Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 113: Chương 113: Căng thẳng




/br>

Sau khi đã bàn bạc xong kế hoạch, mọi người lập tức chia nhau ra hành động.

Alisa đảm nhận vai trò điều khiển hệ thống tháp súng máy, cũng như hệ thống quan sát của cứ điểm phòng ngự.

Nhiệm vụ chính của cô nàng là bắn áp chế địch nhân, tiêu diệt những những con quỷ lùn cấp thấp.

Về phần Lệ Vi sẽ đảm nhận vai trò chỉ hủy các đơn vị quân tinh nhuệ, tấn công tiêu diệt những con quái vật cấp cao.

Cũng như các đơn vị địch có khả năng gây đột biến.

Về phần bác Tấn sẽ chỉ huy đội ngũ các cường giả, bao gồm Thiên Anh, hai phó hội của Chính Nghĩa Hội là Văn Luyện, Tuấn Hùng, hai phó thủ lĩnh của Mãng Xà Bang là Lê Hồng, Lê Hùng.

Bên cạnh đó còn có Thiên Lang và gần hai mươi cao thủ thức tỉnh kép.

Vốn bình thường cũng có một số người che giấu thực lực.

Nhưng hiện tại thời khắc sinh tử đã tới, bọn họ cũng không thể che giấu được nữa.

Thành ra số lượng cường giả thức tỉnh kép mới nhiều như vậy.

Biết được ở nơi này có gần hai mươi cường giả biến đổi cấp cao, hơn nữa còn là thức tỉnh kép thì Thiên Anh không khỏi cảm thán.

Người trong thiên hạ có rất nhiều người giỏi hơn hắn, cũng có rất nhiều người may mắn hơn hắn.

Hắn so với những người kia quả thực không đáng nhắc tới.

Có điều Thiên Anh không vì điều này mà phiền lòng.

Cuộc sống là một cuộc đua dài.

Mỗi người có xuất phát điểm không giống nhau.

Đây là quy luật tự nhiên rồi.

Có điều sống ra sao cho đáng sống.

Cuộc đời của bản thân mình thì không ai có thể sống thay cho được cả.

Ghen ghét, đố kỵ, than thân trách phận là những thứ vô bổ, nó không giúp ích gì cả.

Ngược lại còn kéo bản thân tụt xuống.

Sau mấy chục năm bươn trải ngoài đời, Thiên Anh rút ra một kinh nghiệm.

Nếu đã xuất phát điểm không bằng người ta, muốn bản thân khá hơn thì phải không ngừng học tập.

Bất kể từ một ai trong cuộc đời này đều có thể học được một cái gì đó, cho dù kẻ đó có là kẻ thù đi chăng nữa.

Mang theo tâm thái như vậy, nên Thiên Anh không ghen tị với ai cả.

Hắn hạnh phúc bởi những gì bản thân có được, hắn sẽ tiếp tục nỗ lực để đạt được những gì chưa có.



“Hú!!!”

“Giết giết!!!”

“Thịt! Thịt!”

Cách vị trí căn cứ của Thiên Anh chưa đến hai cây số, một đàn quỷ lùn với số lượng khổng lồ đang nhanh chóng tiến về phía trước.

Trên đường đi bọn nó tiêu diệt bất kỳ thứ gì mà bọn nó gặp phải.

Buổi tối mặc dù là thời gian hoạt động của thú biến dị, rất nhiều loài thú biến dị chọn thời gian này để đi săn.

Có điều khi bọn nó đụng phải đội quân khổng lồ của bọn quỷ lùn, kết cục duy nhất chính là cái chết.

Bọn quỷ lùn có sức mạnh to lớn, cho dù là quỷ lùn cấp thấp.

Thì sức mạnh của bọn nó cũng phải gấp bốn năm lần người bình thường, về phần bọn quỷ lùn cấp cao thì càng không cần phải nói tới.

Tương quan về sức mạnh bọn nó gấp từ 2-5 lần những con quỷ lùn thông thường.

Chính vì có được sức mạnh hơn người, lại còn có khả năng dùng vũ khí thiên bẩm, nên đám quỷ lùn kia dễ dàng làm thịt những con mồi lớn hơn bọn nó.

Rùa băng biến dị, cá sấu dung nham, sư tử ma ảnh, linh cẩu một mắt.

Những con thú biến dị to lớn, hung hãn là nỗi khiếp sợ của nhân loại.

Nhưng đối với đàn quỷ lùn bọn nó chỉ giống như một bữa ăn.

Có điều mỗi khi hạ gục được một con mồi to lớn thì bọn nó đều phải hy sinh không ít thành viên, có điều số thành viên hy sinh so với tổng thể đội quân thì không đáng bao nhiêu.

Chứng kiến đám quỷ hung hãn như vậy thì mọi người không khỏi nhíu mày lại.

Bác Tấn nhìn qua Thiên Anh hỏi:

“Ở khu này có đàn quái vật nào không Thiên Anh?”

Biết bác Tấn muốn dùng kế dụ địch để song phương tàn sát lẫn nhau.

Nhưng Thiên Anh chỉ có thể thở dài, hắn nói:

“Không có thưa bác.

Khu vực này bình thường đều được Thiên Lang dọn dẹp thường xuyên nên không có đàn thú biến dị nào lớn cả.

Nếu có chỉ là đàn nhỏ vài trăm con mà thôi.”

Bác Tấn nghe được lời này thì có hơi chút thất vọng.

Có điều đây cũng là ở trong dự liệu của bác.

Nhìn về phương xa, bác Tấn nói:

“Lần này có lẽ phải xuất huyết một phen rồi.”

Nghe được lời này thì Văn Luyện hỏi:

“Chúng ta dùng trận địa bom mìn để tiêu diệt bọn nó hay sao bác?”

Bác Tấn gật đầu nói:

“Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Phải tiêu diệt ít nhất một nửa số lượng bọn kia thì chúng ta mới có cơ may chiến thắng.

Bằng không chỉ có thể bỏ lại căn cứ nơi này, sau đó tiến hành rút lui.”

Nhìn qua những người xung quanh, bác Tấn hạ lệnh:

“Chấp hành phương án A.’’

Mọi người nghe được lời này thì lập tức tản ra.

Sau đó mỗi người theo nhiệm vụ được giao trước đó mà hành động.

Người thì có nhiệm vụ quan sát, đánh giá hướng di chuyển của bọn quỷ lùn.

Người thì đi đặt bom hẹn giờ, riêng về phần Thiên Anh thì lại đi tìm một nơi thích hợp để tiến hành ngắm bắn.

Vị trí Thiên Anh chọn là sân thượng của một tòa nhà cách căn cứ hai dặm.

Từ vị trí này Thiên Anh có thể thoải mái xạ kích, mà không cần phải lo lắng bị quỷ lùn tinh anh dùng cung tấn công.

Sau tầm mười phút mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Lúc này bác Tấn thông qua bộ đàm liên lạc với từng đơn vị tác chiến một.

Bác hỏi:

“Tất cả mọi người đã sẵn sàng chưa?”

Nghe được lời bác Tấn hỏi thì từng đơn vị một tiến hành báo cáo.

Sau khi đã xác nhận toàn bộ các đơn vị tác chiến đã vào vị trí thì bác Tấn lần nữa hạ đạt mệnh lệnh.

Nói mọi người giữ nguyên vị trí, khi nào có lệnh tấn công mới được tấn công.

Nhận được mệnh lệnh đến từ bác Tấn, mọi người lúc này đều ngưng thần, chú ý, chờ đợi mệnh lệnh tấn công.

Trận chiến lần này là một trận chiến không hề cân sức.

Đối phương có số lượng lên tới hàng chục ngàn, trong khi đó bên ta chỉ hơn ba trăm người.

Nếu như dùng trận địa bom mìn phục kích thất bại thì trận đánh này cũng không cần phải đánh nữa.

Thời gian chậm chạp qua đi, mọi người lúc này cảm thấy như có núi lớn đè lên trên ngực, khiến cho bọn họ hô hấp trở nên khó khăn.

Mồ hôi trên trán cũng không ngừng chảy ra.

“Bịch bịch…”

“Hú hú…”

“Rống rống…”

Và thời điểm quan trọng cũng đã tới.

Đàn quỷ lùn bắt đầu di chuyển vào trận địa bom mìn do bên ta bày ra.

Có điều lúc này chỉ mới là quân tiên phong mà thôi, nên bên ta chưa vội động thủ.

Bên ta lúc này đang đợi cho đại quân của bọn quỷ lùn hoàn toàn tiến vào bên trong trận địa bom mìn.

Một khi bọn nó hoàn toàn tiến vào bên trong cũng là ngày tàn của bọn nó.

Bọn quỷ lùn là sinh vật đến từ một thế giới khác, nên không biết nhiều về thế giới con người nơi đây.

Tuy có nhiều lần chạm mặt nhân loại, nhưng bọn nó vẫn chưa biết gì về các loại vũ khí sát thương mạnh của nhân loại, nên bọn nó lúc này vô tư mà tiến vào bên trong trận địa bom mìn.

Thời gian từ từ đi qua.

Nhưng rồi cái gì tới cũng phải tới.

Thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đã đến.

Đại quân của bọn quỷ lùn hoàn toàn lọt vào trận địa bom mìn phía bên ta.

Ngay khi nhận thấy thời cơ đã chín muồi, bác Tấn thông qua bộ đàm nghiêm giọng nói:

“Toàn bộ các đơn vị chú ý! Xin nhắc lại, toàn bộ các đơn vị chú ý.

Một khi đếm ngược kết thúc, chúng ta sẽ tấn công tổng thể.”

“5.”

“4.”

“3.”

Mọi người nghe được bác Tấn đếm ngược thì đều lên tinh thần, tập trung cao độ sẵn sàng chiến đấu.

“2.”

“1.”

“Tấn công!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.