Edit: Trang Nguyễn
“Người đâu rồi?” Giọng nữ nhỏ tiếng hỏi.
“Có khả năng trong phòng ngủ, tôi cùng Tường Tử tiến lên.”
“Đừng giết hết, nuôi có thể ăn thật lâu.”
Tiếng nhỏ vụn trò chuyện ngắn ngủi với nhau, năm người này liền quyết định sinh tử của bọn Du Hành.
Tiếng hít thở của Trương Thao đầy tức giận đến thô to, Du Hành biết rõ tận dụng thời cơ, bây giờ bọn hắn trốn ngoài cửa, chờ bọn hắn lấy lại tinh thần sẽ trễ.
Anh dẫn đầu đi ra ngoài, đối với hai người lục soát xem đồ đạc của bọn họ, chọn trúng một người cao lớn trong đó, phóng tới kìm cổ khống chết hai tay. Trương Thao theo sát phía sau dùng chuôi dao hung hang đánh mạnh về đầu một kẻ khác, người này đã nghe trước tiếng vang nên tránh né, Du Hành đưa chân đạp một đạp, đạp trúng xương sống của hắn, hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết co rúc ở trên mặt đất, nghe thanh âm là phụ nữ.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Ba người đàn ông đi vào phòng ngủ phát hiện bên trong trống không liền chạy ra, trong phòng khách phát hiện người một nhà té ngã trên mặt đất, trong bóng tối nhiều thêm ba người, lập tức giật mình: “Chúng mày mai phục bọn tao!” t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Lý Lệ đã nhanh chóng lấy dây thùng trói hai người trên mặt đất lại.
Du Hành đi qua giẫm lên tay của người phụ nữ, Lý Lệ vội vàng thu dao phay trên mặt đất lên.
“Tôi còn không hỏi, các người có ý gì!”
“Đều chỉ kiếm miếng cơm thôi, ông anh đã không vui, chúng tôi cũng không mặt mũi tiếp tục, lúc này chúng tôi đi!” Người đàn ông ho khan hai tiếng, nói với Du Hành: “Hai đồng bạn này của tôi, có thể cho tôi mang họ đi không?”
Du Hành chậm rãi gật đầu, trong lòng âm thầm cảnh giác đến mức cao nhất, anh lấy súng ra, còn cảnh báo về phía Trương Thao và Lý Lệ.
“Các người đi ra ngoài trước, tôi sẽ ném bọn họ xuống nước, các người tiếp là được.”
Ba người đàn ông từng bước một đi lên phía trước, vượt qua phòng khách đi về hướng cửa. Bỗng nhiên trên mặt đất hai người nam nữ bị trói kia dùng hết sức giãy dụa, phân chia vọt về hướng Du Hành và Trương Thao. Mà ba người đàn ông kia cũng đồng thời đánh tới.
Du Hành sớm có cảnh giác, phản ứng nhanh chóng đạp ngược trở lại, đồng thời cầm thép ngăn cản, kẹp dao của đối phương, tiếp theo con dao kia cũng tấn công về hướng khác. Anh kịp thời nghiêng người tránh thoát, nổ súng bắn, cũng may một phát súng tất trúng. Người đàn ông lúc trước, tuy ra tay tàn nhẫn, nhưng tấn công không có kết cấu gì, Du Hành rất nhanh đã kiềm chế được hắn.
Trương Thao lại bị đụng phải lảo đảo, bị một dao chém trúng phía sau lưng. Trong lòng anh nảy sinh ác độc bổ nhào qua chém đến người nọ, Lý Lệ căng thẳng nắm chặt thanh thép nhắm trúng thời gian đập hắn vài phát, Trương Thao mới chiếm cứ thượng phong, đoạt được dao trong tay đối phương.
Sau khi trói hết đám người này lại, Trương Thao mới cởi áo bắt đầu cầm máu.
“Những người này làm sao bây giờ? Cứ buông tha bọn hắn như vậy?” Thấy máu, ánh mắt Trương Thao nhìn năm kẻ kia mang đầy sát khí.
Du Hành không để ý tới hắn, nói: “Em cảm thấy tốt nhất giết chết, anh cũng nhìn thấy thân thủ của bọn hắn, rất hung ác, không biết đã trải qua bao nhiêu trận ẩu đả.” Đều là vung dao không muốn sống. Ban đầu anh còn nghĩ, không thể dựa vào súng, viên đạn có một ngày dùng hết. Sớm biết tên này điên như thế, anh không cần ỷ mạnh lấy cứng đối cứng trực tiếp nổ súng cho rồi.
Đúng thế, thế đạo này mọi người điên rồi.
Trương Thao nghĩ nghĩ, cũng cắn răng đồng ý. Vừa rồi lúc những kẻ này dùng dao chém, thế nhưng toàn hướng vào chổ hiểm, người hung ác như vậy không nên buông tha, nếu bọn hắn báo thù, vậy quá nguy hiểm.
Du Hành đứng lên, túm cổ một người đàn ông vặn một cái ra sau
Người đàn ông đầu lĩnh kinh hãi, không nghĩ bọn người này thoạt nhìn đàng hoàng, lại giết người không nháy mắt như thế!
“Tôi... tôi cất dấu rất nhiều thịt khô! Có thể cho các người hết! Còn nước, nước! Tôi cũng có, chỉ cần các người tha cho tôi —— “
Du Hành lại nhớ rõ bọn hắn nói chuyện, cười nói: “Thịt khô? Làm từ thịt người à?”
Đồng tử người đàn ông co rút, một bộ dạng chấn kinh khi bị nói ra bộ mặt thật.
Thả đầu người đàn ông ra, Du Hành đứng lên, nói với Lý Lệ đang ngây người bên cạnh: “Giúp tôi một chút, cùng nhau chuyển người đến bên cạnh.”
“À, à!”
Qua lại dời năm tên này qua chỗ khác, Lý Lệ thở phì phò, đột nhiên cười rộ lên.
“Ngũ Hằng Nhạc, tôi thấy thật may mắn vì lúc đầu đã chọn lựa về phe của anh. Tuy đêm nay tôi thật sự giật mình...” Thời điểm Du Hành vặn cổ người, động tác thuần thục khiến lòng người chấn động: “Nhưng may mà tôi với anh cùng phe, đêm nay anh biểu hiện khiến người khác rất có cảm giác an toàn. Đương nhiên còn có anh Trương, các anh đều rất lợi hại.”
Trương Thao gãi đầu cười hắc hắc. Anh cũng cảm thấy mình rất dũng mãnh.
Kế tiếp thẳng đến lúc hừng đông bọn họ đều khong ngủ tiếp, dứt khoát nấu nước chuẩn bị cơm cho ngày hôm nay. Đợi đến lúc trời hơi sáng lên, bọn họ liền cất đồ đạc, thả thuyền xuống tiếp tục xuất phát.
Những nước kia dùng tiết kiệm, có thể chống đỡ một tuần. Điều này khiến bọn họ tràn đầy hi vọng.
Việc tốt cũng nối gót theo đến, sau đó một ngày nào đó, bọn họ nhìn thấy một chiếc thuyền. Đúng nghĩa một chiếc thuyền, đầu thuyền rất lớn, bọn họ cách rất xa cũng nhìn thấy được.
“Bên này... Hình như là bến cảng?”
Lý Lệ nhìn thấy một vài bảng hiệu quảng cáo trên các kiến trúc, vẻ mặt giật mình: “Chúng ta đến bờ biển rồi hả?”
Du Hành cũng đi theo dò xét cẩn thận, không thể không thừa nhận, tuy bọn họ cho rằng mình đi về hướng bắc, nhưng thật ra là hướng Đông Bắc, vậy mà chèo đến ra bờ biển. Xem vạch đến bờ biển. Xem cột mốc kiến trúc ở đây, thậm chí nhìn thấy thùng đựng hàng to lớn thò ra, đã biết không sai.
“Nơi này cát tuyến biển.” Lý Lệ nói, trên mặt cô có kích động: “Không nghĩ đến chúng ta bỏ ra không đến nửa tháng, đã đến cát tuyến biển rồi!”
Trước kia cô vẫn muốn đến cát tuyến biển chơi, bãi cát ở đây rất nổi tiếng. Đáng tiếc vẫn luôn cắm đầu làm việc không có chút thời gian.
Du Hành chú ý con thuyền ở tít xa xa: “Con thuyền kia, bên trên có người hay không? Có thể chạy?” Nếu có thể chạy, ai bằng lòng mỗi ngày cực khổ chèo thuyền đâu chứ. Thật sự, ngẫu nhiên chèo trong chốc lát là niềm vui, mỗi ngày đều phải chèo thuyền thật sự rất mệt đấy.
“Chúng ta đi qua đó xem thử?”
Bọn họ tiếp tục chèo đến phía trước. Con thuyền kia nhìn có vẻ gần, kỳ thật khoảng cách rất xa. Trên đường bọn họ gặp không ít người, cũng không ít người chèo thuyền nhựa như bọn họ, hoặc trên thau to chèo, thùng gỗ... hoặc bơi lội, đều có cả.
Ngũ Thường Hân rất kinh ngạc: “Bọn hắn muốn đi đâu?” Mỗi người đều mang theo đồ đạc, thoạt nhìn không giống đi ra ngoài tìm đồ ăn, ngược lại rất giống theo chân bọn họ, đều chạy đi.
Không ít người lúc bọn họ đi ngang đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Phương hướng của mọi người đều tiến về phía trước.
Thật ra ở phía trước bọn họ đã gặp không ít người. Chẳng qua khi đó cách khá xa, Du Hành cũng không để ý, không nghĩ đến ở chỗ này sẽ gặp nhiều người như vậy.
Mọi người đều có chung mục tiêu, dốc sức liều mạng đuổi lên phía trước.
“Chúng ta cũng đi sao?” Lý Lệ hỏi.
Hai chiếc thuyền nhựa của bọn họ dập dền trên sóng nước.
“Đi thôi, đi xem cũng tốt.”
“A!” Ngũ Thường Hân đột nhiên thét lên, Du Hành nghiêng đầu xem xét, một bàn tay từ đáy nước thò lên kéo chân Ngũ Thường Hân, nửa người cô đều nghiêng xuống nước. Anh lập tức cầm mái chèo dùng sức chém xuống. Coi như chất liệu mái chèo chỉ là nhựa plastic, chỉ cần tìm được góc độ tốt, đánh trúng người vẫn rất đau đấy.
Bàn tay kia rất nhanh đã buông ra. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trương Thao lại tức giận đến hung ác, cầm thanh thép đâm đâm xuống dưới nước, thật đúng là bị anh chọt trúng, rất nhanh một người từ dưới nước lao ra, đầu đầy máu, vết máu làm ánh mắt mờ mịt, càng khiến hắn híp mắt nhìn người, càng lộ ra vẻ âm trầm. Người đàn ông ôm mu bàn tay đau nhức, không sợ hãi nhìn mọi người.
“Tao đxm mày! Mày kéo Thường Hân chúng tao làm gì?!” Trương Thao thật sự tức điên, trong tay Ngũ Thường Hân còn ôm con nhỏ! Nếu cùng nhau rơi xuống nước, nước này vừa rét lạnh lại vừa thúi, nhất định sẽ sinh bệnh. Thân thể Bình An mới tốt lên, tiếp tục như vậy không phải muốn mạng của bé sao?
“Tao thích kéo đấy, mày làm gì tao?” Người đàn ông liếm liếm vết máu chạy đến bên miệng, cả người chìm xuống không còn thấy bóng dáng.
Trương Thao phun một ngụm nước bọt vào trong nước, bảo Ngũ Thường Hân ngồi xuống, cẩn thận.
“Vâng!” Ngũ Thường Hân địu con nhỏ trước ngực, cầm thanh thép cảnh giác nhìn mặt nước.
Bọn họ lại đi mười phút mới đến được bên cạnh con thuyền kia. Thuyền thả thang dây, có người đứng ở trên đầu, càng không ngừng túm kéo người bò lên trên, tốc độ rất nhanh.
“Chúng ta muốn đi lên đó không?” Lý Lệ hỏi, cô thấy con thuyền kia, vẻ mặt lộ ra sự hướng đến.
“Tôi đi qua hỏi một chút, mọi người chờ tôi.” Du Hành chèo qua đó, ngẩng đầu hô: “Người anh em ơi! Thuyền này của các anh đi đến đâu?”
“Từ phía trước vào đường Giang Nhất nhắm hướng bắc, trở lại sông, trên tuyến đường này có thể tùy tiện rời thuyền, mỗi người phí một kg lương thực, không cung cấp chỗ nghỉ ngơi.”
Du Hành nghe xong có chút hành động: “Em bé thì tính thế nào?”
“Nhỏ hơn ba tuổi miễn phí!”
Du Hành liền ngừng bên cạnh nhìn xem, quả nhiên, mỗi người đi lên đều đưa từng túi đồ đạc, anh cũng thấy có người không có trả phí bị ném xuống đấy.
Người đàn ông bị ném xuống lau mặt một cái, ánh mắt ghen ghét nhìn về mấy người thuận lợi đặt chân lên thuyền. Trong lòng của anh cả kinh, nghĩ đến người đàn ông vừa rồi túm chân Ngũ Thường Hân, cũng là ánh mắt khiến người ta sợ hãi thế này.
Đây thật sự là một cơ hội tốt. Bọn họ cứ như vậy một mình đi bên ngoài đã rất nguy hiểm, mực nước đã dần dần hạ thấp xuống, đến bây giờ đã thấy rõ sàn nhà tầng hai rồi.
Mực nước uy hiếp đang dần dần giảm xuống. Bình chướng tự nhiên đã từ từ biến mất.
Nếu lần này bọn họ có thể lên chiếc thuyền này, thì có thể đến thẳng phương Bắc. Điều kiện đầu tiên là con thuyền này đáng tin cậy đấy.
Du Hành lấy ra một gói mì ăn liền, chèo về hướng bên trái phía sau trong đó có một đội ngũ. Đám người này giống như bọn người Du Hành đều chèo thuyền nhựa đấy, trên thuyền đồ đạc cũng rất nhiều, sắc mặt mỗi người cũng không kém.
Anh ném gói mì ăn liền qua, mấy người đàn ông đối diện thấy anh đến gần vẫn luôn phòng bị anh, kịp thời chụp được gói mì, nghi ngờ nhìn anh.
Anh lộ ra nụ cười tươi rói: “Các vị anh em, tôi muốn nghe một chút chuyện.”
Người đàn ông kia liền đưa mì ăn liền cho đứa nhỏ bên cạnh, đứa trẻ lập tức giấu mì vào trong ngực. Người đàn ông cũng cười: “Chuyện gì?”
“Cả nhà anh cả cũng muốn đi con thuyền kia à? Thuyền này thế nào?”
Người đàn ông nói: “Tôi biết anh lo lắng cái gì, con thuyền này không nói những vấn đề khác, không phải thuyền đen. Là thuyền bên bến cảnh này của chúng tôi, trước kia lúc xảy ra đại hồng thủy đã đi về hướng Bắc, vừa trở về, nói phương Bắc đã có nơi rút nước rồi, chính phủ cũng bắt đầu cứu tế, nên đến đón người thân trong nhà đi đấy. Sau đó lại bắt đầu kinh doanh đưa đón này, kiếm chút đồ ăn.”
“Cám ơn!”
Du Hành lại hỏi những người khác, đều là cách nói như thế, còn nghe được một tin tức: bọn hắn sắp hết dầu rồi, chuyến này có thể là chuyến cuối cùng đấy. Bởi vậy mặc kệ có đồ đạc hay không, đồ đạc có đủ hay không mọi người cũng đều lên đường.
Du Hành trở về nói với bọn Trương Thao những chuyện mình đã hỏi thăm được: “Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt.”
Quyết định xong, mấy người tìm đến một mái hiên vắng vẻ, bắt đầu phân phối đồ ăn trả phí đi thuyền.
“Dùng để cân kg thì nên dùng gạo! Mì ăn liền nhẹ lắm.” Lý Lệ đề nghị.
Đây là tình hình thực tế. Nhưng cuối cùng gạo cũng không đủ, đem mì ăn liền lên cũng chỉ mới sáu cân (3kg). Cuối cùng chỉ đành tăng thêm một lon sữa bột.
Du Hành liền nói: “Sau khi lên thuyền không cần vận động, mỗi ngày ăn tiết kiệm một chút, đến khi ăn hết, chúng ta cũng chỉ đành theo Bình An uống sữa bột rồi.”