Buổi tối, khi tôi đang phân vân không biết có nên đắp mặt nạ hay không thì nhận được điện thoại của Văn Đào.
“Ván cầu, em xuống dưới đi. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tôi còn chưa trả lời, anh ta đã ngắt máy.
Khốn, dù thế nào tôi cũng là bệnh nhân. Không hiểu được đạo lý phải chăm sóc bệnh nhân sao?
Tôi đeo khẩu trang rồi lập tức xuống lầu. Sợ anh ta đứng đợi lâu quá, đụng phải bạn cùng phòng tôi thì hỏng bét.
Văn Đào đã đổi thành một chiếc áo phông rộng thùng thình, quần dài rộng. Nhìn có vẻ càng thêm phần tùy tiện.
Tôi oán trách anh ta: “Vì sao ngắt điện thoại? Nếu tôi không xuống thì sao?”
Văn Đào giả bộ oan uổng kêu lên: “Anh đâu có ngắt điện thoại của em. Là em nhận được điện thoại của anh đã sung sướng đến mức mặt không ngừng banh ra nên đã chạm phải nút tắt đấy chứ.”
Bộ não tôi không ngu ngốc, loại châm chọc mắng tôi mặt to này làm tôi phải nén giận. Mặt tôi chỉ sưng một chút thôi, đã được chưa…
Văn Đào cợt nhả nói: “Ván cầu, chúng ta hẹn hò đi.”
Trong ấn tượng của tôi, ngoại trừ lần gặp ngẫu nhiên lúc chiều, lần duy nhất gặp mặt anh ta là trong bữa tiệc sinh nhật. Cách đây đã hơn một tháng, lại nhìn thấy gương mặt này của tôi, sao anh ta còn có thể có loại ý nghĩ này?
Tôi tháo khẩu trang xuống: “Có ai nói với anh anh có khuynh hướng bị ngược chưa? Anh xem cái mặt có tỉ lệ giết người cao như thế này, anh có hứng thú mà hôn được sao?”
Văn Đào nói: “Sao em lại nghĩ xa như vậy? Anh chỉ nói hẹn hò, ai nói muốn hôn em?”
“Vậy anh nói cái từ hẹn hò mẫn cảm như vậy làm gì? Hẹn hò chỉ dùng cho bạn trai bạn gái thôi.” Tôi tức giận nói, nghĩ mình lại bị đùa giỡn rồi.
Văn Đào lấy một cái khẩu trang ra từ đâu đó, đeo lên rồi nói với tôi: “Đi thôi.”
Tôi vội vàng hỏi: “Anh đeo khẩu trang làm gì? Lở mồm long móng à? Tối rồi còn đi đâu? Tôi không đi.”
“Một mình em đeo khẩu trang thật cô đơn, anh đeo cùng em.” Văn Đào lười biếng nói: “Anh đưa em đi giải sầu, ở trong phòng mãi không sợ mọc nấm sao? Hiện giờ em có cởi hết đứng trước mặt anh, anh cũng không có hứng thú, em sợ cái gì? Nếu có sợ cũng phải là anh sợ em.”
Tôi giận đến mức không nhịn được: “Ai muốn cởi hết đứng trước mặt anh? Anh đừng tưởng ai cũng mê mình.”
Văn Đào cười xua tay: “Don’t give me any jaw.” [dịch: đừng lải nhải nữa.]
Tôi bị Văn Đào kéo đi vài bước, dừng lại cách ký túc xá không xa. Tôi vẫn đang bất mãn vì anh ta nói tiếng Anh với tôi, chủ yếu là vì tôi nghe không hiểu: “Sao lại không yêu nước như vậy? Đang yên đang lành lại nói tiếng Anh?”
Văn Đào nói: “Em học tiếng Đức thì có yêu nước? Hơn nữa, em yêu nước khi nào?”
Tôi cúi đầu: “Khi hàng nội giảm giá…”
Không khí bên ngoài quả thật trong lành hơn trong ký túc xá. Tôi dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu.
Văn Đào ở bên cạnh nói: “Ván Cầu, vì sao em không thích anh?”
Lại nữa rồi. Văn Đào sở trường nhất chính là dùng mấy từ mờ ám liên quan đến yêu với đương ở bên mép, không nói ra thì khó chịu như không có không khí vậy.
Tôi hỏi ngược lại anh ta: “Đối với anh, thứ gì là quan trọng nhất?”
Văn Đào trả lời: “Tình thân, tình yêu, học tập, sau này là sự nghiệp.”
“Vì sao anh không cảm thấy không khí là quan trọng nhất? Mỗi một giây anh sống trên trái đất này đều không thế thiếu nó.”
Văn Đào có chút không hiểu tình hình.
Tôi tiếp tục nói: “Văn Đào, có rất nhiều thứ rất quan trọng với chúng ta, nhưng không nhất định thứ gì cũng được khắc sâu trong lòng. Nếu như anh nghĩ đối với anh, sự tồn tại của tôi cũng không tệ, thì tôi muốn tôi giống không khí, có thể thình thoảng nhắc đến, nhưng không cần lúc nào cũng nhớ tới.”
Đôi mắt Văn Đào buồn bã nhìn tôi: “Từ quyển tiểu thuyết nào học được mấy câu vừa rồi? Em không phù hợp nói mấy lời thâm sâu như vậy.”
Tôi cười khổ: “Vì sao mỗi lần xuất hiện tôi đều phải diễn vai mấy bà cô cười như điên? Những hình tượng này trên ti vi đều là lá xanh. Tôi vừa sinh ra đã được nhận sự giáo dục cho ‘đóa hoa của tổ quốc’, lớn lên ngược lại phải học làm lá xanh. Tôi cũng muốn thỉnh thoảng u buồn một chút mới có thể thoát khỏi số mệnh nữ phụ vĩnh viễn.”
Văn Đào cười nói: “Ví dụ vừa rồi đã nói rõ lòng tham của em. So chính mình với không khí là muốn anh không thể sống nổi nếu thiếu em phải không. Có ý kiến gì cứ nói thẳng, anh nhất định không từ chối.”
Tôi muốn hờn dỗi thêm vài câu, nhưng việc này cũng không phải không dự đoán được, đành phải lớn tiếng mắng: “Đồ tự kỷ”
Văn Đào nghiêm túc nói: “Chu Lâm Lâm, anh mong có một ngày em có thể hiểu rõ ý nghĩ của chính mình. Không cần anh thừa nước đục thả câu mà xông vào.”
Tôi cười: “Bởi vì trước giờ tôi không có ý nghĩ gì, đương nhiên dễ dàng hiểu rõ. Ai như anh, đầy bụng suy nghĩ xấu xa, hỗn loạn đến mức không biết chính mình muốn gì.”
Văn Đào đang muốn phản bác thì Phương Dư Khả cầm một túi thuốc xuất hiện trước mặt chúng tôi. Oan gia ngõ hẹp, mùi thuốc súng giữa bọn họ từ buổi chiều nay còn chưa tan đi, giờ lại chạm mặt rồi.
Lầm này Phương Dư Khả đặc biệt bình tĩnh, cậu ta đưa thuốc cho tôi, nhẹ giọng nói một câu “nhớ bôi thuốc” rồi đi về phía ký túc xá của cậu ta.
Văn Đào đúng là một người không sợ phiền phức tìm tới anh ta, chỉ sợ chưa đủ phiền phức. Anh ta giễu cợt: “Oán phụ.”
Phương Dư Khả xoay người, dưới ánh đèn đường, có thể thấy rõ gân xanh trên trán vì tức giận mà mờ mờ nổi lên.
Văn Đào đổ thêm dầu vào lửa: “Một người đàn ông làm ra ánh mắt oán phụ như vậy cho ai xem? Có bản lĩnh thì tự mình tới giành, đừng làm ra vẻ ai cũng thiếu nợ cậu. Hèn nhát thì cứ nhận đi, cần gì phải giả bộ uất ức?”
Tôi nghĩ Văn Đào có chút quá đáng. Mọi việc vốn đang êm đẹp, không nên ầm ĩ chuyện bé xé ra to. Diện mạo Phương Dư Khả tuy có thanh tú một chút, nhưng sao có thể đánh đồng cậu ta với oán phụ. Hơn nữa, khi hai người vừa mới gặp nhau, không phải Văn Đào rất có phong độ sao?
Giọng nói Phương Dư Khả rất nhẹ, nhưng rất có khí phách: “Có nhiều chuyện không thể dựa vào xúc động nhất thời. Kích động nhất thời chỉ có thể sớm thiêu mọi chuyện ra tro. Còn nữa, mời anh không nên tùy tiện đánh giá người khác, anh quen biết còn chưa được hai tháng, dựa vào cái gì mà đánh giá mười năm tình cảm của tôi? Anh cho là anh có chút kiến thức chuyên nghiệp, nghĩ rằng năng lực quan sát của mình tốt có thì có thể hoàn toàn hiểu rõ cô ấy sao? Căn bản anh chỉ đang bộc lộ tình cảm của chính anh, không hề để ý đến cảm giác của người nghe, có khi nào lại làm cô ấy bối rối hơn không. Nói tóm lại, anh chỉ là một tên ích kỷ.”
Văn Đào vỗ tay: “Cuối cùng cũng nói ra rồi, nghẹn sắp hỏng rồi chứ? Cậu nói tôi ích kỷ, tôi không phủ nhận. Nhưng chuyện tình cảm, cậu còn nói chí công vô tư được như vậy sao? Cậu nói tình cảm mười năm của cậu sâu nặng, nhưng cậu lại nuốt trong bụng thì chẳng khác nào con số không.”
Phương Dư Khả lạnh lùng cười: “Chuyện của tôi không khiến anh quan tâm.”
Tôi thừa dịp hai bên yên lặng, sợ hãi hỏi: “Hai vị hùng biện, mạo muội nói xen một câu, nội dung hai người nói có liên quan tới tôi sao?”
Lúc này, Phương Dư Khả và Văn Đào lại đồng thanh trả lời: “Không liên quan đến chuyện của cô!”
Trở lại ký túc xá, tôi bắt đầu hồi tưởng lại đoạn đối thoại của bọn họ. Hai người họ cãi nhau thật gay cấn, mà nhân viên bát quái có thâm niên như tôi lại nghe không hiểu, thật sự làm tôi bóp cổ tay than vãn công lực không còn được như trước nữa. Sự tò mò hại chết con mèo, tôi khoanh chân ngồi trên giường như phật ngồi đài sen, phân tích: khi hai người đàn ông nảy sinh tranh cãi, nếu không vì lợi ích kinh tế thì chính là quan hệ tình cảm. Cái trước không có khả năng, vậy chính là cái sau. Từ trực giác mà nói, chuyện này dường như có liên quan tới tôi, không phải Phương Dư Khả nói Văn Đào quen biết “cô ấy” mới hai tháng sao? Tôi quen Văn Đào vừa vặn hai tháng. Nhưng cái “mười năm” kia là có ý gì? Phân tích đi phân tích lại, tôi suy đoán có hai loại khả năng:
Thứ nhất, phiên bản lục đục với Văn Đào phúc hắc: mối tình đầu mười năm của Phương Dư Khả, Như Đình, bị Văn Đào để ý. Có khả năng ngay trước tiệc sinh nhật, Văn Đào đã biết Như Đình, thèm thuồng gương mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn thấy bài post của tôi liền nảy sinh ý đồ đen tối, giả làm bạn trai tôi trà trộn vào trong, cũng dương đông kích tây nói thích tôi để Như Đình buông lỏng cảnh giác, sau đó từ từ tiếp cận cô ta. Phương Dư Khả không thích bộc lộ tình cảm, đến giờ còn chưa thổ lộ, ban công cao như vậy mà còn chưa với được trăng, vì vậy mới bị Văn Đào khinh bỉ. Cuối cùng hai người giương cung rút kiếm, mỹ nam giang hồ lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Thứ hai, phiên bản BL cường công cường thụ. Tôi và Như Đình đều là công cụ khiêu khích đối phương của bọn họ. Bọn họ chỉ đang thăm dò lẫn nhau, giữa phản bội và oán hận, tình cảm thăng hoa thành cãi vã. Mỹ nam giang hồ vẫn nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Kết quả cuối cùng chính là đem nhau đi OOXX. Về phần ai là XX và ai là OO thì còn phải nghiên cứu…
Nghĩ tới đây, tôi cười gian xảo.
Xét thấy hai người này tỉ lệ ngang nhau, tôi gửi cho Phương Dư Khả và Văn Đào hai tin nhắn khác nhau.
To Phương Dư Khả: S.H.E có bài hát “Người yêu không trọn vẹn”, trong đó có một câu “dũng cảm hơn một chút, tôi sẽ đi theo bạn”, tuy Văn Đào nói hơi nóng nảy nhưng cũng có đạo lý: tình cảm không thể nghẹn trong lòng, nói ra có lẽ kết quả sẽ khác biệt rất lớn. Cố gắng lên, tôi ủng hộ cậu, người anh em! Không, tiểu thiếp!
To Văn Đào: Chuyện này… Tôi có đọc “Tội phạm và hình phạt kẻ ẩn danh bên hồ”, biết trong xã hội này, đồng tính luyến ái phải gánh chịu rất nhiều sức ép trong cuộc sống. They don’t bird you, but I will. Phải yêu nhau nha.
Gửi hai tin nhắn xong, tôi phát hiện bản thân công đức viên mãn. Nhân phẩm tích được rồi, sau này sẽ đến lượt tôi yêu một cuộc tình kinh thiên động địa. Hì hì…
Chu Lỵ về đến ký túc xá thấy tôi một mình ôm điện thoại cười ngây ngô, không đợi tôi nhìn thấy đã nói: “Nghìn vạn lần cậu đừng có cười như thế ngoài đường. Gương mặt hiện tại của cậu như bánh rán bị chiên mấy lần trong chảo. Trên đường nhìn thấy tớ phải coi như không quen biết, tớ không đủ khả năng để đối mặt với chuyện này.”
Tôi bĩu môi: “Gương mặt tớ làm sao? Không phải chỉ là nhiều hơn vài cái mụn thịt thôi sao?”
Chu Lỵ nói: “Mặt bị nhúng hóa chất trong Resident Evil cũng chẳng phồng to như mặt cậu. Đóng ma không cần hóa trang.”
Tôi mất mặt chùm chăn.
Chu Lỵ vẫn tiếp tục om sòm: “Bệnh này của cậu có phải còn không được dính nước đúng không? Vậy cậu đừng có trốn trong chăn để ra mồ hôi. Đến lúc đó tắm cũng không được tắm, sẽ không còn giống bánh rán nữa mà sẽ thật sự là bánh rán.”
Tôi chui đầu ra: “Cậu còn chưa để yên sao?”
Chu Lỵ cười: “Lộ tóc ra cũng tốt, chí ít sẽ không bẩn như lông heo.”
Tôi xoẹt một cái từ trên giường lao xuống, bóp cổ Chu Lỵ chuẩn bị giết người diệt khẩu: “Nói, 1 + 1 bằng mấy?”
Chu Lỵ trợn mắt lè lưỡi: “2”
Tôi cười gian ác: “Ngươi đã biết quá nhiều rồi” sau đó phối một tiếng rắc rắc, tôi hạnh phúc chạy về giường.