Chương 61: Thi đấu Tam Pháp Thuật – Part3
Edit: Liễu Quân
oOo
Bên trong phòng nhỏ, Harry yên lặng mắt đối mắt với Draco một hồi, sau đó Draco nháy nháy mắt tỏ vẻ vô tội, Harry nhíu nhíu mày, hai người vỗ vai nhau. Ờm, giao lưu hoàn tất.
Krum và Fleur ngồi kế bên trợn tròn mắt, hai cái đứa này đang nói chuyện với nhau đó hả?
Okie! Tiếp theo cho mời Thần phiên dịch!
Mỗ tây: Đúng vậy, không sai, tui chính là Thần phiên dịch, ờm, xin hãy gọi tui là Thần Dịch!
Draco 【 mắt nhìn mắt】: Hi, Harry, mình tới rồi…
Harry 【 mắt nhìn mắt】: FML, sao bồ lại tới đây!
Draco 【 chớp mắt vô tội 】: Sao mình biết được. Mình căn bản không hề báo danh có được không!
Harry 【 nhíu mày】: Có người chỉnh bồ?
Draco 【 vỗ vỗ vai Harry】: Bạn thân, bồ phải bảo vệ mình đó!
Harry 【 vỗ vỗ vai Draco】: Nghĩ đẹp! Tìm Tom nhà bồ đi!
Trên đây chính là đoạn giao lưu như thần của hai đứa… Ờm, phiên dịch xong, mỗ tây cút ngay…
Bà Maxime và Karkaroff đen mặt đi vào. Sắc mặt của Dumbledore cũng không tốt chút nào. Đương nhiên, kỳ thực vấn đề ông phải lo lắng càng nhiều hơn.
Snape và McGonagall đi theo sau Dumbledore, sắc mặt của hai người đều không quá tốt. Snape là vì đột nhiên phát sinh chuyện xấu ngoài kế hoạch, còn McGonagall lại vì lo lắng cho hai nhóc con. Lần này, sao người được chọn toàn là con nít mười bốn thế này! Quá ẩu tả!
Có đạt được quán quân cuộc tranh tài hay không cũng không quan trọng mấy. Quan trọng là… căn cứ theo tình báo của Snape và Harry, rất có khả năng Voldemort sẽ sống lại trong trận thi đấu lần này. Hơn nữa, căn cứ theo lời của Sư tổ đại nhân thì nhất định phải để Voldemort sống lại một lần mới có thể giải quyết triệt để.
Mặc dù ba vị người sáng lập tức giận đã tìm được bảo bối của mỗi người, hơn nữa còn tinh lọc hết Horcrux bên trong để Tom hấp thu rồi, nhưng… vẫn còn cái nhẫn nhà Gaunt với Nagini chưa được giải quyết.
Chỉ là, cái nhẫn nhà Gaunt còn chưa tìm được cách phá giải lời nguyền, Nagini căn bản không biết giờ đang ở nơi nao.
Nếu nói về cái có thể giải quyết thì hiện giờ bọn họ chỉ đành để Vodemort sống lại rồi xử gã thôi.
Draco nhìn sắc mặt Dumbledore, nghĩ nghĩ rồi mở miệng giải thích: “Hiệu trưởng, con không hề báo danh, vì sao…”
“Đứa nhỏ, chuyện này rất phức tạp. Nhưng trò xác định rằng mình thực sự không có ném tên vào?” Dumbledore nắm vai Draco.
“Đương nhiên không có! Slytherin muốn báo danh đều do Harry giúp chúng con báo danh một lượt. Harry đi báo danh rồi con cần gì báo danh nữa chứ!” Draco thầm khóc chạy, oa, cái đám ngốc đó, Chúa Cứu Thế đã báo danh rồi, mấy bây đi báo danh làm gì nữa, lãng phí da dê hả!
Một đám ngu không phân biệt nổi chân tướng…
Dumbledore thuyết phục hai vị hiệu trưởng – hiển nhiên không dễ chọc – còn lại, tiêu tốn rất nhiều công phu mới làm hai vị kia miễng cưỡng đồng ý. Crouch cũng liên tục nhấn mạnh về khế ước phép thuật của Chiếc Cúp Lửa, cho nên số lượng dự thi vẫn là con số bốn.
Harry rất cạn lời, nhưng cũng hết cách. Cái số mệnh đáng sợ này thật là…
Chẳng qua, nếu truyền thống Thi đấu Tam Pháp Thuật chính là ăn gian, vậy cũng đừng trách cậu không khách khí. Harry quyết định, lần này ứ xài cái chổi đi mạo hiểm nữa đâu… Sev nói rồi, nếu cậu còn dám dùng cách đó, huầy, Sev nói thật ra nhà Prince và nhà Potter đều có gia quy đó, bằng không thì phòng làm việc Độc dược cũng còn rất nhiều điển tịch.
Cho nên, cái loại phương pháp xài chổi này hãy để dành lại cho Draco đi! Harry vô sỉ nhìn trời.
Nói đơn giản hai câu, các dũng sĩ trở về chỗ của mình. Draco và Harry thì bị Snape mang đi.
Ờm, còn có thêm một Tom không mời mà tới? Okie, bốn người đủ một bàn mạt chượt ròi.
“Tình huống gì đây, Draco?” Snpae nhíu mày, thằng oắt này không muốn sống nữa?
“Muốn con nói mấy lần mấy người mới tin đây hả!” Draco hết nói nổi, “Thiệt tình là con không có có!”
“Sev, em tin tưởng Draco!” Harry đứng ra.
“Òa òa, Harry, chỉ có mình bồ tốt với mình thôi!” Draco củm động quá chừng.
“Sev, anh thử nghĩ đi, Chiếc Cúp Lửa đã chọn em rồi sao có thể chọn bồ ấy được! Thực lực của tụi em căn bản không nằm trên cùng một đẳng cấp có được không!”
Draco 【 lăn vô góc tường vẽ vòng tròn 】: A, a, a
Tom mở miệng: “Okie, dù nó là sự thật, nhưng Potter, cậu đừng có nói ra chứ!”
Snape liếc nhìn ba người, “Nếu chuyện đã thành ra như vậy, vậy tiếp theo chúng ta dành thảo luận cách giải quyết thôi!”
“Thảo luận cái gì chứ! Đề thi còn chưa có biết đâu…” Draco tiếp tục vẽ vòng tròn.
“Lẽ nào bồ không biết…” Harry giở trò nói.
“Trong Thi đấu Tam Pháp Thuật thì gian lận chính là…” Tom tiếp nối.
“Một đại truyền thống.” Snape tổng kết.
Draco 【 khóc chạy 】: Ba người các người thông đồng khinh bỉ tui!
“Hứ!”
“Hừ!”
“Ừ.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cửa thứ nhất sẽ là lấy một cái trứng từ chỗ của rồng.” Snape nghĩ, thời gian làm hề kết thúc, vẫn là nhanh nhanh đi vào chính đề thôi.
“Cách cũng chỉ có mấy cái kiểu công kích, mê hoặc, à còn cả trực tiếp xông vô cướp nữa.” Harry cung cấp chủ ý.
“Nếu như là rồng… thật ra mình có một chủ ý.” Draco bất ngờ hồi máu sống lại.
“Cái gì?” Snape hỏi.
“Đổi trắng thay đen.” Draco cười đắc ý, “Nếu như ta rút đi một con rồng dành cho trận đấu, lại nếu như Norbert là rồng dự bị, thì một màn diễn con đẩy nó ngã hoàn toàn không thành vấn đề!
“Vậy cũng được nữa hả?” Harry cạn lời, đổi rồng nào có dễ như vậy.
“Khá thú vị đó.” Snape không phủ quyết ngay lập tức, cũng không hề phun nọc độc với cái chủ ý điên cuồng này.
Harry ai oán, quả nhiên là con đỡ đầu thì có đãi ngộ khác biệt mà…
“Nếu con rồng ban đầu xảy ra ngoài ý muốn thì chắc chắn thay đổi không kịp, nhưng nếu bọn họ phát hiện thêm một con rồng ở gần sơn cốc thì…” Draco nở nụ cười tà ác.
“Vậy phải làm gì để con rồng ban đầu xảy ra chuyện ngoài ý muốn?” Harry tò mò, rồng thuộc thành phần dao súng không ăn…
“Rồng bước vào thời kỳ đẻ trứng thì không thể quấy rầy, sẽ vi phạm điều luật bảo vệ sinh vật huyền bí.”
“Vậy, Rắn con, làm phiền bồ làm cho nó đẻ trứng đi!” Harry cũng cười tà ác.
“Không cần phiền phức như vậy.” Snape mở miệng, “Triệu chứng chủ yếu của rồng trong thời kỳ đẻ trứng là ngủ, nếu bị quấy rầy sẽ trở nên vô cùng táo bạo! Kỳ thực, muốn kiểm tra chính xác một con rồng có trong thời kỳ đẻ trứng không với trình độ hiện nay thì hoàn toàn không có biện pháp hữu hiệu nào, chỉ có thể nhìn vào triệu chứng. Một khi có những triệu chứng này sẽ lập tức đình chỉ các hành động thuần phục hoặc quấy rầy đối với con rồng đó.”
“Đơn thuốc tổng hợp, thức ăn chăn nuôi và thuốc ngủ!” Tom tiếp lời.
“Ừ, không tồi. Xem ra vẫn là cậu thông minh nhất.” Snape khen ngợi, “Cho nên cậu đi đi thôi! Gấu trúc!”
“Nhưng cái dạng này của tôi hình như cũng vì uống thuốc mà biến thành người tàn tật rồi á!” Tom từ chối.
“Có tôi ở đây, đừng sợ.” Snape mỉm cười.
Sau lưng Tom phát lạnh, huầy, đừng vậy chớ…
(>﹏﹏﹏