Sinh Ý Nhân

Chương 7: Chương 7




Sinh ý nhân

Nhan Lương Vũ

Bạch sơn thiên thúy Phù Dung bội (thất)

Chiều đó, sơn trang đổi chủ. Nói vậy tựa hồ cũng không chuẩn xác, bởi vì sơn trang nguyên bản còn chưa tới tay Bách Cẩn.

Bách Hiên ung dung thiêu hết giấy vàng cho Bách lão trang chủ, thần sắc tự nhiên đứng dậy lấy ngọc bội trong tay trướng phòng, sau đó nắm lấy dây đỏ tinh tế lắc lắc nhẹ một cái, khóe miệng chậm rãi, câu dẫn ra một nụ cười mỹ mãn.

“Hôm nay chư vị giang hồ bằng hữu ở đây đều xem như là người chứng giám, nhờ phụ thân yêu thương mà giao sơn trang cho ta để ý, nhưng Bách Hiên mới ra giang hồ kinh nghiệm còn ít, sau này có làm cái gì sai cái gì không thích hợp mong các vị đồng đạo các vị tiền bối góp ý chỉ giáo. Tại hạ bên này nói lời cảm tạ trước, cũng hy vọng Thúy Bách sơn trang có thể như lúc gia phụ còn trên đời, vì sự phồn vinh của võ lâm mà cống hiến một phần lực lượng.”

Thanh âm Bách Hiên không cao không thấp, rõ ràng đúng mực suy xét đều vừa hảo, thêm mấy phần cuồng vọng, ít mấy phần nhát gan. Nhưng phối với khuôn mặt xinh đẹp tuyệt đỉnh đó, chiếu vào mắt lão Bạch lại không thuận cho lắm.

Tựa như Ngôn Thị Phi nói, xem người không xem mặt, xem mắt. Nói thật, Bách Hiên biểu hiện ra được sự trầm ổn hiếm có ở tuổi hắn, nhưng ánh mắt kia lại mơ hồ tiết lộ tâm tình. Trong con người hẹp dài kia ngoại trừ sự vui vẻ thỏa mãn, còn lộ ra một chút như là mừng không kể xiết. Có thể nói trong mắt lão Bạch hắn tựa như một con gà hoa lau, lại có loại ngẩng cao đầu hùng dũng khi vừa chiến đấu thắng lợi xong. Lão Bạch nghĩ, nếu như cho hắn thêm hai cái cánh, không biết chừng người kia sẽ phạch phạch vỗ cánh gáy to, rồi từ phía đông nhảy qua phía tây, từ phía nam nhảy tới phía bắc.

Ánh mắt chuyển hướng Bách Cẩn, nam nhân đã lui qua một bên, có chút thất thần ngồi trên chiếc ghế đã được bọn hạ nhân chuẩn bị từ lâu. Con mắt mất đi anh khí lúc trước, môi không biết là do giận hay qua đả kích, đã hơi phiếm sắc xanh.

Không hiểu sao, tâm vốn bình ổn như nước lại nổi lên một chút rung động, trong lớp lớp sóng gợn đó, có bất nhẫn, có hổ thẹn, còn có một chút như chán ghét đối với nghề nghiệp của chính mình. Lão Bạch thở dài một cái rất nhẹ, nhanh chóng thu hạ con ngươi, nhưng trong nháy mắt khi chuẩn bị nhìn xuống lại đem mắt trừng lớn, chăm chú nhìn chằm chằm vào Bách Cẩn.

Khóe miệng nam nhân đầu tiên là hơi co quắp, chậm rãi chảy ra một sợi tơ máu, rất nhanh một búng máu phun ra. Máu đỏ lóa mắt trên linh mạn trắng tinh, khiến người ta sợ hãi.

Cả sân kinh ngạc, lão Bạch choáng váng, liên Ôn Thiển trước vẫn thần sắc đạm nhiên cũng lần đầu tiên nhăn mi lại. Trong Tụ Nghĩa sảnh an tĩnh như một khối nghĩa địa lớn, chúng tăng như có như không ngâm tụng vãng sinh chú làm tiếng ho khan gấp mà gian nan của Bách Cẩn nghe càng thêm thống khổ.

“Đại ca, ngươi sao phải khổ thế chứ, vô luận là ai làm chủ, tình cảm huynh đệ chúng ta sẽ mãi không thay đổi a.” Tân trang chủ mới nhậm chức lên tiếng, vẻ mặt thân thiết hướng qua, dùng tay áo trắng thuần giúp đại ca lau đi vết máu trên khóe miệng, cuối cùng tả hữu phân phó, “Phù đại ca xuống dưới nghỉ ngơi trước, nhớ kỹ tìm Lục đại phu tới xem một cái, xem rốt cuộc ra mắc phải chứng gì.”

Hạ nhân tuân lệnh, rất nhanh đem Bách Cẩn đỡ xuống phía dưới. Bách Hiên quay đầu vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật không phải, gia huynh trước giờ thân thể không tốt, ai nghĩ tới. . . . . . ai. . . . . .”

Lão Bạch nheo lại con mắt, trong đôi mắt phượng hẹp dài của Bách Hiên hiện ra, rõ ràng là tràn đầy sự thong dong. Lúc này, vệt máu nhỏ ánh lên trên ống tay áo trắng thuần của hắn như một đóa mai, lộ ra vẻ quỷ dị dọa người.

Củi lửa trong đại sảnh cháy thật to, lão Bạch nhưng từ đầu đến chân đều lạnh thấu tim.

Bách Hiên bỗng nhiên hướng bên này nhìn lại, lão Bạch cả kinh, quên cả quay mặt đi. Qua tầng tầng khách giang hồ, hai người bốn mắt nhìn nhau, lão Bạch bỗng nhiên nghĩ mình giống như một con sâu mập, bị con gà hoa lau kia dùng vuốt đào ra khỏi mặt đắt, không chỗ trốn tránh.

Ngoài ý muốn là, ánh mắt Bách Hiên rất nhanh dời phương hướng. Quá trình quá ngắn lại nhanh, vậy nên lão Bạch có chút không rõ vừa rồi có đúng là mình và người đó đã đối diện hay không.

Con gà hoa lau đó lúc này, chọn trúng chính là Ôn Thiển. Lão Bạch nhìn nhãn thần Bách Hiên hơi u ám xuống, tựa như hồ sâu trong động phía tây nam, không lọt ra được chút ánh sáng nào. Mà Ôn Thiển bị gà hoa lau kia chọn trúng lại như không hề sở giác, thản nhiên đón lấy, thấy mệt thì mắt còn chớp chớp mấy cái, giảm bớt nhức mỏi.

Lão Bạch chẳng biết người kia là bình tĩnh hay là trì độn, bất quá xem từ mấy lần tiếp xúc thì, có lẽ cả hai đều có đủ cả.

Bách Hiên không dừng ở Tụ Nghĩa sảnh lâu, lợi dụng lý do muốn đi xem đại ca, rời đi trước. Thất Tịnh đại sư cùng với chúng tăng ngay cả mắt cũng không động một chút, vãng sinh chú từ đầu tới cuối chưa từng đoạn quá. Cho đến khi toàn bộ pháp sự kết thúc, chúng tăng ngay cả đồ chay mà sơn trang chuẩn bị cũng chưa từng đụng, theo sự dẫn dắt của Thất Tịnh thu thập y bát[1] rời khỏi sơn trang.

Có người đi đầu, chúng tân khách cũng không ở lâu, đều cáo từ rời đi. Ngôn Thị Phi vốn định tìm một chỗ yên lặng kéo lão Bạch đến ôn chuyện, cũng tiện thể tranh công một chút mật báo của mình. Nhưng khi thấy trên mặt đối phương một tầng mây mù che phủ xong trong nháy mắt liền minh bạch, nhanh chóng bỏ suy nghĩ này. Còn nhiều thời gian, lúc này hiển nhiên không thích hợp.

Ngôn Thị Phi cơ hồ đã cùng hơn một nửa người trên giang hồ qua lại, trong đám bằng hữu thì hạng người gì nghề nghiệp nào cũng đều đủ cả, nhưng lão Bạch cuối cùng lại là người đặc biệt nhất trong số những người hắn quen biết. Thứ đặc biệt đó không phải là lối buôn bán cố chấp hay thuật dịch dung cao siêu của y, mà ở chỗ y lúc nào cũng tự làm khó chính mình. Đổi lại một người khác, phàm là có thủ đoạn làm ăn như lão Bạch nhất định sẽ sống rất tiêu diêu tự tại, không nói đết lưng dắt bạc triệu mĩ nhân như mây, thì cũng có thể uy chấn giang hồ danh lợi song thu. Nhưng lão Bạch lúc nào cũng thích ở trong rừng hoang núi sâu, mang theo hai người mà Ngôn Thị Phi thấy hoàn toàn không thể ở chung, thoắt cái đã hơn mười năm. Cái này cũng chưa tính, người nọ rõ ràng lúc nào cũng cho mình là người làm ăn, rõ ràng xem không tranh giang hồ hỗn thủy là lời răn, rồi lại vì người khác đôi khi gặp phải cảnh ngộ gì đó mà khiến bản thân thương tâm thương phế, có đôi khi trải qua thời gian rất lâu vẫn không có lại tinh thần. Đó còn không phải là ăn no rãnh việc, tự mình là khó mình sao!

Xoay người nhảy lên tuyết hồ mã (ngựa trắng) của mình, Ngôn Thị Phi nghĩ, vụ ôn chuyện này chắc phải chờ đến đầu xuân rồi. Nghĩ thế, nam nhân hơi thở dài hướng phía đông nam chạy đi. Hắn có chút tưởng niệm đông vũ của Giang Nam rồi, cũng giống như khi lão Bạch lúc nhắc tới đông tuyết trên núi y thì dáng vẻ sung sướng vậy, ai mà không thích ngôi nhà của chính mình chứ.

“Lão Bạch, bên này.”

Y Bối Kỳ ở trong xe ngựa ngoắc lão Bạch đang có chút ngỡ ngàng, một lúc sau lão Bạch mới phản ứng quá, vội vã vén rèm tiến vào xe, Chu Tiểu Thôn lúc này đã thay trang phục mã phu (người đánh xe ngựa), phối hợp với khuôn mắt thô lỗ của hắn, thật là hòa hợp.

Chờ lão Bạch ngồi vào trong xe, Chu Tiểu Thôn vội vàng cho mã xa chạy trốn thật nhanh .

“Vừa rồi nghĩ cái gì đó, nếu không có ta, sợ rằng ngươi đã chui vào trong kiệu của Tiên Tố phái nhà người ta rồi.” Y Bối Kỳ nói hơi trách cứ, “Dù sao thì, cỗ kiệu của người ta so với chúng ta thì thoải mái hơn nhỉ?”

“Nhất thời ngẩn ngơ thôi.” Lão Bạch chầm chậm nói, có chút quẫn. Lẽ ra bình thường mồm miệng y cũng được cho thông minh, không biết vì sao, mỗi lần chống lại Y Bối Kỳ thường chỉ có cách cúi đầu chịu thua.

“Có phải ngực lại thấy không thoải mái rồi không?” Y Bối Kỳ đem thanh kiếm vốn là đồ trang trí bỏ qua một bên, sau đó hướng lão Bạch nhẹ nhàng thở dài, “Bị khẩu huyết của Bách đại thiếu gia dọa chứ gì?”

Lão Bạch vừa muốn nói, nhưng mở miệng ra đã đánh một cái hắt xì, sau đó vội vã thu tay vào trong ống tay áo như mấy lão địa chủ, lầm bà lầm bầm nói: “Một ngụm máu lớn như thế, ngươi nói người này giận đến thế nào a, ai. . . . . .”

Nửa câu sau lão Bạch chưa nói, nhưng Y Bối Kỳ dùng tóc cũng đoán được, còn không phải là đem lỗi đổ hết lên người mình nữa rồi sao.

Y Bối Kỳ phóng qua một cái liếc mắt rất quyến rũ, lúc nhìn dãy núi xa xa nhấp nhô ngoài cửa sổ xe ngựa, giống như vô ý nói thầm: “Sau này cũng đừng oán ta không nói cho ngươi, người ta Bách đại thiếu gia cũng không rảnh rỗi mà đi tính toán với ngươi, hắn đó là trúng độc. . . . . .”

Lão Bạch nghe vậy mạnh ngẩng đầu: “Trúng độc?”

Y Bối Kỳ thu hồi ánh mắt trông về phía xa, dù bận vẫn ung dung nói: “Đúng, ta ngồi rất gần, thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng), hắn không chỉ có môi bị xanh, móng tay cũng bị nhiễm màu tím đen nhàn nhạt.”

“Sao có thể. . . . . .” Lão Bạch có chút kinh ngạc mà trầm ngâm, y bắt đầu nhớ lại mỗi một chi tiết trang bạch sự yến, cố gắng từ đó kiếm được chu ti mã tích (dấu vết) gì đó.

Bỗng nhiên, có thứ gì đó trong đầu lão Bạch nổ ra, Bách Hiên ngay từ đầu thì giọng nói ung dung, nhận được ngọc bội thì khẽ kinh hỉ, cuối cùng khi đại ca thổ huyết thì thong dong. . . . . . Trước những biến cố liên tiếp như vậy, Bách Hiên đều quá mức trầm ổn, quá mức lãnh tỉnh. Tựa hồ hắn vốn đã định trước được kết quả này rồi, lão Bạch cũng không có vì hắn mà tuyết trung tống thán[2], nhiều nhất cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.

Bách Hiên, hắn mới hơn hai mươi thôi a, sao có thể thủ đoạn với thân ca ca của mình như thế chứ! Lão Bạch nghĩ có chút đắng từ trong lòng dâng lên trên mắt, rất là khó chịu.

“Lão Bạch?” Y Bối Kỳ nhìn ra bất thường, có chút lo lắng gọi.

Lão Bạch thở sâu, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt thân thiết của Y Bối Kỳ, cường đả (khôi phục) tinh thần nói: “Quản bọn hắn ai làm trang chủ, ta sống ngày tháng của ta!”

Nghe lão Bạch nói như vậy, Y Bối Kỳ mới yên lòng. Người này cứ như vậy, bất kể gặp phải chuyện gì, khó chịu năm ba ngày xong, trong lòng đều sẽ thuận thuận lại. Nếu không sao có thể đem lối buôn bán đó duy trì được nhiều năm như thế.

“Kể ra thì, để nhét ngọc bội bản cô nương thế nhưng phải ngồi chổm hổm giúp trướng phòng nhặt đống thư bay lả tả hơn nửa ngày, trở về xuống núi sắm hàng tết thì mua thêm ít yên chi thủy phấn (son phấn), hẳn là được chứ?”

“Ân ân, ngươi mua thêm ít trang phục nữa cũng được, ta và Tiểu Thôn sẽ chờ xem tiên nữ.” Lão Bạch cười mang theo chút trêu chọc.

Ngoài xe ngựa truyền tới thanh âm của Chu Tiểu Thôn: “Lão Bạch, ta đánh xe đã sắp hơn tám dặm rồi, ngươi chừng nào thì ra đổi phiên a!”

“Chờ ngươi gọi sư phụ đã!” Lão Bạch tức giận trở về một câu.

Hầu như cùng lúc, Chu Tiểu Thôn lại rống lên: “Sư phụ ta kính ngưỡng nhất lợi hại nhất, tay đồ nhi sắp tê hết vì lạnh rồi!”

Y Bối Kỳ cùng với lão Bạch cười thành một đoàn, thanh âm vui vẻ bay qua cửa sổ, theo mã xa chạy nhanh, rơi đầy con đường.

Ôn Thiển là người đầu tiên rời khỏi Tụ nghĩa sảnh, nhưng cũng là người cuối cùng rời khỏi Thúy Bách sơn trang. Ngọc bội xuất hiện, công việc tự động ngưng hẳn. Hắn đối việc này chưa nói là buồn bực, kể ra cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng đối với lão Bạch, thực sự mà nói, hắn đã dấy lên một chút hứng thú hiếm thấy. Sở dĩ hắn ra khỏi Tụ Nghĩa sảnh xong, liền trốn ở một góc tối trên nóc ở viện (sân) trước sơn trang. Từ nơi đó quan sát, cửa chính của sơn trang đều bị nhìn không một thứ gì, hắn cũng rõ rõ ràng ràng đem tất cả tân khách sàng qua sàng lại. Thẳng đến khi chỉ còn lại một con chim, từ dưới mái hiên bay đi.

Không có thu hoạch, ngoài mong chờ nhưng cũng trong dự liệu.

Ôn Thiển năm nay cũng không thuận lợi lắm, mà không thuận lợi ở cửa ải cuối năm này xem như đã lên tới đỉnh rồi. Hắn nghĩ hay là trước cuối năm kiếm thêm một vụ nữa, không vì kiếm tiền, mà là để xung hỉ.

Đương nhiên, tốt nhất là không nên có liên quan gì đến lão Bạch nữa.

—— còn trẻ khí thịnh chết không chịu thua những từ này cùng Ôn Thiển cách nhau rất xa, hắn người này có thể nói là hầu như không bao giờ giận, thái độ làm người cố gắng đơn giản đến tối đa, làm ăn lui tới cũng chỉ cầu thuận lợi. Sở dĩ gặp núi cao, phương pháp thông thường của hắn là kiếm đường mà đi. Lấy xẻng chuyển núi? Xin lỗi, hắn thật không có khí lực làm chuyện này.

Lấy Thúy Bách sơn trang làm trung tâm, võ lâm bằng hữu theo bốn phương tám hướng ai đi đường nấy. Có hướng về đông bắc, có đi về tây bắc, có hướng tới vùng sông nước Giang Nam, có hướng về thảo nguyên Mạc Bắc. Giang hồ sợ là phải yên tĩnh mấy ngày rồi, trời đông giá rét đang tới, không mấy người nguyện ý rời nhà bôn ba, huống chi, nhà ai lại không muốn yên yên ổn ổn qua một năm chứ.

***********************

[1] y bát: áo cà sa và cái bát của các vị tăng sư

[2] tuyết trung tống thán: đem than tặng vào ngày tuyết rơi, ý nói cho người khác thứ gì đó khi họ cần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.