Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 138: Chương 138: Ngô Quân Hùng - Lê Diệp Phàm




/br>

Bên trong một gian phòng đặc biệt, căn phòng này rất lớn, được trang trí rất hoành tráng, ở bên trong phòng có rất nhiều mỹ nữ mặc áo lông thú.

Có điều những người kia chỉ mặc áo ngoài, không mặc nội y.

Bọn họ mặc đồ mà giống như cố ý khoe đôi chân dài, cùng bộ ngực đầy đặn ra vậy.

Ngồi ở bên trong phòng còn có bốn người đàn ông.

Trong đó có bang chủ bang Sọ Hổ là Lý Hắc hổ, một người mà Thiên Anh cách đây không lâu từng gặp qua, người này chính là Long Ngữ.

Còn hai người khác là hai nhân vật chính của buổi tiệc tối ngày hôm nay.

Ngô Quân Hùng, Lê Diệp Phàm.

Cả hai người này trước kia đều là đầu lĩnh của một thế lực nhỏ, có điều hôm nay thế lực của của bọn họ đã khác.

Người ta nói một người làm quan cả họ được nhờ.

Hai người bọn họ nay thức tỉnh năng lực mạnh mẽ, trực tiếp kéo xếp hạng thế lực của bọn họ lên tầm cao mới.

Cũng chính vì vậy mà Lý Hổ hôm nay mới mời bọn họ tới đây để dự tiệc, xem bọn họ ngang hàng mà đối đãi.

Hai người kia thấy Lý Hổ nhiệt tình như vậy thì cũng cười nói đáp lại.

Sau khi đã uống với nhau chén rượu nhạt, Lý Hổ bắt đầu mời chào hai người kia.

Có điều hai người Quân Hùng cùng Diệp Phàm lại từ chối khéo.

Bọn họ nói là muốn cần có thêm thời gian để suy nghĩ.

Lý Hổ trong lòng có phần không vui khi nghe được câu trả lời này.

Có điều hắn không có bày tỏ thái độ gì đó quá khích, ngược lại hắn vẫn giữ được thái độ ôn hòa.

Vốn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng mà khi Lý Hổ định rời đi, để cho Long Ngữ ở lại tiếp hai người kia thì Diệp Phàm, một thanh niên mới hai bảy tuổi, sở hữu vẻ ngoài giống như một ngôi sao, bất ngờ lên tiếng hỏi Lý Hổ.

“Có lời này không phải, nhưng trong lòng tiểu đệ cảm thấy nghi hoặc đã lâu, nên hôm nay muốn hỏi Hổ ca cho rõ.

Không biết Hổ ca có vui lòng trả lời không?”

Lý Hắc Hổ có điểm ngạc nhiên, hắn cười cười, sau đó ôn hòa hỏi:

“Không biết người anh em Diệp Phàm có điều gì muốn hỏi?”

Diệp Phàm nở nụ cười tươi, sau đó khôn khéo hỏi:

“Em thấy khu vực phía Bắc là một vùng đất màu mỡ, nơi đó còn rất nhiều địa phương chưa khai thác.

Nguồn lương thực bên đó cũng rất dồi dào.

Sao Hổ ca không cho người qua bên đó chiếm cứ.”

Lý Hắc Hổ nghe được lời này thì nở nụ cười, hắn rõ là Diệp Phàm người này mưu đồ cái gì.

Nhìn Diệp Phàm, hắn cười nói:

“Địa bàn của bang Sọ Hổ nay cũng đủ lớn rồi.

Mở rộng thêm nữa ngược lại không ổn.

Đây là lý do vì sao mà bang Sọ Hổ không muốn tiến lên khu vực phía Bắc.

Với chú em cũng không phải không biết nơi kia là địa bàn của một người khác.

Vì một ít đất mà tranh chấp với người kia không đáng.”

Lý Hổ vừa dứt lời thì Long Ngữ đang ngồi ở bên vừa uống rượu, vừa đùa nghịch mỹ nhân lên tiếng.

Hắn nhìn về phía Diệp Phàm cười hỏi:

“Chẳng lẽ người anh em Diệp Phàm muốn chuyển địa bàn hoạt động qua khu vực phía Bắc? Nếu như Diệp Phàm huynh đệ muốn thì cứ việc làm thôi, bang Sọ Hổ sẽ không dính vào chuyện này.

Có điều phải cẩn thận cái tên Quỷ Mắt Xanh kia, hắn không dễ đối phó đâu.”

Diệp Phàm nghe vậy thì cười, tuy trong lòng hắn nghĩ một đằng, nhưng ngoài mặt hắn lại nói một nẻo:

“Haha.

Em chỉ là muốn hỏi như vậy thôi, cũng không có ý định lên khu phía Bắc.

Em chỉ là hơi ngạc nhiên mà thôi, nhưng nghe hai anh nói vậy thì em hiểu rồi.”

Long Ngữ cùng Lý Hổ nghe được câu trả lời của Diệp Phàm thì cười.

Có điều bọn họ cũng không nói gì thêm.

Tiếp đó bốn người vừa uống rượu, vừa ăn uống, đồng thời đùa giỡn mỹ nhân.

Lúc đầu thì bọn họ cũng chỉ đụng tay đụng chân, sờ đùi bóp ngực mà thôi.

Nhưng sau đó bọn họ trực tiếp cùng với gần hai chục cô gái ở trong phòng quan hệ tình dục.

Khi xã hội chưa hỗn loạn, những buổi tiệc sex của giới nhà giàu cũng đã không phải chuyện gì hiếm cả.

Ngày xưa còn vậy, thì thời nay càng không phải là chuyện gì to tát.

Nhiều người tư tưởng cứng nhắc, con gái là phải thủ thân như ngọc.

Chết đói đến nơi rồi ai còn quan tâm thân thể nữa, có thể dùng được thì dùng.

Dù sao đây là tiền vốn để cho các cô gái có một cuộc sống tốt hơn.

Với tình hình hiện tại đã khác.

Đàn ông ra ngoài săn bắt dã thú, ngày nào cũng có người chết.

Thành ra chênh lệch giới tính càng lúc càng cao, giống như ở căn cứ của bang Sọ Hổ chẳng hạn.

Tỉ lệ nam nữ hiện tại đã lên tới 1:3 rồi.

Cứ một nam giới thì có đến ba nữ.

Bây giờ đàn ông mới phải cần giữ thân, chứ con gái thì không.

Đàn ông mà không giữ thân, phóng túng quá độ, sức khỏe suy giảm, lúc đi ra bên ngoài săn giết thú biến dị, nhiều khả năng sẽ gặp phải bất trắc.

Còn nữ nhân hiến thân, vừa chẳng mất gì, lại còn đạt được lợi ích.

Có thể cùng người có địa vị phát sinh quan hệ, địa vị người đó gián tiếp được đẩy lên, địa vị được đẩy lên mức sống cũng sẽ tăng cao.

Đây có thể nói là một việc tốt.

Đương nhiên không phải cô gái nào cũng nào dùng thân thể làm bàn đạp phát triển, có người tự dùng thực lực của bản thân để vươn lên.

Nhưng số phận mà.

Có chọn được đâu, số phận đưa đẩy thì phải tuân theo thôi.

Chẳng ai muốn đi làm gái cả, càng không có ai thích bị người ta xem như đồ chơi đùa giỡn.

Các cô gái kia cũng muốn nắm giữ sức mạnh, cũng muốn có sự nghiệp riêng.

Nhưng mà muốn là một chuyện, còn thực tế là chuyện khác.



Tầm hai tiếng sau, buổi tiệc sex cũng đã kết thúc.

Mấy cô nàng nóng bỏng mang theo quần áo rời khỏi phòng, để lại bốn tên nam nhân ngồi thở hồng hộc trên ghế sofa.

Sau đó không lâu thì hai người Quân Hùng cùng Diệp Phạm xin phép về phòng nghỉ ngơi, đến cuối ở trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lý Hổ cùng Long Ngữ.

Nhìn qua nhau nở một nụ cười, Lý Hổ nhìn qua Long Ngữ hỏi:

“Cảm thấy sao về hai người kia?”

Long Ngữ cười nhạt nói:

“So với cùng tuổi thì vượt trội hơn rất nhiều, nhưng kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ.

Hai người bọn hắn không dám đụng tới chúng ta, nên muốn lên khu phía Bắc xưng vương.

Ngây thơ thật.”

Lý Hổ rút ra một điếu thuốc, vừa hút vừa cười nói:

“Tuổi còn trẻ lại có thực lực trong tay, suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Có điều mặc kệ bọn hắn đi, cứ để cho bọn hắn đâm đầu vào tường cho chảy máu đầu, sau đó chúng ta sẽ đưa bọn họ về.”

Long Ngữ cười cười, hắn nham hiểm nói:

“Đúng là bang chủ suy nghĩ thấu đáo.

Có điều lần này phải cẩn thận hơn.

Con Quỷ Mắt Xanh kia không phải dạng biết nương tay đâu.

Một khi ra tay rất ít có người còn sống.”

Lý Hổ cười nói:

“Không lo.

Tôi sẽ đích thân nói chuyện với người kia, để cho anh ta nhẹ tay một chút, không giết hai người kia.

Tôi cảm thấy anh ta là người thức thời, sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ của chúng ta.

Nhưng bù lại…”

Long Ngữ cười nói:

“Không có chúng ta thì vẫn còn bang Búa Rìu.

Không biết lần này bang Búa Rìu muốn đối phó với hai thế lực lớn cùng tên kia như thế nào.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.