/br>
Bên trong bệnh viện dã chiến - Khu vực tiếp khách.
Hôm nay có người của bang Sọ Hổ cùng bang Búa Rìu đến đây.
Nên bác Tấn cùng Lệ Vị đã mở tiệc đãi khách.
Vốn mọi người đang ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ một cách giả tạo, thì đột nhiên nghe được tiếng súng, tiếng tên lửa, còn có cả tiếng chửi rủa.
Nghe được những thanh âm này thì Văn Kiên, một thành viên trụ cột của bang Búa Rìu nhướng mày lên, hắn trầm giọng nói:
“Có chuyện gì vậy?”
Cùng đến từ bang Búa Rìu, Long Trọc cười nói:
“Chắc là có biến dị thú thôi, chứ ở đây có chuyện gì được.”
Phó hội trưởng Tuấn Hùng của Chính Nghĩa Hội lúc này cũng lên tiếng:
“Tiếp tục uống rượu nói chuyện đi, việc bên ngoài đã có người khác lo.
Nếu như sự tình quan trọng thì sẽ có người báo cho chúng ta biết.”
Tuấn Hùng cũng chỉ cho rằng là có biến dị thú tìm tới mà thôi, nên cũng không lo lắng gì.
Dù sao người của hai bang kia ở vòng ngoài, biến dị thú có tấn công thì cũng là tấn công người của hai bang kia.
Thiệt hại thì cũng là do hai bang kia gánh chịu, về phần Chính Nghĩa Hội sẽ không bị ảnh hưởng gì cả.
Đây cũng là lý do vì sao hắn bình thản như vậy.
“Bịch!”
Nhưng đúng vào lúc này có một người chạy vào bên trong này.
Do người kia chạy quá nhanh, nên khi đến cửa bị vấp vào thanh ngang.
Ngay lập tức người đó liền bị ngã sấp, khi tiếp đất hắn còn trượt thêm một đoạn nữa mới có thể dừng lại.
Có điều ngay sau khi dừng lại thì hắn liền vội đứng dậy nói:
“Việc lớn không tốt.
Bên ngoài bắn nhau to rồi.”
Lệ Vi đang ngồi gần đó, nhìn thấy vẻ mặt hớt hải của người kia thì hỏi:
“Biến dị thú tới nhiều lắm sao?”
Người kia lắc đầu điên cuồng, hắn nói:
“Không phải là biến dị thú, mà là người của bang Sọ Hổ cùng bang Búa Rìu đang giao chiến cùng với Thiên Anh.”
Nghe được lời này thì toàn bộ mọi người đều dừng lại động tác.
Bác Tấn trầm giọng hỏi:
“Vì sao bọn họ lại bắn nhau?”
Người kia lắc đầu nói:
“Không biết ạ.
Nhưng mọi người nhanh ra cản lại đi, bằng không sẽ có rất nhiều người phải chết đấy.”
Người này còn chưa nói xong câu thì Lệ Vi cùng những người khác, đồng loạt đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài.
Trên đường đi Huy Đức hướng về phía Lệ Vi nói:
“Thật xin lỗi đã gây phiền phức cho mọi người rồi.
Nếu như người của chúng tôi, không may làm chết người của Mãng Xà Bang thì chúng tôi sẽ có bồi thường thích đang.”
Lời của nói Huy Đức rất có ẩn ý.
Lệ Vi đương nhiên nghe ra.
Nàng ở trong lòng thì thầm cười lạnh không thôi, có điều ngoài mặt nàng lại không cười.
Nhìn Huy Đức, nàng lúc này từ tốn nói:
“Anh nên lo cho người của mình thì hơn.”
Huy Đức nghe Lệ Vi đáp lại như vậy thì ngoài mặt không biểu lộ gì.
Nhưng trong lòng thì cười gằn.
Người mà hắn mang tới đây đủ sức để chống lại người của Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang hợp lại.
Nếu có xung đột phát sinh thì người chịu thiệt chắc chắn không phải phía bên hắn.
Có cùng suy nghĩ này với hắn còn có Văn Kiêm cùng Long Trọc của bang Búa Rìu.
…
Ở bên ngoài.
Lúc này tình hình đã trở nên căng thẳng.
Mới ban đầu chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai bên, nhưng nó đã nhanh chóng thăng cấp thành một cuộc chiến, tới hiện tại đã trở thành một cuộc chiến quy mô lớn.
Kết quả như vậy là do bên phía hai bang hội kia không chịu kiềm chế.
Nếu như bọn hắn có thể kiềm chế thì đã khác.
Tình hình sẽ không tới mức nghiêm trọng như vậy.
“Gào!”
Thiên Lang xuất hiện, vừa mới xuất hiện nó liền gầm lên một tiếng kinh thiên động địa.
Đi cùng với nó là bé Thanh.
Sau khi ra ngoài thì bé Thanh lập tức mang súng lại cho Thiên Anh.
Về phần Thiên Lang thì tiến lên phía trước thu hút sự chú ý của địch nhân.
Cầm lấy khẩu súng mà bé Thanh mang tới.
Thiên Anh lúc này cũng không có chạy trốn nữa mà đứng thẳng dậy bắn trả.
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Đoàng đoàng đoàng…”
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Mấy quả rocket đang phóng tới, lập tức bị hắn bắn nổ tung.
Về phần mấy tên súng ngắm bắn tỉa hắn nãy giờ cũng bị hắn giết chết.
Thiên Anh quét một loạt, tiêu diệt toàn bộ những tên dám ló đầu ra.
Hắn bắn áp chế mạnh đến mức mà đối phương không có ai dám ngẩng đầu lên.
Vừa tiếp tục bắn áp chế đối phương.
Thiên Anh vừa nói:
“Bé theo Ngáo qua bên kia.
Phun độc vào trong khu vực đóng quân của bọn hắn.
Chỉ cần đứng từ ngoài phun vào.
Không cần phải vào trong làm gì.”
Bé Thanh nghe vậy lập tức đáp:
“Vâng ạ.”
Dứt lời bé Thanh liền dùng tốc độ thần sầu chạy tới bên cạnh Thiên Lang.
Tiếp đó hai đứa bọn nó tiến lên tiếp cận cứ điểm phòng ngự đơn sơ của địch.
Người của hai thế lực kia đang nấp ở phía các chiến xe, nhìn thấy Thiên Lang đang xông qua bên này thì sắc mặt cả đám nhất thời trắng bệch.
“Đoàng!”
Bọn họ muốn đứng dậy cầm súng bắn Thiên Lang, có điều chỉ cần có ai ló đầu ra lập tức sẽ bị một viên đạn bắn nát đầu, chết không kịp ngáp.
Cho dù là bảy tám người cùng đứng dậy, cũng có kết cục tương tự.
Nhìn thấy đồng bạn ở bên cạnh lần lượt ngã xuống trong vũng máu, mấy tên khác lúc này đã đái ra máu.
Nấp ở phía sau một chiếc xe bọc thép, tên đại đội trưởng vẻ mặt như màu đất, hắn lẩm bẩm:
“Tên kia rốt cuộc là ai vậy? Mình gặp phải loại quái vật gì thế này.”
Tên đội trưởng cũng không ngờ tới sự tình sẽ phát triển đến tình trạng như hiện tại, vốn nhìn thấy người của mình xung đột với người của thế lực khác, hắn không cần suy nghĩ lập tức ra tay hỗ trợ.
Dù sao đối phương cũng chỉ có một người, hắn cũng không sợ.
Về phần lỡ như có giết người kia rồi thì cũng chẳng sao cả.
Cùng lắm bồi thường vài cân gạo cùng một ít thịt mà thôi.
Cứ nói là tên kia gây sự trước, ai làm gì được hắn.
Nhưng mà hắn đâu có ngờ cái tên kia lại kinh khủng như vậy.
Ở dưới mưa bom bão đạn hắn vẫn sống bình thường.
Trên người cũng không có lấy một vết thương, ngoại trừ trên mặt hắn bị dính vào mảnh bom đạn.
Tên kia không chỉ không chết, đã vậy còn phản công giết chết vô số thuộc hạ của hắn.
Trong đó có không ít người biến đổi.
Ngày trước bọn họ đi ra bên ngoài săn thú cũng chưa bao giờ chịu tổn thất lớn như vậy.
Đang lúc tên đại đội trưởng suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề thì một tên đàn em ở bên cạnh nói:
“Đại đội trưởng! Không xong rồi, con biến dị thú kia đang tiến qua bên ngày.”
“Uỳnh!”
Tên đại đội trưởng vốn muốn nói gì đó, nhưng lúc này chiếc xe mà hắn nấp ở phía sau bị bắn nổ bình xăng.
Ngay lập tức cả chiếc xe nổ tung, bay lên cao cao.
Những kẻ đang nấp ở phía sau cũng bị thổi tung.
“Đùng đùng đùng…”
“Bụp!”
Những quả cầu kia chạm đất lập tức nổ tung, hóa thành một luồng sương mù mỏng bảo phủ phạm vi rộng hàng trăm mét vuông.
Chỉ trong một thoáng, toàn bộ cứ điểm của địch đã tràn ngập trong độc khí..