Milo có một rắc rối. Hắn biết đi đâu để tìm một đống sách cũ bốc mùi đây? Đĩa DVD và CD cũ không phải là vấn đề. Hắn đã ăn cắp đủ chúng từ nhiều cửa tiệm khác nhau suốt mấy năm qua, hắn có thể tống chúng vào một cái hộp. Nhưng còn sách cũ?
Rồi hắn nảy ra ý nghĩ. Thư viện. Hắn có thể vơ tất cả sách hắn cần, đóng gói chúng vào túi rồi chạy vụt qua chỗ thủ thứ biến vào xe của hắn.
Từ lúc tám tuổi hắn đã không vào thư viện, nên hắn không biết nó đã thay đổi ra sao. Hắn không biết rằng có những máy dò khởi động chuông báo động nếu một cuốn sách được mang ra ngoài mà không được quét, nhưng hắn phát hiện ra chúng khi hắn đi qua thanh kim loại và một tiếng bíp kêu ầm ĩ khiến mọi người chạy lại.
Hắn cũng đánh giá thấp mấy thủ thư nữa. Họ không hề giống những người trong mấy bộ phim cũ chiếu trên ti vi. Không, mấy người phụ nữ này không búi tóc sau đầu hoặc đi lại bằng mấy đồi giày thắt dây, đen, xấu xí, đế dày. Hai người phụ nữ ở quầy nhìn khá nóng bỏng, và nếu không phải đang cố thoát khỏi họ với hai túi đựng đầy sách, hắn đã thử lại đó mời một trong hai đi chơi rồi.
Chúa ơi, mấy người phụ nữ đó yêu sách của họ, không đời nào họ để cho một cuốn lọt ra ngoài mà không đấu tranh. Sợ rằng họ sẽ nghiền hắn thành cám khi tóm được hắn, hắn chạy hết gian này đến gian khác, A tới D, E tới G. Họ suýt vây được hắn khi hắn chạy chậm lại để thở. Hổn hển, cuối cùng hăn cũng bỏ hai túi xuống, chạy nhanh ra cửa, hắn nhảy cao khỏi thanh kim loại để ra khỏi đó trước khi có thêm nhiều còi báo động kêu lên.
Giờ sao đây? May là Milo không mất nhiều thời gian để hình thành một ý tưởng xuất sắc khác. Hắn sẽ mua sách mới, vứt đâu đó quanh nhà tới khi chúng trông có vẻ cũ và vô giá trị. Hắn biết có một hiệu sách lớn nằm trên phố đối diện trung tâm mua sắm, nên hắn lái xe tới đó, hỏi người bán hàng sau quầy xem anh ta có sách mới nào nhìn cũ không.
Người thanh niên nói “Sao cơ ạ?” ba lần trước khi anh ta hiểu chuyện. Rồi nói “Không”. Tuy nhiên, anh ta hóa ra lại hữu dụng. Anh ta dẫn Milo tới khu vực sách cổ điển, một vài cuốn có bìa rất đen, như mấy cuốn Lyra đã lấy ở sân bán đồ cũ. Người bán hàng đưa cho hắn một chiếc xe đẩy và bảo anh ta sẵn lòng giúp hắn tìm tên sách.
“Không, tôi chỉ cần mấy quyển sách nhìn cũ cũ thôi”, Milo nói, bắt đầu lôi sách ra khỏi kệ.
Người bán hàng để hắn lại một mình, Milo xem dọc các ngăn, tóm lấy bất cứ quyển nào có bìa đen hoặc in nổi. Hắn đã rút ra bài học từ thư viện và biết mình không thể ăn trộm mấy cuốn sách này vì cửa hiệu cũng có tấm phát hiện ăn cắp ở ngay cửa ra vào. Thế giới đang đi tới đâu, hắn nghĩ, khi mà sách được bảo vệ khỏi những tên trộm?
Hắn lấy đầy hai hộp, khi hắn trả tiền mặt tại quầy tính tiền, hắn nói với nhân viên bán hàng rằng mình cần thêm nhiều sách cũ nữa. Cô ta đưa cho hắn thêm hai hộp rỗng ở phía sau và gợi ý hắn qua hàng Sách mới và sách cũ của Mary Ann ở 89 phố Nall. Vì Milo chưa bao giờ mua sách trước đây, điều này đều mới mẻ với hắn. Hắn ước gì nhân viên bán hàng nói về sách đã qua sử dụng rẻ hơn trước khi hắn phải trả nhiều tiền như thế.
Hàng Mary Ann có đúng thứ hắn cần. Lại một lần nữa, hắn không quan tâm tới tên sách. Hắn chỉ bận tâm đến bìa cũ hay không. Hắn bỏ mấy cuốn sách ra quầy tính tiền, dậm chân thiếu kiên nhẫn đợi lượt tính tiền của mình. Nhân viên bán hàng nhìn xấu xí với cặp kính không vành và mái tóc xù dài tận hưởng thời gian của mình và thích thú khi đọc tên sách anh ta quẹt.
“Xem chúng ta có gì ở đây nào?” Anh ta xoay cuốn sách để tìm mã vạch rồi đọc, The Basics of Toilet Training. Anh ta quẹt bộ giải mã lên nó. “Duyệt”. Anh ta với quyển tiếp theo. “Lady Chatterley’s Lover. Duyệt.” Anh ta nhặt cuốn khác. “The Trials of Menopause. Duyệt.” Anh ta nhìn Milo giễu cợt. “Chọn lựa rất đa dạng. Mấy cái này cho ông sao?”
Milo không thích thái độ kiêu căng của anh ta. “Tôi thích nhiều thể loại khác nhau”, hắn gắt gỏng phòng thủ. “Nhanh lên đi”.
Milo rời cửa hiệu với hai túi đầy sách rồi chuyển chúng sang mấy cái hộp trong xe.
Khi hắn đóng cốp xe, hắn sẵn sàng để gây ấn tượng với ông chủ mình. Lấy lại được sách đĩa đã mất sẽ nhắc nhở ông ta rằng luôn có thể tin tưởng vào Milo. Hắn có thể tưởng tượng ra lời tán dương của ông chủ giành cho hắn và ước hắn có thể gọi cho ông Merriam ngay để nói hắn đang trên đường tới, nhưng mấy cuộc gọi tới văn phòng ông chủ hay điện thoại cá nhân đều bị chặn. Milo sẽ phải đợi mấy lời nịnh nọt đó.
Ông Merriam muốn thấy cái công viên Milo đã kể với ông ta. Nó nghe giống một nơi lý tưởng để chôn một vài báo cáo phạm tội. Như một cái két an toàn.
Giữ cái két trong văn phòng đang mang lại rắc rối. Ông ta giấu nó rồi nhưng vẫn sợ ngày nào đó một tên cớm bước vào với một cái trát và tìm ra nó. Ông ta cần vứt nó càng sớm càng tốt, càng lo nghĩ về nó, ông ta càng thấy lo thêm. Ông ta cử Charlie và Stack ra ngoài mua một tấm bạt, vài chai tẩy rửa Clorox Wipes, và mấy đôi bao tay cao su.
“Nhớ mua luôn ba đôi găng tay da nữa”.
Khi chúng quay về văn phòng, Charlie trải tấm bạt lên sàn còn Stack khóa cửa. Phải cần đến sức của ba người mới dịch chuyển được cái két tới giữa tấm bạt, sau đó Charlie và Stack đeo găng tay cao su vào, bắt đầu công cuộc lau chùi.
Charlie lùi xe ra trước cửa, chúng thay găng tay bằng da vào để mang cái két xuống dưới tầng. Khụt khịt như lợn, chúng nhấc nó vào xe tải.
Công viên Paraiso là một giấc mơ thành sự thật của ông Merriam. Ông ta quá hạnh phúc với nó, mùi hôi của nó không mảy may làm ông bận tâm.
“Lái xe ra sau đồi, ngộ nhỡ có ai vào sau chúng ta đi đổ rác. Có vẻ ở phía trước còn có nhiều rác hơn. Có lẽ người ta không muốn phí thời gian lái xe xung quanh”. Vài phút sau, ông ta nói. “Nhìn vào đó đi. Một luống hoa đã tìm cách mọc được trong cái nơi bẩn thỉu này. Đi lên phía trước đỗ xe lại đấy. Chúng ta sẽ vứt cái két sau đống rác phía bên kia luống hoa”.
Khi ra khỏi xe, chúng nhìn quanh trong lúc đeo bao tay da vào.
“Giờ hãy nhớ”, ông Merriam nói “Cố đừng để quần áo chà lên két và để vải mắc lên đó. Ta không muốn để lại bất kỳ manh mối nào”.
Chúng lê bước như mấy ông già khi khiêng cái két qua khu vườn nhỏ, giẫm đạp lên mấy bông hoa khi đi. Chúng tới một đống rác cao với một cái đệm rách nát biến màu nằm ngay đỉnh.
“Được rồi, đặt nó ở đây, đi đứng cẩn thận đấy”.
Sau khi hạ được cái két xuống đất, chúng lấy cái đệm phủ lên nó.
Ông Merriam khệnh khạng trở vào xe tải cởi găng tay. Ông ta nhìn lên bầu trời xanh, để ánh mặt trời rọi lên mặt, mỉm cười nhẹ nhõm. Liếc ra sau, ông ta đảm bảo cái két không bị nhìn thấy ở giữa đống tạp nham xung quanh. Không ai có thể biết nó nằm ở đó.
Nhưng tốt hơn chính là không ai có thể thấy nó liên quan tới ông ta.