[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 57: Chương 57




Chương 55: Tiên tri ứng nghiệm

Edit: Liễu Quân

oOo

Harry đối với nội dung lời tiên tri rất để tâm, bởi vì từ tình huống hiện tại mà xét, lời tiên tri này có độ tin cậy rất cao.

Người yêu đẫm máu.

Người thân hiểu lầm.

Kẻ hận vô tội.

Hiện tại, nếu nói lời tiên tri nhằm vào Draco, vậy người yêu đẫm máu đã ứng nghiệm.

Nhưng, người thân hiểu lầm là chỉ ai đây? Người thân cận với Draco, Tom hiểu lầm? Khả năng không cao lắm. Pansy, Hermione, Neville, Blaise, còn cả… chính cậu, nhìn kiểu gì cũng sẽ không có khả năng hiểu lầm Draco mà?

Chẳng lẽ không phải bạn bè? Nhưng người nhà càng không thể nào chứ… Người nhà, hừm, cha đỡ đầu có tính không? Sev chắc cũng không thể nào đâu ha?

Về phần kẻ hận, Draco cũng đâu có hận ai đâu ta?

“Thật không hiểu nổi mà!” Harry gãi đầu, lời tiên tri của Trelawney thiệt tình… quá khó hiểu.

Draco cùng nằm trên giường với Tom, trên lưng Tom bị cào một đường, dù đã tránh nhưng chỉ bảo trì được cái mạng nhỏ mà không tránh được kiếp thương nặng. Vết thương trên lưng không phải chỉ xướt da đơn giản. Lúc đưa đến bệnh thất, mặt áo phía sau đều bị xé nát, vết thương sâu thấy cả xương.

Hagrid bị bà Pomfrey phun cho một trận. lớp Bảo Vệ Sinh Vật Huyền Bí và lớp Độc Dược, à kể cả lớp Bay đều bị bà Pomfrey cho vào sổ đen.

Tên tắt là Tam Đại Hắc Khóa.

Snape dù rất khó chịu, nhưng anh nghĩ thầm, may mà người bị thương không phải con đỡ đầu nhà anh hay là Harry.

Ừm, Dark Lord tiền nhiệm và vân vân, không dễ chết tới vậy!

Dùng thuốc đặc hiệu Snape mang tới bôi lên vết thương xong, giờ miệng vết thương đã bắt đầu khép lại. Chẳng qua vết thương quá sâu, hiện giờ trên lưng vẫn còn vết sẹo cực kỳ dữ tợn.

Sắc mặt Draco cực tệ, nhìn thấy Tom yên lặng nằm trên giường mà tim như bị tay ai siết chặt, thật đau thật đau.

Draco nhìn vết máu vẫn còn lưu lại trên vết thương đáng sợ, yết hầu tựa như bị bóp nghẹn, nói không nên lời. Lúc cậu nhào ra đó, nếu không có Tom che chở, vậy vết thương này hẳn là sẽ xuất hiện trên người cậu, có thể, có thể càng sâu hơn.

Tom nằm trên giường hai ngày không tỉnh, Draco cũng ngây người bên giường hai ngày, cơm nước đều do Snape bảo Gulf đưa qua cho cậu.

Đám Harry cũng từng tới khuyên rồi, kết quả mọi người phát hiện, một khi Draco mà cố chấp rồi thì tới chín con quỷ khổng lồ cũng kéo không lại.

Rốt cuộc Draco trốn học hai ngày, chẳng qua tất cả giáo sư đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Giáo sư trẻ tuổi thì cảm động với thâm tình Draco dành cho Tom. Giáo sư lớn tuổi có nhiều kiến thúc hơn thì rất bất đắc dĩ, hàng này là của nhà Tom Riddle, bọn họ có thể làm gì giờ?

Các giáo sư tuyệt đối không nhát gan, vấn đề không trái với nguyên tắc, nên cứ qua loa mà bỏ qua là được.

Chẳng qua, tin tức này vẫn kinh động tới Lucius. Lần này không phải Snape báo, mà Lucius tự biết.

Là một trong các cổ đông của Hogwarts, Lucius tự nhiên có cơ sở ngầm của mình. Ví dụ như… gia tinh cũng là một trong số đó…

Khi lấy được báo cáo, Lucius nhanh chóng chạy tới, bắt gặp màn trình diễn tình yêu thâm sâu mưa ngâu lất phất của hai đứa ngốc…

“Rắn con.” Thanh âm uy nghiêm của Lucius làm Draco run bắn, quay đầu nhìn lại, sặc, sao phụ thân đại nhân nhà cậu lại xuất hiện trong này.

“Ba ba.” Draco đứng phắc dậy, vội vã lau đi nước mắt trên má, cố gắng khôi phục vẻ mặt tiêu chuẩn của mình, ừm, mặt không đổi sắc.

“Con giờ là sao đây?” Lucius nhíu mày, “Nghe nói, đã hai ngày rồi con chưa đi học?”

“Dạ.” Draco cúi đầu.

“Lý do.”

“… Cậu ấy.” Draco chỉa chỉa Tom còn đang nằm trên giường bệnh.

“What? Con đúng là… thật sự… xác định?” Lucius không tin nổi, trước đó anh còn cho rằng Rắn con nhà anh bị cưỡng bách cơ.

Dù sao, Tom này, này, này nói sao cũng coi như nửa Dark Lord đúng chưa… Quan trọng hơn là, Tom cũng không phải bé gái thơm thơm mềm mềm… Giờ mới năm nhất, có cần phải rễ tình đâm sâu kiểu vại không!

“Cậu ấy vì bảo vệ con mới bị thương!” Draco mạnh mẽ ngẩng đầu hét lên với Lucius. Hai ngày nay cậu sắp bị áy náy và tự trách lăn qua lăn lại tới điên rồi. Nếu không phải vì cậu, lấy bản lĩnh của Tom chắc đã tránh thoát rồi không chừng.

“Cái gì? Không phải ba đã nói với con là bằng mã nguy hiểm cỡ nào rồi sao hả?” Lucius nổi giận, “Lẽ nào còn không đọc thư ba gửi?”

“Xem rồi. Đó là chuyện ngoài ý muốn! Hơn nữa, con đâu có…” Draco muốn giải thích, nhưng Lucius đang nổi giận không để cậu tiếp tục.

“Gần đây lá gan con ngày càng lớn ha! Con có nghĩ tới nếu người nằm trên giường là con, ba với mẹ con có bao nhiêu lắng không! Còn nữa, lỡ như con có chuyện gì thì cả cái gia tộc nhà mình phải làm sao? Ba với mẹ con phải làm sao!” Lucius nhìn Tom còn đang hôn mê nằm đó, càng kích động không đè nén được. Anh thật không dám nghĩ tới, nếu một vuốt này chộp lên người Draco thì anh bây giờ sẽ thành cái bộ dạng gì.

“Con, con sai rồi.” Draco thừa nhận sai lầm. Lần này, cậu không hề đúng. Nhưng nếu nghiêm túc truy cứu nguyên nhân chuyện này, cũng không tính là do cậu trêu chọc!

Cậu cũng có một xíu xíu vô tội đọ…

Chẳng qua, trong mắt Lucius thì đã xác định rồi…

Thằng con không bớt lo nhà anh, nhất định là thích cái con bằng mã nghe nói rất đẹp kia, rồi sau đó trong quá trình phục tùng khẳng định xảy ra vấn đề gì đó nên chọc giận con bằng mã táo bạo đó… Chẳng qua, thằng nhóc này không nghĩ thâm tình tới vậy nha…

Lucius thầm tăng cho Tom vài điểm.

“Vì sự lỗ mãng của con, không chỉ bản thân gặp nguy hiểm mà còn để người khác vì nó mà trả giá lớn.” Lucius dần dần tìm về lý trí, bắt đầu tính sổ với Draco.

“Con…”

“Khỏi nói nhìu. Gia quy Malfoy… hai trăm lần!” Lucius nhẫn nhẫn tâm, hừ, oắt này quá thiếu chỉnh đốn!

“Dạ.” Draco bất đắc dĩ nhìn ba ba nhà mình đang giận dữ.

Giờ không nên giải thích thêm bất kỳ điều gì nữa mới là cách giải quyết tốt nhất.

Draco thâm tình nhìn Tom nằm trên giường, thân ái mau tỉnh đậy đi, cậu mau tỉnh dậy đi mà… Chúng ta cùng chép! Đừng bỏ lại mình tôi! Hai trăm lần…

Như là cảm nhận được ánh nhìn “nóng bỏng” của Draco, Tom rên / rỉ một tiếng, cố gắng nhấc mí mắt nặng trình trịch lên, ánh sáng trong bệnh thất với cậu mà nói vẫn có chút mãnh liệt, Tom híp mắt lại, chớp a chớp, ôi, hình như cậu ngủ lâu lắm rồi thì phải… Vừa nãy là giọng ai, à, ai đang quở trách Rắn con nhà cậu, grào, ngay cả chính cậu còn luyến tiếc nói bảo bối một câu, ai dám!

Chẳng qua…

Lưng ngứa quá, ai tới gãi cho tui cái coi!

“Tom!” Draco kinh ngạc phát hiện, Tom hôn mê hai ngày nay đã tỉnh.

“Dra… Draco…” Tom khó nhọc quay đầu, í, sao có tận hai cái đầu vàng lóng lánh dọ…

À, cha vợ đại nhân…

Mà khoan, cha vợ đại nhân!!

“Bác trai, xin… xin đừng trách Draco, đều là… là lỗi của con.” Tom thành khẩn nhận sai, khụ, nếu hơm phải tại cậu sính anh hùng, thích khoe khoang thì chính cậu cũng sẽ không bị thương.

“Cậu đừng giải thích cho nó.” Lucius còn đang nổi nóng, trong lòng thì chắc mẩm rằng thằng nhóc thúi nhà mình chơi trội mới cho hàng này có cơ hội vớ được cái mũ người bảo vệ. “Chẳng qua, cậu đã bảo vệ người thừa kế nhà Malfoy, ta đại biểu cho gia tộc Malfoy bày tỏ sự cảm tạ với cậu. Nếu lần này điều trị không hết dẫn đến cậu bị tàn phế, nhà Malfoy nhất định sẽ phụ trách toàn bộ sinh hoạt phí và tiền chữa bệnh nửa đời còn lại của cậu.”

Lucius hơi áy náy, có chút đồng tình. Huầy, chưa từng có ai an toàn đi ra từ móng vuốt bằng mã…

Hơn nữa, một trảo này nghe nói còn thấy tới xương, nói không chừng người này phải nằm liệt trên giường tới hết đời, Giới phép thuật không phải bệnh gì cũng có thể trị. Hiện tại, anh chỉ có thể may mắn vì một trảo này không nằm trên người Rắn con nhà anh.

Tom mơ hồ cảm thấy, hình như Lucius hiểu lầm chuyện gì đấy, nhưng giờ, có vẻ tình thế đang có lợi cho cậu.

“Không thưa bác trai, ngài không cần cảm tạ con, con là cam tâm tình nguyện. Tình nghĩa của con với Draco có trời đất chứng giám! Bác trai, ngài có thể cho phép con với Draco đính hôn được không?” Tom nhợt nhạt nhưng vẫn nghiêm mặt, làm ra dáng đang cố chịu đựng dữ lắm, ý đồ cảm động Lucius.

Okie, cậu thật sự đang nhẫn nại, nhưng không phải nhịn đau, mà là… lưng ngứa quá!

“Việc này…” Lucius rất ư là phiền muộn. Kỳ thực anh quá chừng không muốn một đứa con dâu như thế… có lẽ phải nói là con rể?

Hiểu lầm này hình như có hơi lớn?

Draco dường như cảm giác được có gì đó sai sai, nhưng cậu lựa chọn, trước khi biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì ngậm chặt miệng.

Tom dùng sức nháy mắt với Draco, cầu hôn có thành công hay không chỉ chờ xem cửa ải ngày hôm nay đọ!

Thân ái, vì tương lai hạnh phúc của chúng ta, Merlin phù hộ, nhất định em phải hiểu ám chỉ của tôi đó! Thành bại chỉ trong một lần này! Khó khăn lắm mới có một cơ hội tốt thế này, không nắm chặt thì quá xin lỗi với lần bị thương này của cậu rồi!

Vạn hạnh chính là, Draco thế mà hiểu đám chớp mặt loạn xạ vừa rồi của Tom, bắt đầu phối hợp.

“Ba, con tin tưởng cậu ấy, ngày đáp ứng đi!” Draco chạy đi cầu tình với Lucius, “Tom vì bảo vệ con mới bị thương, con tin cậu ấy nhất định yêu con thật lòng.”

“Cái bộ dạng này của cậu ta, nói không chừng sau này không đứng dậy được nữa, con còn muốn? Draco, con là một Malfoy, con muốn hạng người gì mà không tìm được, con thích con trai cũng không sao hết, ba có thể phái người đi tìm cho con, dạng nào cũng được, con không phải cậu ta thì không được sao?” Lucius cực kỳ khó ở, hầy, hàng này ai nuôi lớn vậy? Sao cùi chỏ chỉa ra ngoài rồi!

“Vâng, không phải cậu ấy thì không được.” Draco cố chấp gật đầu.

“Con!” Lucius bị tức muốn chết, “Bầu bạn của Malfoy không thể là người tàn phế! Bị bằng mã cào không chết cũng tàn, ba không có khả năng cho con cùng một chỗ với kẻ tàn phế!”

“Nếu con có thể tốt lên thì sao?” Tom sáng mắt, nhanh chóng nắm lấy cơ hội.

“Chờ cậu tốt rồi hẳn nói!” Lucius không thèm quan tâm.

“Nếu con có thể tốt lên thì sao?” Tom tuyệt đối không buông tha. Ngày hôm nay nhất định phải để Lucius nhả ra.

“Nếu cậu có thể tốt lên, tôi nhất định sẽ cho hai đứa đính hôn!” Lucius bĩu môi, nghĩ thầm, chuyện này trên cơ bản không có khả năng.

“Tốt! Một lời đã định!” Tom tràn ngập tự tin đáp lời.

“Chờ đã! Tôi không có khả năng để Draco chờ cậu cả đời, chúng ta hẹn một cái kỳ hạn đi.” Lucius híp mắt, nhà Malfoy vẫn cần phải nối dõi tông đường cơ mà.

“Cha, con không cần người khác!” Draco có chút tức giận. Lẽ nào ba ba cậu luôn tôn trọng muốn cậu cưới người khác?

“Con câm miệng cho ba!” Luciuc tức.

“Cậu khoan hẳn nói!” Tom nhìn chằm chằm.

“Tui…” Draco yên lặng ra góc phòng vẽ vòng tròn.

“Bác trai, ngài nói rất có lý. Vậy chúng ta hẹn một cái kỳ hạn đi. Ngài nói, đại khái bao lâu?” Tom cười híp mắt hỏi Lucius.

“Tôi cũng không làm khó cậu, chỉ cần trước khi Draco tốt nghiệp cậu có thể hồi phục là được. Khi nào khỏe, lúc đó đính hôn.” Lucius nghĩ mình là trưởng bối, không nên quá hèn hạ, nên cho hàng này thêm vài năm.

“Được, cảm ơn bác trai!” Độ cong trên khóe miệng Tom thật làm cho da đầu người ta tê dại mờ.

Người bình thường bị bằng mã cào đúng là không chết cũng tàn.

Nhưng, Tom Riddle cậu là người bình thường sao?

Xùy!

= = = = = = =

Lời editor: xốc tay nãi tui chỉ ghé qua ngó cái thôi, đi típ đây

Khụ, đúng hai mươi ngày… Giáng sinh an lành và hạnh phúc nhé > 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.