Sinh Ý Nhân

Chương 71: Chương 71




Sinh ý nhân

Nhan Lương Vũ

Quần Long hội (Ngũ)

Đó là một giấc ngủ rất sâu, rất đẹp, rất ấm áp. Lão Bạch chưa từng biết ánh dương quang lại có thể thoải mái đến vậy, vừa mở mắt thì, cả phòng như tràn ngập phấn vàng. Mơ màng thì, y thấy Ôn Thiển hình như ngồi trước giường lau bội kiếm, loáng thoáng, lão Bạch cảm giác hình như nam nhân đang cười nhìn mình.

“Ngươi ngủ được thật đó.”Thanh âm trêu chọc vang lên, mang theo tiếng cười khẽ.

Lão Bạch chớp mắt mấy cái, y cho rằng mình sẽ luống cuống chân tay, sẽ khẩn trương tới mức không biết nhìn đi đâu, nhưng thật ra, giờ nhìn thấy Ôn Thiển, tâm đột nhiên an ổn rồi, cảm giác thỏa mãn tràn đầy, theo mỗi một nhịp tim truyền đến tứ chi bách hài.

“Sớm.”Lão Bạch nghe thanh âm mình khàn khàn, y nghĩ, nhất định mình đang cười ngu ai.

“Không còn sớm đâu, thêm mấy canh giờ nữa, chỉ sợ cả cửa Đạt Ma viện cũng không chen vào được.”Ôn Thiển trêu chọc. Hắn hơi nghiêng đầu, tay chống má ung dung thưởng thức cái gì đó.

Lão Bạch nghi hoặc nửa ngày, mới phát hiện ra mình còn chưa mặc quần áo ni! Lần này thì cuống thật, đáng tiếc nhìn quanh không phát hiện quần áo đâu. Vừa định nhờ Ôn Thiển, nam nhân đã đi tới, hơi xốc góc chăn lên, y phục đã được xếp gọn nằm ở đó.

Lão Bạch khẽ nhíu mày, thầm nghĩ quần áo giấu trong chăn làm gì, còn chưa nghĩ ra, đã nghe Ôn Thiển thấp giọng nói: “Thoạt nhìn, là muốn ta mặc giúp?”

Không cần nghĩ ngợi, lão Bạch lập tức lấy quần áo, ba chân bốn cẳng mặc vào rồi. Ôn Thiển cười ra tiếng, rất thấp, cũng rất êm tai. Lão Bạch buồn bực, y nghĩ Ôn Thiển hình như khang khác chỗ nào đó, nhưng mà, rốt cuộc là chỗ nào ni.

Quần áo dính vào người không mang theo khí lạnh, trái lại so với thân thể còn ấm hơn mấy phần, lão Bạch giờ mới biết nam nhân giấu quần áo trong chăn là có dụng ý gì. Y không cách nào hình dung được cảm giác phần ôn nhu này mang tới, chỉ có thể yên lặng khẩn cầu, Bồ Tát a, nếu đây là mơ, vậy cho ta ngủ hoài đừng tỉnh nữa.

Thu thập hoàn tất rồi, lão Bạch cùng Ôn Thiển xuống dưới tìm chưởng quỹ tính tiền. Ai ngờ mới vào tiền đường, đã thấy Câu Tiểu Câu và Lý Tiểu Lâu thảnh thơi uống cháo. Thấy hai người đi ra, Câu Tiểu Câu lập tức lớn giọng ồn ào: “Bên này bên này, đúng là, hai người sao bây giờ mới ra a, tối qua cũng có lăn qua lăn lại trễ lắm đâu.”

Lý Tiểu Lâu phun cháo, muốn ngăn cản, nhưng trễ mất rồi. Lão Bạch còn đỡ, chỉ trực tiếp đỏ mặt tới mang tai, nhưng mà tay Ôn Thiển, thực sự đã mò lên thân kiếm. Nói thì chậm, lúc đó Lý đại hiệp nhân lúc Ôn đại hiệp còn chưa bão nổi đã phi thân bay tới thân thiện vỗ vai hai người, sau đó khẩn cấp nói: “Nếu đã tới đủ, vậy ta xuất phát thôi.”

Ôn Thiển khẽ nhấc mắt, tự tiếu phi tiếu hỏi: “Vì sao, chúng ta phải cùng xuất phát chứ.”

Lý Tiểu Lâu định mở miệng, bên kia Câu tam và lão Bạch đã thân thiết đi ra ngoài. Nhìn lông mày Ôn Thiển dần nhăn lại, Lý Tiểu Lâu cà lơ phất phơ huýt gió một tiếng, tốt, vấn đề này không cần hắn trả lời nữa rồi.

Đạt Ma viện ở dưới chân Sư Hống sơn, bởi vì địa điểm hẻo lánh nên dù có uy danh trên giang hồ nhưng đèn nhang vẫn không tính là rất thịnh. Lần này, cả đường lên núi cũng sắp bị khách giang hồ đạp cho to ra. Một đường tiến lên, càng gần đỉnh núi, người lại càng ồn ào. Chờ tới trước cửa viện, quả thật là như chiêng trống động trời luôn.

Trước cửa viện có hai vị tiểu tăng, có lễ chào đón các vị khách tới. Lão Bạch tưởng bọn họ muốn kiểm tra thiệp anh hùng, nhưng chờ đến gần, chỉ thấy đối phương hơi gật đầu, trăm miệng một lời nói, mời thí chủ.

“Đạt Ma viện này phong cách thật quý phái, hải nạp bách xuyên a.”Lý Tiểu Lâu chậc chậc mấy tiếng, miệng ngậm cọng rơm nhặt được bên đường, là người đầu tiên lắc lắc đi vào cửa. Câu Tiểu Câu vội đuổi theo, lão Bạch và Ôn Thiển hai mặt nhìn nhau, nhún nhún vai, cùng nhau đi vào.

Chính viện của Đạt Ma viện không lớn, giờ đã bị người chen chật như nêm cối. Nhưng chật thì chật, tinh tế nhìn có thể thấy được trật tự. Phàm là môn phái đều tụ lại với nhau, mà những người trông lười biếng tùy ý du đãng thì, đa số là khách độc hành. Đều nói người phân theo đàn, giờ liền thực thực xác minh rồi.

Giữa sân có cái đài nổi cao lên, chưởng môn của tứ đại môn phái liên hiệp tổ chức đại hội lần này đã ngồi ngay ngắn vào chỗ. Từ trái sang phải lần lượt là Nhâm Thiên Mộ của Thiên Kiếm môn, Từ Hiệp Thư cửa phái Thanh Sơn, Vô Tịch sư thái của phái Lĩnh Sơn, cùng với Hạ Huyền Thủy của phái Lạc Hà.

“Vô Tịch sư thái ngồi ở giữa kìa.”Câu Tiểu Câu lặng lẽ nói thầm với lão Bạch.

“Ân, bởi vì ngoài Thất Tịnh đại sư ra, Vô Tịch sư thái là người có bối phận cao nhất trên giang hồ.”Lão Bạch giải thích cho tên nhóc quanh năm toàn hoạt động dưới đất.

“Nga, như vậy, sao không để Vô Tịch sư thái làm võ lâm minh chủ luôn.” Câu Tiểu Câu trực giác liền hỏi.

“Ngốc chết đi được.” Lý Tiểu Lâu nói, chỉ thấy hắn thiêu mi, có chút khinh bỉ cười lạnh, “Không thấy mấy tên ngồi đó đang nhìn chằm chằm sao, Vô Tịch sư thái tuổi đã thất tuần, phỏng chừng đã sớm nhìn thấu, mới không thèm tranh đống hỗn thủy đó chứ.”

“Lý đại hiệp cũng rất thông thấu.” Thanh âm thanh tịnh truyền tới. Người nói là một thanh niên mặt mũi hiền lành, mặc tăng phục, tuổi chừng hai bảy hai tám, hẳn là đệ tử Đạt Ma viện.

“Bần tăng Tâm Không, xin có lễ.” Tăng nhân tuổi trẻ tay lần hạt châu, gật đầu thi lễ.

Ôn Thiển và lão Bạch vội gật đầu, Câu Tiểu Câu lại hoang mang lẩm bẩm: “Đại sư, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Lý Tiểu Lâu ôm cánh tay, im lặng chế giễu, Tâm Không mặc kệ hắn, há miệng nói: “Ta nói ngươi đẩy tảng đá thì phải có mắt mũi tí chứ! Đụng phải Thất Tịnh đại sư Vô Tịch sư thái thì làm sao giờ? Dù không đụng phải đại sư và sư thái, đụng phải đám vô danh tiểu bối chúng ta cũng không được…”

“A!” Câu Tiểu Câu vẻ mặt kinh ngạc.

Tâm Không lại cười hỏi: “Câu thiếu hiệp, đã nhớ ra rồi?”

Không trách Câu Tiểu Câu kinh ngạc, cả lão Bạch và Ôn Thiển cũng thấy có chút bất khả tư nghị. Lúc đó hoàn cảnh rất hỗn loạn, bên cạnh Thất Tịnh đại sư nhiều đệ tử, bọn họ cũng quên mất tìm xem là ai nói. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể liên hệ tiếng la đó với đại sư hòa ái này. Cái này, khác biệt cũng hơi lớn a.

Nhưng Lý Tiểu Lâu chỉ cười cười trêu chọc: “Tâm Không đại sư lúc đó công lực còn chưa đủ, giờ ta xem, chắc đã viên mãn rồi a.”

“Lý đại hiệp chê cười.” Tâm Không không để bụng, tiếng cười mang theo mấy phần điềm nhiên thanh nhã như trăng sáng chiếu qua kẽ tùng lưu lại trên đá suối.

Lão Bạch Ôn Thiển thậm chí cả Câu Tiểu Câu đều rất hưởng thụ nụ cười này, chỉ có Lý Tiểu Lâu là rùng mình một cái: “Ta nói đại sư, ngàn vạn lần đừng dùng vẻ mặt hòa ái chúng sinh bình đẳng đó nhìn ta, ta vừa thấy thì đã khó chịu.”

“Gió động mây động tâm bất động, Lý đại hiệp sẽ cảm thấy thoải mái.”

“…”

“Lý đại hiệp?”

“Chết rồi, chết trong tay ngươi rồi.”

Tâm Không còn chưa kịp phản ứng, Câu Tiểu Câu đã phì cười. Tâm Không nhìn theo tiếng cười, Câu Tiểu Câu mới xấu hổ gãi đầu hỏi: “Đại sư, sao trên đài không có người của các ngươi?”

Tâm Không ngẩn ra, sau đó thong dong mỉm cười: “Đạt Ma viện ta chỉ cho mượn địa điểm, không làm gì khác.”

“Nhưng võ lâm minh chủ lần trước là Thất Tịnh đại sư a.”Câu Tiểu Câu cảm thấy khó hiểu.

“Thiếu hiệp cũng biết là lần trước mà,”Tâm Không nhàn nhạt nói, ánh mắt trở nên xa xăm, “Kỳ thực võ lâm phân tranh, rời xa mới tốt.”

Lý Tiểu Lâu giật nhẹ khóe miệng: “Thất Tịnh đại sư nếu còn, nhất định sẽ mắng ngươi.”

Tâm Không thu liễm nụ cười, bình tĩnh nói: “Sư phụ cả đời chỉ mong võ lâm dĩ hòa vi quý, nhưng kết quả, cần tranh vẫn cứ tranh, cần đấu vẫn cứ đấu.”

“Có thể đại sư còn sẽ không thành như vậy,” Câu Tiểu Câu nói, “Lúc trước ta hành tẩu giang hồ, vẫn hay nghe người ta nói tới Thất Tịnh đại sư, nói những năm đại sư còn, buôn bán đi lại trên giang hồ đều thuận tiện, thế đạo vẫn thường thường an an.”

Tâm Không yên lặng nghe, nửa ngày không nói, tự mình đăm chiêu.

Tiếng ầm ĩ xung quanh nhỏ lại, mọi người nhìn qua, thì ra Vô Tịch sư thái đã lên tiếng. Tâm Không hơi gật đầu nói: “Bần tăng phải đi chuẩn bị, các vị…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lý Tiểu Lâu chặn ngang: “Ngươi chuẩn bị cho bọn ta trước đi. Tốt xấu cũng là hữu duyên, xin cái ghế chắc cũng không quá đáng đi.”

Tâm Không chưa kịp nói, Câu Tiểu Câu đã dính qua, mắt to chớp chớp: “Cái kia, đại sư, bốn cái nha?”



Một lát sau, lão Bạch và Ôn Thiển không cần tốn sức đã chuyển từ đứng thành ngồi.

Thì ra bên dưới đài, đều chuẩn bị ít ghế cho chưởng môn các phái, phái lớn ghế trên, phái nhỏ ghế dưới, tuy đẳng cấp phân minh, nhưng lại không mất cung kính. Về phần đãi ngộ đặc thù của đám người Lý Tiểu Lâu, bởi vì danh hào thiên hạ đệ nhất sát thủ, tuy các môn phái đều kín đáo phê bình, nhưng cũng chỉ là len lén mà thôi.

Vừa ngồi xuống, cả sân liền triệt để yên tĩnh, Vô Tịch sư thái đứng dậy đi tới trước, võ lâm đại hội từ từ kéo màn lên.

“Các vị võ lâm đồng đạo, nhớ lúc Thất Tịnh đại sư còn trên đời, võ lâm vùng Trung Nguyên chúng ta phát triển không ngừng, bất kể là đám người bên ngoài hay tà giáo bên trong, đều không kẻ nào dám xâm chiếm Trung Nguyên. Mà các phái với nhau cũng hòa thuận, giống như người một nhà…”

Vô Tịch sư thái nói cũng không có gì mới, đơn giản là giờ rắn mất đầu rồi, các môn phái cùng đề cử một người mà chúng ta đều tán thành để làm minh chủ võ lâm chủ trì đại cục đi vân vân các loại.

Câu Tiểu Câu nghe thì buồn ngủ, hắn vẫn không hiểu Lý đại ngưu cứ đòi đi xem cái đại hội ầm ầm này làm gì, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy hắn có ý làm võ lâm minh chủ a. Đang buồn chán thì, Câu Tiểu Câu thấy lão Bạch đang nhìn quanh khắp nơi.

“Này,” Câu Tiểu Câu thấp giọng gọi, “Ngươi tìm gì thế?”

Lão Bạch quay đầu, khẽ nhíu mày nói: “Sao không thấy Ngôn Thị Phi.” Theo lý tên kia phải liều mạng chạy tới đây a.

Câu Tiểu Câu hơi sững sờ, một lát mới nói: “Ngươi còn chưa biết a, hắn làm cha rồi.”

Lão Bạch mở to mắt: “Chuyện hồi nào?”

“Chừng nửa tháng trước,” Câu Tiểu Câu lẩm bẩm, “Ta cũng nghe người khác nói thôi.”

Nửa tháng trước, đó là lúc y và Ôn Thiển vừa xuống núi. Lão Bạch có chút phiền muộn, gần đây quả thực không hề liên lạc với Ngôn Thị Phi, nếu không phải Câu tam nói, khả năng chuyện quan trọng như vậy y cũng không biết! Vừa nghĩ vậy, lão Bạch liền có chút băn khoăn.

Ngẩng đầu đụng trúng ánh mắt của Ôn Thiển, người nọ đang tự tiếu phi tiếu vuốt khóe miệng: “Xem ra ngày về núi phải dời lại ít ngày rồi.”

Cảm giác tâm ý tương thông thật kỳ diệu, ngươi còn chưa nói, người ta đã hiểu. Nghĩ vậy, lão Bạch liền híp mắt cười: “Chưa chắc a, còn có thể làm cha nuôi cho đã nghiền ni.”

Ôn Thiển cười không nói, hai người ngồi cạnh ngau, rất gần, sau đó, lão Bạch cảm thấy tay bị ấm áp bao lấy, thở dài một tiếng, tất cả ngôn ngữ dường như đều trở nên dư thừa cả.

Chuyển ánh mắt lên đài. Vô Tịch sư thái vẫn đang nói.

“Võ lâm minh chủ đương nhiên phải do sư thái làm, thiên kinh địa nghĩa, mọi người cũng tâm phục khẩu phục!” Đột nhiên có người lớn tiếng nói, bên dưới cũng một mảnh phụ họa theo.

Mấy chưởng môn trên đài ngồi yên, không nhìn ra biểu tình gì, Vô Tịch sư thái chỉ khoác tay nói: “Ta tuổi tác đã cao, e là không chống nổi võ lâm Trung Nguyên rộng lớn, huống chi ta là hạng nữ lưu, thật không dám nhận trọng trách này.”

Vô Tịch sư thái vừa dứt lời, chương môn phái Lạc Hà đã ho một tiếng, mở miệng nói: “Vốn ngô cũng hi vọng sư thái có thể chủ trì đại cục, nhưng sư thái cứ từ chối mãi, không tiện ép buộc, mới phải triệu tập chúng võ lâm đồng đạo, hi vọng mọi người có thể đề cử ra võ lâm minh chủ mới cho võ lâm Trung Nguyên chúng ta.”

Lời Hạ Huyền Thủy làm bên dưới ồ lên nghị luận, kỳ thực có mù cũng nhìn ra ai muốn làm võ lâm minh chủ nhất, đương nhiên là kẻ tổ chức võ lâm đại hội này, cũng chính là Thiên Kiếm, Thanh Sơn và Lạc Hà trên đài rồi. Bằng không bọn hắn mượn Đạt Ma viện, mời Vô Tịch sư thái tọa trấn làm gì, khó không phải muốn làm giá y cho người khác? Nhưng dù sao cũng phải nói, bởi vì ba phái trên từ võ công tới uy vọng đều tính là số một số hai trên giang hồ, sở dĩ chỉ cần có người đề cử, lại có người phụ họa, vậy là chức võ lâm minh chủ thuận lý thành chương rồi.

Bất quá môn phái những ba, minh chủ lại chỉ có một, lão Bạch nhìn ba vị tiền bối trên đài như xem kịch, thầm nghĩ lát nữa ba nhà này đánh nhau thì người ta phải làm sao ni.

“Võ lâm hào kiệt đông đảo, muốn đề cử một người mà ai ai cũng phục khó a.” Quả nhiên, dưới đài có người bắt đầu ồn ào.

Có kẻ địch, đương nhiên cũng sẽ có đồng đội. Mấy phái nhỏ lập tức lên tiếng: “Luận uy vọng, Thiên Kiếm, Thanh Sơn, Lạc Hà xem như là đứng đầu võ lâm, môn phái khác làm gì có người nào thích hợp, cho nên lý ra phải chọn từ ba phái này mới phải.”

“Võ lâm đông đúc, nhân tài ngọa hổ tàng long, sao ngươi biết không có ai nhân phẩm võ công đều tuyệt đỉnh?”

“Võ lâm minh chủ không chỉ là cá nhân, còn phải phát huy thực lực của bang phái để tạo phúc cho võ lâm Trung Nguyên, đơn đả độc đấu thế nào được?”

“Tạo phúc cho võ lâm ta? Hứ, có mà tạo phúc cho môn phái mình ấy.”

“Ai nói đó, giỏi thì ngươi đi ra, chúng ta trực tiếp thương lượng…”

Mắt thấy sắp đánh nhau, Vô Tịch sư thái đành phải kiên trì hòa giải. Sở dĩ nói bất đắc dĩ, là vì lão Bạch lén nhìn biểu tình của Vô Tịch sư thái, một từ phiền muộn không thể nói hết được. Nghĩ cũng phải, tới tuổi này rồi, ai mà chẳng muốn được thanh tịnh, bị kéo vào hỗn thủy lần này, đúng là bất đắc dĩ.

“Các đại hiệp xin đừng tranh chấp, kỳ thực mới nãy mọi người nói đều có lý. Võ lâm minh chủ, một là, phải có danh vọng trên giang hồ, dựa vào sức cá nhân, dù võ công hắn có cao tới đâu, cũng không gánh nổi trọng trách này. Hai là, phẩm hạnh hành vi phải xứng với tu vi võ học của hắn. Mọi người xem, Đạt Ma chưởng của Thất Tịnh đại sư trên giang hồ không người địch nổi, mà nhân phẩm của Thất Tịnh đại sư thì không cần ta phải nói, mọi người đều thấy được, cho nên võ lâm minh chủ lần này, nhất định phải lấy Thất Tịnh đại sư làm tấm gương…”

“Sư thái, Tiên Tố phái nghĩ sư thái nói tuy có lý, nhưng rất khó thực hiện.”

Người lên tiếng là một vị nữ tử, ngồi giữa các vị chưởng môn nên càng đặc biệt hơn. Chỉ thấy nàng mặc sa y vàng nhạt, đai lưng khảm ngọc màu nguyệt, cốt tiết tiên tinh xảo quấn quanh cổ tay, còn một đoạn nắm khẽ trong tay. Dáng dấp chỉ mười tám mười chín, nhưng mang theo vẻ trầm ổn, về phần dung mạo, chỉ có thể dùng thơ để khen tặng, da như ngưng chi, cổ như tù tề, răng như hồ tê, trán tựa nga mi, khẽ cười tươi đẹp! Mắt xinh liếc nhìn!

“Thật là đẹp…” Câu Tiểu Câu thật lòng tán thán.

Ôn Thiển và lão Bạch nhìn theo, cũng không khỏi cảm thấy chói mắt.

Trên dưới đài đều thần kỳ nhất trí, đem lực chú ý chuyển về phía nữ tử không biết từ đâu ra. Chỉ có Lý Tiểu Lâu là nhổ cọng rơm trong miệng ra, sau đó ôn hoà lẩm bẩm: “Ân, đúng là đẹp tới mức quá đáng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.