Ngọc Liên nghỉ học vì bị bệnh, em nghĩ là anh sẽ lo lắng lắm đây nhưng xem ra thì anh vẫn bình thường không để lộ cảm xúc buồn bã gì trên khuôn mặt.
Anh ngồi ở bàn trên chơi ca rô với thằng Đức, em thì đang bàn chuyện đi chơi cuối năm vào ngày tổng kết với Trần Nhân. Sau khi lên xong kế hoạch Nhân vẫn ngồi ở đó nên em vô tình hỏi “ Ê Nhân ước mơ của bạn trong tương lai là gì???”.
Trần Nhân nhíu mày suy nghĩ được vài giây rồi mỉm cười một cách ngây ngô trả lời của em “Không biết nữa hihihi”.
Em đứng hình khoảng một phút và nhìn Trần Nhân bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi nói “Gì kỳ vậy bạn thi đại học y dược mà bạn không biết ước mơ của mình là sao, Yến tưởng bạn thích cứu người nên muốn trở thành bác sĩ chứ”.
Trần Nhân xua tay “Không phải vậy đâu hihi, tôi thi cho vui lòng ba mẹ thôi chứ tôi đâu có thích”.
Em liền reo lên “Vậy là phải có một ước mơ khác đúng không?”.
Trần Nhân chán nản lắc đầu “Tôi thật sự không biết là tôi ước mơ gì nữa”.
Đột nhiên anh quay xuống nhìn hai đứa rồi nói “ Ước mơ của mình mà cũng không biết đúng là bó tay”.
Từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ hỏi anh ước mơ của anh là gì hôm nay có dịp nên hỏi luôn “ Vậy ước mơ của bạn là gì hả Thế Phương?”.
Anh nhìn em một cách nghiêm túc rồi nói “Là bạn hỏi tôi dó nha Lâm Thi Yến”.
Em liền gật đầu “Ừ tôi hỏi đó trả lời tôi đi”.
Anh bắt đầu thao thao bất tiệt “Tôi ước mơ sẽ thống lĩnh thiên hạ, tôi sẽ mở mang bờ cõi bằng cách xâm lược các nước khác”.
Trần Nhân cười phá lên “ Hahaha mày hoang tưởng hơi bị quá rồi đó Thế Phương, cái này là mê phim cổ trang lắm nè phải hok?”.
Anh quay sang nhìn Trần Nhân bằng ánh mắt hình viên đạn rồi hất mặt lên nói “Kệ tao vẫn đỡ hơn mày có mỗi chuyện mơ mộng vẫn làm không xong hahaha”.
Em khẽ lắc đầu cạn lời với ước mơ của anh luôn “ Nè không ngờ luôn đó nha bạn nghĩ sao mà nói vậy hả??? bộ không thấy chiến tranh nó khốc liệt như thế nào hả mà còn đòi xâm lược người ta”.
“Tôi nói xâm lược thôi chứ có nói gây ra chiến tranh đâu,tôi cũng đâu có thích chiến tranh, mấy cảnh chết chóc tôi sợ lắm”.
Em liền cãi lý với anh “Xâm lược nước khác là chắc chắn làm bùng nổ chiến tranh luôn đó đồ ngốc”.
Anh đưa tay búng vào trán em một cái “Bạn khờ ghê luôn á tôi chỉ cần bắt tổng thống là lấy nước của người ta rồi thấy tôi thông minh chưa”.
Em đưa tay xoa chỗ đỏ trên trán, tính ăn miếng trả miếng rồi nhưng nghĩ lại thời gian bên nhau cũng chẳng còn bao lâu nên thôi không tính toán với anh nữa “Hahaha dễ quá ha tổng thống nước người ta được bảo vệ kỹ lắm đó bạn muốn bắt được ông tổng thống thì phải hạ mấy người bảo vệ ổng kìa”.
Anh điềm tĩnh kêu lê “Ừ thì hạ”, cái cách của anh nói cứ như đúng rồi á.
Em nhún vai rồi nói “Như vậy cũng gây ra cảnh đổ máu chết chóc mà”.
Mặt anh vẫn tỉnh như chưa từng được tỉnh “Có sao đâu”.
Em liền bĩu môi “ Vậy mà “mấy người” dám nói là không thích chiến tranh sợ cảnh chết chóc…đúng là không nên tin lời bạn nói”.
“Có mấy ngàn quân lính chứ bao nhiêu”.
Em lắc đầu bó tay với anh “Mấy ngàn mạng người đó ông tướng à”.
“Thì đã sao???”.
“Là bạn giết người đó”.
Anh tỏ vẻ lười biếng không muốn đề cập đến vấn đề này nữa“Mệt quá chết bỏ hơi đâu mà lo hihihi…thế còn ước mơ của bạn là gì???.
Em mỉm cười nhạt rồi nói “Đơn giản hơn ước mơ của bạn nhiều, tôi ước tôi sẽ là chủ của một trang trại bò sữa với một cánh đồng cỏ xanh mướt hằng ngày tôi sẽ hái cỏ cho bò ăn rồi vắt sữa bò đem tuyệt trùng để uống hay làm bánh kẹo gì đó cũng được, sống một cuộc sống ung dung tự tại chẳng phải lo nghĩ nhiều”.
Anh nghĩ nghĩ gì đó rồi kêu lên“Một mình làm sao xuể... có cần mướn người không... tôi xung phong làm việc cho bạn, tôi không cần lương nhiều đâu mỗi tháng 10.000 USD là được rồi hihihi…”.
Em nhìn anh bằng vẻ mặt vô cùng hốt hoảng rồi nói “Bệnh hả tôi nuôi bò chứ đâu phải in tiền”.
Anh lại ậm ừ một chút rồi lên tiếng nói chuyện tiếp “V-vậy nếu…tôi…cùng bạn…nuôi bò sữa đến suốt đời luôn…mà không lấy đồng nào hết bạn chịu không???.
Câu nói của anh như vẽ ra một thế giới trong mơ trước mắt em, em thầm nghĩ “Nếu sự thật là vậy thì em cũng chẳng đòi hỏi gì thêm nữa đâu Thế Phương à”.