/br>
Trong khi Thiên Anh đang quan sát nhất cử nhất động của các toán vũ trang, thì những kẻ kia lại chưa phát hiện ra được Thiên Anh đang ở đâu.
Dù sao cổ vật mà Thiên Anh nắm giữ là dạng vô cùng quý hiếm.
Trên thế giới có lẽ sẽ có cái thứ hai, nhưng ở thành phố Nội Hà nơi đây thì không.
Nên năng lực mà Thiên Anh có được, cũng thuộc dạng độc nhất vô nhị ở thành phố này.
…
Ở cánh phía tây, đi ở bên trong một nhóm vũ trang.
Lý Hải, Phạm Bằng vừa đi vừa nói chuyện cùng nhau.
Lý Hải có phần bất an nói:
“Tôi cứ có cảm giác bất an trong lòng, không biết là sắp xảy ra chuyện gì nữa.”
Phạm Bằng nhíu mày, hắn nói:
“Tôi cũng thế, từ khi đi vào con đường Hòa Khánh tôi liền cảm thấy như có ai đó nhìn trộm mình.
Mà tôi đang tự hỏi, đã biết tên kia khó chơi như vậy, những người này còn muốn tấn công hắn làm cái gì, chẳng lẽ địa bàn của tên kia quan trọng vậy sao?”
Lý Hải lắc đầu nói:
“Nghe nói trong tay người kia nắm giữ công nghệ chế tạo vũ khí mới.
Người của các thế lực đều nhòm ngó, có điều bọn hắn không dám công khai ra mặt, chỉ có thể nhờ đến các thế lực nhỏ mà thôi.’’
Vào lúc này một người khác ở gần đó thở dài nói:
“Chúng ta chỉ là những con tốt thí mà, biết làm sao được.
Lần này đi tới căn cứ kia, không biết có thể còn bao nhiêu người sống.”
Người vừa nói chuyện tên là Văn Minh, hắn cũng là một trong số ít những kẻ chạy thoát dưới tay Thiên Anh.
Vốn hắn không muốn đối diện với con quỷ mắt xanh kia làm gì, nhưng phía trên có lệnh, hắn không thể không nghe theo.
Lý Hải cũng có quen biết Văn Minh, nhìn người này hắn nói:
“Cũng may lần này chúng ta ở phía sau.
Có chết thì cũng là những kẻ kia.
Chỉ cần chúng ta cần thận, sẽ không có việc gì.”
Lý Hải miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Hắn biết rõ con quỷ mắt xanh kia kinh khủng thế nào.
Sợ rằng…
“Uỳnh!”
“Ầm ầm ầm…”
Ngay vào thời điểm Lý Hải đang suy nghĩ đến tương lai đen tối, thì một tiếng nổ rung chuyển cả thành phố Nội Hà vang lên.
Khi tiếng nổ kia vang lên thì một phần khu vực ở phía Bắc cũng sáng lên, mặc dù mọi người đang ở rất xa nhưng vẫn thấy được một cây nấm lửa bốc cao hàng trăm mét.
Trong khi mọi người còn chưa biết là vừa có chuyện gì xảy ra, thì lại có một tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vang lên.
Do vụ nổ ở gần nên bọn người Lý Hải có thể cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển.
“Uỳnh!”
“Ầm ầm ầm…”
Nhưng vẫn chưa hết, vào lúc này lại có tiếng nổ mạnh khác vang lên.
“Ầm ầm ầm…”
“Ầm ầm ầm…”
Chỉ một thoáng, toàn bộ khu vực phía Bắc đã được thắp sáng bởi những quả cầu lửa.
Rung chuyển kịch liệt để cho các thế lực lúc này đều tỉnh giấc.
Lý Hải, Phạm Bằng, Văn Minh nghe thấy ba tiếng nổ liên tiếp thì biết là có chuyện chẳng lành.
Một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần có thể xem như trùng hợp, nhưng đến lần thứ ba thì chắc chắn là có chuyện.
Theo một loại bản năng sợ hãi trước cái chết, ba người lúc này thoát ly khỏi đội ngũ, sau đó chạy thục mạng về phía sau.
Cho dù có người gọi bọn họ quay lại thì bọn họ cũng không quay đầu.
“Vèo vèo vèo…”
“Vèo vèo vèo…”
Ngay vào thời điểm ba người vừa chạy đi, thì từ phương xa bay tới một loạt đạn.
Những viên đạn kia bay với tốc độ siêu nhanh, đã vậy trong đêm tối lại còn không phát ra ánh sáng.
“Phập phập phập…”
“Oành oành oành…”
Người nào mà đeo lựu đạn ở hông thì sẽ bị những viên đạn kia bắn nổ lựu đạn, còn người nào chỉ mang theo súng thì sẽ bị bắn cho vỡ đầu.
Sau loạt đạn đầu tiên thì có ít nhất một nửa người đã phải nằm xuống.
Về phần những người khác lúc này vội vàng ẩn nấp sau những công sự.
Chỉ huy bọn họ hét vào trong bộ đàm:
“Nhanh xác định vị trí kẻ địch.
Nhanh lên!”
Nghe được mệnh lệnh của tên chỉ huy, những kẻ khác bắt đầu dùng năng lực thức tỉnh tìm kiếm địch nhân ở xung quanh.
Có điều phạm vi tìm kiếm của bọn họ cũng chỉ có vài trăm mét mà thôi, làm sao có thể phát hiện Thiên Anh ở cách xa đó cả chục dặm.
“Vèo!”
“Ầm!”
“Phập!”
Những người kia không biết Thiên Anh đang ở đâu, nhưng Thiên Anh lại có thể nhìn thấy bọn họ đang nấp ở vị trí nào.
Thiên Anh cũng không căn ke mục tiêu, thấy tên nào dễ tiêu diệt thì hắn tiêu diệt trước.
Tên nào khó tiêu diệt thì để sau.
Toàn bộ những kẻ đang ẩn nấp nhưng lại bại lộ trước mắt Thiên Anh, đều bị hắn bắn một viên tiễn lên đường.
Nếu như đám kia chạy loạn thì còn khó bắn.
Đằng này bọn hắn lại đứng yên.
Như thế này không khác gì bia tập bắn cho Thiên Anh cả.
Có điều bắn ở cự ly xa như vậy, không phải lúc nào Thiên Anh cũng bắn trúng.
Dù sao trên đường bay của viên đạn nếu gặp phải một con chim hay gì đó, cũng có thể khiến đường đạn bị lệch.
Có điều trường hợp như vậy không nhiều, nên hầu hết những viên đạn mà Thiên Anh bắn ra đều trúng mục tiêu.
Người ngoài nếu biết hắn từ địa phương cách mười mấy dặm xạ kích, mà bắn chuẩn như vậy thì sẽ rất ngạc nhiên.
Có điều Thiên Anh lại không cảm thấy như vậy, đối với hắn chuyện này cũng chỉ bình thường mà thôi.
Dù sao nó chỉ khó với người không làm được, còn người làm được đương nhiên sẽ cảm thấy dễ.
“Vèo vèo vèo…”
“Vèo vèo vèo…”
“Phập phập…’’
“Phập phập…”
Ở trong đêm tối Thiên Anh không ngừng thu hoạch sinh mạng địch nhân.
Lần lượt từng người một, hắn cứ giết nhóm này một lượt lại chuyển qua nhóm khác.
Đợi khi nhóm kia lại lâm vào tình trạng hỗn loạn thì hắn chuyển qua nhóm tiếp theo.
Cứ lần lượt như vậy, hắn giết hết người này đến người khác.
Càng giết nhiều Thiên Anh càng hưng phấn, một khi hắn đã hưng phấn thì khả năng bắn súng của hắn lại càng thần sầu.
Năng lực dự đoán của hắn lúc đó lên tới mức siêu phàm luôn rồi.
Địch nhân hoảng loạn chạy tán loạn, nhưng Thiên Anh vẫn có thể dự đoán hướng di chuyển của địch nhân, sau đó bắn súng.
Do khoảng cách hai bên rất xa, mà tốc độ đạn bay cũng có hạn.
Trung bình độ trễ rơi vào ‘năm giây’, có nghĩa là khi địch nhân hoảng loạn chạy trốn, Thiên Anh phải dự đoán vị trí của mục tiêu sau năm giây.
Để làm được điều này Thiên Anh phải quan sát được ánh mắt của những người kia, chỉ có quan sát ánh mắt của bọn họ, kết hợp với địa hình xung quanh thì Thiên Anh mới có thể đưa ra dự đoán về con đường di chuyển của bọn họ.
Thiên Anh trở thành sát thủ có tiếng không phải là không có lý do, hắn hơn người khác cả về tâm tính, lẫn năng lực.
Đương nhiên những năng lực này đều là do hắn rèn luyện mà thành, không phải được ai ban phát cả.
Muốn được như hắn thì phải trải qua vài trăm lần chết hụt, nếu vẫn còn có thể sống thì sẽ có được khả năng như hắn.
Một loại khả năng mà không máy móc nào có thể so sánh được.
“Á!”
“Giết bọn ở phía sau đi, đừng có chú ý đến tôi, xin người đấy.”
Lý Hải cũng không xa lạ gì với phong cách giết người không thấy dấu vết này của con quỷ kia.
Lần trước trải qua cảm giác này đã khiến hắn sợ tới già, nay lại một lần nữa trải qua khiến hắn chỉ biết cầu xin ông bà tổ tiên phù hộ..