Sizzle

Chương 10: Chương 10




Đặc vụ Samuel Kincaid là một người đàn ông tuyệt vời. Tay cẩm bình xịt, Lyra mở cửa, nhìn vào mắt anh và nhanh chóng quên mất cách thở.

Cô chưa bao giờ có phản ứng lạy-Chúa-tôi như thế với bất kỳ người đàn ông nào trước đây, và cô đã gặp rất nhiều người đẹp kể từ khi chuyển tới Los Angeles. Họ ở khắp mọi nơi – trong nhà hàng, rạp chiếu phim, phòng tập thể hình, trường đại học, bãi biển, thậm chí cả trong nhà thờ. Người đàn ông này thực thế không thể gọi là đẹp. Anh quá vạm vỡ, quá nam tính, và rất, rất gợi cảm. Anh cao – cô được coi là cao trên mức trung bình và cô chưa chạm tới nổi vai anh. Anh sở hữu mái tóc vàng hung và đôi mắt xanh da trời sâu thẳm. Cấu trúc xương mặt anh chỉ là hoàn hảo – cái mũi thẳng, cái miệng gợi cảm, và cái cằm như tạc.

Đúng thế. Tuyệt đẹp, được rồi.

Đủ rồi, cô tự nhủ. Anh là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Vấn đề nan giải đây.

“Cô định xịt tôi bằng cái đó?” anh hỏi bằng một giọng trầm hấp dẫn.

“Sao cơ? Ồ, không, không”. Cô hạ bình xịt xuống, đưa tay ra và nói “Lyra. Tôi là Lyra…” Sao cô không thể nhớ nổi tên mình cơ chứ?

“Prescott?” Anh gợi ý.

Ngọt ngào làm sao. Anh đang giúp cô gỡ rối.

“Vâng, Prescott”, cô đồng ý.

Mắt anh lấp lánh. Anh có biết cô thấy lúng túng thế nào không nhỉ? Rõ thế còn gì, anh còn phải nhắc cô họ của mình cơ mà.

Anh bắt tay cô và giới thiệu. “Đặc vụ Samuel Kincaid. Cô có thể gọi tôi là Sam. Cô và tôi sẽ phải dính lấy nhau một thời gian đấy”.

“Giọng anh… Scotland phải không?”

“Vâng”.

“Anh đã cứu mạng Alec Buchanan”.

Anh không bình luận nhưng nói “Cô có muốn cho tôi vào trong không?”

“Tất nhiên”. Cô vội vàng tránh đường. Anh bước qua cô, cô cúi người bỏ bình xịt hơi cay xuống.

Sam đang quan sát căn phòng, cô không thể tưởng tưởng nổi anh nghĩ gì… có lẽ là nghĩ cô và Sidney sống như những con heo.

Cô vội vàng nói, “những gã đến đây đêm qua đã khiến căn hộ nát tan, Sidney và tôi không có thời gian để dọn dẹp. Tôi không biết chúng có lấy được thứ mình tìm hay không”.

Anh quay sang cô. “Từ những gì Alec nói với tôi, cô là thứ mà chúng đang tìm”.

“Tôi biết, nhưng nếu chúng đang đợi tôi thì chúng lật tung căn hộ lên làm gì? Tôi nghĩ chúng đang theo đuổi một cái gì đó khác”.

“Có thể”, anh nói. “Theo tôi, trong khi cô đóng gói đồ của mình, cô có thể làm một cuộc kiểm kê, xem có bị mất gì không?”

“Khi tôi đóng gói đồ?”

“Đúng thế. Chúng ta sẽ không ở lại đây”.

“Chúng ta?”

“Như tôi đã nói, cô và tôi sẽ phải dính lấy nhau một thời gian”.

“Vậy anh là cái bóng của tôi?”

“Đúng thế. Alec đã gửi cho tôi lịch trình của cô. Chúng ta nên đi nếu cô muốn có mặt ở lớp học lúc 10 giờ”.

“Lớp 10 giờ bị hủy rồi. Lớp tiếp theo của tôi là 11 giờ”.

“Tốt. Thế sẽ cho tôi thời gian để kiểm tra trường học của cô. Đừng quên, những gã đột nhập hôm qua vẫn đang ở ngoài kia”.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, cô gật đầu rằng mình đã hiểu.

Cô vào phòng ngủ, nhìn vào chiếc gương trên mặt ngăn kéo rồi lướt mấy ngón tay qua mái tóc rối bù của mình. Sau đó cô bôi son bóng, thấm một ít nước hoa sau tai rồi túm lấy ba lô. Cô trượt một dây đeo qua vai, bước vào phòng khách. “Được rồi, tôi đã sẵn sằng”.

Anh mở cửa cho cô. Cô mỉm cười nói “Tôi không chắc giáo sư Mahler sẽ để cho anh vào lớp. Ông ấy không thích bất kỳ điều gì thuộc về tổ chức… như là FBI”.

“Thế ư? Tôi cá ông ta sẽ để tôi vào. Tôi có thể là một tay bỏ bùa thực sự đấy”.

Mười phút sau, Sam bước đi cạnh cô đi qua khuôn viên trường. Cô nhận thấy ánh mắt anh bao quát mọi thứ, xem xét mái nhà, người trong sân trường, trên đường phố.

Thật ấn tượng, cô nghĩ. Người bình thường sẽ không nhận ra việc anh đang làm.

“Lyra? Chúng ta cần thiết lập một số quy tắc cơ bản”.

“Như là?”

“Quan trọng là cô phải làm những gì tôi yêu cầu. Tôi ở đây để bảo vệ cô, vậy nên nếu tôi bảo cô thả xuống hay chạy thì cô phải làm thế ngay lập tức. Không hỏi, không tranh cãi. Tôi có thể phải dùng đến súng, tôi không muốn cô trong tầm ngắm”.

Anh đang làm cô sợ. Cô gật đầu. “Tôi hiểu rồi”.

“Tốt. Lát nữa, tôi muốn cô kể cho tôi chính xác những gì đã xảy ra đêm qua”.

“Tôi tưởng anh biết hết rồi”.

“Tôi biết, nhưng tôi muốn nghe nó từ cô”.

Hai sinh viên nữ đi ngang qua, mắt họ dính chặt vào Sam. Lyra không thể đổ lỗi cho họ. Cô nghe thấy một trong hai người thì thầm rằng Sam có súng.

“Làm thế nào tôi giải thích việc anh bên tôi mọi lúc mọi nơi đây?”

“Cô muốn nói gì thì nói”.

Ngoại trừ khẩu súng, anh chẳng có gì giống một đặc vụ cả.

Anh mặc quần jeans cũ và một cái áo phông cộc tay. Khi họ đi về tòa nhà cô học, anh kể cho cô nghe anh thích khuôn viên trường thế nào, còn cô thì nghĩ cô thích chất giọng Scotland gợi cảm của anh ra sao. Cô hy vọng giáo sư Mahler không làm ầm lên rồi đuổi anh ra ngoài. Cô ghét phải để Sam đứng đợi một tiếng đồng hồ.

“Chúng ta tới sớm”, Lyra nói khi họ bước vào lớp. “Anh có thể nói chuyện với Tiến sĩ Mahler trong văn phòng ông ấy lúc này. Tôi sẽ giới thiệu anh”.

Lyra dẫn họ ngang qua lớp học tới văn phòng của thầy Mahler khi sinh viên xếp hàng sau họ. Cô gõ cửa phòng giáo sư và nói “Tiến sĩ Mahler, em là Lyra Prescott. Em đi cùng một nhân viên FBI-”

“FBI?” ông gầm lên. Cánh cửa mở toang và chỉ trong vài giây mặt ông đỏ như củ cải đỏ.

“Đã bảo anh ông rất khó tính mà”, cô nói thầm.

Sam mỉm cười. “Tôi sẽ lo từ đây”. Nói rồi, anh bước qua Mahler tiến vào văn phòng của ông rồi đóng cửa lại.

Lyra muốn ép sát tai vào cửa để nghe họ đang nói gì, nhưng cô cưỡng lại được. Cô sẽ không ngạc nhiên nếu nghe thấy tiếng quát tháo của giáo sư, nhưng cô không nghe thấy Sam hay giáo sư lên giọng cả. Tiến sĩ Mahler có lẽ đang sốc khi một nhân viên FBI đứng trong văn phòng của mình. Sam đại diện cho tất cả mọi thứ mà Mahler nghĩ là sai lệch với đất nước này.

“Big Brother” – đó là tên ông gọi các sĩ quan hành pháp. May là cô học sắp xong rồi, nếu không cô còn phải nghe mấy chuyện vớ vẩn đấy lâu hơn nữa.

Cánh cửa mở ra và Sam xuất hiện. Anh nháy mắt với Lyra và gật đầu với hai sinh viên đang há hốc miệng, anh bước tới dãy ghế cuối nơi Lyra để ba lô. Anh ngồi xuống, ngả người ra sau.

Lyra ngồi cạnh anh, lôi máy tính của cô ra. “Anh nói gì với ông ấy thế?” Cô hỏi.

“Không nhiều lắm”.

Lyra tỏ vẻ nghi ngờ. Có lẽ Sam đã dùng vũ lực để đạt được mục đích… hoặc có thể anh ấy thực sự biết bỏ bùa.

Tiến sĩ Mahler bước vào lớp. Mặt ông nhợt nhạt, và ông liếc trộm Sam.

Lyra cúi gần Sam và hỏi thầm. “Được rồi. Anh đã nói gì?”

Sam cười toe toét. “Ông ấy thực sự vui khi tôi ở đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.