Lý Lệ tốt hơn mấy ngày trước, mỉm cười với anh: “Ngài Ngũ, ngày đó đã nói lấy xăng đổi đồ ăn, ngài còn chưa đến lấy, tôi tự mình tìm đến.” Cô nhấc lên một túi gạo trên mặt đất: “Đây là thù lao đổi xăng.”
Du Hành tiếp nhận: “Vốn nên mời cô vào trong ngồi, thế nhưng trong nhà quá loạn.”
Lý Lệ xác thực nhìn thấy phòng khách một mảnh loạn, liền cười nói: “Không cần. Tôi đến, còn muốn nói với ngài một câu cảm ơn. Cảm ơn.” Nói xong cúi mình vái chào.
Mấy ngày nay cô tỉnh táo lại từ trong đần độn u mê trong tỉnh táo lại, nhớ lại ngày đó Ngũ Hằng Nhạc tìm hủ không đưa đến giúp cô thu tro cốt, cô đã cảm thấy nhất định phải đến nói lời cảm ơn.
Cô quay người rời đi, lúc này lại nghe trong phòng có tiếng khóc em bé, cả người chấn động.
“Ngài Ngũ, đây là...”
Du Hành cười: “Cháu ngoại trai của tôi vừa sinh ra không bao lâu, có thể đói bụng nên khóc.” Lại nhìn thấy người phụ nữ vốn phải đi cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi có thể nhìn em bé một chút được không?”
Lý Lệ đi tới, nhìn Ngũ Bình An đang bú sữa suốt một phút đồng hồ. Trương Thao đang ôm em bé cho bú, khó hiểu nhìn qua Du Hành, Du Hành lắc đầu với anh ấy.
“Đứa nhỏ này, lớn lên thật tốt, mới sinh vài ngày à?”
“Năm ngày rồi.”
Lý Lệ cười rộ lên, trong mắt mờ mịt hơi nước, đứng bật dậy lau lau đôi mắt: “Cảm ơn ngài Ngũ, tôi đi trước.”
“Đây là ai?”
“Chính là người trước đó em đã từng nói qua với hai người đấy, đứa nhỏ sốt cao rồi mất mạng.”
“Nha.” Trương Thao đã hiểu. Anh cúi đầu nhìn Ngũ Bình An, càng nhìn càng thấy đáng yêu: “Chú xem Bình An của chúng ta nè, bú sữa rất vui vẻ.”
Du Hành ngồi xuống xem, sờ sờ mặt của bé. Nhíu mày nói: “Mặt Bình An có phải khô quá rồi hay không?”
“Ôi thật sự là, nhất định là do quá lạnh nên khô da rồi.”
Anh đi tìm Ngũ Thường Hân, bản thân Ngũ Thường Hân cũng không có loại kem dưỡng da này. Anh liền quyết định đi ra ngoài một chuyến để tìm kem dưỡng.
Gần bên này có một cửa hàng, tuy đồ ăn đã bị chuyển đi hết, nhưng đồ trang điểm vẫn còn rất nhiều, thậm chí kệ chứa đồ vẫn còn rất nguyên vẹn.
Trước đó trời nóng nực, không ít đồ trang điểm đều bị hỏng. Du Hành chọn chọn lựa lựa, nghiêm túc bỏ kem dưỡng da tay da mặt vào trong túi, cũng không nhìn nhãn hiệu, có xem cũng không hiểu, thấy bao bì đóng gói còn hoàn hảo liền bỏ vào.
Vạch lên thuyền trên đường trở về, anh nhìn thấy không ít người bơi hướng về khách sạn, bên người lôi kéo theo bồn thùng chứa, bên trong chất đầy đồ.
Anh để thuyền ở tòa B, rồi đi về tòa A.
Quả nhiên ở tòa A đang chen chúc nhốn nháo đấy, nhà hàng lầu bốn đầy người. Khiến anh có chút giật mình, từ đâu ra nhiều người đến thế? Hơn nữa dường như cũng là người quen, còn đang nói chuyện với nhau.
Du Hành về đến nhà, trước lau mặt cho đứa nhỏ vừa nói: “Dưới lầu lại đến thêm nhiều người nữa. Em sợ bọn chị Ngô không quản nổi nhiều người tiến vào ở như vậy.”
“Không thể nào? Chẳng lẽ còn có thể gây sự?”
Du Hành lắc đầu nhỏ giọng nói: “Khi em đến nhìn, chỉ thấy nhà hàng lầu bốn ngồi gần hai trăm người, mà hành lý... em không nhìn thấy được bao nhiêu.” Vậy thì lại càng không cần nói đến đồ ăn rồi.
“Hơn nữa nếu là người không quen biết, làm sao có thể cùng một ngày đến đây? Rất có thể có tổ chức đến.” Có tổ chức liền đại biểu có đầu lĩnh đấy, đầu lĩnh bằng lòng chịu sự quản lý của một nam bốn nữ nhân viên phục vụ này sao?
“Hơn nữa, không có đồ ăn, vậy làm sao bây giờ?” Không nói trong khách sạn còn có các hộ gia đình khác, chỉ nói bọn Ngô Xuân Nghiên trông coi nhà kho khách sạn, đồ vật bên trong nhiều như vậy, căn bản bọn hắn không thủ được rồi.
“Chẳng lẽ lại còn cường ngạnh cướp đoạt?”
“Chúng ta xem tình huống đi, dù thật sự muốn cướp, chúng ta cũng giúp không được, có thể thủ tốt cho nhà mình đã là không tệ rồi.” Du Hành thật sự rất không lạc quan. Cho dù trong tay anh có súng, chẳng lẽ nhiều người như vậy có thể bắn chết toàn bộ sao? Không thể làm chuyện không có đạo lý như vậy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Nếu Ngô Xuân Nghiên có thể bảo trì lý trí, đem đồ đạc ra ngoài, chính mình còn có thể cất giữ lại một ít. Đến lúc đó xé rách mặt tổn thương không chỉ có bản thân.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mặt nghiêm túc, sinh con không đơn giản như vậy ~
Trương Thao: vì tình yêu, không có gì tôi không làm được...
Du Hành:...