Chương 44: Các kiểu gặp phụ huynh
(Part 3)
Edit: Quân
oOo
Từ nhà Longbottom đi ra, Harry và Snape tản bộ không mục đích trên con đường nhỏ.
Từ khi xác định quan hệ đến giờ, có lẽ vì phương pháp xác định có chút… Cuối cùng còn bị Salazar và Godric phát hiện nên khá là xấu hổ. Thành ra, mấy bữa ray hai người không có không khí tình nhân gì cả.
Tối đa cũng chỉ là từ cãi nhau biến thành ngọt ngào mà lúng túng trong im lặng hoi.
Kỳ thực không thể nào trách Snape được, mà Harry càng không cần phải nói. Ngày nào đó, khi Xà tổ đại nhân tận mắt nhìn thấy Tiểu Harry được ảnh tận tay giáo dục bị Snape ăn sạch sẽ liền vô cùng trong lòng. Vấn đề chủ yếu là, anh vậy mà thua!
Đương nhiên, Salazar sẽ không dễ dàng thừa nhận mình thua. Anh quyết định, nhất định phải hòa nhau một ván. Vì vậy, sau giờ cơm chiều mỗi ngày, Salazar đều bắt Harry ra đặc huấn.
Salazar bây giờ đang vô cùng hối hận vì quyết định kiên trì dạy dỗ lễ nghi cho Harry hồi đầu của mình. Giờ nghĩ lại, vẫn là sức mạnh quyết định mọi thứ!
Mỗi khi Salazar kiểm tra tới lui việc huấn luyện Harry, Godric đều dựa vào tường tà tà cười vẫy tay với Salazar. Sau khi từ chỗ lão sư nhà mình biết được mục đích của Salazar…
Xà Vương đại nhân không khỏi đen mặt. Chuyện này căn bản là không thể được chứ? Còn nữa, Salazar Slytherin các hạ sao còn nhàm chán tới mức đồng ý làm một vụ cá cược nhìn vào đã biết thua thế này?
Lẽ nào nhìn anh còn không bằng một Potter lùn tè thước tư kia hả?!
Vì sao Slytherin các hạ không thu mình làm học đồ… Xà Vương đại nhân nhìn Sư tổ đại nhân cười đắc ý bên cạnh, mặt mang oán niệm.
Muốn đổi lão sư có được không?
Hậu quả của việc Sư tổ đại nhân đắc ý là, mãi đến khi học kỳ kết thúc, Snape và Harry gần như không có thời gian ở riêng cùng nhau. Harry bị huấn luyện cường độ cao ba bốn canh giờ mỗi ngày đày đọa gần chết, chờ quay lại chỗ Snape, Harry mà còn được sức để đi tắm mà không ngủ trong bồn tắm là mừng rồi.
Giờ vất vả lắm hai người mới được ở cùng nhau, Harry đi cạnh Snape mà cứ lén ngước nhìn anh. Ừm, từ nét mặt anh cho thấy, tâm tình ảnh chắc là không tệ lắm.
Chỉ có điều, bạn học Harry, cậu làm cách nào để đoán được tâm tình Snape không tệ từ cái bản mặt không đổi sắc của Snape hay vậy? Thực chất, dù trong lòng Xà Vương đại nhân có tức giận hay vui vẻ thì mặt ổng cũng có thay đổi miếng nào đâu…
Chẳng qua, từ sau ngày đó, Snape chưa từng chủ động đi tìm cậu. Lòng Harry yên lặng suy tư, lẽ nào chuyện ngày đó chỉ là cơn xúc động nhất thời của Snape? Có phải hôm đó Snape uống nhiều nên vậy không?
Harry chán nản cúi đầu. Okie! Chắc hẳn là vậy rồi. Dù sao, Snape thích mẹ mình từ nhiều năm về trước rồi mà.
Thậm chí, ảnh có thể vì mẹ mà bảo vệ mình tới giây phút cuối cùng trong sinh mệnh, thậm chí tới linh hồn sau khi chết vẫn đi theo bảo vệ mình mà.
Loại tình cảm sâu đậm như vậy sau có thể vì mới hai năm chung đụng với mình mà thay đổi được!
Quả nhiên là cậu nghĩ quá nhiều rồi sao? Harry chậm rãi bước đi, cúi đầu mang đầy tâm sự.
Phía trước, Snape nghe tiếng bước chân của Harry nên tự động điều chỉnh tốc độ của mình. Nhưng anh phát hiện, tên quỷ khổng lồ con này càng đi càng chậm.
Bên kia, Harry-miên man suy nghĩ-Potter càng nghĩ càng uể oải. Hư Thậm chí Severus còn chưa tự nói thích mình, dù hai người có bên nhau, cũng chỉ do mình buộc anh ấy phải thích!
Lẽ nào, Snape coi mình như thành thế thân của mẹ?
“Ối!” Harry rên thảm. Harry vẫn luôn cúi đầu bước đi nên không chú ý tới Snape đã dừng lại, đâm thẳng luôn vô người Snape.
“Tôi giả thiết, cậu Potter sẽ không tính đổi Animagus của mình thành ốc sên đó chứ? Hoặc có lẽ, là một con rùa đen?” Snape nhướn mày.
“Dĩ nhiên là không.” Harry tức giận trả lời.
Snape ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Harry. Đôi mắt nọ y như một viên đá đen sâu không thấy đáy.
Nhưng, Harry tìm thấy chính mình trong đó. Nó chỉ chứa duy nhất mình cậu.
“Lại hục hặc gì đây, hử?” Snape không biết nên nói sao. Người này thật sự cho rằng mình chỉ có mười hai tuổi thật đó hả? Suốt ngày y như thằng nhóc con, thật không có chút chính chắn nào hết!
Kỳ thực, Harry đặt rất nhiều hi vọng vào đoạn tình cảm này. Nhưng, nhưng vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Mình trong miệng Snape vẫn luôn là nhóc quỷ khổng lồ các loại, còn có đôi mắt xanh giống Lily và gương mặt y hệt James, Gryffindor kích động, ngu xuẩn, lỗ mãng…
Vì đời này, hai người sống chung hòa bình nên mới hóa giải được hiểu lầm. Đến giờ, ặc… có lẽ là người yêu nhỉ? Harry cảm thấy mình quá hạnh phúc! Nhưng, Merlin này, ngài sẽ tốt bụng cho tôi nhiều hạnh phúc như mong muốn vậy sao? Harry lặng lẽ nghĩ.
“Không có gì.” Harry lắc lắc đầu, mỉm cười.
“Vậy nhanh lên.” Snape không nhìn ra được gì từ trong mắt Harry. Anh không muốn dùng Triết Tâm Trí Thuật với Harry. Đứng lên, phủi phủi trường bào.
Harry định tiếp tục theo đuôi Snape thì kinh ngạc nhìn Snape nắm lấy tay mình. Snape có chút không được tự nhiên giải thích, “Vầy… có thể nhanh hơn.”
Harry vui vẻ gật đầu, “Ừm, vầy có thể nhanh hơn đó. Không sai! Chính là như vậy!” Harry có chút kích động nho nhỏ. Hai người cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của người yêu rồi há?
Nắm tay?
Mồ hôi Harry, kỳ thực cưng đã công chiếm//toàn bộ của Snape rồi mờ.
Harry cảm nhận độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay. Bàn tay nắm lấy cậu sở hữu những khớp xương thật rõ ràng, hơi thô ráp, còn có mấy nốt chai. Tay kia mạnh mẽ bỏ vào trong túi áo.
Thật muốn cứ nắm tay nhau như vầy mà đi mãi.
“Được rồi, khi nào rảnh mang tôi đến biệt thự Potter nhìn thử đi. Lần trước, không phải em nói bức họa của mẹ em ở trong biệt thự Potter sao?”
Nhưng… chỉ vài lời này của Snape đủ đánh tỉnh cậu từ trong giấc mộng của chính mình.
Quả nhiên… Harry thầm cười khổ một tiếng. Ngẩng đầu đã mang vẻ mặt mỉm cười, “Được, vậy giờ luôn đi!”
Không chờ Snape nói gì, Harry đã ấn lên chiếc nhẫn trên tay. Nháy mắt, giống như bị một cái móc câu móc vô rốn, chẳng qua… Harry không có tâm tình nào để thấy có thích hay không…
Cũng chính trong nháy mắt này, hai người tới cửa biệt thự Potter.
Harry giả vờ vui vẻ dẫn Snape đến căn phòng đặt bức họa của James và Lily. “Vào đi thôi, mẹ em nhất định rất nhớ anh!”
Harry đẩy Snape vào trong phòng, nhưng mình thì không bước vào.
“Em tới phòng truyền thừa sửa sang lại ít tư liệu, anh xong rồi thì tìm đại bức họa nào đó đến thông báo cho em ha!” Harry dùng âm thanh rất lớn nói với Snape. Bởi vì, nếu cậu dùng giọng điệu bình thường, Harry sợ âm thanh mình sẽ run mất.
Không tiền đồ! Mày còn muốn giành đàn ông với người mẹ đã chết của mình nữa hả!
Harry khép cửa lại hộ Snape, sau đó lặng lẽ đến phòng truyền thừa.
Quả nhiên, anh ấy không thể quên Lily. Dù Lily đã có James, dù Lily đã cùng James sinh ra mình, dù Lily đã thành bức họa nhiều năm như vậy.
Slytherin cố chấp không? Giờ cậu đã biết.
Mình chẳng qua chỉ là một vật phẩm thay thế mà thôi.
Harry định lấy vài tư liệu luyện kim trong phòng truyền thừa, nhưng trong lúc lơ đãng, Harry lại phát hiện mình lấy ra thật nhiều tư liệu về phương diện độc dược.
“Ặc, okie, tài liệu này không chừng sẽ có ít cho ba mẹ Neville hén?” Harry tự tìm cái cớ cho chính mình.
“Hớ, nhóc con, con bị gì vậy?” Một bức họa lão tổ tông nào đó mở miệng.
Harry lười xét xem gia gia đó có bối phận thế nào, chỉ mở miệng, “What?”
“Rất hiếm người vào phòng truyền thừa lại mất hồn mất vía như con á! Con xem, con đạp lên một bản bút ký bùa chú kìa.”
“Ớ?” Harry cúi đầu, quả nhiên! Harry nhảy nhỏm né ra, nhặt bản bút ký quý hiếm nọ lên, phủi phủi bụi trên bìa.
“Xin lỗi.” Harry thành thành thật thật cúi đầu chờ ăn mắng.
“Không sao đâu! Thứ đồ chơi này trong phòng còn nhiều lắm. Hơn nữa, trên bìa có bùa chống bụi, con đạp không bẩn đâu.”
Harry kéo kéo khóe miệng co rút. Ặc, vậy có phải đang ám chỉ cậu có thể đạp thêm hai cái không?
Quả nhiên, nhà Potter chẳng mấy ai khuôn khổ cả. Harry không khỏi yên lặng phun tào lão tổ tông của mình!
Bên kia, người đầu tiên tiếp đón Snape khi nào phòng không phải là Lily dịu dàng, mà là…
“Ế! Snivellus! Mày ở đây làm gì!” James nội giận đùng đùng xuất hiện, còn ngây thơ che trước mặt Lily.
“Con trai mày dẫn tao tới.” Snape bất mãn nhìn James trong bất họa không thể làm gì mình.
“Harry? Harry mang mày tới làm gì? Không, sai! Mày đã làm gì Harry! Sao mày bắt nó mang mày tới đây được?!”
“Ôi giời, James! Anh có thể ngu thêm chút nữa được không?” Lily không thể nhìn nổi, nhấc tay đẩy mặt ông chồng nhà cô ra.
“Hức, Lily, em đánh anh…” James bày ra vẻ mặt tổn thương sâu sắc nhìn Lily.
“Em có làm vậy hử?” Lily liếc James.
“Không có, là anh lo tay Lily em bị đau.” James lập tức bày ra nụ cười chân chó, xoa vai bóp lưng cho Lily.
Snape chỉ biết phỉ nhổ nhìn dáng vẻ sợ vợ của tên đáng khinh trước mặt.
“Được rồi, Lily, mình đến là để trò chuyện với cậu về chuyện của Harry.”
“What? Harry có liên quan gì tới mày?” James vốn đang tựa hết cả người lên Lily bất ngờ dán sát lên khung kính ***g ảnh, chỉ thiếu nước bò ra ngoài thôi đó.
“Lily, mình nghĩ chuyện này không phải… ừm, dễ tiếp thu cho lắm, nhưng mình nghĩ, cậu chắc sẽ hiểu cho mình.” Snape khó khăn cân nhắc câu từ.
“Snivellus, mày muốn làm gì! Lily là của tao!” James vẫn chưa bất được trọng tâm, còn cho là Snape đang vòng vèo.
Snape yên lặng liếc nhìn thằng cha già vẫn ngu như xưa!
“Severus, mình nghĩ là cậu đang nói về cậu và Harry?” Lily vẫn cười ôn hòa như cũ, nhưng lời nói ra đủ làm James phát điên.
“Snivellus, mày dám ra tay với Harry! Hức, Harry đáng thương của ba!” James dán mặt vào khung kính, hận sao mình không thể ra ngoài được.
“Lily, mình hứa, mình sẽ mang lại hạnh phúc cho Harry. Mình sẽ luôn cùng nhóc, bảo vệ cho nhóc, cho đến tận khi… Dumbledore không thích đồ ngọt, thằng khốn cạnh cậu có thể thể xài đầu óc… Okie, cậu biết đó, ý mình là cho đến vĩnh viễn.” Lời hứa của Slytherin một khi đã thốt ra sẽ tuyệt đối không thay lời. Tai Snape có hơi phát nóng. Kế tiếp, Snape quay sang tên vĩnh viễn không biết xài đầu óc, “Về phần thằng ngu mày, tao sẽ để con mày đổi sang họ Snape.”
Lily kép cổ áo James, “Ầy, Severus thân ái, đừng để ý anh ấy. Mình nghĩ, mình nên chúc phúc cho cậu mà Harry.” Lily nháy mắt, “Severus, mình đã nói từ sớm, cậu sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Harry nhất định là rất yêu cậu mới mang cậu về ha!”
“Dĩ nhiên.” Snape không tự chủ kéo cong khéo miệng.
“Ôi không…” James bụm mặt biến mất trong bức họa.
Harry trong phòng truyền thu thập không chủ đích đang định ra ngoài. Nhưng, Snape và mẹ trò chuyện đủ chưa…
“Hức, cục cưng Harry đang thương của ba…” James lã chã chực khóc đột ngột xuất hiện trong bức tranh đối diện Harry, “Hức, lão nhân gia ngài từ từ, để con nói hai câu với con trai con đã.”
Vị gia gia không biết lớn bao nhiêu sờ ria mép, cười ha hả bỏ đi.
“Harry, nói cho ba biết, đây không phải sự thật đi! Nói đi, con không có tới với thằng khốn Snivellus đó đi.” Ánh mắt James cực kỳ nóng bỏng mong chờ, làm Harry nổi hết gai ốc.
“Ờm, thì đúng là vậy!” Harry hùa theo.
“Oh my god! Lẽ nào đây là sự thật! Harry, con con con sao lại tới với thằng cha Snivellus đó hả?! Bữa nay Snivellus còn tới cầu hôn con với Lily nữa chứ! Hức! Con trai James Potter mình vậy mà bị Snivellus lấy đi mất!” James đả triệt để rơi vào trạng thái oán niệm tan vỡ.
“Harry đáng thương của ba, con nhất định bị ép buộc đúng không… Harry… Harry! Dừng cái vẻ cười ngốc của con ngay!” James bất mãn nhìn Harry tự dưng ngẩn ra cười ngu.
“Ầy, xin lỗi, là do con không thể nào ngờ tới… Con… Ba ba, con thật vui vẻ ba biết không? Thực sự… Con không hề ngờ là anh ấy…” Harry-uể oải không tinh thần-Potter nháy mắt biến thành Harry-hăng máu gà nói năng lộn xộn-Potter.
“Harry, con không thể giả vờ một tẹo để an ủi ba ba đáng thương của bị tan nát cõi lòng của ba sao hả.”
“Oh, đừng giỡn ba ba, kỳ thực ba là bức họa đó.” Harry không nói không kịp nghĩ, sau đó nhìn thầy vẻ mặt cứng đờ của James mới kịp phản ứng, “Ặc, xin lỗi ba ba! Chỉ là… Ba ba, hẹn gặp lại! Con đi tìm Severus đây!”
Sau khi hồi phục lại cử động, James còn tìm đâu ra bóng dáng của Harry nữa.
“… Con lớn không thể giữ mà…” James yên lặng nhìn trời.
====
Lời người biên tập: Hôm nay wordpress thông báo, kỷ niệm tròn hai năm từ khi đăng ký đó – Tự dưng không biết làm gì. Thôi mang lên up một chương bị diếm từ lâu vậy =v=
P/s: Quân giờ đang ở quê, chuẩn bị gả đi rồi, không còn nhiều thời gian như hồi trước. Hố chắc sẽ lắp, nhưng không biết là chừng nào và bao lâu thì xong. Mọi người cũng thông cảm dùm Quân nha – Biết là nhà mình không ai hối chương đâu, nhưng Quân vẫn thấy thiệt là có lỗi luôn –