/br>
Buổi sáng ngày hôm sau.
Cũng giống như bao ngày, sáng ra Thiên Anh lại chạy thể dục.
Hắn cũng không có vì chuyện tối qua mà làm gián đoạn nhịp điệu sinh hoạt của bản thân.
Sau khi chạy thể dục về, hắn lại cùng với gấu trắng ngồi ăn sáng với nhau, tiện thể tra hỏi mấy tên mà hắn bắt được hồi sáng.
Ba tên hôm qua hắn bắt được thì có tới hai nữ, có điều đối với Thiên Anh mà nói, nam hay nữ không quan trọng gì cả.
Là địch nhân thì đều được đối xử như nhau.
Lúc này đây ba người kia đã bị lột trần, trên người không có một mảnh vải che thân.
Thiên Anh đóng đinh bọn họ vào ba tấm gỗ lớn, sau đó dựng ở ngay trước cửa của căn cứ.
Vốn Thiên Anh định tranh thủ lúc nhàn rỗi hỏi thăm một chút tình hình.
Có điều ba người kia rất cứng đầu.
Đến cả tên của bản thân cũng không chịu nói, chứ đừng bảo là người ở phía sau.
Thiên Anh được cái rất bình tĩnh, hắn cũng không dễ dàng tức giận vì mấy chuyện thế này.
Thấy ba người kia kiên cường như vậy, hắn cũng không có ép buộc người ta nói ra chủ sự sau lưng.
Thiên Anh vui vẻ cầm lấy một con dao, sau đó xin tạm một miếng thịt trên cơ thể của ba người kia.
Tiếp đó thêm tí muối cùng hạt tiêu vào vết thương cho bọn họ.
Ba người kia không hổ là sát thủ cấp cao, tuy bị đau như vậy nhưng cũng không hé răng, bọn họ chỉ nhăn mặt mà thôi.
Thiên Anh thấy vậy thì chỉ cười nhạt, sau đó hắn nhìn gấu trắng nói:
“Ngồi yên ở đó, hôm nay tao làm thịt nướng cho ăn.”
Dứt lời, Thiên Anh lúc này đi tẩm ướp ba miếng thịt người, sau đó nướng lên cho gấu trắng ăn sáng.
“Xèo xèo…”
“Xèo xèo…”
Không mất quá nhiều thời gian thịt cũng đã chín, đồng thời bốc lên mùi thơm phức.
Thiên Anh thấy thịt đã chín tái thì lấy một miếng cho gấu trắng ăn trước.
“Chẹp!”
Gấu trắng chẳng buồn nhai, miếng thịt vừa vào miệng nó đã nuốt thẳng xuống dạ dày.
Sau khi ăn xong thì nó nhìn chằm chằm ba người đang bị đóng đinh trên ván gỗ.
Thiên Anh thấy vậy thì cười.
Hắn nói:
“Mày thích ăn hả? Vậy để tao làm cho mày ăn.
Mày chạy vào trong phòng tao lấy can mật ong ra đây cho tao.”
Gấu trắng biết lại sắp có món ngon nên vội vàng chạy vào bên trong căn cứ đi lấy mật ong, nó còn không quên mang ra một cái chổi quét nữa.
Nhìn thấy gấu trắng chạy vào trong căn cứ, ba người khác sắc mặt không khỏi tái lại.
Trong mắt bọn họ xuất hiện sự dao động.
Có điều ba người vẫn rất rắn, không nói gì cả.
Không qua bao lâu gấu trắng đã quay lại với một thùng mật ong hai mươi lít, cùng một cái chổi quét sơn.
Nhìn thấy gấu trắng, Thiên Anh nở nụ cười, hắn đứng dậy xoa đầu gấu trắng một cái, sau đó đi pha chế nước quét thịt.
Hắn đổ mật ong ra, thêm vào các loại gia bị đã được tán nhỏ, sau đó trộn đều tạo nên một loại hỗn hợp sền sệt.
Tiếp đó hắn mang thứ hỗn hợp kia quét lên trên người ba tên sát thủ.
Trong quá trình quét, Thiên Anh cũng không nói tiếng nào, hắn nhìn ba người ở trước mắt giống như ba con biến dị thú mà thôi.
Trong mắt hắn không có một chút gì gọi là đồng cảm chủng loài cả.
Nhiều người sẽ cảm thấy Thiên Anh độc ác, nhưng Thiên Anh thì lại cảm thấy rất đỗi bình thường.
Nếu như tối hôm qua hắn không phải là người chiến thắng, ngày hôm nay hắn đã phải phơi xác trên tuyết.
Alisa sẽ bị bắt giam, về sau làm đồ chơi cho ai thì không biết.
Thiên Lang cùng bé Thanh sẽ bị giết chết, sau đó bị lấy đi tinh hạch, da cùng xương sẽ được chế thành vũ khí, thịt sẽ biến thành thức ăn.
Nếu việc đó xảy ra, liệu những người này có xót thương cho hắn, hay sẽ uống rượu vui mừng trên chiến thắng lớn.
Xã hội trước kia tình người đã xuống tới đáy, gặp người bị nạn sắp chết nhưng người ta chỉ thờ ơ đứng nhìn, có khi còn quay phim chụp hình.
Không một ai đi ra giúp đỡ.
Xã hội lúc trước còn như vậy, xã hội hiện tại càng không cần phải nói.
Người có tình có nghĩa đều biến mất cả rồi.
Hoặc bọn họ phải ẩn sự nghĩa hiệp của bản thân đi, để thích nghi với cuộc sống hiện tại.
Cuộc sống hiện tại không giống lúc trước, nếu vẫn còn mang tư tưởng giống ngày trước, không ra ba ngày bọn họ sẽ chết, hoặc biến thành nô lệ cho người khác mà thôi.
“Khặc khặc…’’
“Hít…”
“Khụ khụ…”
Thiên Anh quét hỗn hợp chất lỏng kia lên mặt mấy người kia, chất lỏng chảy vào miệng, vào mũi để cho bọn họ không thở được.
Thiên Anh thấy bọn họ cử động mạnh như vậy, khiến cho nước mật ong dồn lại một chỗ thì có phần không ưng ý.
Hắn lúc này lấy ra một ít thuốc tê, sau đó tiêm vào phần cổ, hai tay, cùng hai chân của người kia.
Khiến cho bọn họ không cách nào cử động.
Nhưng thuốc tê có hạn, Thiên Anh tiềm xong cho một người thì đã hết, hắn định vào phòng của Alisa lấy ra một ít để dùng.
Có điều cảm thấy như vậy khá mất công, hơn nữa còn tốn thuốc.
Nghĩ đi nghĩ lại, Thiên Anh lúc này lấy ra bộ kích điện, sau đó dí điện mất người kia.
“Đạch đạch đạch…”
“Đạch đạch đạch…”
Bị hắn dùng điện cao thế dí, ba người kia lập tức giãy đành đạnh, sau vài giây thì cả ba đã hôn mê bất tỉnh.
Thiên Anh thấy vậy thì nhẹ gật đầu, tiếp đó hắn bắt đầu cho mấy người kia uống nước gia vị, để tí nữa nướng lên gia vị thấm vào thịt, gấu trắng ăn cho ngon.
Mọi khâu chuẩn bị đều đã sẵn sàng.
Thiên Anh lấy ra cồn để nướng.
Tuy dùng cồn nước thì hơi lâu, có điều Thiên Anh có thời gian, nên không việc gì phải vội cả.
“Phừng!”
“Xèo xèo…”
“Xèo xèo…”
Lửa cháy lên, tiếng kêu tí tách của lớp mật ong bên ngoài vang lên rất vui tai.
“Rầm rầm…”
“Rầm rầm…”
Ngay vào thời điểm Thiên Anh đang nướng thịt cho gấu trắng ăn sáng, thì nghe được thanh âm động cơ.
Vì đã biết là ai tới nên Thiên Anh không có ngạc nhiên.
Hắn lúc này vẫn ngồi ở ghế, tận hưởng tách cafe sáng.
Đồng thời hướng ánh mắt nhìn về nơi xa.
Lần này Chính Nghĩa Hội cùng Mãng Xà Bang tới đây mang theo hai mươi xe quân sự.
Trên mỗi xe có mười lính, ước tính số lượng binh lính rơi vào khoảng hai trăm người.
Đoàn xe nối đuôi nhau đi tới gần căn cứ của Thiên Anh.
Có điều khi đi cách năm trăm mét thì bọn họ dừng lại, không tiến thêm nữa.
Tiếp đó mọi người cùng nhau xuống xe, có điều chỉ có một vài nhân vật chính là đi qua bên nay.
Còn lại mọi người đều đứng tại chỗ, cảnh giới xung quanh.
Chính Nghĩa Hội hôm nay đến đây không có bác Tấn, cũng không có hai người Văn Luyện, Tuấn Hùng.
Bọn họ cử tới hai phó hội trưởng khác là Vũ Sư, cùng Đình Mạnh.
Thấy cảnh này, hai người bọn họ không khỏi lạnh sống lưng.
Thực ra không chỉ bọn họ, mà những người khác cũng như vậy.
Chẳng qua đỡ hơn một chút mà thôi..