Chương 1
Edit: Liễu Quân
oOo
“Salazar, đi rửa chén.” Anh giai tóc vàng bắt chéo chân, nằm trên đùi anh giai mặt đen đã ngang ngửa đít nồi, ánh mặt trời xuyên qua bức màn lụa mỏng màu cam, bao bọc trên gương mặt trẻ trung nhã nhặn.
“No” Anh giai tóc đen, tay lật báo, một chân co lên, lắc mạnh, và “bịch” một cái. Nguyên cái đầu vàng lập tức hôn sâu tiêu chuẩn với sàn nhà.
Đau quá! Anh giai tóc vàng đứng lên, xoa nắn cái ót đáng thương của mình, bất mãn ồn ào: “Này, rõ ràng nói mỗi người một lần mà!”
“So what” Salazar phiêu mắt liếc nhìn anh, thản nhiên trả lời, “Đổi ý, không được hả?”
“Hứ, âm hiểm giả dối cũng đâu phải do anh nói, nhất định là tên Dumbledore dạy Nón phân viện!”
Salazar khịt mũi hừ lạnh, mặt nhăn nhó. Ông đây cứ khó chịu đấy, làm gì nhau? Nhưng, không phải vì cái này…
Chợt nhớ ra điều gì đó, anh giai tóc vàng cười đến hai chữ đê tiện viết hẳn lên mặt, ôm thắt lưng Salazar “Thân mến, có phải… hôm qua anh săn sóc không tốt không?
Salazar đen mặt, tờ báo trong tay đột nhiên trở thành bột phấn, toàn bộ đều bay về phía gương mặt đẹp đang chìa tới.
Anh giai tóc vàng nhanh chóng tránh né, “Không bằng chúng ta đến Hogwarts chọn hai đứa nhỏ, thu làm học đồ đi, xem bọn chúng ai công ai thụ!”
“Godric, anh quá nhàm chán.”
“Như nhau thôi!”
“Tùy anh.”
Vừa dứt lời, Godric đã giơ tay kéo Salazar, độn thổ tới mật thất của hai người ở Hogwarts – một căn phòng hỗn hợp hai màu xanh lá với đỏ vàng, hai loại màu sắc trái ngược nhau trong cùng một căn phòng lại có cảm giác hài hòa đến quỷ dị.
“A, thật là hoài niệm! Từ sau khi chúng ta ngủ say thì trở về lần nào đâu. Ngủ đến bảy trăm năm, du lịch vòng quanh thế giới ba trăm năm, chúng ta gần một ngàn năm không về rồi đó!” Godric nhảy lên giường lớn trải đệm màu đỏ vàng, hưng phấn lăn mấy vòng.
“Xem ra ma lực rất cường đại, bùa chống bụi của anh qua một ngàn năm vẫn còn này!”
Salazar không thèm để ý con sư tử đang hưng phấn tới động kinh nào đó, tao nhã bước tới ngồi lên sa lông màu bạc ở góc phòng. Ái chà, đúng là không tồi nha một chút bụi cũng không có.
“Ờ mà, anh biết hai đứa nhỏ không tồi, rất hợp làm học trò của chúng ta.” Khóe miệng Godric gợi lên một độ cung giảo hoạt.
“Ai?” Salazar không mấy để tâm, hỏi.
“À, một đứa thuộc nhà Potter, là một thuần huyết, mẹ thằng bé tuy là xuất thân Muggle, nhưng độ tinh khiết ma lực không thể chê, thằng bé là Kẻ Được Chọn của Giới pháp thuật, oắt con đó còn có thể sống sót sau lời nguyền chết chóc nữa đấy! Còn một người thuộc nhà Prince, là một máu lai, bà mẹ Eileen của hắn bị gia tộc Prince xóa tên, bất quá giờ gia tộc Prince chỉ còn mình hắn, phải để cho hắn thừa kế gia tộc Prince, đúng rồi, hắn rất am hiểu độc dược!”
Trong đầu Salazar xuất ra hình ảnh: Một thanh niên thân hình cao to, vạm vỡ, ma lực tinh thuần, lớn lên trong một gia tộc thuần huyết có giáo dưỡng tốt đẹp. Thế gia quý tộc của Giới pháp thuật như nhà Potter, nhất định lễ nghi quý tộc sẽ rất tốt! Một người khác, gầy yếu thấp bé, từ nhỏ lớn lên ở Muggle, mãi đến mười một tuổi mới được tiếp xúc ma pháp. Suốt ngày đứng trước vạc nghiên cứu độc dược, một con mọt sách dinh dưỡng không đầy đủ, nhất định mặt mày hắn luôn tái nhợt, thân hình nhỏ bé yếu ớt, hơn nữa, không hề có lễ nghi đáng nói. Loại con nít thế này, để cho con sư tử nào đó dạy thì tốt hơn nhỉ, dù sao để con sư tử kia dạy độc dược, anh yên tâm.
“Potter.” Salazar nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Hớ, sao em có thể làm vậy, thế là không công bằng, anh nhất định sẽ thua!” Godric giả vờ rên rỉ, ” Vậy được rồi, anh chỉ có thể đến dạy Prince!”
Godric cố gắng mím môi, không thể cười, không thể cười! Không thể đắc ý!
Cha mạ ơi, Merlin ơi, vì sao Salazar nhà anh lại đáng yêu tới vậy chứ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Báo trước chương tiếp theo cố nhân gặp lại