Sinh Tồn Thời Tận Thế

Chương 36: Chương 36: Thiên tai tận thế 23




Edit: Trang Nguyễn

Hai chiếc thuyền trước sau lướt qua đó, Du Hành ra hiệu bọn Trương Thao dừng lại, chính anh đem thuyền cập vào bờ trước, nhảy lên cầu thang tường thành, cẩn thận leo đi lên.

Đi vào bên trong, cả tầng này đều ẩm ướt, không có người, anh bò lên cầu thang, lúc bò đến tầng hai đã nghe được tiếng người, anh liếc nhìn, nhân số còn không ít. Giữa không trung có một mùi thơm, anh giật giật mũi thở, nghe như mùi thịt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Không giống mùi hương thịt gà, vịt, heo... lại mang theo mùi thơm quỷ dị lạ lẫm.

Anh không muốn bị phát hiện bị hiểu lầm là người xấu, liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Anh muốn tìm một chỗ nghỉ đêm ở tầng dưới, vẫn không thể đến quá gần người trên tầng, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng anh chọn một gian phòng triển lãm cá nhân bên cầu thang bên phải, như vậy vừa thuận tiện đi lên cũng vừa tiện rời đi.

Sau khi chọn chỗ xong, Du Hành liền đi xuống lầu gọi bọn hắn đi lên.

Kết quả xuống lầu, anh còn chưa mở miệng, Trương Thao đã nhỏ giọng gọi anh: “Hằng Nhạc, chú nhìn kìa!” Anh nhìn theo ngón tay Trương Thao chỉ, bên tường dường như có thứ gì đó phập phồng phập phồng.

“Đó là cái gì?”

“Chú nhìn ——” Trương Thao cố nén sợ hãi, dùng thanh thép gãy gãy một chút: “Chú nhìn, có giống tay người không?”

Trương Thao thông qua mặt nước thấy một đoạn xương cốt, rõ ràng chính là khuỷu tay con người, xương trắng dày đặc.

Cho dù thế nào người chết chìm, ngâm trong nước cũng không có khả năng ngâm được “sạch sẽ” như vậy.

Trong lòng Du Hành căng thẳng, lên thuyền chèo qua đó, chính mình cầm một thanh thép đẩy đẩy, kết quả bên dưới tường thành, đủ loại xương cốt trên người, một đoạn một đoạn, đều là xương trắng. Anh đẩy ra đếm có khoảng năm xương bàn tay.

Anh nhớ đến mùi hương vừa ngửi được lúc nãy, một luồng hàn khí từ chân chui thẳng lên óc.

Anh nói với bọn Trương Thao: “Ở đây không thể ở, đi nhanh!”

Trương Thao cũng biết chuyện lớn rồi. Nhìn những xương cốt này da đầu anh cũng thấy run lên.

Bọn hắn vừa chèo ra 4-5m, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nữ thanh thúy, vô cùng êm tai: “Này, các người từ đâu đến vậy? Trời đã tối rồi, đi lên nghỉ ngơi một chút đi?” Tiếp đó một giọng nữ trung niên chất phác vang lên: “Đúng vậy, chúng tôi vừa lúc ăn cơm tối, không ăn cùng sao?”

Ngũ Thường Hân bị dọa đến cúi đầu không dám ngẩng lên, rất sợ ngẩng đầu lên nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ. Dù giọng nói của cô gái trẻ rất êm tai, nhưng những xương trắng kia càng dọa người hơn.

Du Hành có chút quay đầu, ngẩng đầu nhìn lại, trên lan can khắc hoa chạm trổ bằng gỗ, một thiếu nữ mặc váy màu hồng nhạt cùng một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản đứng ở nơi đó, thiếu nữ thấy anh quay đầu lại còn phất phất tay về phía anh.

Anh hờ hững thu hồi ánh mắt.

Nhìn hai chiếc thuyền dưới lầu đi xa, thiếu nữ bĩu môi rất tức giận: “Con xấu lắm sao? Hắn đều không liếc con nhiều thêm một cái.”

Người phụ nữ trung niên ôm cô an ủi: “Còn con dê khác sẽ đến, đừng tức giận nữa.”

“Thế nhưng con nhìn thấy trong đó có một chú dê nhỏ, chắc chắn ăn rất ngon.”

Trong phòng có tiếng đàn ông gọi: “Vào đi, dê chín rồi.”

Thiếu nữ lại lộ ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào, nhấc váy chạy vào trong.

“Làm sao chỗ đó lại có nhiều xương người như vậy?” Trương Thao vừa chèo vừa hỏi.

“Người trên lầu kia, rất có thể ăn thịt người.” Du Hành nói: “Lúc em đi lên trên đó, ngửi thấy có mùi thơm của thịt, mùi hương này rất kỳ quái, em còn không nghĩ đến chuyện này, thẳng đến khi nhìn thấy đầu người bên tường...”

Ngũ Thường Hân che miệng nôn khan một trận, mà ngay cả Lý Lệ cũng xanh cả mặt.

“May nhóm chúng ta không đi lên trên đó ở, nói cách khác đã bị người ta hầm cách thủy rồi. Lúc chúng ta rời đi, bên trên không phải còn có cô bé gọi chúng ta đi lên sao, bây giờ nghĩ lại thật sự hù chết người.”

Bọn họ ở trong khách sạn Tứ Quý, thật sự vô cùng may mắn. Lương thực quần áo đều đầy đủ, không nghĩ đến bên ngoài vậy mà đã có chuyện ăn thịt người. Du Hành cũng đã gặp chuyện này ở nhiệm vụ trước, nhưng lúc đó đã là chuyện thanh lý thành phố sau tận thế ba năm, người bị nhốt, không dám đi ra ngoài một bước, có thể kiên trì ba năm, chỉ có thể dựa vào người ăn người. Lúc mở cánh cửa tầng cao nhất của một siêu thị, chứng kiến tràng cảnh kia chỉ có thể khiến người ra gặp ác mộng rất lâu.

Con đường kế tiếp, bọn họ tiếp tục tìm chỗ đặt chân buổi tối, trải qua chuyện kinh hãi ly kì mới vừa rồi, lúc này Du Hành càng thêm cẩn thận.

Cuối cùng đặt chân trong một cửa hàng nhỏ, cũng không dám tất cả mọi người đều ngủ, Trương Thao và Du Hành hai người đàn ông thay phiên gác đêm, vượt qua một đêm bình an vô sự.

Ngày hôm sau, mực nước lại giảm một mét. Bọn họ sớm đã rời giường nấu đủ lượng cơm ăn một ngày, ý định hôm nay tiếp tục đi như vậy.

Du Hành nói: “Chiếu theo tốc độ này, mực nước này rất nhanh rút xuống, thế nhưng ngược lại đường càng khó đi, chúng ta cần phải nhanh chóng đi về phương bắc.” Hôm nay mực nước giảm hơn mười mét, có thể nhìn thấy trên đường nổi lên rất nhiều chướng ngại vật.

Đợi đến lúc nước rút hết, bên trên mặt đường nhất định rất loạn, không nói đồ vật lẫn lộn, nhất định sẽ có thi thể, ngày hôm qua bọn họ đã đi ngang ít nhất ba bộ xác chết. Đường như vậy, thật không dễ đi, hơn nữa xác người sẽ dễ dàng trở thành vi khuẩn nhiễm bệnh.

Thừa dịp bây giờ còn có thuyền có thể thay cho việc đi bộ, có thể đi được bao xa thì cố gắng đi thật xa. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Sau khi ra ngoài, trừ lúc Ngũ Bình An ngủ, Ngũ Thường Hân cũng cầm máy chèo hỗ trợ chèo.

Bọn họ rất nhanh ra khỏi nội thành, quẹo về hướng đường quốc lộ, sau đó đều là Trương Thao chỉ đường, dù sao anh ấy đã đi ra ngoài du đãng vài năm, lúc làm việc cũng chạy đi chạy lại bốn phía, anh ấy quen thuộc đường nhất đấy.

Sau một tuần lễ, bọn họ đều đi suốt cả ngày, buổi tối tìm chỗ nghĩ ngơi, thậm chí có một ngày bọn họ căn bản không tìm thấy công trình kiến trúc nào gần đó, đều nghỉ ngơi trên thuyền đấy. Ngày hôm sau Lý Lệ có chút nghẹt mũi ho khan, cô trực tiếp ngậm rễ bản lam một ngày, cũng may ngày tiếp theo đã tốt lại rồi.

Ngũ Bình An thật sự là một tiểu nam tử hán, lúc bé thức, luôn thật vui mừng nhìn chung quanh, không khóc không náo, làm cho người lớn không cần quan tâm nhiều lắm.

Mà lúc này đây, mực nước chỉ còn cao khoảng hai tầng lầu, nước của bọn Du Hành chỉ còn lại hai bình nước khoáng 500ml. Ngay cả cơm cũng không nấu, trực tiếp gặm mì ăn liền, tiết kiệm nước pha sữa bột cho Ngũ Bình An.

“Làm sao bây giờ?” Trương Thao liếm liếm khóe môi khô khốc, nuốt nuốt nước bọt, cảm giác yết hầu khô khốc đến đau nhức.

Du Hành cũng liếm liếm môi, nhìn bốn phía, lắc đầu: “Nếu như kế bên này có núi thì tốt rồi.” Dù cho trên núi không có dòng suối, chỉ cần có chỗ trũng, bọn họ có thể thu thập được nước, dù cho nước hòa với bùn cát thì có thể loại bỏ một chút cũng có thể dùng được. Thế nhưng không có, hết lần này đến lần khác dưới chân bọn họ có nhiều nước như vậy, lại không thể uống được.

Tâm tình mọi người đều rất trầm trọng, hai ngày sau bọn họ đều hết nước rồi. Biết rất rõ nước bên dưới rất bẩn đấy, bên trong có bao nhiêu thứ buồn nôn đáng sợ, Trương Thao cũng đã xúc động mấy lần vùi đầu xuống nước uống một ngụm.

Ngũ Bình An đói bụng đến phát khóc, khóc mệt đi ngủ, Ngũ Thường Hân đau lòng hốc mắt đều đỏ.

Trên đường bọn họ đi, đã thấy có người cầm thùng cùng chén múc nước. Trương Thao nói: “Nếu không chúng ta cũng —— “

Du Hành vẫn lắc đầu: “Nếu chúng ta uống những nước này bị bệnh, vậy thì thật sự đã xong.”

“Trương Thao anh tỉnh táo một chút.” Lý Lệ động viên: “Tất cả mọi người rất khát nước, thế nhưng tôi cũng hiểu những nước này không thể uống được.”

Du Hành trực tiếp dùng ly múc một ly đầy nước, lại đưa đến trước mắt Trương Thao: “Anh cầm lấy, cho nó uống đi!”

Trương Thao cúi đầu, nhìn nước trước mặt, mang theo màu vàng, hoặc màu xanh, trời có chút tối anh nhìn không rõ, bên trong còn có những thứ mảnh nhỏ như tơ nhện trôi nổi, còn có mùi hôi thúi, những mùi mục nát này... anh không nghĩ ra được nên dùng từ ngữ gì hình dung, chỉ cảm thấy rất thúi, không dễ ngửi.

Nước như vậy, cho dù có đun sôi, thật sự có thể uống sao?

Ngũ Thường Hân lắc đầu: “Anh Trương, em nói rồi nước này thật sự không thể uống.”

Du Hành hít một tiếng: “Không phải chỉ có anh đau lòng đứa nhỏ, ý chí em sắt đá, bây giờ nước trên tay anh đấy, anh dám cho nó uống thật sao? Đầu óc tranh thủ thanh tỉnh chút đi. Đợi đến lúc thật sự không nhịn được nữa, cách cái chết không xa, lại uống cũng không muộn.”

Trương Thao đem nước đổ đi, xin lỗi với Du Hành.

Thật ra đi đến nơi này, đã vượt ngoài lộ trình rồi, Trương Thao cũng không biết đường, bọn họ chỉ đành dựa theo phương hướng mà đi, xác định hướng nào là hướng bắc là được. Lại qua ba ngày, bọn họ đều chịu không nổi nữa rồi.

Tìm nơi dừng thuyền, ngồi cũng không còn sức lực nhúc nhích.

Tối hôm qua Ngũ Bình An bắt đầu sốt nhẹ, đến bây giờ còn đang mê man. Bụng nhỏ tròn trịa, mấy ngày nay đều đã lõm vào rồi, đói đấy. Người lớn còn có thể gặm chút mì ăn liền chống đỡ, bé còn quá nhỏ, ngoại trừ sữa mẹ và sữa bột, những thứ khác đều ăn không vô. Mà Ngũ Thường Hân cũng không có sữa cho bé bú nữa rồi.

Bọn họ có thuốc hạ sốt, nhưng đứa nhỏ nhỏ như vậy, cùng không dám cho bé uống. Lý Lệ nói, sốt nhẹ cũng không cần uống thuốc, dùng nước ấm lau mình cho bé hạ nhiệt độ là đáng tin cậy nhất.

Du Hành xem trên hệ thống trao đổi điện tử, tìm tòi nước, nhưng thất vọng phát hiện, cũng không có loại thương phẩm nào như nước. Trái lại có rất nhiều đồ lọc nước tinh khiết, thu phí cũng được. Anh nhếch miệng, chọn một viên thuốc gọi là [Sạch vạn năng], ghi chú có thể lọc sạch tất cả các loại nước, đạt đến hiệu quả không cần đun sôi có thể uống luôn.

Nghe rất cường đại, chào giá mười hai điểm lương hỏa, nhưng chỉ một viên, có thể tinh lọc một tấn nước.

Du Hành có chút ho khan, yết hầu khô khốc khó nhịn, một tiếng ho khan như vậy lập tức đâm đau cổ họng. Anh cảm thấy sức lực cơ thể đang dần dần sói mòn đến cực hạn rồi, bây giờ có thể chống đỡ, chỉ dựa vào lực ý chí mà thôi.

Anh mua một viên [Sạch vạn năng], đồng dạng cũng là một bình sứ béo tròn, bên trong viên thuốc to như quả nhãn.

Anh một mình mang theo chiếc thùng không chèo thuyền đi ra ngoài, cuối cùng trở về với một thùng nước sạch sẽ.

“Anh lấy nước từ đâu vậy?” Lý Lệ bọn họ đều sợ ngây người, nhìn thấy nước đều nhảy dựng lên!

Lau người cho Ngũ Bình An hai lần, lại cho bé uống sữa.... nước cùng sữa bột, đến hơn ba giờ, bé đã hạ sốt rồi, ngủ rất say sưa. Mặt khác người lớn cũng đều uống nước ừng ực cho đã, nấu cháo ăn điều trị dạ dày.

Nhàn rỗi, lại tránh không khỏi nói vấn đề nước từ đâu mà đến.

“Tôi dùng sữa bột đi đổi đấy. Thấy bên kia có tòa nhà không? Trước đó trời mưa bọn hắn chứa đựng rất nhiều nước, tôi đổi một thùng.” Du Hành hời hợt nói.

Đây là lý do Du Hành nói ra, tuy lỗ thủng rất lớn, nhưng Du Hành bày ra bộ dáng không muốn giải thích, cho nên bọn hắn cũng không dám hỏi nhiều.

“Thế thì rất lợi hại.” Trong lòng Lý Lệ không tin, nhưng đây là chuyện có lợi với mình, không có đạo lý truy đến tận cùng bí mật của người khác, cô tiếp theo lời Du Hành, chuyển sang chủ đề khác: “Cũng may Bình An chúng ta lớn rồi, sữa bột ít một chút cũng không sao, đến lúc đó chúng ta có thể nấu cháo mềm cho bé ăn.”

Cô đặc biệt nói với Ngũ Thường Hân, làm thế nào nấu cháo mềm. Cộng thêm trong lòng Ngũ Thường Hân cũng nghĩ cách chuyển đề tài, phối hợp nói chuyện.

Thế là chủ đề liền chuyển sang hướng khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.