[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 29: Chương 29




Chương 28: Tổng động viên mùa hè Part1

Editor: Liễu Quân

Thời gian trôi qua rất nhanh, môn cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ rốt cục cũng xong, đám động vật nhỏ như trút được gánh nặng, đều tự ở trong học viện mình vui vẻ ngất trời.

Đám người Harry bị Hermione kéo đến thư viện so đáp án, Harry bất đắc dĩ che trán, Hermione, thật ra, ngày mai là các giáo sư đã phê xong bài thi rồi.

Bởi vì giáo sư Quirrell rời đi, cuộc thi Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám do Snape đến khảo sát, 60% thực tiễn, 40% lý thuyết. Cho dù Snape không muốn cho Harry một cái “O”, nhưng mà thực sự không có cách nào trừ điểm ở môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, quả nhiên, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, vốn là sinh mệnh của Harry a!

Hermione khẩn trương so đáp án với Pansy, Draco tuy rằng bày ra dáng vẻ khinh thường, nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng, trong lòng cũng tự tính toán điểm của mình.

Nhưng mà đề mục cuối cùng môn Thảo dược học Hermione với Pansy xuất hiện khác biệt, Draco và Pansy đáp giống nhau, nhưng Hermione đáp án hiển nhiên là khác, cô gái nhỏ vẻ mặt lo lắng lo lắng, cũng không biết rốt cuộc là mình đúng hay sai, đương nhiên, dưới tình huống hai người bạn thành tích rất tuyệt có đáp án giống nhau, còn câu trả lời của cô không giống, cũng khó trách cô nàng biết N thứ của chúng ta có chút do dự.

Trong lòng Draco thở phào nhẹ nhõm, xem ra, hai ngày đọc sách liều mạng của cậu vẫn có hiệu quả!

Ngày thứ hai, cũng là ngày cuối cùng của học kỳ, buổi sáng, các giáo sư công bố kết quả và thứ hạng của từng năm, buổi chiều hoạt động tự do, sau bữa cơm là để đám động vật nhỏ thu dọn đồ đạc, rạng sáng ngày thứ hai sẽ ngồi xe lửa trở về.

Harry lôi kéo Draco đi nhìn bảng danh sách thứ hạng, chen a chen, rốt cục cũng chen đến phía trước một đám người, Harry ngẩng đầu tìm danh sách thứ hạng của năm nhất, Draco cũng khẩn trương tìm, càng không ngừng cầu nguyện trong lòng. Nghìn vạn lần thi qua Hermione, nghìn vạn lần thi qua Hermione. . . . .

Nhưng mà, Merlin phải cùng vua Arthur nhà ngài ấy đi ân ái rồi, không nghe thấy lời cầu khẩn của Draco. Đứng đầu năm nhất, tên thật to, Hermione Granger!

Tên thứ hai, Draco và Pansy đặt song song. Harry thứ tư.

Cảm tạ Hermione phỏng đoán đề mục của đề thi như thần!

Buổi chiều, chưa gượng dậy nổi – Draco ủ rũ cúi đầu ôm gối ngồi trên thảm trải sàn, Harry vẫn là hài lòng nhìn thấy tờ giấy thành tích của cậu, ừm, ngoại trừ Thảo dược học, Độc dược học là E, còn lại tất cả đều là O.

Hermione, ngoại trừ cuộc thi Lớp Bay là E+, còn lại toàn bộ là O. Quả nhiên, đời trước Hermione sở dĩ không cách nào lấy được một cái O từ Snape, đều không phải là vấn đề thực lực, mà là vấn đề Học viện nha!

Draco cầm đống phiếu điểm, phần lớn cũng là O, chỉ là, thảo dược học. . . . . Được rồi, cậu với Pansy đều sai rồi, một cái E, đơn giản là sỉ nhục mà!

Từ trong ánh mắt trêu chọc của Harry, Draco không tình nguyện gật đầu, ý bảo cậu sẽ không đem huyết thống của Hermione để trên khóe miệng nữa.

Chỉ là, Draco tỏ vẻ, cậu chắc chắn! Chắn chắn! Nhất định nhất định nhất định vào một ngày nào đó sẽ, vượt qua Hermione, trở thành người đứng đầu năm học!

Harry ý tứ không rõ vỗ vỗ vai Draco, thật ra, ý của Harry là, cái này, dù cho là đời này hay là đời sau, cũng đừng nghĩ đến.

Ngày nghỉ cái mà vạn người say đắm vui mừng đã đặt chân bước đến (ngày nghỉ nào đó căn cứ vào tình tiết đặt ra, đảng khảo chứng không nên phun! Nguyên nhân nhìn thấy tác giả có chuyện), Harry thu thập xong này nọ, cùng với Hermione, Draco, Pansy, cười cười nói nói lên xe lửa, trong lúc đó, Viện trưởng nào đó tản ra áp xuất thấp bị tên nhóc quỷ khổng lồ con nào đó hoa lệ xem như không thấy.

Harry cũng không biết mình nghĩ gì nữa, chỉ có thể thôi miên chính mình, toàn bộ đều là bên ngoài, chính mình cũng không có khuynh hướng chịu ngược, thế nào lại thích Snape được chứ?

Về phần kính Ảo Ảnh, có lẽ, chỉ là Snape cho cậu cảm giác của trưởng bối? Được rồi, chính là như vậy! Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Harry nhắc nhở bản thân, mọi thứ còn chưa kết thúc, cậu vẫn chưa có tư cách nắm giữ ngôi nhà thuộc về chính mình.

Tổ bốn người theo thường lệ vào toa xe nhà Malfoy, Hermione và Pansy đang thảo luận ngài nghỉ ra ngoài chơi, hai người chuẩn bị chia nhau đến thăm viếng ban biên tập 《Thủy tinh tâm kính》của Muggle và giới pháp thuật. Draco thì tích cực mời Harry ngày nghỉ đến trang viên Malfoy với trang viên Waring nhìn Norbert.

Lúc này, cửa toa xe bị mở ra, tổ bốn người đồng loạt nhìn ra cửa, trừng to hai mắt nhìn, trời ạ. . . . . Là. . . . Là. . . . . Là giáo sư Snape!

Khí lạnh của Snape lại bốc lên, lực sát thương của tầm mắt tăng thêm mấy tầng đặt lên người bọn họ, Hermione nơm nớp lo sợ mở miệng, “Ách, Pansy, cậu có đồng ý mời mình qua toa xe nhà cậu thăm thú một chút không?”

“Đi. . . . Đi thôi!” Pansy nghĩ, nếu nhà mình cũng có toa xe, vậy hay là đừng để trống lãng phí.

“Cha. . . . Cha đỡ đầu?” Draco dè dặt kêu một tiếng.

“Nghỉ hè, ta sẽ tìm thời gian mang Potter đến trang viên Malfoy viếng thăm. Có thể, Draco con có đồng ý cùng hai cô gái này trò chuyện một lát?” Snape tỏ vẻ, thần kỳ đem chủ nhân đuổi khỏi toa xe, không hề có tội.

“Ách, vinh hạnh của con!” Draco đều chỉnh tốt sắc thái trên mặt, ra vẻ nghiêm túc đứng lên, ưu nhã đi ra khỏi toa xe. . . .

Ngay sau khi cửa đóng lại, Harry loáng thoáng nghe thấy âm thanh gõ cửa toa xe Parkinson, “Ô. . . . Pansy. . . . Hermione, nhanh mở rộng cửa, mình bị đuổi ra ngoài!”

Thế nhưng, vì cái gì âm thanh lại có một loại cảm giác như trút được gánh nặng? Draco thật ra không phải nói, cậu ta rốt cục bị đuổi ra ngoài?!

Nghe thấy sau âm thanh mở cửa liền “Ba” một tiếng đóng cửa, Harry lúng túng quay đầu, nhìn về phía Snape đang trưng ra bộ mặt vạn năm không đổi.

“Chuyện gì, nói đi?” Lời vừa ra khỏi miệng, Harry thật ra đã vô cùng hối hận vì lạnh nhạt trong giọng nói của mình rồi.

Snape bên này, thật ra là bất mãn với thái độ đột nhiên lạnh nhạt của Harry đối với anh, đương nhiên, Xà Vương đại nhân cũng không biết thật ra chính mình mới là đầu sỏ dẫn đến thái độ này của Harry.

Nhưng mà, mình lại buồn bực cái gì đây? Hai người bọn họ không phải vốn nên như vậy sao? Bây giờ nếu so với trước kia còn tốt hơn nhiều đó! Ngẫm lại đoạn thời gian chán ghét khinh bỉ nhau đi! Hiện tại chẳng lẽ không nên tán đương ơn lớn của Merlin?!

Không, sai, Snape nghĩ, anh tình nguyện đối mặt tên nhóc quỷ khổng lồ con nổi giận đùng đùng, chạy tới trước mặt anh gọi to gọi nhỏ kia, cũng không cần cái tên trứng thối nơi nơi tránh né anh, một lòng muốn xa lánh anh!

Harry thấy sắc mặt Snape trầm xuống, không khỏi co rúm lại.

Snape nhìn phản ứng của Harry, không khỏi thở dài, anh có dọa người như vậy sao?

Tay phải Snape đột nhiên thả xuống mái tóc đen ngoan ngoãn của Harry, hung hăn xoa nắn một cái, hài lòng nhìn mái tóc khôi phục lại dáng vẻ anh quen thuộc, Snape khó có được bình tĩnh, thậm chí có một tia ôn nhu mà bất đắc dĩ hỏi: “giận dỗi cái gì chứ!”

Harry đột nhiên tức giận, cái gì gọi là cậu giận dỗi?! Rõ ràng là lão dơi già đầu đầy dầu này giận dỗi cái gì, đầu tiên là không chịu nói chuyện với cậu, sau đó lại chẳng hiểu ra sao ngủ một đêm với mình, vừa ở trong Slytherin nhìn chằm chằm mình như vậy, cậu rốt cục đâu có chọc tới Snape đâu!

Quân: cho hỏi “ngủ một đêm” là sao vậy tiểu har thân ái! tự vả vì nghĩ không chong xáng

Thật ra, Xà Vương đại nhân không được tự nhiên, đã là chuyện rất lâu rồi, cho nên. . . . . Cái mức độ này Xà Vương đại nhân cho là mình không có giận dỗi, là vấn đề của Harry, phải biết rằng, anh đã nhìn ra ý đồ của Salazar với lão sư nhà mình, đáng xấu hổ là anh còn có chút chờ mong, nhưng Harry lại là con của Lily, huống chi, bọn họ vốn phải chán ghét nhau mới đúng! Lẽ nào. . . .

Xà Vương đại nhân quyết định không miệt mài theo đuổi nội tâm rung động, ách, loại chuyện động tâm này, là của mấy tên nhóc tuổi trẻ thối tha, không quan hệ tới anh!

Chỉ là, hiện tại, anh không hy vọng tên nhóc quỷ khổng lồ con mắt xanh này gây bất hòa với anh!

“Không việc gì!” Harry tức giận trả lời, nhưng mà, không khí ngột ngạt cũng biết điều giảm bớt.

Snape thật ra cũng thở phào nhẹ nhõm. “Như vậy, ta giả thuyết, trò chơi chiến tranh lạnh của Kẻ Được Chọn đại nhân kết thúc?”

Harry trọn to mắt, cái gì gọi là trò chơi chiến tranh của Kẻ Được Chọn! Rõ ràng là lỗi của Snape mà!

“Được rồi, đừng náo loạn nữa. Ta nghĩ trò con nhớ rõ, chuyện cần làm mùa hè này của trò còn rất nhiều? Như vậy, ta nghĩ, chúng ta sẽ ở chung vui vẻ?” Snape bật cười, cặp mắt to xanh biếc mang theo phẫn nộ kia, cùng với vẻ mặt tức giận, anh trước kia sao lại không phát hiện ra, Potter kỳ thực đáng yêu như vậy chứ! Thật muốn vò nắn cái bánh bao trên mặt nhóc một cái tại đây mà!

Nhưng mà, Xà Vương đại nhân là sẽ không làm những chuyện tổn hại đến hình tượng như vậy!

“Đúng rồi đúng rồi, ở chung vui vẻ!” Harry bĩu môi, thật là chịu không nỗi.

Lão dơi già tâm tình bất định! Chẳng qua. . . . . Ừm, như vậy thật tốt.

Harry cong cong khóe miệng, rốt cục, chiến tranh lạnh kết thúc!

Xe lửa đến trạm, Harry theo Snape đi ra, mới vừa ra tới, đã nhìn thấy dì Petunia chờ ở cạnh sân ga.

“Ôi! Cái tên trứng thối này, nghỉ lễ Giáng Sinh cũng không chịu về, giới pháp thuật tốt như vậy sao? Rốt cục cũng cam lòng về rồi phải không?” Penny lẩm bẩm với Harry, ngẩng đầu, lại thấy một gương mặt quen thuộc.

“Ách, ha ha! Snape, cậu còn nhớ tôi không, tôi là Petunia, trước đây, chúng ta là hàng xóm? Cậu, còn nhớ chứ?” Petunia lúng túng nhìn Snape, khô khan lên tiếng chào, dù sao, mình khi còn bé thật bại hoại thường xuyên đi bắt nạt người ta.

Chỉ là, cậu ta bây giờ là giáo sư của Harry, dù sao cũng phải bắt chuyện một lần.

“Được nhiên nhớ kỹ, Petunia Evan, ký ức vẫn còn mới mẻ này!” Snape mỉm cười xấu xa, hừ, Xà Vương đại nhân không mang thù, trừ khi núi không tiếp xúc trời đất cùng với Harry thích Voldemmort. . . . (lặng lẽ gieo vần xong là xảy ra chuyện!)

Quân: Ngứa miệng chịu không nổi. . . . Nhưng fan TomHar VolHar mau vào đả kích giáo sư đê!!!!!!

“Ách, chúng tôi còn có việc, Harry, con nói chào tạm biệt với giáo sư đi.” Mí mắt Petunia giựt giựt, quyết định vẫn là đi nhanh một chút tương đối tốt.

“Giáo sư Snape hẹn gặp lại!” Harry chớp chớp cặp mắt to, lễ phép nói tạm biệt với Snape.

“Potter, hai tuần sau ta đến đón trò. Đến lúc đó nhớ chuẩn bị cho tốt.” Âm thanh Snape lạnh như băng, đã sớm khôi phục gương mặt núi băng.

Harry biết Snape nói là đi lấy quyển nhật ký, liền gật đầu, bên kia, Petunia khẩn trương một trận, “Cái gì! Ngày nghỉ không phải nói có sáu tuần sao! Harry vì đến ngày nghỉ cũng không được ở nhà! Các người là muốn nó đi làm chuyện nguy hiểm gì?!”

“Không cần khẩn trương, nữ sĩ, đây là chỉ là tổng hợp hoạt động thực tiễn của trường học mà thôi.” Snape tùy ý bịa ra một lý do.

Nữ sĩ: Ý chĩ người phụ nữ đã có chồng con ở Anh le chú thích trích từ một đoạn chú thích ở nhà nào đó khi nhắc đến Ravenclaw

Petunia bỏ lại câu “Là như vậy thì tốt!” Xong lôi kéo Harry rời đi.

Trước khi rời đi, Harry còn nghịch ngợm làm cái mặt quỷ với Snape, lại một phù thủy vừa bị dì Petunia rống, ác! Dì Petunia thực sự là quá khốc rồi!

Tiểu kịch trường:

Mỗ tây 【khó hiểu】 “Lại”? Nhưng mà, ta nhớ rõ phù thủy đầu tiên bị dì rống, hình như là ngươi đi?

Harry 【giơ đũa phép lên】 Obliviate!

============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: biểu thị đối với thời gian nghỉ của Hogwarts vô lực tìm tòi nghiên cứu a, rõ ràng là sau lễ Giáng Sinh không bao lâu là nghỉ nha. . . . chẳng lẽ không phải nghỉ đông sao. . . . Thế nhưng H2 Harry là học sinh năm hai xuất hiện còn mặt áo lông, sau đó nghỉ hè năm hai Dementor tới, Harry mặc là áo ngắn tay, thế nhưng! Như vậy không phải là nửa năm một học kỳ sao!!!! Trong H7 Harry tại sao phải dựa theo mỗi năm một năm học biến thành 17 tuổi. . . . Trục thời gian điện ảnh là thế nào vậy. . . . . Vốn chỉ tỏ vẻ chứ cũng không có gì muốn nói, mỗ tây chỉ muốn nói kết quả một buổi chiều xoắn xít của mỗ tây thôi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.