Sinh ý nhân
Nhan Lương Vũ
Thiển Thương (Cửu)
“Vi Lợi Đồ, đem thuốc bưng qua đó…”
“Vi Lợi Đồ, vào trù phòng giúp một tay đi…”
“Vi Lợi Đồ, thừng giếng trong sân đứt rồi, thùng nước không kéo lên được…”
“Vi Lợi Đồ, sao mấy ngày nay ngươi không thay quần áo, xem đi, tay áo đều đen…”
Vi Lợi Đồ đã ở Ôn trạch được mấy ngày, không vì cái gì, chỉ chờ ba trăm lượng bạc của hắn. Nhưng hiện tại, bạc không thấy đâu, hắn đã sắp hương tiêu ngọc vẫn.
“Y bà nương, ngươi sai ta chạy đông chạy tây thì thôi ta không thèm tính toán với ngươi, bây giờ ta mặc cái gì ngươi cũng muốn quản nữa sao?!”
“Ai nha, ta thuận miệng nói, ngươi kích động như thế làm gì.” Y Bối Kỳ lộ ra mỉm cười động lòng người, ăn nói coi như có lễ lại có lực, “Ta chỉ nghĩ cùng ngồi ăn một bàn, ngươi duỗi tay một cái thì tay áo lắc ngay trước mặt người khác, lại còn thường đụng trúng thức ăn…”
“Tỷ,” người đầu tiên không chịu nổi chính là Câu Tiểu Câu, “Đừng ác tâm người khác, ta mới ăn được có phân nửa!”
Vi Lợi Đồ trừng to đôi mắt ủy khuất, nhìn quanh một bàn già trẻ lớn bé hòng tìm kiếm giúp đỡ, nhưng Ôn Thiển mí mắt chưa từng nhấc, Ngôn Thị Phi đang thấp giọng nói giỡn gì đó với Nhược Nghênh Hạ, lão Bạch có nhìn qua đây, nhưng mắt lại viết rõ “Lực bất tòng tâm”, Câu Tiểu Câu thì khỏi phải nói, bắt đầu dùng mắt đốt tay áo hắn, hận không thể dùng tam muội chân hỏa để đốt trụi vạn ác chi nguyên.
Này, cuộc sống thế này thật đúng là không sống nổi! Vi Lợi Đồ nghĩ không ra, rốt cuộc dây thần kinh nào nối lộn cư nhiên còn ở đây thêm mấy ngày, cư nhiên còn để cho bọn hắn khi dễ mình như vậy! Dù sao trên giang hồ mình cũng có chút danh tiếng…
“Yêu, giận thật rồi nha.” Y Bối Kỳ trêu chọc cười khẽ, sau đó gắp một miếng cá lớn để vào bát Vi Lợi Đồ, “Bớt giận bớt giận, nếm thử cá chua Tây hồ ta làm đi.”
Miếng cá trong bát tỏa ra hương thơm chua chua ngọt ngọt, Vi Lợi Đồ chớp mắt mấy cái, cảm thấy đầu có điểm loạn. Đánh một cái lại cho quả táo ngọt rất xưa cũ rồi, Y Bối Kỳ là trực tiếp đem táo ngọt đánh ngươi, cho ngươi phân không ra là đau hay là ngọt.
Kỳ thực Vi Lợi Đồ cũng không phải hết cách, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, hắn mà ganh đua lên, ai có thể chiếm được tiện nghi của hắn. Chỉ là không biết sao, từ lần đầu tiên gặp gỡ Y Bối Kỳ, hắn đã không lật được thân. Miệng lưỡi nữ nhân này bén nhọn là một chuyện, nhưng dần dà, từ từ biến thành một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Giống như vụ bí kíp lần này, lật xong không trả tiền, chiêu này cũng chỉ có nữ nhân kia mới nghĩ ra được, đúng là mẹ nó quá tuyệt! Chỉ là hắn không giận được, có giận cũng chỉ là làm bộ làm tịch một tý, thậm chí hắn còn nghĩ nếu trả tiền thì đã không phải là Y Bối Kỳ rồi, vậy thì còn gì thú vị nữa. Đây không phải là xui xẻo hay sao!
Nhưng lý do cam nguyện xui xẻo, Vi Lợi Đồ cũng không phải mơ hồ không rõ, nhất là mấy ngày gần đây, ý niệm trong lòng đã bắt đầu hình thành.
“Vi Lợi Đồ, ngươi ăn cá thì ăn đi, nhìn Y tỷ tỷ hoài làm gì,” Câu tam vẻ mặt kỳ quái, mấy hôm nay hắn cứ thấy tên gian thương này bất thường sao đó, “Còn có, cá kẹp không trúng đã sớm rớt mất rồi, giờ ngươi đang nhai đũa.”
Một mảnh, an tĩnh.
Giấc mộng được làm tiêu điểm của Vi Lợi Đồ, hoàn thành rồi.
Cười đầu tiên chính là Y Bối Kỳ, kiếm chỗ chê cười Vi Lợi Đồ là một trong số ít những lạc thú mấy ngày nay của nàng. Mà nàng vừa cười, những người khác cũng đều cười theo. Khi dễ người đôi khi cũng có chút tội ác cảm, nhưng nghiền ép Vi Lợi Đồ, ách, được rồi, tội ác cảm đó có thể bỏ qua.
“Cười đi cười đi,” hắn đem chiếc đũa đã bị cắn ra dấu thả lại xuống bàn, Vi Lợi Đồ bất chấp rồi. Dù sao chọn ngày không bằng gặp ngày, sớm muộn gì cũng phải làm một lần, “Cũng không cười được bao lâu nữa đâu, mấy hôm nữa là ta đi khỏi đây rồi.”
“Đi rồi?” Nói chính là Y Bối Kỳ, chợt nghe tin này, không rõ cảm giác trong lòng là cái gì, nói chung cứ là lạ.
Vi Lợi Đồ gật đầu: “Độc của Ôn huynh đã không còn đáng ngại, ta ở lại kỳ thực cũng là chực ăn chực uống, dù nói các ngươi thiếu bạc ta ta ăn không quá đáng, nhưng ở đây hoài chung quy cũng không phải, ta cũng còn phải làm ăn.”
“Chúng ta thiếu bạc ngươi hồi nào…” Y Bối Kỳ lườm hắn, mạnh miệng lầm bầm, lời nói lại lộ ra chút luyến tiếc.
Vi Lợi Đồ trong lòng nóng lên, lý do lý trấu vất tuốt đằng sau ót, trực tiếp thốt ra lời trong lòng: “Ngươi đi cùng ta.”
Y Bối Kỳ chớp mắt mấy cái, nhìn hai bên một chút xác định Vi Lợi Đồ đang nói chuyện với mình, sau đó mới mơ mơ màng màng hỏi: “Ta đi đâu với ngươi?”
“Đương nhiên là ta đi đâu ngươi theo đó rồi.” Vi Lợi Đồ đương nhiên nói.
Y Bối Kỳ trừng to mắt: “Dựa vào cái gì a!”
“Ta muốn lấy ngươi.”
(*) Vi đại ca, good job =))))
“A — “
“Câu Tiểu Câu ngươi kêu la cái gì!”
“Ô, ta cắn phải lưỡi rồi.”
“…” Vi Lợi Đồ muốn đem bí kíp đập chết hắn.
Y Bối Kỳ rốt cuộc phục hồi tinh thần, lăng lăng nhìn Vi Lợi Đồ, có chút không tin tưởng nói: “Ngươi… Lập lại lần nữa.”
Tên đã rời dây, Vi Lợi Đồ đương nhiên là dũng cảm tiến tới. Chỉ thấy hắn nắm chặt lấy tay Y Bối Kỳ, chân thành nói: “Tiểu sinh thích cô nương rồi, hy vọng có thể cùng với cô nương kết đồng tâm chi hảo.”
Y Bối Kỳ nhìn bàn tay dày rộng đang xiết lấy tay mình, cảm thấy gân xanh giật giật: “Xiết thuận lợi quá a, ta còn chưa đồng ý chứ.”
“Ngươi sẽ đồng ý, tấm lòng tại hạ nhật nguyệt chứng giám.” Nói thì Vi Lợi Đồ mò tay vào trong lòng tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng lấy ra một xấp gì đó đặt lên bàn.
Mọi người xem quá mức nhập thần giờ mới hồi hồn lại, thoáng chốc cảm thấy ngân quang chói mắt.
“Đây là cái gì?” Y Bối Kỳ cố gắng làm nụ cười của mình trông tự nhiên dịu dàng một chút.
“Sính lễ.” Vi Lợi Đồ mắt lấp lánh.
“Có người lấy ngân phiếu làm sính lễ sao…” Y Bối Kỳ đã bắt đầu nghiến răng.
“Mua đồ rất không thực tại, còn chưa chắc đã dùng được. Ngươi thu ngân phiếu lại, sau này tiền của chúng ta đều do ngươi quản hết.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc tin tưởng Vi Lợi Đồ đã quyết tâm thật rồi.
Nói không cảm động là giả. Y Bối Kỳ chờ nhiều năm như vậy, không phải là muốn chờ một câu nói kia sao? Kỳ thực nàng không để ý chuyện tiền nhiều hay ít, đã tới tuổi này rồi, nàng chỉ thầm mong tìm được một người thành tâm thành ý đối với mình mà thôi.
Vi Lợi Đồ cầu thân xem như thành công viên mãn. Ba ngày sau, mọi người bày bàn tiệc rượu cho hắn, việc vui coi như thành. Đêm động phòng hoa chúc Y Bối Kỳ mới nhớ hỏi Vi Lợi Đồ, ngươi đã hơn ba mươi rồi sao còn chưa thành thân. Ai biết Vi Lợi Đồ mở miệng liền bảo ai nói ta chưa thành thân. Kết quả nửa đêm đầu Vi đại hiệp cả mép giường cũng không được sờ tới. Sau một hồi thân mật khó khăn, Y Bối Kỳ mới minh bạch chân tướng sự việc, thành thân thì có, nhưng mới bái đường xong vợ đã theo đại hiệp nào đó chạy mất, vẫn rất phúc hậu lưu lại một lá đơn li dị cho Vi Lợi Đồ trên bàn, mấy chữ lớn ở tờ giấy bên cạnh viết ngươi cứ bỏ ta là được, sau này chúng ta không hẹn ngày gặp lại.
Vi Lợi Đồ nói đến ngày xưa thì than thở khóc lóc, Y Bối Kỳ nghe đoạn chuyện cũ này xong thì lại thấy ngứa răng. Nàng gõ đầu Vi Lợi Đồ mắng hắn kiếm nhiều tiền thế dùng làm gì, Vi Lợi Đồ liền kéo chăn qua quấn lấy cả hai người, sau đó vừa động thủ vừa lầm bầm, chuyện sau này không cần ta nghĩ nữa, ngươi muốn dùng thế nào thì dùng.
Câu Tiểu Câu mới nghe lỏm được tới đó, đã bị lão Bạch xách đi mất.
Sau Câu Tiểu Câu nói với lão Bạch, Vi Lợi Đồ nhất định cảm thấy so với bị Y tỷ tỷ hãm hại, còn không bằng mang theo Y tỷ tỷ đi tai họa người khác, cái này trong võ học gọi là song kiếm hợp bích. Chỉ thế, lão Bạch liền mấy ngày không ngậm miệng lại được, nghĩ tới đã muốn cười, hoàn toàn không khống chế được. Sau lại Ôn đại hiệp bị dọa rồi, còn tưởng lão Bạch mắc chứng gì, truy vấn ra được chân tướng thì, may mà không có ngất xỉu, lần đầu thấy người vì chút chuyện nhỏ đó mà vui được thành như vậy.
Thành thân ngày thứ tư, Vi Lợi Đồ cùng Y Bối Kỳ cáo biệt với mọi người, chân chính lưu lạc giang hồ của bọn hắn. Lão Bạch biết lần này phải xa Y bà nương thật rồi, lại có điểm nghẹn ngào. Nửa ngày không nói được một câu bảo trọng.
Cuối cùng vẫn là Y Bối Kỳ nói, bảo trọng, ta sẽ về thăm ngươi.
“Ngươi thật là, ở chung nhiều năm như vậy, chia tay rồi một câu cũng không nói được.” Ngôn Thị Phi nhìn hai người cưỡi ngựa đi xa, quay đầu chế nhạo lão Bạch, có điểm đau lòng, có điểm bất đắc dĩ.
Lão Bạch chỉ cười cười, sau đó khe khẽ, đối Ngôn Thị Phi lắc đầu.
Kỳ thực hôm qua Y Bối Kỳ đã tới tìm hắn, lời chia tay cũng đã nói xong khi đó. Hắn hỏi Y Bối Kỳ thật đã quyết định đi theo Vi Lợi Đồ rồi sao, mặc dù có chút trễ, nhưng không nghe Y Bối Kỳ nói ra thì lại có điểm lo lắng. Y Bối Kỳ nói với hắn, Vi Lợi Đồ tham tài không giả, keo kiệt cũng thật, nhưng bản tính không xấu, thậm chí đôi khi còn có chút ngơ ngác. Hắn đối ta rất tốt, nếu không sẽ không để ta khi dễ thành như vậy. Kỳ thực người sống trên đời, ai mà tốt cả được, có một mảnh thật tình là đủ rồi. Lão Bạch không biết nói gì cho phải, cuối cùng vẫn là nữ nhân nói, chờ lúc ta về thăm ngươi, hi vọng cạnh ngươi cũng đã có người làm bạn.
Bọn họ chia tay bằng một cái ôm. Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu, cũng là lần cuối.
“Lão Bạch đâu?” Trưa nay, Câu Tiểu Câu tìm khắp nơi không tìm được lão Bạch, lại thấy được Ôn Thiển đang ở trong sân tắm nắng.
“Sắc thuốc.” Ôn Thiển nhàn nhạt cười, bộ dạng có chút lười biếng.
Ôn trạch coi như cũng là ở bắc phương, cho nên chưa tới giữa hè, ánh mặt trời cũng không tính là quá gắt. Ôn Thiển cứ thế ngồi yên, đều bảo tâm yên tự nhiên mát, cho nên cả người đều thanh thanh sảng sảng. Nhưng Câu Tiểu Câu không có được như thế. Hắn cảm thấy rất nóng, còn không nóng được sao, trên đầu mặt trời lớn, trước mắt mặt trời nhỏ, đột nhiên hắn rất muốn noi theo Hậu Nghệ.
“Y tỷ tỷ không phải nói đã sắp được rồi sao, sao còn phải uống thuốc nữa.” Câu Tiểu Câu cũng chuyển cái ghế trúc qua đây, ngồi xuống bên cạnh Ôn Thiển. Duy nhất không giống là trên đầu hắn có thêm miếng lá sen.
“Ta cũng nói vậy, nhưng lão Bạch lo lắng.” Ôn Thiển nhún nhún vai, “Vậy cứ tùy hắn.”
“Thiết, rõ ràng ngươi sướng muốn chết.” Câu tam bĩu môi.
Ôn Thiển cười khẽ: “Sao vậy được, dược ba phần độc, mấy ngày nữa nếu luyện công không còn trở ngại, ta sẽ không uống nữa.”
Mặt trời lặng lẽ đổi hướng, Câu tam cũng theo đó xê dịch tấm lá sen trên đầu, sau đó mới nói: “Ngươi người này, nói ra chỉ tin được phân nửa. Ách, không đúng, chỉ nghe được phân nửa ít ít, còn lại đều là giả.”
Ôn Thiển thiêu mi, không cho ý kiến. Hắn biết Câu Tiểu Câu tìm lão Bạch có việc, giờ ngồi cạnh hắn nói chuyện phiếm nhất định không phải chỉ để nói chuyện phiếm, hắn có việc muốn nói, Ôn Thiển nhìn ra được.
Quả nhiên, lát sau Câu Tiểu Câu đã rầu rĩ lẩm bẩm: “Ta cũng phải đi rồi.”
Ôn Thiển hơi sửng sốt, lát sau mới ôn hòa nói: “Có việc rồi sao?”
Ai ngờ Câu Tiểu Câu lắc đầu nói: “Không phải chuyện làm ăn, Ngôn Thị Phi nghe được hạ lạc của Lý đại ngưu rồi, ta muốn đi tìm hắn.”
“Lý đại ngưu?” Ôn Thiển không nhớ trên giang hồ có người thế này. Nhưng tên này, hình như đã nghe qua đâu đó…
“Được rồi được rồi, có nói ngươi cũng không biết đâu.” Câu Tiểu Câu tức giận cong miệng lên, lát sau, mới tiếp tục nói, “Là ta luyến tiếc lão Bạch.”
Ôn Thiển khẽ ngẩng đầu, nhìn mây trắng xa vời: “Hắn nhất định cũng sẽ luyến tiếc ngươi.”
Câu Tiểu Câu thở dài một tiếng, mới tức giận nói: “Ngươi vui lắm chứ gì.”
“Sao lại vậy được,” Ôn Thiển quay đầu, thản nhiên nói, “Ta cũng rất luyến tiếc.”
Câu Tiểu Câu nheo mắt lại: “Miệng ngươi sắp liệt tới tận bức tường ngoài sân rồi.”
Ôn Thiển ngẩn ra, bản năng đưa tay sờ khóe miệng. Câu tam thấy cười đến nghiêng ngửa, thiếu chút nữa cười lăn khỏi ghế: “Sao trúng độc một cái thì người biến ngốc rồi, ta là nói trong lòng ấy!”
Chuyện còn hiếm có hơn cả mặt trời mọc đằng tây đã xảy ra — Ôn đại hiệp đỏ mặt.
Câu Tiểu Câu cũng biết đủ rồi thì nên dừng, đem Ôn Thiển chọc cho nóng máu thì hắn cũng chẳng có chỗ tốt. Cho nên hắn lập tức chính sắc, chăm chú hỏi một lần: “Ôn Thiển, ngươi thích lão Bạch tới mức nào?”
Ôn Thiển cũng thu lại ý cười, nhìn Câu Tiểu Câu: “Hỏi cho bản thân?”
Câu Tiểu Câu gật đầu: “Không hỏi ta không yên lòng.”
Ôn Thiển không nhìn hắn mà rũ mắt xuống nhìn mặt đất, cũng có thể hắn không nhìn mặt đất, có khi ánh mắt đã bay tới chỗ không biết tên nào đó rồi. Câu tam không nhìn thấy mặt hắn, tầm mắt chỉ có trắc diện thanh lãnh nhàn nhạt của nam nhân.
“Thích tới mức nào sao,” Câu tam nghe thấy thanh âm trầm thấp của Ôn Thiển, “Không nói được, nhưng nếu có thể đem hắn cất vào trong hộp, đặt ở nơi chỉ có mình ta thấy được, vậy thật là tốt…”
“…”
“Làm sao thế?” Ôn Thiển ngẩng đầu, cười ấm áp nhìn Câu tam.
Câu tam ăn ngay nói thật: “Ta lạnh.”
“Nga, nhưng mà hình như ngươi đang trừng ta.”
“Đừng nghi ngờ, chính là vậy đó.” Câu tam tức giận nhéo lá sen trên đầu xuống, hắn cảm thấy mình cần phải được dương quang tràn đầy bao phủ, bằng không nhất định sẽ đông chết. Còn bảo gì mà không hỏi thì lo lắng, giờ hay rồi, càng hỏi càng không yên tâm!
“Đùa ngươi thôi.” Ôn Thiển chớp mắt mấy cái, nụ cười cư nhiên lộ ra chút tinh ranh, “Thật đúng là, ta nói gì ngươi tin đó a.”
Câu tam giật khóe môi: “Ta đã bỏ rụng hơn phân nửa rồi đó!”
Câu tam cảm thấy cùng Ôn Thiển nói chuyện rất đau não, người này hư hư thật thật chân chân giả giả, ngươi không cách gì biết được câu nào của hắn là thật là đùa. Dù có liên tục nói với mình, đừng nhìn biểu tình nhìn mắt hắn, vậy mà vẫn bị hắn gạt cho chạy vòng vòng, chờ tới khi nhìn mắt, chu ti mã tích đã vô tung vô ảnh.
Hít sâu, lại chậm rãi thở ra, Câu tam chuẩn bị nửa ngày, mới nghiêm trang nhìn về phía Ôn Thiển: “Không nói với ngươi mấy chuyện vô dụng nữa. Ta muốn nói với ngươi, nếu thật thích lão Bạch, vậy đừng để hắn một mình. Giờ Y tỷ tỷ cũng đi rồi, hắn thực sự cả một người để trò chuyện cũng không có.”
Ôn Thiển lẳng lặng nghe, trầm mặc, lại hết sức chăm chú.
“Thương của ngươi trên thân, sớm muộn gì cũng khỏi. Nhưng thương của lão Bạch trong lòng, không có thuốc giải.” Câu Tiểu Câu rũ mắt xuống, thản nhiên nói, “Lão Bạch trong lòng có vết thương, đặc biệt đặc biệt mỏng, so với kiếm của ngươi còn mỏng hơn. Cho nên cả hắn cũng không phát hiện được. Nhưng thương vẫn nằm đó, thỉnh thoảng sẽ nứt ra, khẽ nhói đau một chút. Nhói một cái, lão Bạch sẽ lui về sau một bước, thẳng đến khi lùi vào nơi không ai tìm thấy được…”
Ôn Thiển cảm thấy có thứ gì đó toát ra từ trên người Câu Tiểu Câu, một lát, hắn mới thử hỏi: “Tịch mịch sao?”
Câu Tiểu Câu ngẩng đầu nhìn Ôn Thiển, lại kiên định lắc đầu: “Không chỉ là tịch mịch. Ngươi xem ta một mình cũng đâu có không vui. Ngoài tịch mịch ra, còn thứ khác nữa.”
“Là thứ gì?”
“Không nói được,” Câu tam gãi đầu, hàm hàm cười, “Chính là cảm giác được, lại không nói nên lời.”
Ôn Thiển thiêu mi: “Hiểu mà không diễn đạt được?”
“Ân, là ý này.” Câu tam mãnh liệt gật đầu.
Ôn Thiển nở nụ cười, nhàn nhạt. Câu tam đột nhiên cảm thấy lúc ánh mắt nam nhân này cũng cười thì, cũng rất dễ nhìn.